Hoài An giật mình mở bừng mắt, đã thấy vạt áo lụa kia ngay sát mặt. Cô ngước lên liền bắt gặp đôi mắt nhắm nghiền, vẫn là hàng mi yêu nghiệt đó, đôi môi ma mị đó.
Cô toan đẩy y ra.
-Đừng có khóc.
Hoài An sững sờ, cô vội đưa tay lau nước mắt mình.
Cô trước giờ đều tin mình vô lệ, nhưng nhắc đến gia đình đều không thể kiềm nén đau thương.
-Cô khóc thì ta thua trận mất.
Thua trận? Hắn đang nói hồ đồ cái gì vậy? Cô đưa tay chống lên ngực y, y lại kéo cô ôm lấy gọn trong lòng mình.
-Không nhớ ra mẹ thì cũng có làm sao? Máu mủ ruột thịt vẫn là đấy, họ vẫn yêu thương cô, vẫn dõi theo cô mà.
Lòng Hoài An bỗng nhiên ấm áp quá. Cô từ nhỏ đã mồ côi, không nhớ ra mẹ thì có làm sao đâu nhỉ? Cô vẫn lớn lên và sống ba mươi mấy năm, làm cảnh sát đấy thôi. Có lẽ y nói đúng, có khi mẹ cô đang ở đâu đó trên thế gian này, dõi theo cô, yêu thương cô.
Cái tên này hôm nay sao lại dịu dàng quá đỗi. Hắn về đêm là sẽ dịu dàng thế này sao?
Nhưng cô không được quên, hắn là kẻ thù của cả Đại Cồ Việt sau này. Cô không được vì chút lời ngon ngọt này mà gục ngã.
-Chuyện của Long Kính, chỉ là ta lo lắng quá nhiều mà thôi.
Hắn đang xin lỗi cô đó sao? Giọng nói của hắn nhẹ nhàng quá, như là gió, cũng như là mây.
Cô bất lực không tài nào đẩy y ra nữa. Càng không thể ngăn lòng mình ấm áp khi ở trong vòng tay y.
-Ngủ đi, ngày mai còn có sức thực hiện âm mưu của cô nữa.
Hoài An dựa vào ngực y trong vô thức. Cô lặng đi. Hắn biết cô bị họ Lý thao túng, vẫn chấp nhận ôm cô, vỗ về cô.
Hình như Hoài An cảm thấy, cô đã hiểu sai nhiều về tên ngạo mạn đáng ghét này rồi.
_______
Hoài An choàng tỉnh, cô mở mắt nhìn ra bên cạnh trống trơn, cả căn phòng cũng trống trơn.
Nhưng mà khoan đã, cô đã nằm trên giường từ bao giờ. Hoài An thở dài nhìn ra xa, cô đưa tay xoa xoa đầu, rồi bất giác chạm lên môi.
Sao môi cô như có cảm giác ấm áp quá.
Hoài An đứng mãi ở dưới hiên, mắt trông ra cổng. Ngọc vừa bảo với cô rồi. Lăng của Dương hoàng hậu nằm về phía Nam, ở sát Ái Châu. Cô cũng đã lén nhìn qua bản đồ ở phòng của tên người đá đó, ngoại ô giáp Ái Châu tức là vùng Thanh Hóa ngày nay. Từ Hoa Lư này đến đó cũng không phải là gần, đường xa lại nguy hiểm. Cô vẫn là nên dựa vào hắn thôi.
Cánh cổng mở ra đã thấy Lê Chí Trung vừa nhảy khỏi ngựa. Y phủi tà áo, bước vào trong. Vừa thấy Hoài An, y đã nhếch môi cười.
-Vở kịch vợ chồng êm ấm này cô đóng đạt rồi đấy.
Lại còn đợi y về.
Hoài An vội nuốt cục tức, kéo y đi vào trong.
Chí Trung phất tà áo ngồi xuống chiếc ghế chính, đưa ánh mắt đùa cợt nhìn cô.
-Chuyện gì?
Hoài An vẫn đứng cạnh, cô cắn răng rồi nhìn thẳng y mà nói.
-Tôi muốn đến viếng lăng Dương hoàng hậu.
Chí Trung thu về nụ cười đùa cợt, y nắm lấy tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hoài An vội ngồi dậy, càng bị y ôm chặt lấy. Đối diện với ánh mắt dò xét của y, cô mím môi đối kháng.
-Anh..
-Cô đang âm mưu chuyện gì?
-Tôi chỉ muốn đến viếng Hoàng hậu cho hợp lẽ thường tình thôi. Các vương phi khác đều bảo tôi cậy nhờ ở anh mà quên cả phép tắc, không đến diện kiến Hoàng hậu!
Chân mày Chí Trung hơi giãn ra, bàn tay y cũng không siết chặt lấy cô nữa. Y nhìn đi nơi khác, giọng chắc nịch.
-Không được!
Hoài An ngồi thẳng dậy, cố bắt ánh mắt y về phía mình.
-Tại..
-Đường xa trùng trùng, ta còn nhiều chính sự không thể bỏ ngõ.
-Vậy một mình...
-Cô còn dám đòi đi?
Hắn gầm lên rồi. Hoài An gật đầu khẽ, thà toàn mạng lúc này để còn trốn đi hơn là tan xương nát thịt dưới tay hắn.
Chí Trung đẩy cô đứng dậy. Y chắp tay đi về phía cửa.
-Nếu cô có tấm lòng thì Dương Hoàng hậu sẽ hiểu cho, không cần phải quan tâm dị nghị của người khác.
Hoài An chạy đến chỗ y, hạ giọng.
-Tôi biết là không nên quan tâm đến những lời thị phi đó, nhưng chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Khai Minh vương phủ hay sao?
Chí Trung trừng mắt với cô.
-Nếu ta bảo ta không quan tâm thì sao?
Hoài An hậm hực, cô cúi mặt. Chí Trung bỗng nhiên mím môi, y quay phắt đi đằng hắng lớn.
-Vậy thôi tôi đi một mình cũng được mà, anh chỉ cần cho người hộ tống tôi..
-Để cô đi một mình với tên họ Lý kia à?
Ánh mắt của y bỗng hằn học hẳn đi. Hoài An vội lắc mạnh đầu.
-Tôi đi là để viếng Hoàng hậu, thật đấy. Chứ chẳng lẽ anh muốn tôi lại trốn đi một mình như lần trước?
-Cô dám?
Chí Trung lại túm lấy cằm cô, Hoài An đã rút kinh nghiệm rồi. Cô ngả đầu né tránh, rồi chộp lấy bàn tay y cắn mạnh vào.
-A! Cô!
Chí Trung gầm lên, cố giật tay ra khỏi cô nhưng cô ngoan cố giữ chặt lấy, cắn mạnh thêm.
Bất ngờ, Chí Trung vòng tay đẩy cô vào lòng, khiến Hoài An giật mình ngẩng mặt nhìn y.
-Chào mẹ.
Hoài An vội nhả bàn tay y ra, xoay người cúi chào.
Lý Phu nhân vẫn đang tròn mắt nhìn đôi vợ chồng vừa rồi mới làm điều gì đó kì lạ.
-Các con...
-À!
Chí Trung bỗng nhiên phá lên cười, làm Hoài An giật mình nhìn y.
-Chúng con hay đùa như thế, mẹ xem Hoài An đang làm nũng thôi mà.
Nói rồi y đưa tay lên xoa tóc cô, Hoài An cười khan, cô gật gù nhìn mẹ.
-Vâng con đang làm nũng thôi ạ.
-À...
Phu nhân cười hiền rồi toan quay đi thì Hoài An đã nói với theo.
-À mẹ ơi, ngày mai, con và vương gia sẽ đi viếng lăng Hoàng hậu ở Ái Châu ạ,
Chí Trung ngấu nghiến trừng mắt nhìn cô rồi quay sang cười gượng với mẹ vợ.
-Vậy để mẹ chuẩn bị đồ ăn cho các con đem theo nhé?
-Không cần đâu mẹ, ngày mai ta sẽ không đi!
Chí Trung gằn giọng nói to. Hoài An bỗng nhiên ôm ngang bụng y, tựa cằm trên ngực y, hai mắt mở to tròn.
-Chàng đã hứa rồi mà, chàng quên rồi sao?
Chí Trung trợn tròn mắt, hết nhìn cô lại nhìn sang Lý phu nhân. Y đưa tay ôm lấy cô, cố cười vài tiếng.
-Nhưng mà nàng..
-Đi mà vương gia...
Chí Trung ngấu nghiến trợn mắt với cô.
"Chân cô bị cái gì vậy hả, đứng thẳng xem nào! Giọng nói nữa! Cô muốn chết à?"
"Xem trước mặt mẹ vợ anh xử trí thế nào!"
Lý phu nhân bụm miệng cười. Bà lắc đầu nói khẽ.
-Được rồi, con bé trước nay chưa từng được đi đâu. Từ lúc lấy nhau đến giờ các con cũng chưa đi xa, hay là nhân dịp này vương gia đưa nó ra ngoài hít chút không khí.
Chí Trung đầu hàng, y vừa quay sang đã thấy ánh mắt đầy chờ mong của mẹ vợ, quay lại đã thấy cặp mắt to tròn đang trân trân nhìn mình.
Y đành gật đầu.
Lý phu nhân cười khẽ rồi đi mất. Đợi bà khuất sau mấy lớp cửa rồi, Chí Trung mới đẩy mạnh cô ra. Hoài An phủi tay, gương mặt đắc thắng nhìn y. Cô tiến tới vỗ vỗ lên vai y.
-Vất vả cho vương gia rồi! Quân tử nhất ngôn!
Nói rồi, cô vừa cười ngạo nghễ vừa đi khỏi. Chí Trung ngấu nghiến nhìn ra rồi ném thân mình xuống trường kỉ.
Y bất giác sờ tay lên lồng ngực mình.
-Con đi mẹ nhé.
Hoài An ôm lấy Lý phu nhân rồi chào tạm biệt bà. Cô tiến tới chỗ con ngựa đã được trải yên đỏ thẫm, leo lên được nửa đường thì bị một vòng tay to lớn bế ngang người lôi xuống.
Hoài An loạng choạng đứng thẳng, cô quay phắt đầu ngấu nghiến định chửi.
Nhưng tim cô chợt hẫng mất một nhịp.
Trước mặt cô là Khai Minh vương không hề giống mọi ngày. Tóc y vấn lên cao tất, vấn khăn thêu rồng trước trán, để lộ gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ. Cô không hề biết hắn không mặc tiện phục lại có thể đẹp trai đến thế, khí chất đến thế.
Chí Trung nhếch môi ngạo nghễ, ghé sát xuống mặt cô.
-Sao, bị hớp hồn rồi à?
Hoài An mím môi đẩy y ra, xoay đầu leo lên ngựa. Chí Trung nắm lấy tay cô kéo lại.
-Vào trong xe ngựa đi!
-Tôi không thích! Trời đẹp thế này sao phải ngồi trong xe chứ!
-Thế cô muốn cả cái thành Đại Hoàng này biết dung nhan của cô à?
-Biết thì biết, có làm sao đâu!
-Nhưng ta thì có!
Nói rồi, y bế thốc cô lên. Hoài An ngượng chín mặt đấm vào ngực y. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này hắn còn dám làm như vậy với cô, đúng là không biết xấu hổ mà.
Hoài An mở ô cửa nhỏ, vén màn he hé nhìn ra ngoài. Con phố vẫn tấp nập người đi như mắc cửi, tiếng rêu rao nô nức lòng người. Chí Trung nhếch mày nhìn ánh mắt vui thích kia mà đằng hắng.
-Đi từ đây đến Ái Châu mất bao lâu thế?
-Ba ngày.
-Ba ngày?
Hoài An trừng mắt. Từ Ninh Bình đi Thanh Hóa mà mất tận ba ngày sao?
-Làm gì lâu đến thế? Cùng lắm là hai ba tiếng thôi chứ?
-Cô bay đến đó à?
Hoài An bĩu môi, cô ngả đầu ra sau, nhìn trên nóc xe có một ô giếng trời, nhìn ra có thể thấy bầu trời xanh ngắt.
-Cô ngủ một chốc đi, đến nơi tôi sẽ gọi.
-Tại sao phải ngủ? Anh định làm gì?
-Cô mà không ngủ nhất định sẽ say xe!
Hoài An đảo mắt. Say xe? Trời ạ, hắn chưa biết cô đi ô tô tàu thủy nhiều đến thế nào rồi, lại còn say xe!
Chí Trung phe phẩy cây quạt, tựa vào gốc cây nhìn trời nhìn sông. Hoài An đang trốn trong bụi cây kia, đồ ăn sáng trong bụng cô đã bị nôn thốc nôn tháo ra ngoài cả rồi.
-Cái tên này, sao anh không đầu tư cầu đường đi hả? Đường sá gì...
Cô lại bụm miệng, rồi lại nôn ra.
Chí Trung lắc đầu tặc lưỡi, nói vọng ra sau.
-Bổn vương đã nói rồi, tại cô sống chết không nghe theo mà.
Hoài An đón lấy bình nước từ tay Ngọc, cô ngửa cổ uống, cố nuốt khó chịu vào trong.
Chí Trung đứng tựa cây, y gập mạnh cây quạt tiến lại.
-Sao? Đường còn khá xa đấy, còn muốn đi không?
Hoài An liếc y rồi đón lấy khăn lau miệng. Cô bỏ xuống bờ sông rửa mặt. Chí Trung khuỵu xuống cạnh cô đang vốc nước rửa mặt, lắc đầu.
-Lúc nãy hùng hồn, ta còn tưởng cô đi xe tốt lắm. Chẳng biết ngày ấy làm sao Quốc sư đem cô từ tận Châu Hoan đến Hoa Lư được.
Hoài An bất thình lình vốc nước tạt lên người y. Chí Trung giật nảy mình đưa tay vuốt mặt.
-Này!
-Anh có ngưng xỉa xói người khác được không hả?
Chí Trung ngấu nghiến nhìn cô rồi cũng đưa tay tát nước liên tục về phía cô.
-Lê Chí Trung!
-Bổn vương thích đấy, thì đã sao?
Tên này hôm nay lại còn trả đũa nữa chứ, cô liền một tay đẩy hắn xuống nước, không ngờ hắn lại vòng tay ôm lấy cô, kéo cả hai ngã nhào.
-Vừa lòng cô chưa?
Hoài An ngấu nghiến quay đầu nhìn ra phía sau, cô hất tóc, nước bắn tung tóe lên mặt y. Chí Trung tức tối vuốt mặt, nhìn nữ nhân ngồi trước mình.
Hai người ướt như chuột lột rồi, cô lại muốn cưỡi ngựa đi tiếp cho khô y phục thôi.
Hoài An mặc kệ Chí Trung, cô giang tay đón làn gió tươi mát. Nắng cũng nhẹ nhàng lắm, chẳng gắt như thế kỉ 21 đâu.
-Đã hết khó chịu chưa?
Cô ngửa cổ nhìn y. Hỏi thăm mà mặt lạnh như tiền vậy đấy.
-Cũng chưa hết hẳn.
Chí Trung đằng hắng rồi ôm ngang người cô, kéo cô vào lòng mình.
-Cho cô mượn dựa một chốc đấy.
Hoài An toan ngồi dậy, nhưng hắn lại gầm gừ với cô.
Cái tên này, thật ra, cũng đâu đến nỗi xấu xa nhỉ...
____________
-Tả thân vệ, là tôi.
Công Uẩn quay đầu nhìn viên tướng cúi đầu đi vào.
-Có chuyện gì sao?
-Bệ hạ đã cho quân đến Cổ Pháp điều tra, suýt nữa quân ta đã bị phát hiện.
Chân mày Công Uẩn chau lại. Y đặt quyển sách xuống, nheo mắt nhìn ra xa.
-Quốc sư đã biết chưa?
-Dạ bẩm, chắc người ở đó cũng đã đến báo với Quốc sư rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
-Không làm gì cả. Ta càng đánh rắn động cỏ, càng dấy lên nghi ngờ của Lê đế và Khai Minh vương. Số binh đó, tạm thời cho di tản giả dạng thành nông dân đi.
-Tả thân vệ, quân ta đã mạnh, thiên thời địa lợi nhân hòa, còn chần chừ gì mà chưa đánh?
Công Uẩn lắc đầu, mắt nhìn ra xa.
-Lê đế vẫn còn sống, lòng người chưa yên, nhân chưa hòa.
-Vậy ta phải làm sao? Càng để lâu càng nguy hiểm.
Ánh mắt y bỗng nhiên sắc lạnh, ngập trong mưu mô.
-Để người thay ta hành sự là được rồi.
____________
-Hoài An..
Giọng nói này, sao ngọt ngào đến thế?
-Hoài An, dậy đi.
Trời ạ, ngọt như đường vậy...
-Ngủ mà cũng cười được sao? Dậy!
Hoài An bị hắn gõ mạnh lên trán, bừng tỉnh. Mắt cô láo liên nhìn quanh, trời đã sập tối từ bao giờ. Cô quay phắt ra sau, trừng mắt.
-Ngủ cũng say đấy, nhưng mà thân thể bổn vương đáng giá tựa vàng bạc, có thể để cô dựa mãi sao?
Rồi y xoay người nhảy xuống ngựa. Hoài An bĩu môi toan leo xuống. Bất chợt cánh tay kia đưa về phía cô, ánh mắt kia bối rối quay đi.
-Chuyện gì?
-Còn hỏi nhiều, mau xuống.
Hoài An chẳng hiểu sao mình lại tủm tỉm cười. Cô quàng tay qua cổ y, để y ôm xuống.
-Thần, Quan tri phủ Đỗ Chương xin khấu kiến Khai minh vương, Khai Minh vương phi.
Hoài An cũng hơi cúi đầu chào vị quan kia, phía sau ông là người nhà, mấy bà vợ, mấy đứa con. Trời ạ, đón hắn mà cũng hệ trọng đến thế sao, lôi cả mấy đời tổ tông ra đón hắn vậy?
-Trời đã khuya rồi, vẫn là nên vào trong thôi.
-Mời vương gia.
Chí Trung quay ra sau, đưa tay về phía cô. Hoài An bối rối đưa tay nắm lấy, càng khiến y bất ngờ. Ý Chí Trung là muốn cô quàng tay vào thôi, không ngờ cô lại nắm lấy tay y.
-Vương gia?
Chí Trung đằng hắng rồi nắm tay Hoài An bước vào.
-Phủ của quan thần vốn không rộng, đã để vương gia chê cười rồi.
Chí Trung vội xua tay.
-Nào có, Quan tri phủ đã cho đoàn người Khai Minh phủ tá túc một đêm, đã làm phiền rồi.
-Vương gia đừng khách sáo.
Hoài An chống cằm nhìn hai người họ nói qua nói lại, mấy lời lẽ khách khí đó đợi sau khi ăn rồi hẵng nói có được không?
Nhưng rồi cô chợt phát hiện, trong số những nữ nhân con quan tri phủ, có một người đang nhìn Chí Trung đắm đuối lắm.
Cô quay sang nhìn y, mím môi.
-Vương phi sao thế?
Hoài An lắc đầu, ánh mắt y lo lắng nhìn cô. Tên này, trình độ diễn xuất cứ tăng dần đều nhỉ?
-Nàng vẫn còn mệt sao?
Quan tri phủ cười phì.
-Vương phi đi đường xa chắc là đã mệt. Chúng ta mau dùng bữa thôi, để vương phi còn nghỉ ngơi sớm nữa.
Chí Trung bỗng hướng về phía cô, đưa tay kề lên trán, ánh mắt cơ man là ngọt ngào.