Hoài An đón lấy thìa thuốc từ tay Ngọc, Ngọc từ nãy đến giờ vẫn khóc thút thít không ngừng.
-Em đừng khóc nữa..
-Vương phi...
-Được rồi, không sao rồi mà.
Ngọc gật đầu rồi lại khuấy bát thuốc nóng hổi.
Chí Trung mở cửa bước vào, Ngọc liền cúi đầu lui mất.
Y cầm bát thuốc lên, dịu dàng thổi cho bớt nóng.
Hoài An lẳng lặng thở dài.
-Đêm đó, tôi không thể cử động được, chuyện gì thế?
-Bọn chúng hạ độc vào không khí, tên gọi là Bích độc. Người hít phải sẽ tê liệt tứ chi, dần mất đi khả năng cử động.
Hóa ra là như vậy, thảo nào cô không thể chống cự lại hắn.
-Tử thi của tên nam nhân đó có một vết đâm ở vai phải, là nàng đâm sao?
Cô bỗng dưng đỏ mặt khi y gọi cô là nàng. Hoài An gật đầu khẽ.
Chí Trung đặt lại chén thuốc lên chiếc bàn con rồi ngồi đến, đẩy cô vào lòng.
Hoài An mệt mỏi tựa trên lồng ngực chắc nịch, bàn tay không biết từ lúc nào đã không còn phản kháng đẩy y ra.
-Ta định đến đây để bắt tên tham quan họ Đỗ đó, không ngờ lại liên lụy tới nàng, ta xin lỗi.
Nhất định là mơ, nhất định là cô đang mơ.
Lê Chí Trung lại có thể ôn nhu ôm lấy cô, dịu dàng xin lỗi cô.
Nếu như cô không nằm mơ thì chắc chắn là hắn hóa điên rồi.
-Đợi nàng khá hơn thì chúng ta về Hoa Lư đi. Đêm dài lắm mộng, sắp tới...
-Không...
Ánh mắt Hoài An dấy lên bao nỗi bất an. Cô đã cất công đi đến tận đây, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Cô ngước nhìn y, lắc đầu vội.
Hình như vòng tay Chí Trung nới lỏng dần.
-Nàng quyết tâm vì họ Lý đó mà không màng đến bản thân nữa sao?
Ngay từ đầu, cô muốn điều tra vụ án này là vì chính mình, chưa bao giờ là vì Công Uẩn, chưa bao giờ là vì họ Lý. Chỉ là, cô muốn theo vụ án này đến cùng mà thôi.
-Chí Trung, tôi thật sự phải đến đó.
Ánh mắt Chí Trung muôn phần vỡ vụn. Y lập tức buông tay khỏi cô rồi quay đi.
Hoài An thoáng thấy mình buồn bã. Hắn như vậy thì có liên quan gì đến cô? Sao cô phải bận lòng khi ánh mắt kia cụp xuống?
-Tùy nàng.
Chí Trung chỉ ném lại câu nói lạnh như hàn băng, không nhìn cô lấy một lần mà phất áo đi mất.
___________
Công Uẩn ném mạnh thanh gươm xuống bàn, thất kinh nhìn viên tướng đến báo.
-Vương phi bị làm sao? Ngươi dám nói lại cho ta nghe xem!
Viên tướng cúi đầu thấp, có phần run sợ trước cơn thịnh nộ của Tả thân vệ Lý Công Uẩn.
Quốc sư phất tay cho viên tướng lui xuống rồi nhìn sang Lý Khánh Vân.
-Con bé đang hướng đến lăng Hoàng hậu, rõ ràng là đang điều tra điều gì đó về Đại Thắng Minh hoàng hậu. Lần đó, con kích động con bé về vụ kì án nhà Đinh, chắc là con bé đã tò mò theo đó mà điều tra. Quả thật đúng với ý của chúng ta.
Công Uẩn quay phắt đầu, đau đớn nhìn hai người.
-Quốc sư! Cha nuôi! Con thật sự không ngờ hai người lại có thể như vậy! Rõ ràng để Hoài An làm như vậy là quá nguy hiểm! Con..
-Có nhiều chuyện, cố tri túc chi túc, thường túc hĩ.*
*Biết thế nào là đủ thì sẽ luôn có đủ.
Công Uẩn cắn răng kiềm nén uất ức đau lòng nhìn sư Vạn Hạnh, y lắc đầu đau đớn.
-Một lần con làm ngơ, con đã mất đi nàng. Quốc sư, con có thể để mất nàng vào tay kẻ khác, không thể mất nàng vĩnh viễn!
-Thánh nhân chi đạo, bất chi tranh!
*Bậc thánh nhân chỉ làm việc chứ không tranh giành.
-Quốc sư!
Lý Khánh Vân vội đi đến vỗ vai Công Uẩn, ông hạ giọng.
-Lần điều tra này sẽ giúp cho tiền đồ của con, chẳng lẽ con lại không chịu hiểu?
Công Uẩn khổ tâm lắc đầu.
Hoài An bị kẻ khác hạ độc, suýt chút nữa là bị một tên gian nô làm nhục. Làm sao y có thể dửng dưng làm ngơ được nữa. Những lúc cô yếu đuối thế này, Công Uẩn sợ sẽ mất cô vào tay Lê Chí Trung.
Dẫu là ai cũng có tư cách yêu nàng, chỉ duy tên Lê Chí Trung ấy là không thể!
-Công Uẩn, nghe lời Quốc sư đi, đừng làm chuyện vô ích. Họ Lý được hưng hay không, Đại Cồ Việt được hưng hay không, là đều trông nơi con. Con gánh vác trách nhiệm lớn, đừng chỉ nghĩ đến những người nhỏ.
Công Uẩn siết chặt lòng bàn tay, mắt hướng ra xa mà cắn răng đến đau nhức. Y phải làm sao? Hoài An, bây giờ có ổn không? Bây giờ, cô đang yếu đuối nhường nào, đau đớn nhường nào? Sao y không thể ở bên cô lúc cô cần nhất? Sao y không thể vừa có ngai vàng, vừa có cả cô?
Hoài An, nàng nhất định phải đợi ta.
___________
Đoàn người lại khởi hành sau ba ngày dừng chân, chiều tà thì đến Lăng Dương Hoàng hậu.
Chuyến đi vốn mất ba ngày đường, giờ lại mất tận bảy ngày mới đến nơi.
Hoài An cúi đầu thắp nhang rồi quỳ trước linh vị Dương hoàng hậu.
Dân gian nói bà là người phụ nữ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Phải, chính vì nghiêng nước nghiêng thành mà nhà Đinh lụn bại để nhà Lê lên thay.
Phía trên bia còn có khắc bốn chữ "Lưỡng triều hoàng hậu".
Phía dưới lại khắc dòng sấm
"Nín đi thôi, nín đi thôi! Một vai gánh vác cả đôi sơn hà" .
Vị thượng cung họ Nguyễn theo hầu bà năm đó cũng bước vào, dâng lên mâm trái cây.
Bà ngửa đầu nhìn dòng sấm, cười khẽ.
-Lúc mới sinh, Hoàng hậu hay khóc dạ dề, đến khi có vị đạo sĩ đi ngang, ông lập tức truyền ra câu sấm ấy khiến bà ấy im bặt. Đến nay quả là thành sự thật.
Hoài An lặng lẽ quan sát vị thượng cung. Bà cẩn thận châm trà mời cô, rồi cúi đầu nói.
-Vương phi đến bái kiến, đường xa đã mệt rồi.
-Không đâu ạ, đến đây không khí an lành, tôi đã không còn thấy mệt nữa.
Thượng cung gật đầu cười phúc hậu. Dẫu đã già nhưng nét đẹp của bà vẫn vấn vương.
-Vương gia vừa vào thắp nhang đã đi ngay, liệu có chỗ nào không khỏe?
Hoài An thở dài. Là hắn vẫn chưa hết giận cô, hắn để cô đi xe ngựa còn mình thì ngồi ngựa suốt đường đến đây.
Ánh mắt Nguyễn Thượng cung lấp lánh nụ cười.
-Những người trẻ vẫn thường yêu nhau đầy giận hờn, đến lúc già lại nhận ra mình vốn không có nhiều thời gian để yêu thương.
Hoài An toan xua tay, cô với hắn yêu đương cái gì chứ. Nhưng hàng mi cô cũng không hiểu sao cụp xuống buồn bã.
-Khai Minh vương là một nam nhân tốt. Bốn năm trước khi Hoàng hậu qua đời. vương gia mới mười bốn tuổi nhưng đã để lộ phẩm chất của một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, lại trọng tình trọng nghĩa. Tiếc thay lại là con thứ.
Cô muốn bảo bà hãy yên tâm đi vì hắn vẫn sẽ làm vua, nhưng hắn sẽ thay đổi...
-Tôi nghe nói bà chưa từng lập gia đình, cả đời đều luôn ở bên Hoàng hậu, vậy sao bà biết về những chuyện tình cảm này?
Bà ngước ánh mắt chậm rãi lên pho tượng, lặng lẽ cười.
-Ta đã chứng kiến hai cuộc tình vĩ đại nhất thế gian này. Một bi thương, một day dứt.
-Hai cuộc tình?
Bà gật đầu khẽ.
-Lưỡng triều hoàng hậu.
Câu nói của Nguyễn thượng cung ngắn gọn mà khiến cho Hoài An vỡ ra cơ man là thấu hiểu.
Lưỡng triều hoàng hậu. Bà làm hoàng hậu hai vua, và cũng đã có hai cuộc tình vĩ đại với cả hai vị vua của hai vương triều.
-Vậy thực sự Dương hoàng hậu cũng từng yêu thương Đinh Tiên Hoàng sao?
Cô hỏi bằng chất giọng chua chát đắng cay.
Cô đã nghi ngờ Dương Hoàng hậu cùng với Đại Hành hoàng đế giết vua để đưa con của mình là Đinh Toàn lên ngôi.
Nhưng bây giờ manh mối của cô lại bế tắc bởi tình yêu này.
-Dĩ nhiên là yêu. Yêu đến đầu rơi máu chảy, thịt nát xương tan.
Cô muốn hỏi bà, cô dường như cảm được nỗi đau thấu tim của Đinh Tiên Hoàng.
Nếu đã yêu, tại sao phải trao nước cho kẻ khác?
-Bà ấy có duyên với vua Đinh đế, nhưng lại có nợ với vua Lê.
Tại sao? Yêu một người, lại có thể yêu một người khác sao? Vậy kẻ đáng thương nhất trong mối tình này chính là Đinh Tiên Hoàng, mất mạng, mất vợ, mất cả giang sơn...
-Thuở hàn vi bà ấy và Lê đế đã có duyên gặp gỡ và yêu nhau rất lâu trước khi Đinh đế gặp và đưa bà về làm hoàng hậu. Mối tình xưa cũ ngổn ngang nhưng vẫn còn đấy, chưa hề phai nhòa đi. Năm đó sau khi vua Đinh chết, binh biến loạn lạc, quân Tống lăm le bờ cõi, việc nước không yên. Hoàng hậu buông rèm nhiếp chính như bà lẻ loi không nơi dựa dẫm. Là Lê đế lại trở về bên bà, giang đôi tay đón nhận bà, đón nhận cả mối tình năm xưa dang dở.
Thì ra là vậy. Cuối cùng cô cũng tìm ra manh mối nữa.
Lê Đại Hành và Dương Hoàng hậu đã từng yêu nhau trước đây, cho nên đến khi gặp lại, động cơ hãm hại vua cướp ngôi là rất lớn. Nhưng Dương Hoàng hậu nếu đã từng yêu, sao có thể làm thế?
-Đối với Lê đế bà ấy yêu cả đời, đối với Đinh đế là mối chân tình chưa trả dứt. Đến cuối đời, ở bên vua mới bình bình yên yên rồi, bà vẫn còn mơ hồ không quên vị binh sĩ họ Đinh năm đó cứu bà khỏi bọn lưu manh.
Hoài An lẳng lặng thở dài. Bỗng dưng cô phát hiện nơi đây hương thơm đều nồng nàn, không hề phai. Cô hỏi thì thượng cung chỉ lặng lẽ lấy ra một túi hương nhỏ.
-Ngày xưa Dương Hoàng hậu rất thích mùi hương, trên người lúc nào cũng có túi hương, cung điện lúc nào cũng ngập tràn mùi thơm. Bà nói, con gái đẹp giống như hoa, nhất định phải có hương thơm.
Hoài An trầm mặc. Liệu cô có thể vin vào thói quen này để điều tra?
-Năm đó, Đinh đế mất, Hoàng hậu có ở bên người không?
-Có chứ, Hoàng hậu đã chạy đến, bà là người đã gào lên gọi người đến cứu vua nhưng không kịp...
Hoài An lập tức trừng mắt. Đây rồi! Hoànghậu đã tìm thấy Đinh Tiên Hoàng và Đinh Liễn đầu tiên, chắc chắn không thể tránh khỏi tình nghi!
Nhưng vẫn là câu hỏi cũ, nếu một hoạn quan đã không thể, thì làm sao một nữ tử có thể giết cả hai vị võ tướng?
Cô đưa tay xoa trán, rồi lập tức tròn mắt nhìn tay mình.
Phải rồi! Đêm trước lúc trúng Bích độc, chẳng phải cô cũng không thể di chuyển tay chân đó sao? Bích độc hạ vào không khí, hoàn toàn liên quan đến mùi hương xông!
Hoài An leo lên dốc đá cao, cố chạy đến chỗ Chí Trung đang đứng, hướng mặt xuống núi non. Nơi này nhiều đá thế này, lại sắc nhọn, hắn leo lên đây làm gì không biết.
Cô bám vào đá mà leo, bất chợt đạp trúng tà áo, ngã ập xuống nền đất xù xì.
Chí Trung nghe tiếng thì vội ào đến, bế cô dậy rồi đặt cô ngồi lên tảng đá lớn. Y nắm lấy tay cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị. Hoài An thấy bàn tay mình rớm máu, rát lắm.
Rồi bỗng, Chí Trung nâng tay cô lên, thổi vào vết thương, ánh mắt ngọt ngào như nắng phía sau lưng y, ấm áp và khiến vạn vật tan chảy.
-Chí Trung...
Y vẫn không nhìn cô, mặc cho Hoài An đã gọi y nhẹ nhàng lắm. Cô mím môi lắc lắc bàn tay mình trong tay y.
-Anh vẫn chưa hết giận sao?
Hoài An bất giác hỏi, y lẳng lặng đặt tay cô xuống rồi nhìn cô.
-Giận nàng chuyện gì?
Hoài An biết, cô mà nói ra nhất định hắn sẽ lại nổi cơn thịnh nộ mất.
-Yên tâm đi, ta không giận nàng.
Cô bỗng cảm thấy đau lòng quá. Thà hắn cứ ngông cuồng, cứ vô lại, chứ đừng hững hờ như bây giờ. Y quay đi, Hoài An liền nắm lấy vạt áo y.
-Tôi xin lỗi.
-Nàng không cần xin lỗi.
-Tôi không phải vì họ Lý.
-Cấm nàng nhắc đến họ Lý.
Hoài An đau lòng nhìn y. Chí Trung cắn răng kìm nén ngọn lửa hận ngút trời. Y quên, nàng, cũng là người họ Lý.
-Thật ra, chuyện này không phải vì ai cả, vì bản thân tôi muốn theo thôi.
-Nàng bất chấp nguy hiểm chạy ngược xuôi, còn nói là không vì hắn?
-Anh tin tôi có được không?
Chí Trung giận điên người. Y lao đến ôm lấy gương mặt Hoài An hôn xuống, nụ hôn mãnh liệt và điên cuồng.
Hoài An trừng mắt nhìn Chí Trung, cô cố đẩy y ra nhưng bàn tay y to lớn siết chặt lấy khuôn mặt cô. Sự chua chát trong nụ hôn của y, cả đau lòng, cả thương tâm, đều lần lượt được Hoài An cảm nhận. Cô không vùng vẫy nữa, nhắm nghiền mắt vùi mình trong ngọt ngào nơi đầu môi, nơi y đang đặt lên từng nụ hôn xao xuyến.
Chí Trung rời khỏi cô, ánh mắt y bây giờ ngập trong u uất. Y tham lam đôi môi bé nhỏ kia, ánh mắt y khổ tâm chồng chéo. Y kề trên trán cô, hàng chân mày nhíu chặt.
-Ta thua rồi.
Hoài An cúi mặt, cô bất lực nhìn y đang dày xéo tâm can.
-Chí Trung..
-Trong trận chiến giữa ta và nàng, giữa ta và hắn. Nếu đã vậy, Hoài An, ta chấp nhận làm kẻ thua cuộc.
Cô lắc đầu nhìn y, nước mắt chực trào nơi hàng mi đẫm ướt.
-Cho nên...
Giọng y nghẹn ngào, Chí Trung nhăn mặt cố cười khan, nhưng lòng y bây giờ như nước sông gào thét sắp làm vỡ nát con đê rồi.
-Ta đã phản bội lại chính ta, cho nên, Hoài An...xin nàng đừng nhắc đến kẻ thù của ta bằng ánh mắt ấy nữa...
Hoài An nuốt nước mắt vào trong, cô vòng tay ôm lấy y rất khẽ.
Chàng thiếu niên này, cô làm sao để có thể chối bỏ đây? Làm sao để có thể mặc kệ tấm lòng này, mặc kệ ánh mắt này, con người này. Người Lý Hoài An yêu là Công Uẩn. Người khiến Hoài An cô không thể không đau lòng, lại chính là Lê Chí Trung.
Lê Chí Trung đối với cô từ lúc nào đã không còn là một tên ngạo mạn đáng ghét. Cô tham lam vòng tay của y, ánh mắt của y, và bây giờ là nụ hôn của y.