Hoài An lẳng lặng nhấc váy đi dọc con dường lát đá trông ra ngự uyển. Nghỉ ngơi một tháng rồi, cô cũng nên tìm lại việc mình đang làm dang dở.
Cả chặng đường từ Ái Châu về Hoa Lư, Chí Trung lại lánh mặt cô. Có lẽ vì y muốn đợi cô tự nói ra cảm xúc của mình, cũng có lẽ, y hổ thẹn với lời hứa không rung động trước nữ nhân họ Lý.
Cô thở dài đá một viên sỏi dưới chân.
-A!
Chết mất, đá trúng người rồi sao?
Hoài An cắn răng chạy đến chỗ một nam nhân đang ngồi dưới gốc bồ đề, ôm đầu cứng ngắc.
-Anh không sao chứ? Xin lỗi xin lỗi, tôi không thấy anh.
Y đưa tay ra trước mặt xem có chảy máu không rồi liếc mắt nhìn cô.
Trời ạ, tên nam nhân này...lại đẹp trai rồi. Không phải lại là hoàng tử đấy chứ?
-Ngươi còn không mau quỳ xuống tạ tội?
Thôi rồi, giọng điệu này thì chỉ có thể là hoàng tử rồi. Hôm trước lúc đến Tôn Nhân phủ, cô đã đọc được Lê Đại Hành cho đến giờ phút này tổng cộng có 12 người con trai, trong đó có 1 người con nuôi. Vậy là xác suất cô gặp một người khi đang quanh quẩn trong cung cũng vô cùng lớn nhỉ.
-Còn chưa quỳ xuống?
Hoài An đằng hắng, hắn nhìn thì rõ ràng nhỏ hơn Lê Chí Trung, cô là vương phi của anh hắn, việc gì phải quỳ.
Cô chỉ vào cần câu thô sơ đang tựa trên giá đỡ kia đang giật mạnh.
-Cá cắn câu rồi kìa!
Y ngay lập tức chộp lấy cần câu giật mạnh.
-Cuối cùng cũng câu được con cá quý này rồi!
Cá quý mà hắn câu như vậy thì chết con cá mất rồi.
-Ta cấm cô không được nói với ai đấy!
-Ồ...
Cô gật gù nhìn hắn gỡ móc câu ra rồi thả con cá vào rọ.
-Anh định làm gì con cá đó?
-Cô muốn biết không?
Hoài An gật đầu. Y liền vẫy tay cô đi theo. Hai người lén lút đi men theo con đường lớn, cuối cùng đến được một phủ rộng lớn. Tên hoàng tử kia đi len lỏi qua những tấm lụa đang phơi trên sân, Hoài An nhấc váy cố chạy theo.
-Này anh đi đâu thế?
Y đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.
Hai người đến một góc phủ, tên hoàng tử kia ngồi xuống, lại đặt con cá đang giãy giụa ra đất.
-Này..
-Im lặng nào.
Y ngửa cổ nhìn lên cây, Hoài An cũng nhìn lên, bất ngờ trông thấy một con mèo tam thể. Nó kêu meo rồi nhảy xuống, ngoan ngoãn để y vuốt ve rồi xơi con cá.
Hoài An á khẩu. Hắn lại có thể bắt cá quý để cho mèo ăn?
Bất chợt, y đứng dậy, phủi tay rồi quay lại nhìn cô.
-Cô tên là gì?
-Hoài An.
Y gật gù rồi lãnh đạm nói.
-Xem ra cô tốn không ít công sức để sắp đặt vở kịch vô tình gặp ta rồi. Nói đi, cô là tiểu thư nhà nào, ta sẽ nói mẹ ta đến nhà hỏi cô làm tiểu thiếp.
Hoài An bất mãn thở hắt. Tên này điên rồi. Cô quay lưng bỏ đi.
-Lê Long Cân ta là người nói được làm được, chẳng lẽ cô không tin ta?
Hoài An đứng sững lại, nhìn sang y.
-Trễ rồi, về nhà với vợ đi.
Y nghiến răng tiến sát đến cô.
-Xem ra cũng có chút khí phách đấy.
Hoài An đá thẳng vào chân y khiến Long Cân gào lên thụp người. Cô bỏ đi mất.
Nhưng khi vòng ra đến cửa, cô đã nhếch mày nhìn tên phủ, là Châm phòng.
Long Cân đuổi kịp cô, nhếch mày giận dữ.
-Này!
-Châm phòng này, có chức năng gì thế?
Long Cân khó hiểu nhìn cô rồi nhìn vào bên trong.
Hoài An lén lẻn vào một căn phòng đã đóng kín. Cô ngửa cổ nhìn ra cuối phòng. Căn phòng này rộng hơn những căn phòng giữ sổ sách ở hai phủ trước. Cô khó khăn lắm mới cắt đuôi được Lê Long Cân, tên này rõ ràng là khó đối phó hơn Long Kính.
Châm phòng này là nơi chuẩn bị y phục, trang sức cho vua chúa và các phi tần. Cũng như, hương liệu để người đó xông trong cung của mình.
Hoài An cẩn thận lật từng trang giấy ngả màu, chau mày đọc bản theo dõi hương liệu trong điện Thiên An hai mươi lăm năm về trước.
Cô chau mày.
Bình thường Đinh Tiên Hoàng không sử dụng hương liệu, nhưng từ một tuần trước khi vụ án xảy ra, ở cung của ông bắt đầu dùng Giải Ưu hương.
Cái tên nghe thật hay, không ngờ lại mang đến chết chóc.
Cô lật tiếp những ghi chú phía sau.
Đây rồi, xác thực Giải Ưu hương là do Dương hậu dâng lên.
Nếu vậy, chính là có độc trong hương. Vì thường ngày Đinh Tiên Hoàng không dùng hương cho nên trước đó một tuần bà đã dâng lên cho vua, tránh trường hợp vua đa nghi mà phòng.
Hóa ra đến ngày thứ bảy dùng hương thì tai họa ập đến thật.
-Cô làm gì đó!
Hoài An giật mình gập quyển sổ lại, đưa mắt nhìn về Lê Long Cân.
Y nheo mắt nhìn về phía cô, bước gần lại thấy cô đặt quyển sổ lên kệ.
-À, tôi bị lạc vào đây, thấy có sách cứ tưởng là được đọc.
Y giật lấy cuốn sách, chau mày lật vài trang rồi kinh hãi ngước mắt nhìn cô.
Hoài An cố mỉm cười, nhưng tâm thì vô vàn hoảng loạn.
-Đi ra ngoài!
Long Cân ném quyển sổ lại lên kệ rồi kéo cô ra ngoài. Vừa đến cổng phủ hai người đã sửng sốt, Long Cân vội buông tay Hoài An ra.
-Khấu kiến phụ hoàng.
Lê Đại Hành nheo mắt nhìn Long Cân rồi nhìn Hoài An.
-Hai con làm gì ở trong đó?
Long Cân chau mày, quay sang Hoài An.
-Phụ hoàng, người biết cô ta?
Hoài An cắn răng. Chết tiệt, vốn không muốn để lộ danh tính lại bị Lê Đại Hành bắt gặp ở đây.
-Long Cân, đây la vợ của Long Đĩnh.
Long Cân trừng mắt với Hoài An, môi y nhếch lên đầy mưu trá. Hoài An vội lên tiếng giải vây cho mình.
-Bệ hạ, con đến đây vì tò mò muốn xem Châm phòng của hoàng cung ra sao, không ngờ lại gặp vương gia.
Lê Đại Hành vuốt râu rồi gật gù.
-Phụ hoàng, người đang đi đâu sao?
-Ta đang đến Thái y viện.
-Vết thương cũ của người lại đau sao? Phụ hoàng, trời trở lạnh rồi, người cũng nên giữ ấm..
Hoài An chau mày nhìn Lê Đại Hành cứ xoa tay lên bụng phải không yên. Vết thương ở dưới vùng mềm là khó liền nhất, cũng đau dai dẳng nhất.
-Được, thôi trẫm đi đây, các con cứ việc đi tiếp.
Hoài An vội nhìn Long Cân. Hắn ta chắc chắn sẽ bắt cô đi hỏi cho rõ, thôi thì nhân cơ hội này chạy trốn.
-Bệ hạ, để con đi theo người.
Long Cân nheo mắt nhìn Hoài An. Cô cười hiền nhìn Lê Đại Hành.
-Chí Trung dặn con phải hiếu thuận với người và mẫu phi, con vẫn chưa có dịp tỏ hiếu với người.
Lê Đại Hành cũng gật đầu ánh mắt dẫu cười nhưng lại nghi hoặc không thôi.
Hoài An quay đầu nhìn Long Cân, ánh mắt y nheo lại đầy chết chóc.
-Bệ hạ, người có nhớ uống thuốc đúng giờ không ạ?
Hoài An đứng phía sau, lặng lẽ nhìn viên trưởng quan thái y chậm rãi bắt mạch cho Lê Đại Hành.
-Trẫm đôi khi bận việc chính sự.
Viên thái y thở dài.
-Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi ạ. Bệ hạ cứ cho vời thần, việc gì phải lặn lội đến tận đây ạ?
-Lâu lâu trẫm muốn đi dạo một chốc. Gần đây vết thương cứ đau nhức không thôi.
Hoài An chau mày, vẫn là vết thương ở bụng trái đó.
Lê Đại Hành cả đời chinh chiến, chắc chắn phải có cả trăm vết thương lớn bé, tại sao chỉ đau mỗi vết thương đó?
Đợi Lê Đại Hành đi rồi, Hoài An mới đến gặp viên trưởng quan.
-Vương phi lại đến đấy sao?
-Tôi lo cho bệ hạ quá, thấy người cứ đau nhức liên miên, đứa con dâu như tôi cũng đau theo.
Viên thái y thở dài lắc đầu.
-Năm đó bệ hạ bị đâm bằng dao độc, vết thương không sâu nhưng khó lành, đến tận nay đã gần hai mươi lăm năm vẫn còn âm ỉ đau.
Hoài An sửng sốt nhìn viên quan, không ngờ, cô lại vô tình tìm ra một manh mối nữa.
-Vết thương ấy từ đâu mà có?
-Thần cũng không rõ, chỉ biết sau khi Đinh đế băng hà, bệ hạ trở về từ biên ải đã có vết thương này.
Đúng là khi xảy ra vụ án, Lê Đại Hành có chứng cứ ngoại phạm, ông đã phải dẫn binh đi ra biên ải.
Có lẽ vì Đinh Tiên Hoàng biết Lê Đại Hành và Dương Vân Nga từng có tình cảm nên mới đày ông đi trấn giữ biên cương.
Nhưng Lê Đại Hành về Hoa Lư khi nào, làm sao biết được?
Nhớ khi ấy, cô trúng Bích độc, tứ chi tê liệt, tay trái là cơ quan cô còn kiểm soát được cuối cùng nên mới có thể đâm tên gia nô.
Nếu Đinh Tiên Hoàng quả thật trúng độc, ông cũng dùng dao gâm tẩm độc bằng tay trái, đâm vào bụng phải của Lê Đại Hành.
_______________
Lê Long Tích giận dữ nhìn viên tướng đang quỳ dưới đất.
-Có như thế cũng không làm được, đúng là bất tài!
-Xin Đông Thành vương tha tội, Khai Minh vương quả là mưu thâm kế hiểm, không thể hạ độc được, người của ta đã bị hắn giết cả rồi.
-Đúng là một lũ vô dụng! Khai Minh vương còn không đối phó được, làm sao hạ được Thái tử!
-Xin vương gia cho thần thêm thời gian, nhất định thần...
-Đồ ngu! Ngươi hành động lỗ mãn như vậy, hắn đã có sự phòng bị rồi, sẽ bị ngươi lừa nữa sao?
Viên tướng quỳ thụp. Vừa lúc ấy thì cánh cửa mở ra.
-Sao Đông Thành vương lại nổi giận nữa rồi.
Long Tích quay đi, hừ lạnh.
-Được rồi ngươi lui ra đi.
-Đa tạ Ngự Bắc vương.
Đợi viên tướng đi rồi, Long Tích mới quay đầu lại.
-Em đến đây làm gì?
-Long Tích, ta nghĩ ta vừa tìm ra mưu đồ của bọn Long Việt, Long Đĩnh.
Long Tích chau mày nhìn Long Cân, đi xuống chỗ y sốt ruột hỏi.
-Cái gì?
-Hôm nay ta đã bắt gặp Khai Minh vương phi ở Châm phòng, cô ta cố tình lật lại những ghi chép của hai mươi lăm năm trước, nhất định là âm mưu khống chế bệ hạ.
-Hai mươi lăm năm trước?
Long Cân gật đầu. Cả hai đều hiểu, đó là vụ án mạng của cha con vua Đinh.
-Không đúng, chẳng phải bọn Long Việt, Long Đĩnh theo phe phụ hoàng sao? Phụ hoàng cũng có ý định đem giang sơn trao cho Long Việt, hắn còn âm mưu cái gì nữa?
-Ta nghi ngờ, tên Long Đĩnh đó âm mưu cướp ngôi.
Long Tích lập tức nheo mắt. Long Cân vẫn ngấu nghiến nói.
-Nắm trong tay quyền lực lớn, chắc chắn sẽ có dã tâm lớn.
-Sợ là sợ phụ hoàng cũng bại dưới tay hắn, trao ngai vị cho hắn. Tới lúc đó chúng ta chẳng phải sẽ không còn đất dung thân hay sao?
-Thế mới nói phải nhanh chóng hành sự.
Long Tích và Long Cân quay phắt về phía cửa, chân mày chau sát.
Công Uẩn phất tà áo bước vào, gương mặt lãnh đạm nhưng ngập trong mưu mô.
-Tả thân vệ, ngài nói vậy là có ý gì?
-Ta nào có ý gì, chỉ biết, Lê Long Đĩnh lên ngôi đối với cả ta và vương gia đều không phải là chuyện vui.
Long Cân nheo mắt. Lý Công Uẩn xưa nay mang tiếng theo phò tá Lê Long Việt, sao bây giờ lại trở mặt như thế. Đây có lẽ nào là cái bẫy?
-Tả thân vệ trước nay đều đối ta, sao nay bỗng dưng lại muốn giúp?
-Trước nay ta và ngài đứng trên hai mục đích khác nhau, ngài muốn làm đế vương, ta muốn làm đại công thần dưới một người trên vạn người. Giờ đây kẻ thù chung của ta và ngài lăm le ngôi báu, chắc chắn phải bỏ hiềm khích riêng để mà cùng loại bỏ cái gai trong mắt rồi.
Long Tích nhếch môi cười giảo hoạt.
-Được lắm, nếu đã vậy thì ta cũng đánh cược tin Tả thân vệ một lần. Nhưng làm cách nào để đối phó với Lê Long Đĩnh, Tả thân vệ có hiến kế chăng?
Công Uẩn lẳng lặng đi đến chiếc ghế gỗ rồi ngồi xuống, chậm rãi nói.
-Nếu phải lựa chọn đối phó với Lê Long Việt hay Lê Long Đĩnh, ta chắc chắn sẽ chọn Lê Long Việt.
Long Tích chau mày. Lê Long Việt từ nhỏ đã hiền lành, không hề thủ đoạn xảo trá, tâm tính vô cùng lương thiện, đến mức có thể nói là nhu nhược.
-Nhưng Long Đĩnh đó quỷ kế đa đoan, dễ gì giết được hắn?
-Ta có nói giết hắn đâu?
Lập tức Long Cân và Long Tích đồng loạt nhíu mày, cái nhíu mày đầy thận trọng.
-Ta phải làm sao, để mà bệ hạ không thể quyết định đưa ngai vàng cho Long Đĩnh được nữa.
__________
Hoài An thẫn thờ đi trong ngự uyển. Vậy là cô tìm ra được, Đinh đế cùng Thái tử năm đó băng hà, cái chết có liên quan đến Dương Thái hậu và Lê đế.
Thái hậu và Lê đế từ trẻ đã biết nhau, nhưng vì Đinh đế thấy Thái hậu muôn phần mỹ mạo nên đem về cung làm hoàng hậu. Năm đó Lê đế nhất định dòm ngó ngai vàng mà cấu kết với Thái hậu, hạ Bích độc rồi hành thích cả Đinh Tiên Hoàng và Đinh Liễn...
Bằng chứng phạm tội lớn nhất của Lê Đại Hành đó là vết thương trên bụng phải của ông ấy. Loại độc thấm trên con dao Đinh Tiên Hoàng đâm vào người ông là cổ độc, khiến vết thương cả đời không thể lành lại, chỉ có một người họ Đinh biết sử dụng loại độc đó, chính là Đinh Tiên Hoàng.
Còn bằng chứng phạm tội lớn nhất của Dương thái hậu chính là khả năng dùng hương liệu của bà. Đinh Tiên Hoàng không dùng hương xông, một tuần trước vụ án mạng lại bất ngờ dùng hương liệu do chính Thái hậu dâng lên. Dùng một tuần không sao, đến ngày thứ bảy thì có án.
Bích độc phát tán, tay trái là cơ quan cuối cùng kiểm soát được, trùng khớp với vết thương trên bụng phải của Lê đế cách đây hai mươi lăm năm!
Rốt cuộc điều này cô có nên nói ra? Nếu nói ra, sẽ là nhát dao trí mạng hướng tới phe Chí Trung...