Mới sáng sớm, Lê Chí Trung đó đã lôi Hoài An đến hoàng cung rồi. Bây giờ bất kể y đi đâu, cũng nhất định lôi cô theo cho bằng được. Để giờ hắn và Thái tử cùng Lê Đại Hành bàn đại sự ở ngự hoa viên, cô phải ngồi đây một mình.
À, cùng Ngọc nữa.
-Vương phi, suýt nữa em lại để lạc mất người.
Cô xoa trán.
-Cô không cần phải theo tôi suốt như vậy đâu.
Mắt Ngọc lập tức ngân ngấn nước, làm Hoài An hoảng loạn xua tay.
-Được rồi được rồi, cô xem như tôi chưa nói gì đi.
-Vương phi không cần em nữa sao?
-Cần mà cần mà...
-Em đã theo vương phi từ nhỏ rồi, vương phi bảo em làm sao không đi theo vương phi được...
Hoài An gật đầu trấn an, cô khổ sở vỗ vai Ngọc.
-Cô không định lấy chồng à?
-Em sẽ học theo Nguyễn thượng cung, sống vì chủ tử, chết theo chủ tử. Dù vương phi có đi đâu em cũng đi đó, không rời người đâu...
Hoài An phì cười lắc đầu.
-Nguyễn thượng cung là ai?
Ngọc vội quệt tay lau nước mắt, hào hứng kể.
-Là vị thượng cung nổi tiếng đấy ạ. Người sắc đẹp tuyệt trần, lại giỏi giang đa tài. Người là cung nhân đi theo hầu Đại Thắng Minh hoàng hậu từ lúc còn trẻ, đến lúc hoàng hậu không còn nữa, người vẫn ở bên chăm lo hương khói cho hoàng hậu.
Hoài An lập tức trừng mắt. Đại Thắng Minh hoàng hậu, Dương lahoàng hậu của Đinh đế, cũng là hoàng hậu của Lê đế! Cô đang đau đầu vì người trong cuộc liên quan đã chết, rốt cuộc vẫn là trời cao có mắt, muốn cái chết của Đinh Tiên Hoàng được sáng tỏ.
Cô vội nhìn Ngọc, hỏi khéo.
-Có người trung thành đến vậy sao?
-Vâng ạ, cả đời trung với Dương hoàng hậu, đến chết cũng sẽ trung! Người là tấm gương của biết bao cung nhân đấy ạ, được Dương hoàng hậu xem như em ruột, chức vị và bổng lộc cũng cao hơn cung nhân thường rất nhiều!
Hoài An thầm cười. Được, cuối cùng cô cũng tìm ra người còn sống chứng kiến vụ án năm đó, ngoài trừ Lê Đại Hành.
-Có một việc này tôi muốn nhờ cô.
-Vương phi cứ sai bảo em đi ạ.
-Tôi làm vương phi đã được một thời gian mà vẫn chưa đến thăm lăng hoàng hậu. Cô đi tìm hiểu giúp tôi lăng hoàng hậu ở đâu.
-Vâng ạ!
Đợi Ngọc đi rồi, Hoài An mới lẳng lặng cười. Cô cuối cùng cũng không gặp bế tắc trước vụ án này. Kể cũng khó, vụ án này cũng đã quá thời hạn khởi tố, đã hai mươi lăm năm rồi.
Bất chợt, một tên con trai từ đâu rơi ầm xuống trước mặt Hoài An. Cô nhanh như chớp đưa tay vào thế thủ.
Y một thân hoàng bào màu lam, nằm dài trên đất, mặt nhăn lại than đau.
Hoài An ngước nhìn lên trên mái ngói. Tên này là thợ sửa mái à? Không đúng, hắn ăn vận quá tươm tất.
Tên con trai kia thấy cô liền đưa một tay về phía cô vẫy vẫy.
-Mau lại đỡ ta dậy nhanh lên!
Hắn vừa ra lệnh đó ư?
-Anh nói cho đàng hoàng đi thì tôi mới giúp!
Y gầm gừ với cô rồi lại ôm đầu xoa hông. Hoài An thở hắt rồi cũng đi đến đưa tay kéo y dậy, đỡ y lên chỗ thềm gỗ ngồi xuống.
-Thấp như vậy, té xuống cũng không gãy thứ gì đâu, chỉ là trầy chút thôi, anh không cần làm quá.
-Ai làm quá? Cô ăn nói hàm hồ!
Cô lắc đầu tặc lưỡi. Tên này trông có tí tuổi đầu đã vậy rồi. Nhưng cô chợt để ý. Hắn ăn mặc có phần sang trọng quá so với người bình thường. Có khi nào là hoàng tử gì đó chứ? Nếu là hoàng tử nữa thì cô nhất định phải coi lại phong thủy của thời đại này rồi, còn trẻ đã có nét đẹp mã rồi?
Y lúc này mới quay sang cô, vừa xoa đầu vừa hỏi.
-Nhưng mà, cô là ai thế?
Cô đưa tay ra trước mặt toan bắt tay nhưng lại sực nhớ ra rồi rụt tay lại.
-Anh có thể gọi tôi là Hoài An.
-Ồ, cô là cung nhân phủ nào thế?
Hoài An nghệch mặt nhìn mình một lượt.
-À, ở cung này.
Tên con trai kia đưa mắt nhìn quanh, rồi chồm người ngó nghiêng.
-Vậy anh là ai?
-Nhìn ta mà cô không biết sao?
Hắn lại còn vỗ ngực thùm thụp, nghênh mặt nói với cô.
-Trên mặt anh cũng đâu có viết tên anh? Làm sao tôi biết?
Tên trẻ con ấy mím môi, rồi cũng gật gù, y nhún vai.
-Vậy cô cứ gọi ta là Long Kính.
Long Việt, Long Đĩnh, Long Kính. Thôi rồi, tên này chắc chắn lại là hoàng tử rồi. Rốt cuộc Lê Đại Hành có tổng cộng bao nhiêu hoàng tử nhỉ?
-Anh làm gì ở trên đấy vậy?
-À, ta đi bắt chim.
Hoài An xám mặt nhìn tên con trai trước mặt chạy lại nhặt dưới đất lên một chiếc ná thun. Hắn có thể là hoàng tử sao? Tên hoàng tử này đã vị thành niên chưa thế?
-Cô ra đây đi!
Hoài An cũng chẳng hiểu sao mình lại theo y chạy ra khu vườn trúc trước mặt. Y kéo cô nấp sau một hòn giả sơn to lớn, nằm giữa một khu đấy trống ngay giữa rừng trúc kia.
-Ta đang làm gì vậy?
-Suỵt!
Long Kính gắt. Y kéo người cô thấp xuống. Hoài An đảo mắt toan rời đi thì từ đâu, một đàn chim bay đến, đậu xuống những nhành cây giữa cái ao to trong vắt.
-Đẹp quá...
Nơi này nhìn kĩ thì quả thật rất thơ mộng. Xung quanh là rừng trúc, giữa vùng đất trống lại có một chiếc ao với gò đất trồng toàn cây tùng nho nhỏ, tán cây tỏa đi rộng khắp, che phủ cả một góc ao.
Chim trắng từng đoàn bay về, líu lo hót. Không gian ở đây thật yên tĩnh quá.
-Đến lúc rồi!
Long Kính giương nỏ, Hoài An vội giật lấy.
-Cô làm gì thế?!
-Sao tự nhiên lại bắn chúng?
-Chim đẹp như thế chẳng phải là nên đem về ngắm sao?
Hoài An bất mãn nhìn tên nhóc trước mặt. Dẫu hắn vẫn cao hơn cô, cô vẫn hiên ngang nghênh mặt nói.
-Tước đi sự tự do của người khác là tội ác đấy, anh có hiểu không?
-Cái gì?
-Chắc vì anh chưa từng có được tự do nên anh không hiểu. Sinh linh đẹp đẽ nhất là khi được tự do!
Ánh mắt kia bỗng tối đi, Long Kính im bặt. Rồi y ngồi phịch xuống đất, đầu dựa lên hòn giả sơn.
-Ai nói ta chưa từng có tự do?
Hoài An nghiêng đầu nhìn gương mặt sầu não kia rồi phì cười. Mới tí tuổi đầu đã biết thở dài như người lớn rồi cơ đấy. Cô ngồi xuống bên y.
-Vậy tự do ra sao?
Long Kính mím môi xoay xoay chiếc ná thun, hàng mi kia cụp xuống.
-Chắc là rất vui.
Cô lắc đầu. Con vua thì là con vua, chắc chắn từ nhỏ đã được bảo bọc rồi, chắc chắn chưa từng nếm qua dư vị khổ cực.
-Làm sao ta biết được! Thật bực cả mình!
Long Kính gục đầu trên đầu gối, dáng vẻ đáng yêu lắm. Cô chống cằm nhìn y.
-Từ ngày nhỏ mẫu phi đã không cho ta đi khỏi cung nữa mà, huống hồ gì là tự do!
-Vậy bây giờ anh đã lớn rồi, sao không tìm lấy tự do cho mình?
Y ngẩng mặt nhìn cô.
-Vậy cô đi với ta nhé?
Hoài An rùng mình, ngẫm đến cảnh Lê Chí Trung nghe thấy câu này, chắc hắn nổi điên lên mất. Nhưng rồi, mắt cô lóe sáng. Hoài An vội vỗ lên vai y.
-Có một nơi này, tôi hứa chắc chắn sẽ có rất nhiều trò vui.
Ánh mắt to tròn như trăng kia lập tức sáng lên lấp lánh. Long Kính mỉm cười rạng rỡ. Y chưa từng có bạn, anh em lại xa cách. Hôm nay dẫu ngã một cú quá đau nhưng lại tìm được một người bạn rồi!
_____________
Lê Đại Hành chau mày nhìn hai đứa con rồi lắc đầu.
-Lần này ta không tin Long Tích bỏ qua. Các con vẫn là nên cẩn trọng nó. Từ nhỏ nó đã là một đứa ngang bướng, đến nay nghe Long Việt làm vua chắc chắn sẽ không cam tâm.
Long Việt lặng lẽ cúi đầu. Chí Trung vội trấn an hai người.
-Phụ hoàng đừng lo, Long Tích có thế lực họ ngoại nhưng lại bị triều thần phản đối, sẽ không dám làm càn.
-Nhưng thế lực của nó đang ngày càng bành trướng, hôm nay trên triều còn dám đứng ra chống lại Thái tử, còn coi ta ra cái gì nữa!
Long Việt thấy cha gằn giọng nói, mặt đỏ ngầu, liền lo lắng thưa.
-Phụ hoàng, xin người đừng nóng giận. Long Tích xưa nay ngang ngược nhưng chưa từng làm loạn.
Chí Trung lắc đầu.
-Anh quá xem thường Long Tích rồi. Anh ấy không đơn giản như vậy đâu. Nếu đã có gan chống lại Thái tử, hẳn là quyền lực cũng đủ lớn. Đó là lời khiêu chiến của Long Tích và thế lực ngoại thích.
Lê Đại Hành thở hắt. Mới mấy năm mà Chí Trung đã lớn hẳn, việc chính sự cũng đã am hiểu hơn. Có y bên cạnh Long Việt, ông không sợ Long Việt bị áp lực nữa.
-Trước mắt cũng đã gia phong Đại vương cho nó đừng làm càn quấy nữa.
Là ngăn lại hay thêm dầu vào lửa đây? Tước vị tăng lên, đồng nghĩa với quyền lực của Long Tích cũng tăng lên. Chí Trung lắc đầu. Rõ ràng là Lê Đại Hành đã quá khoan dung đối với đứa con trai này rồi.
-Nhưng ta lo về Long Tích một, thì lại lo về phía họ Lý mười.
Long Việt gật mạnh đầu, y nhăn mặt.
-Gần đây nhờ Lý Công Uẩn mà thế lực cũng không ngừng gia tăng.
Chí Trung biết họ Lý kia dĩ nhiên có mưu đồ khác, chỉ là luôn lấy cái danh phò Lê mà hành sự, không chút sơ hở.
-Phụ hoàng, thần nhi thiết nghĩ người nên cho trấn quân về châu Cổ Pháp điều tra, đề phòng họ Lý lén tụ tập binh mã.
-Được, chuyện đó ta sẽ sai người làm. Còn con, Chí Trung, con bé họ Lý đó không có điểm gì đáng ngờ chứ?
Chí Trung bỗng lặng đi.
Lý Hoài An có điểm gì đáng ngờ không à? Cả thân phận của cô ta đã là điểm đáng ngờ lớn nhất rồi. Một tiểu thư khuê các lại biết võ thuật, biết kiếm pháp, biết cả lẻn vào thư khố rồi không để lại bất kì một vết tích.
-Sao thế? Chí Trung, cô ta có để lộ gì không?
Long Việt sốt ruột hỏi. Chí Trung liền lắc đầu, cố gượng gạo cười.
-Cô ta chẳng qua chỉ là con tin mà họ Lý gửi đến để chừa một đường lui thôi, anh không cần phải lo lắng.
Lê Đại Hành chau mày nhìn con trai. Ông nhận ra điều gì đó trong ánh mắt y.
-Chí Trung, dẫu có gì, cũng nhất định không được quên mục đích cuối cùng của con!
Y lặng lẽ cúi đầu. Mục đích cuối cùng của y, phò tá Long Việt lên ngôi, bảo vệ anh trai khỏi Lê Long Tích, Lý Công Uẩn, bảo vệ Đại Cồ Việt khỏi quân Tống, khỏi Chiêm Thành.
Hoài An cố tình trốn Long Kính để lẻn vào trong phòng sổ sách ở Thái y viện. Cô cảm thấy có chút tội lỗi khi lợi dụng tên trẻ con kia để thâm nhập vào căn phòng này. Nhưng thôi, miễn là cô đạt được mục đích, miễn là giúp được Công Uẩn.
Căn phòng này có nội thất hệt như thư khố ở Nội vụ phủ. Cô liền đi tới kệ sổ cách đây hai mươi lăm năm, lật tìm quyển sổ ghi chép về tình trạng bệnh tật của vua Đinh trong một năm đó, cũng như hy vọng tìm thấy chút gì về trạng thái lúc chết của vua và con trai.
Quả đúng như Hoài An dự đoán, không có bất kì một ghi chép nào chép lại vào đúng ngày xảy ra vụ án.
Kì lạ, nếu vua chết ắt hẳn phải ghi rõ là chết thế nào? Dẫu có bị Đỗ Thích giết chết như lời kết tội hắn thì cũng phải chép lại là vua bị đâm ở đâu hay đại loại vậy.
Đằng này có đến hai người chết nhưng không có bất kì ghi chép nào.
Nhưng có một điểm đáng chú ý. Ngay sau xảy ra án mạng, một loạt thái y đã được đổi. Cũng giống như người ở Nội vụ phủ vậy.
Đến lúc này đây cô có thể quả quyết cho rằng Đinh Tiên Hoàng và Đinh Liễn không phải bị Đỗ Thích sát hại. Chắc chắn là một kẻ khác, một kẻ vô cùng quyền lực mới có thể bưng bít che đậy vụ án tày trời này.