Long Kính vừa đi lùi vừa huyên thuyên kể chuyện cho Hoài An nghe. Cô phì cười chăm chú nhưng trong lòng lại chẳng để tâm được một chữ. Trong đầu cô dấy lên quá nhiều nghi ngờ, nhưng vẫn chưa tìm ra động cơ.
Cô ngẫm rồi lập tức hỏi Long Kính.
-Ở hoàng cung nơi nào là nơi ghi chép lại ngày sinh ngày mất của các hoàng thân quốc thích thế?
Long Kính tròn mắt nhìn cô.
-Là Tôn Nhân phủ, cô hỏi để làm gì thế?
-À, chỉ là tôi muốn đến để tham khảo qua các ngày sinh thần của các vương phi để tiện bề chuẩn bị thôi.
Gương mặt Long Kính lấp lánh.
-Cô có thể chuẩn bị sinh thần cho ta không?
-Được thôi, nếu vương gia muốn.
-Vậy được! Ta dẫn cô đến đó!
Hoài An lặng lẽ nhìn Long Kính đi trước, gương mặt hồn nhiên vô tư. Tên này đối diện với tương lai phía trước vẫn còn quá ngây thơ, nếu Công Uẩn lên ngôi nhà Lê tận diệt, hắn sẽ đi về đâu...
Tôn nhân phủ vô cùng nghiêm ngặt. Lính gác nhìn thấy cô thì e dè, may mà có Long Kính ra oai, nếu không cô nhất định không thể bước một chân vào đây.
-Sao họ có vẻ sợ anh thế?
Long Kính chỉ vỗ ngực tự mãn rồi đẩy cửa bước vào. Hoài An đứng lại, nheo mắt nhìn Long Kinh vừa đi vừa thao thao bất tuyệt rồi quay đầu xoay người biến đi mất.
-Cô thấy có đúng không, Hoài An?
Long Kính quay đầu, sửng sốt nhận ra phía sau mình trống trơn. Y cong môi ngồi phịch xuống trường kỉ gỗ.
-Lại nữa rồi...
Hoài An lật nhanh những tờ giấy vàng cũ, ghi chép phả hệ của nhà Đinh. Cô chau mày, bọn họ ít nhất cũng phải vẽ sơ đồ ra cho dễ nhìn chứ!
Nghĩ rồi, cô đi lại bàn lấy ra một tờ giấy, cẩn thận vẽ lại từng mối quan hệ trong tôn thất nhà Đinh.
Cô cắn môi rồi cầm tờ giấy lên, thở dài.
Đinh Tiên Hoàng có ba người con trai.
Đinh Liễn theo ông từ ngày đầu dẹp loạn 12 sứ quân, oai phong uy dũng như cha. Nhưng Đinh Tiên Hoàng lại không lập ông là Hoàng thái tử.
Đinh Toàn, là con của Dương Hoàng hậu, bé hơn Đinh Liễn rất nhiều.
Đinh Hạng Lang, là con út của Đinh Tiên Hoàng. Vua Đinh hết mực yêu thương nên phong làm Hoàng thái tử.
Hoài An thở hắt gạch chéo lên mối quan hệ giữa Đinh Liễn và Đinh Hạng Lang.
Đinh Liễn tức giận vì không được làm Hoàng thái tử nên đã cho người giết chết em trai.
Ông ta tức giận cũng đúng thôi, cả đời theo cha đánh đông dẹp bắc lại chẳng bằng một đứa nhóc còn chưa đi vững.
Sau khi Đinh Liễn giết chết Đinh Hạng Lang, Đinh Tiên Hoàng cũng chẳng trách tội mà cuối cùng cũng phong Đinh Liễn làm Hoài thái tử.
Hoài An ngả đầu ra sau ghế, cô nghĩ, cô vừa tìm ra được động cơ của người cô nghi ngờ rồi.
___________
-Lúc nãy cô đi đâu thế?
Long Kính lẽo đẽo đi bên cạnh Hoài An. Cô chỉ cười.
-Tôi bị lạc ấy mà.
-Đã bảo cô đi sát theo ta kia mà.
-Biết rồi mà, anh không cần lo nữa đâu.
-Ta rất thích đi với cô, nhưng mà sáng đến giờ ta trốn đi lâu như vậy, chắc chắn mẫu phi của ta sẽ rất lo lắng, ta đi trước nhé!
Long Kính cười tít mắt vẫy tay với Hoài An rồi chạy biến đi mất, chốc chốc lại quay đầu nhìn cô. Hoài An lắc đầu cười. Cái tên này có ra dáng một hoàng tử không chứ?
Vừa quay đầu lại, Hoài An đã giật mình bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Lê Chí Trung.
Y chắp tay sau lưng, nheo mắt nghi hoặc, đi về phía cô.
-Cô đúng là việc gì cũng dám làm.
Hoài An đảo mắt, cố lách người đi qua y. Chí Trung mạnh bạo túm lấy cô giật lại.
-Cô dan díu với em chồng, còn dám cao ngạo với ta?
Dan díu với em chồng? Tên này hết thuốc chữa rồi...
Hoài An giật phăng tay ra, nhưng Chí Trung gồng mình giữ lại. Hai người giằng co một hồi thì y ném mạnh cô ra. Hoài An ôm lấy cánh tay mình, hướng về y ánh mắt mệt mỏi.
-Anh nói xong chưa?
Chí Trung túm lấy chiếc cằm bé nhỏ của cô, ghì sát về phía mình.
-Bổn vương cấm cô! Dù cô có bao nhiêu dã tâm đi chăng nữa bổn vương nhất định không để cô động đến một cọng tóc của Long Kính!
Hoài An giận dữ túm lấy bàn tay to khỏe của y, cô không cách nào đẩy được Chí Trung. Y bây giờ đang ngập trong lửa giận. Sao ynlại bảo vệ Long Kính như vậy?
Đến cả Chí Trung cũng không phân biệt nổi đâu là tức giận đâu là chán ghét. Cô đã cười với Long Kính bằng nụ cười thuần khiết không pha tạp, không đề phòng.
Một bày tay tiến tới siết mạnh lấy cánh tay Chí Trung, kéo mạnh y ra khiến y loạng choạng.
Công Uẩn gương mặt đùng đùng lửa giận nhìn Chí Trung. Y nghiến răng siết chặt bàn tay mình.
-Tướng quân làm gì vậy!
Chí Trung gầm lên, ánh mặt ngập trong điên cuồng.
Hoài An đưa tay xoa cằm, đã đỏ lên rồi. Công Uẩn ngước mắt nhìn cô, có phần xót xa. Nhưng rồi y lập tức lấy lại vẻ giận dữ ban nãy, hướng về phía Chí Trung.
-Khai Minh vương phi dẫu làm sai gì thì vẫn là thân nữ nhi, vương gia làm thế có phần không phải lẽ.
Chí Trung nhoẻn miệng cười cợt nhả, y phất tay áo thẳng người lại.
-Bổn vương có làm gì vương phi của mình cũng không liên quan đến Tả thân vệ!
Hoài An muốn thoát khỏi tình cảnh này, cô cắn răng nhìn về phía Chí Trung. Có cách nào lôi hắn đi được không?
Chí Trung vẫn cười nửa miệng, giễu cợt nhìn Công Uẩn đang lặng đi.
-Không lẽ, ta làm gì cô ta, Tả thân vệ xót à?
Nói dứt câu, Chí Trung đưa tay lôi xộc Hoài An ngã vào lòng mình. Hoài An ra sức đứng thẳng dậy, lại bị bàn tay to lớn kia ôm eo giữ chặt lấy. Công Uẩn không nhìn cô, nhưng gân xanh đã nổi lồm cồm hai bên thái dương rồi. Hai người này đấu đá nhau, tại sao nhất định phải lôi cô vào chứ?
Chí Trung bật cười nhưng ánh mắt lại như có lửa đi lại vỗ lên vai Công Uẩn, rồi ghé lên tai y nói khẽ.
-Ta thấy, Tả thân vệ vẫn là nên làm tốt trách nhiệm của bản thân mình, đừng bao giờ suy nghĩ quá phận. Những gì của người khác, có cướp lấy cũng chẳng phải của mình đâu.
Công Uẩn quay sang nhìn Chí Trung, hai con mắt đẫm mùi máu tanh và sát hận. Y chỉ nghiến răng không nói.
Phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn đến ngày đoạt lấy đủ quyền lực để trả từng mối hận không thiếu một thứ gì!
Cánh cổng vừa đóng lại, Hoài An liền giật phăng tay khỏi bàn tay Chí Trung. Cô hùng hổ bước vội về phòng.
-Đứng lại!
Hoài An thở dài, cô còn chưa kịp quay đầu thì Lê Chí Trung đã bước đến bên cạnh, ánh mắt giảo hoạt vô cùng.
-Có một người ta muốn cô gặp.
Lòng cô bỗng nhiên bất an. Là ai mà hắn muốn cô gặp, không liên quan gì đến việc cô đang điều tra đó chứ?
Chí Trung thấy Hoàn An trầm ngâm thì hạ người xuống sát cô, đôi môi nhếch lên ma mị.
-Chẳng phải là đang lén lút làm chuyện gì nên hoang mang đấy chứ?
-Làm gì có!
Hoài An đẩy y ra, quay mặt đi nơi khác.
Chí Trung lúc này đã bình tĩnh hơn, y đằng hắng rồi hạ giọng nghiêm túc.
-Long Kính là em trai ruột của ta.
Hoài An ngước mắt nhìn y. Hóa ra là vậy. Thảo nào cô gặp Long Kính ở cung của mẫu phi. Thảo nào cái tên người đá này lại bảo vệ chàng thiếu niên ấy.
-Sao anh không nói ngay từ đầu?
-Ta còn chưa kịp nói cô đã ngang ngược bỏ đi!
Cô hừ lạnh, bỏ đi vào sảnh chính. Lòng cô không yên, rốt cuộc người mà Lê Chí Trung muốn cô gặp là ai?
Cánh cửa vừa mở ra, cô nhấc váy bước qua thềm. Ngọc vừa thấy cô đã thảng thốt chạy đến.
-Vương phi, người lại bỏ em mà đi nữa rồi!
Hoài An mím môi nhìn người phụ nữ trung niên đang ngồi ở trên ghế kia vội vã đứng dậy, hướng ánh mắt ngấn lệ về phía cô.
Chí Trung chắp tay sau lưng, nheo mắt nhìn.
-Hoài An!
Người phụ nữ chạy đến ôm chầm lấy cô. Hoài An thất kinh không biết chuyện gì, đành vỗ nhè nhẹ lên lưng bà.
Thấy Hoài An không đáp, bà liền đẩy cô ra mà nhìn cô lo sợ.
-Con sao thế? Con bị thương ở đâu sao? Sao cằm của con lại đỏ thế này?
Chí Trung liền ho khan, y ngồi xuống ghế, vớ lấy tách trà.
Ngọc lầm lũi chạy đến, cúi đầu thưa.
-Phu nhân, vương phi lần đó trúng tên, khi tỉnh lại thì do quá kinh sợ mà đã quên hết những chuyện trước đây rồi.
-Sao?
Bà như gục ngã khi nghe Ngọc nói, ánh mắt ngập trong đau lòng đưa tay vuốt tóc Hoài An.
-Con tôi sao thế này? Sao lại bị thương hả con?
Chí Trung vẫn lặng lẽ quan sát, gương mặt băng lãnh không một tia cảm xúc.
Hoài An chỉ biết trầm ngâm, cô biết mình không thể qua mắt Lê Chí Trung, nhất định không nên giả vờ. Ngọc cắn môi nhìn Chí Trung rồi nhìn Lý phu nhân.
-Dạ phu nhân, vì Quốc sư không cho phép báo về sợ phu nhân và đại nhân lo lắng, cho nên con mới giấu người. Tiểu thư hôm ấy đến khu săn bắn cùng với...
-Ngọc này!
Hoài An vội cười khan quay sang, ánh mắt có phần đáng sợ.
-Em mau đi chuẩn bị cơm nước cho phu nhân đi, ở đây để ta trò chuyện là được rồi.
Ngọc lặng lẽ cúi đầu rồi lui ra. Chí Trung vẫn ôm cằm quan sát thái độ của Lý phu nhân, của cả Ngọc.
-Con thực sự không nhớ sao. Mẹ là mẹ của con mà...
Hoài An thở dài lắc đầu. Bà xót xa ôm lấy gương mặt cô mà khóc.
-Con tôi sao lại thành ra thế này. Bị gả đi xa nhà, nay lại mất hết trí nhớ.
Lúc này Chí Trung mới đứng dậy, tiến đến ôm lấy vai Hoài An. Y mỉm cười dịu dàng.
-Xin mẹ đừng lo, ta biết Hoài An đau ốm nên luôn tìm cách bù đắp cho nàng. Ta tin nàng cũng sẽ không cảm thấy cô đơn trong Khai Minh vương phủ của ta đâu.
Hoài An ngước nhìn y rồi cười khan. Phải rồi, luôn tìm cách bù đắp, vậy vết đỏ bầm trên cằm cô là bù đắp cho cái gì thế?
Lý phu nhân lấy khăn tay thấm nước mắt rồi mãn nguyện cười nhìn chàng rể tuấn tú đang ôm lấy đứa con gái của mình.
-Thấy vương gia thương yêu nó như thế, tôi đây đâu đòi hỏi gì hơn. Ở Châu Hoan uy danh của Khai Minh vương lẫy lừng bao nhiêu, tôi và ông nhà lại mừng vì con gái được gả cho đấng quân tử bấy nhiêu.
Y xua tay cười. Hoài An mím môi, sao hắn lại có thể diễn đạt như thế? Nụ cười này cũng biết bao ấm áp.
-Mẹ quá khen rồi, ta cũng chỉ là làm tròn bổn phận được giao.
Bà gật gù vui lắm, ánh mắt vẫn ngấn lệ nhưng lại hạnh phúc khôn nguôi. Điều này khiến Chí Trung đau đầu.
Nhìn người mẹ này đau lòng đến tột độ khi biết con bị thương, hạnh phúc khi biết con ấm êm bên chồng. Ánh mắt của bậc phụ mẫu không bao giờ nói dối.
Chí Trung thở dài.
Vậy quả thật đây chính là Lý Hoài An? Tiểu thư dịu dàng đằm thắm tài hoa. Thật khó tin!
______
Hoài An vừa giấu tờ giấy phả hệ nhà Đinh vào góc tủ thì Lê Chí Trung mở mạnh cửa xông vào.
Cô giật mình đứng dậy nhìn y rồi nhìn ra phía sau y gia nô cầm đèn dẫn đường đã quay đầu đi mất.
-Anh lại đến đây làm gì? Chẳng phải cả tháng qua anh đều yên phận ngủ ở tư phòng sao?
Y cao ngạo phất tà áo ngồi xuống ghế, rót trà.
-Mẹ cô còn đang ở đây, chẳng lẽ ta lại để bà ấy thất vọng vì cô chăn đơn gối chiếc!
Cô cắn môi, phải rồi, bà ấy nhạy cảm như vậy, làm cô cảm thấy không nỡ.
Dẫu sao cô cũng chưa từng có mẹ, Lý phu nhân lại yêu thương cô như vậy, khiến cô thấy ấm áp quá.
Cô lặng lẽ ngồi xuống bàn. Chí Trung nhếch mày nhìn hàng mi cụp xuống của cô.
-Lại định giở trò gì đây?
Cô căm phẫn nhìn y, rồi lại quay đi thở dài.
-Lại còn thở dài?
Hoài An đứng phắt dậy, ngoái đầu nhìn y.
-Anh ngồi đó một mình đi, tôi đi ngủ trước!
Cô lặng lẽ đến giường ôm nệm chăn xuống đất rồi trải ra. Chí Trung chau mày nhìn cô buồn bã.
Rốt cuộc là bị gì? Cô ta không nhớ ra mẹ nên buồn bã sao?
Y làm sao biết, Hoài An chưa từng có mẹ. Và cảm giác được người mẹ ôm trong vòng tay, hiền từ chăm sóc ra sao, ấm áp thế nào.
Nến tắt. Hoài An vẫn nằm bất động, mắt cô nhắm nghiền mà vẫn thấy lệ trào ra.
Bất chợt, một cánh tay luồn qua cổ đỡ đầu cô tựa lên, một tay lại kéo cô ôm sát vào lòng.