Hoài An đỏ mặt nhìn y kề sát bên, tay đang sờ trước trán. Y tặc lưỡi, vuốt lại lọn tóc trước trán y vừa làm rối.
-Trán nàng ấm lắm, chắc là khi sáng nghịch nước đấy!
Phu nhân quan tri phủ vội cười hiền.
-Nghe danh vương gia luôn yêu thương vương phi hết mực, nức tiếng cả kinh thành, nay mới có dịp chứng kiến. Quả là danh bất hư truyền.
Hoài An cười khổ. Phải rồi, yêu thương hết mực cơ đấy. Nhưng rồi cô bất giác chạm tay lên trán, ánh mắt ban nãy của hắn, thật khiến người ta tan chảy.
-Phu nhân quá khen rồi.
-Vương gia, nhà họ Đỗ chúng thần cũng có năm cô con gái, chỉ còn một chưa lấy chồng, xin vương gia để mắt đến nó.
Hoài An ngước mắt nhìn cô gái kia, chính là cô gái đã đắm đuối nhìn hắn.
Hắn lại còn mỉm cười dịu dàng nhìn người ta, càng khiến Hoài An chạnh lòng.
Dẫu gì thì ở đây cô cũng là vương phi, họ có tôn trọng cô không chứ?
Nhưng bất chợt, tên Chí Trung kia lại quay sang phì cười nhìn gương mặt giận dỗi đen xì, y xoa đầu cô.
-Vương phi không vui thế này, ta còn có thể để mắt đến người khác sao?
Cả căn phòng đều phá lên cười theo hắn, chỉ có cô là tức đến đỏ mặt, cũng ngượng chín mặt.
-Phu nhân, cảm ơn lòng tốt của người.
Đỗ phu nhân kia chỉ ngậm ngùi cười khẽ. Hoài An ngước nhìn, cô gái kia cũng đang liếc cô. Hoài An chợt rùng mình.
Chí Trung đóng cửa phòng rồi đi tới chỗ cô. Hoài An nằm dài trên bàn. Đường xa đi đường xốc thế này, cô cũng mệt quá.
-Cô lên giường ngủ đi.
Hoài An ngồi bật dậy.
-Vậy hôm nay anh ngủ dưới đất hả?
-Ta sang phòng khác ngủ.
-Sao thế?
Ánh mắt Hoài An thoáng thất vọng. Y giảo hoạt cười, tay chống lên bàn hạ người sát xuống cô.
-Muốn ngủ cùng ta đến thế sao?
Cô đấm luôn vào ngực y, khiến y hụt hơi ôm ngực. Cô bỏ vào trong.
-Đứng lại!
Hoài An quay ra sau, còn chưa kịp nói gì đã thấy y ào đến, ôm chầm lấy.
-Này...
Y đẩy cô ra, ánh mắt bỗng nhiên tối đi.
-Đúng là bị cảm rồi.
Cô á khẩu, trên đời này lại có người đo thân nhiệt bằng cách ôm cả thân người sao?
Y hừ lạnh.
-Đúng là phiền phức.
Sao ánh mắt của hắn chẳng trông ra là đang phiền phức vậy. Hoài An mím môi lặng đi.
-Đêm nay đắp chăn kín vào, cô ngủ say toàn là đạp chăn ra.
Cô nín thở nhìn y, cái tên này, hôm nay lại còn quan tâm ấm áp nữa chứ.
Nhưng ánh mắt đó cô chẳng thấy được lâu. Y quay lưng bỏ đi ngay.
Hoài An leo lên giường, cô chau mày nhìn quanh.
Trực giác của cảnh sát cảnh báo cô, đêm nay có lẽ sẽ có chuyện xảy ra. Không hiểu sao, cô thấy bất an vô cùng.
Chí Trung bước về phòng. Y chau mày nhìn về phía tòa nhà đối diện. Bọn người này cũng thật là, sao lại xếp cho cô ở cách xa y như vậy. Rồi bất giác y ngước nhìn trăng, lòng bỗng dấy lên nỗi bất an kì lạ.
Chí Trung khép cửa lại, y vừa bước vào đã nhăn mặt nhìn Đỗ tiểu thư ngồi ở bàn, đang đưa tay vuốt tóc, dáng vẻ kiều diễm bội phần. Nàng mặc áo yếm đỏ, áo đối khăm lụa trắng mỏng tang, kéo trễ xuống vai hờ hững. Tóc nàng hất ra sau, để lộ xương quai xanh mê hoặc.
Chí Trung nheo mắt rồi cũng bước đến, y điềm nhiên rót trà ra tách, cũng không quên quan sát nàng ta.
Chí Trung phì cười rồi xoay xoay tách trà trong tay, y đứng dậy, đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
-Đỗ tiểu thư đến đây làm gì?
-Thần thiếp Đỗ Thiên Hoa, khấu kiến vương gia.
Nàng mỉm cười ma mị, hài lòng nhìn y ngửa cổ uống trà, rồi lại ngâm thơ.
-Hương vụ vân hoàn thấp,
Thanh huy ngọc tý hàn.
Hà thì ỷ hư hoảng,
Song chiếu lệ ngân can?
-Thần nghe nói Khai Minh vương là một võ tướng, hóa ra cũng đa tài, tức cảnh làm thơ.
Chí Trung phì cười, y quay đầu tiến lại chỗ nàng rồi ngồi xuống.
-Vậy là Đỗ tiểu thư không biết rồi. Bài thơ vừa rồi là bài Nguyệt Dạ của Đỗ Phủ viết dưới thời Thịnh Đường.
Nàng ta hơi cúi mặt, chỉ ngậm ngùi cười. Chí Trung khẽ nhếch môi rồi đặt tách trà xuống, đi về phía buồng ngủ.
-Nếu đã nghe được bổn vương ngâm thơ rồi thì tiểu thư cũng nên về đi.
Y đi đến giá treo, cởi bỏ áo đối khăm ngoài.
Bất chợt, Chí Trung nhăn mặt, y ôm ngực, đứng tựa vào khung giường.
Đỗ Thiên Hoa cười ma mị, nàng tiến đến sát y.
-Vậy nếu thần thiếp không chỉ muốn nghe người đọc thơ thì sao?
Chí Trung thở hồng hộc, y cố lê người đến chỗ giường ngủ, cố nhặt lấy thanh gươm.
Đỗ Thiên Hoa nhanh tay hất thanh gươm xuống sàn, đẩy Chí Trung ngã lên giường.
______
Hoài An bỗng nhiên thấy cơ thể nặng nề khó tả. Cô ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh.
Không xong rồi, nhất định là có kẻ đang ở ngoài phòng cô, phạm vi dưới 100m. Bọn chúng có mưu đồ gì?
Hoài An cất vào trong tay áo con dao găm, cô lao xuống giường.
Nhưng bất thình lình, đôi chân cô mềm nhũn. Hoài An trợn trừng mắt nhìn mình đâm sầm xuống sàn.
______
Đỗ Thiên Hoa nhoài người nằm lên trên Chí Trung. Y nhăn mặt gồng mình siết lấy hai vai nàng ta đẩy ra. Nàng vòng hai tay ôm lấy cổ y hôn xuống.
-Cô làm cái gì thế!
Y gầm lên, xoay đầu né tránh nụ hôn mãnh liệt kia.
-Chàng sao thế? Chẳng lẽ lại là nụ hôn đầu của chàng?
Y nghiến răng, cười khinh miệt.
-Cô nghĩ vương phi của ta để làm cảnh à?!
Nàng dụi đầu vào cổ, bàn tay chậm rãi luồn qua tóc y, hơi thở phả bên tai y ma mị.
-Nhìn qua là biết chàng với cô ta chỉ diễn vở phu thê ân ái, định lừa thần thiếp sao?
Y nghiến răng đẩy phắt nàng ra, thu người thở hổn hển. Đỗ Thiên Hoa xoay người y lại, vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ của y.
-Sao thế? Có phải cơ thể chàng bây giờ như lửa đốt, như sóng trào không?
-Trong trà có độc?
Chí Trung gân cổ gồng mình, mặt mày đã đỏ như sắp nổ tung. Y vẫn siết lấy nàng ta, cố đẩy ra khỏi người mình.
-Không phải là độc bình thường đâu.
-Cô âm mưu cái gì!
-Chẳng lẽ chàng không biết?
-Là cha cô sắp đặt có đúng không?!
-Là cha thiếp hay là thiếp cũng chẳng quan trọng nữa đâu. Vương gia, người phải chịu trách nhiệm với thần thiếp đó..
-Cô tránh ra!
Đỗ Thiên Hoa ôm lấy cổ y, vuốt ve y như vuốt con mèo con.
-Ta còn có vương phi của ta, chẳng lẽ lại cần đến hạng đàn bà đê tiện như cô?
Nàng ta phá lên cười, cúi xuống hôn y nhưng y đã nhanh chóng né tránh. Nàng túm lấy gương mặt y, giữ nguyên trước mặt mình, ánh mắt bỗng chốc cay nghiệt.
-Chàng không cần phải lo về cô ta, sau đêm nay tấm thân của cô ta sẽ không còn xứng đáng với chàng nữa đâu!
Ánh mắt Chí Trung đột nhiên dậy sóng. Y gầm lên rồi hất tung Đỗ Thiên Hoa, đè nàng xuống giường.
Nàng ta mãn nguyện cười, ôm lấy cổ y kéo sát xuống.
Nhưng bất thình lình, tay y bóp chặt lấy cổ nàng ta rồi siết mạnh lấy. Đỗ Thiên Hoa trợn trừng mắt sợ hãi níu ống tay y.
Gương mặt Chí Trung bây giờ ngập trong lửa hận, y chán ghét thả phăng nàng ta ra, lao đi mất hút.
-Hoài An!
Chí Trung đạp cửa xông vào. Y điên cuồng lao đến túm lấy vai tên nam nhân đang đè lên người Hoài An nằm dưới sàn. Hắn thất kinh thấy cả người mình bị kéo đến lơ lửng trên không trung, nện lưng xuống sàn nhà đá.
Chí Trung đứng sừng sững giữa phòng, rút gươm sáng loáng trong đêm, hai con mắt như hai quả cầu lửa từ địa ngục. Hắn kinh hãi quỳ thụp xuống lạy y, mếu máo xin y tha mạng.
Một gươm vô tình, Chí Trung chém ngang người hắn, lấy mạng hắn rồi căm phẫn giáng thanh gươm xuống trước hắn.
-Hoài An!
Y thất kinh lao đến bên cô, nâng cô dậy. Áo Hoài An đã bị kéo trễ xuống để lộ cả bờ vai trắng nõn nà, dây áo yếm cũng đã tuột ra. May mà y đến kịp, may mà y không đến trễ hơn nữa. Nếu không cả đời này y sẽ hối hận đến chết.
Cô đang khóc, khóc đến nước mắt thấm ướt cả tóc kia rồi.
Chí Trung cắn răng cởi áo rồi choàng lên người cô. Y ôm cô vào lòng, bàn tay cô chẳng còn sức buông thõng xuống. Y hôn lên tóc cô, vỗ về người con gái thường ngày mạnh mẽ, lúc này lại trở nên yếu ớt vô cùng.
Bất chợt y thấy bàn tay cô đầy máu. Chí Trung nhìn quanh, đã thấy con dao găm nằm lăn lóc dưới đất. Y hoảng hốt nhìn cô từ trên xuống. Rồi nhìn tên nam nhân đã chết kia. Hắn có một vết thương ngay vai phải.
Chí Trung cắn răng ôm lấy cô mà lắng nghe tiếng khóc cô đau đớn đến tận tâm can.
-Sao bây giờ anh mới đến hả, đồ vô dụng!
Cô òa lên nức nở, mỗi lúc khóc mỗi to hơn. Y gật đầu liên tục, tay không ngừng vỗ lên lưng cô.
-Ta ở đây rồi. Đúng rồi, là ngu ngốc mới nghĩ bọn chúng hại ta mà không hại nàng. Ta xin lỗi.
-Tôi đã gào tên anh bao nhiêu lần anh biết không hả?
-Được rồi, là ta vô dụng mới không thể nghe thấy nàng, là ta vô dụng mới để vương phi của mình chịu tủi nhục nhường này. Ta sai rồi, nàng đừng khóc nữa.
Hoài An cơ thể không còn chút sức lực, cô mếu máo khóc tựa trên ngực y. Cái tên này lúc không cần thì lúc nào cũng ở bên gây khó dễ cho cô, lúc cần thì hắn đang làm gì chứ?
-Ngoan nào đừng khóc nữa, vương phi. Từ giờ ta nhất định sẽ bảo vệ nàng. Hoài An, đừng khóc nữa.
Viên hộ vệ và toán binh xông vào, thất kinh nhìn tên nam nhân chết nằm một góc và vương phi đang nằm trong vòng tay Khai Minh vương.
-Đừng khóc nữa Hoài An! Người đến rồi, không được khóc nữa!
Hơi thở y bỗng nhiên gấp gáp.
-Vương gia! Việc này là..
-Lôi hắn đi, lập tức tìm cho ta một căn phòng để trọ lại qua đêm nay. Ngày mai ta nhất định sẽ xử lí vụ này!
_____
Chí Trung đặt Hoài An xuống giường. Y lặng lẽ lấy khăn ướt lau máu trên tay cô. Đôi mắt cô nhắm nghiền rồi. Y ngồi bệt dưới đất, thở dài nhìn cô.
Nếu lúc nãy y không cố tình nhử Đỗ Thiên Hoa kia khai ra mưu đồ của tên tri phủ họ Đỗ, cô đâu gặp chừng ấy bất hạnh. Nếu đêm nay y nhất quyết không rời cô, bọn chúng nào có cơ hội làm càn?
Y toan đứng lên, đã thấy một bàn tay níu lấy vạt áo mình.
Ánh mắt Hoài An ngập trong sợ hãi và bất an, nước mắt cô lại vô thức trào ra, khiến y càng đau lòng.
-Đừng đi mà.
Chí Trung gục đổ rồi. Y cắn chặt răng. Y thua rồi.
Hoài An nhìn y bằng ánh mắt thổn thức, của nỗi sợ hãi vẫn còn chưa nguôi hết.
Y nằm xuống, luồn tay qua cổ đỡ đầu cô, ôm cô vào lòng rồi đắp chăn lên phủ cả hai người.
-Được rồi, ta ở đây.
Hoài An vẫn không thể kiềm được hàng lệ kia. Y cúi đầu hôn lên trán cô, vòng tay ôm chặt cô.
-Không có ai đến đây làm gì được nàng nữa đâu, trừ phi hắn giết chết cả ta.
Hoài An gật đầu khẽ, cô chìm vào giấc ngủ mà nước mắt vẫn trào ra.
Chí Trung đưa tay lau lấy rồi lặng lẽ vuốt dọc đôi môi cô.
Y lại thở dài ôm chặt cô vào lòng.
Không được, y không thể phản bội cha, phản bội anh, phản bội ruột thịt.
Viên quan tri phủ quỳ rạp dưới đất, liên tục vái lạy Chí Trung. Cả nhà ông ta ở đằng sau, đều quỳ rạp than khóc.
Y nhếch môi, lần này không hề đùa cợt.
-Hôm qua vẫn còn cười cười nói nói với nhau, hôm nay ta lại phải xuống tay trị tội Quan tri phủ rồi!
Ông ta vội than khóc dập đầu sát đất. Vợ con ông ta càng kêu gào thảm thiết hơn, có cả Đỗ Thiên Hoa đang run rẩy khiếp sợ.
-Tội thứ nhất, con gái ông Đỗ Thiên Hoa dám dùng xuân dược mưu đồ hạ độc bổn vương!
Cả đại sảnh truyền đến tiếng thảng thốt, tiếng khóc lóc của Lý phu nhân. Bà ta quay sang nắm lấy tay con gái dập đầu xuống.
-Xin vương gia tha tội, con dại cái mang, xin cho thần được nhận tội thay con!
-Mẹ!
Chí Trung ném phăng tách trà trên bàn xuống, nó vỡ nát.
-Câm mồm! Chén trà đã vỡ có cách nào lấy lại được hình dạng ban đầu không? Cũng như tội danh bổn vương đã phán, không thể thu hồi!
-Vương gia, vương gia xin người tha tội cho thần thiếp, thần thiếp cũng là vì ái mộ vương gia nên mới làm điều xằng bậy.
Nàng quỳ đến ôm lấy chân Chí Trung, khóc lóc khẩn cầu. Y cúi người túm lấy chiếc cằm nhỏ kia mà đay nghiến.
-Ngươi tưởng ngươi dễ dàng hạ độc được bổn vương sao? Chút trò mèo này có là gì so với mưu đồ chốn thâm cung? Bổn vương đã sống mười tám năm trong cung chẳng lẽ dễ dàng bị ngươi hạ độc? Ta chẳng qua chỉ là dùng ngươi để nhử mồi câu cá lớn!
-Vương gia xin nể tình thiếp còn trẻ dại, xin hãy tha cho gia đình thiếp..
-Động vào ta thì được, nhưng ngươi đã động đến vương phi của bổn vương!
Y ném phăng nàng ta ra, nghiến răng nhìn Đỗ Tri phủ.
-Tội thứ hai, dám cho người đến hành thích Khai Minh vương phi, đại nghịch bất đạo, đáng chém!
-Vương gia, xin người rộng lòng khai ân cho thiếp!
Nàng ta ôm lấy chân y, y ngấu nghiến đứng bật dậy đi đến tuốt gươm. Đỗ tri phủ sợ hãi kéo con gái về, khóc lóc van xin.
-Tội thứ ba, mới là tội đáng chết nhất, Đỗ Tri phủ, ngươi đã biết tội của mình chưa?
Đỗ tri phủ lúc này mới ngước mặt lên, lắc đầu hoảng loạn.
-Thần không biết vương gia, sai thì chỉ sai đã dạy hư con rồi!
Y vung gươm kề lên cổ ông ta. Mấy bà vợ của ông đều gào lên rồi ngã gục, tiếng khóc lóc nghe đinh tai nhức óc.
-Câm mồm hết cho ta!
-Vương gia...thần làm sai chuyện gì..xin...xin vương gia rộng lòng...
-Bòn rút ngân khố dùng để lấy làm của riêng. Ức hiếp dân lành, tăng thêm thuế má. Ngươi sống trong nhung lụa, có biết bá tánh ngoài kia cực khổ trăm bề không hả?!
Ông ta nghe lời y kết tội âm vang như sấm truyền, kinh hãi dập đầu liên tục đến bật máu.
-Xin vương gia khai ân! Xin vương gia khai ân!
-Lần này đi đến Ái Châu, ta quyết định chọn con đường vòng đến đây là để hỏi tội tên tham quan nhà ngươi, không ngờ không chỉ có mình ngươi làm loạn mà cả nhà đều làm loạn. Được lắm, xem ta xử các ngươi thế nào!
-Vương gia, vương gia, thần có lệnh bài tri phủ, xin người đưa thần về kinh rồi hẵng xử tội, vương gia!
Chí Trung nhếch môi, y lấy trong tay áo ra kim bài vàng rực. Tất thảy người trong phòng đều kinh sợ quỳ xuống.
-Ta có kim bài điều quân của Hoàng thượng. Thấy kim bài như thấy bệ hạ, các ngươi nghĩ ta không có quyền giết các ngươi?
Khai Minh Đại vương quyền lực uy danh cả kinh thành, chẳng lẽ lại sợ không giám xử một tên tham quan bé nhỏ?
-Tước chức vị Tri phủ của hắn, đem về kinh xử trảm! Người nhà giáng làm thường dân.
-Vâng!
Lính tráng xông vào lôi họ Đỗ đi trong cơn gào khóc của mấy người vợ. Một viên tướng chạy lại chỗ y, cúi đầu.
-Vương gia, vậy cò Đỗ Thiên Hoa?
Nàng ta lập tức nhìn y, lắc đầu hoảng loạn.
Chí Trung nheo mắt nhìn nàng, lãnh huyết vô tình.
-Giáng xuống làm nô tì!
Nàng ta trợn mắt bò đến chỗ y, lắc đầu gào lớn. Y vô tình dứt áo bỏ đi.