Hoài An vừa về phủ đã thấy Ngọc thấp thỏm đứng bên ngoài trông ra. Cô chau mày đi đến.
-Có...
-Vương phi sao bây giờ người mới về, vương gia xảy ra chuyện rồi!
Hoài An xô cửa bước vào, đã thấy Lý phu nhân và vị thái y đứng đó.
-Khấu kiến vương phi.
Cô len qua người ông ta, chạy ào đến bên giường. Hoài An thảng thốt nhìn gương mặt y đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi và hàng chân mày siết chặt. Hình như y đang rất đau đớn.
-Đã có chuyện gì?
Cô vội gào lên. Viên thái y cúi mặt.
-Vương phi, vương gia trúng độc, nhưng may thay vì đã có thuốc giải nên nhất thời không sao nữa rồi ạ.
-Sao? Trúng độc? Sao lại trúng độc?
-Vương phi, từ bé đến lớn vương gia trúng độc cũng không phải là ít. Người cũng không cần quá lo lắng. Vương gia sẽ sớm khỏe lại thôi.
Hoài An đau lòng nhìn người con trai đang nằm bất động, đau đớn đến cả hôn mê rồi vẫn nhíu chặt chân mày.
Lý phu nhân tiễn vị thái y về, ngoái đầu thở dài nhìn con gái.
-Vương gia trúng độc lết về đến phủ, câu đầu tiên là hỏi con đâu rồi...
Hoài An cúi mặt, rơi nước mắt chạnh lòng. Cô đã đi tìm những manh mối bất lợi cho gia tộc y...
Cô vắt khăn, lau mồ hôi trên trán y mà nước mắt vẫn tội lỗi tuôn.
-Tên xấu xa, anh mau tỉnh dậy đi. Tôi làm biết bao nhiêu điều xấu xa sau lưng anh, anh phải tỉnh dậy để mà dọa nạt với tôi chứ...
Cô gục xuống ngực y, nắm lấy vạt áo y, lắng nghe nhịp tim chậm rãi của y.
Sao thế? Đây đâu phải là mục đích của cô. Nhưng bây giờ tại sao hắn ốm đau, cô lại không thể làm ngơ, không thể bỏ mặc, không thể xa hắn...
Hoài An nằm hẳn lên giường, nhìn y bên cạnh, bất động và im lìm. Cô muốn hắn tỉnh dậy, vô lại như trước kia, cao ngạo như trước kia.
Dẫu sau này y sẽ trở thành một vị vua tàn bạo, xem mạng người như cỏ rác. Nhưng sao cô vẫn không thể kìm lòng nghĩ rằng đó không phải là Lê Chí Trung...Lê Chí Trung là tên nam nhân lãnh huyết nhưng không vô tình.
Hắn đã nói với cô, hắn chấp nhận thua cô kia mà...
Hoài An gục xuống vai y mà lặng lẽ thở dài.
Sao tâm cô lại rối bời nhường này.
____________
Chí Trung chậm rãi mở mi mắt nặng trịch. Y đau đầu toan ngồi dậy. Chiếc khăn đắp trên trán rơi xuống, y đưa mắt nhìn xuống bên cạnh.
Hoài An đã nằm cạnh y từ lúc nào, trên tóc còn gắn nguyên trâm vàng kẹp ngọc, cô đã ở bên y không rời.
Chí Trung mỉm cười lặng lẽ đắp chăn lên kín cho cô rồi phì cười nhìn cô trở mình đạp chăn ra.
Y cúi người hôn lên trán cô rồi ôm cô vào lòng.
-Không ngờ trong lòng nàng cũng có chỗ dành cho ta. Hoài An, nàng thật biết cách khiến ta cảm động.
Y đưa tay gỡ trâm cài của cô, rồi thả mái tóc dài quá lưng kia xuống, đặt đầu cô gối lên tay mình.
-Hôm qua không tìm thấy nàng, có biết ta lo thế nào không hả?
Chí Trung lướt ngón tay dịu dàng vuốt dọc đôi mắt nhắm nghiền của cô rồi tựa trên tóc cô.
-Ta chỉ muốn cả đời được bình an ôm nàng trong tay, đi hết kiếp này...
Trong giọng y ngổn ngang bao kiềm nén, bao khổ tâm, bao uất ức.
-Hôm qua khi đến gặp Phạm hoàng hậu và Lê Long Tích, bà ta đã hạ độc vào trà mẫu phi ta dâng lên. Ta suýt chút nữa đã không được ôm nàng trong tay rồi...
Chí Trung sụt sùi hít một hơi.
-Cả đời ta cứ như cái túi thử độc vậy, bọn người đó sao cứ phải nhằm vào mẫu phi ta và Long Việt để hãm hại kia chứ?
Y cười mà giọng cười chát chua.
Hoài An trong lòng y, nước mắt ứa ra. Cô cắn răng không để bản thân nấc lên nghẹn ngào.
Tên vương tử này, hắn đã bao giờ được sống chưa? Thực sự được sống một ngày không thấp thỏm lo sợ, không cảnh giác đề phòng. Hắn có bao giờ thực sự được yêu thương chưa?
Lê Đại Hành đẩy cô cho hắn, giải vây cho Lê Long Việt. Mẫu phi lúc nào cũng dẫn hắn đến những bữa tiệc của các hoàng hậu khác, chứ không phải Long Việt.
Lê Chí Trung, hắn chưa từng được đối xử ra một con người mà. Dẫu sau này hắn có tàn bạo, cô vẫn sẽ hiểu cho hắn. Con người có ai mà hiền lành mãi, có ai sống trong quyền lực mà hiền lành mãi đâu.
Dẫu y có ác độc, có ra sao, y vẫn là Lê Chí Trung, Lê Chí Trung đớn đau trăm bề nằm đây ôm cô mà kể về cuộc đời tủi hờn của mình.
Tin đồn từ nhân gian lan ra khắp nơi. Rằng cái chết của vua Đinh năm xưa còn nhiều nghi ngờ bỏ dở, nhiều nghi vấn, nhiều lời kết tội, nhiều cả oán trách và uất hận.
Điều này, cô chưa từng nói ra cho Công Uẩn. Có lẽ đã có người theo dõi cô, cũng có lẽ, bên cạnh cô có nội gián của họ Lý...
Hoài An vẫn như thường lệ, cùng Chí Trung vấn an mẫu phi xong lại phải đợi y thiết triều rồi mới cùng về.
Cô đưa mắt nhìn lá vàng xào xạc rơi trên nền đất lạnh căm, gió thu tràn về lạnh lẽo.
Một tiếng bước chân truyền tới, khiến Hoài An cảnh giác quay đầu.
Là Lê Long Tích và Lê Long Cân.
Hai tên ấy vẫn như thường lệ, ánh mắt ngập đầu mưu mô quỷ kế.
-Lại gặp vương phi rồi.
Cô đứng dậy cúi đầu chào rồi quay lưng rời đi.
-Vương phi xin dừng bước.
Bọn họ chắc chắn muốn gây khó dễ cho cô. Cô quay đầu, đã thấy ánh nhìn hống hách của Long Cân. Cô trốn hắn được một lần, làm sao trốn hắn được lần nữa.
-Vương phi sao chẳng tham gia buổi tiệc của các cung phi?
Cô chỉ cười, nhếch mày nói.
-Vậy sao hai vị vương gia đây không tham dự buổi thượng triều mà lại ở đây?
Lê Long Tích nhếch mép cười.
-Vương phi càng ngày càng giống với chồng mình rồi, nói năng càng lúc càng ngạo mạn.
Long Cân chêm lời.
-Hôm nay vương phi không chạy ngược chạy xuôi điều tra nữa sao?
Hoài An bỗng nheo mắt. Hắn biết sao? Hay là lời đồn kia đã đến tai hắn.
-Vương phi đừng căng thẳng. Chuyện của vương phi, ta đều biết, chỉ là chưa có cơ hội tố cáo thôi.
-Tố cáo? Ta không hiểu vương gia đang nói gì.
Cô quay mặt đi, phóng tầm mắt ra xa. Long Tích cười giễu cợt rồi đi đến trước mặt cô.
-Cô nghĩ cô từng đi đến nơi nào, từng lợi dụng ai để đến được, ta không biết hay sao?
-Nếu vương gia nghĩ gì thì đó cũng là quyền của vương gia, tôi đâu ngăn được.
-Được thôi, cứ cho là vương phi không biết, chuyện này ta vẫn sẽ bẩm báo cho hoàng thượng, để xem người xử trí thế nào?
-Dựa vào đâu?
Hoài An nghênh mặt nhìn Long Tích đang cau chặt mày, Long Cân bước đến giải vây cho anh trai.
-Ta là nhân chứng, đã tận mắt thấy cô lẻn vào thư khố Châm phòng!
-Chẳng phải lúc đó ta đã nói với bệ hạ, vương gia tình cờ gặp ta hay sao? Lúc đó vương gia không đối kháng, đã là bằng chứng lớn nhất chống lại lời nói của người.
Long Cân ngấu nghiến nhìn cô rồi nổi giận chỉ vào mặt cô mà gầm lên.
-Được lắm, là đàn bà mà dám can đến đại sự, dám đối kháng với bổn vương, ngươi muốn chết à?
Từ đâu một bàn tay lao đến túm lấy ngón tay Long Cân, vặn ngược ra sau. Long Cân điên cuồng gào lên. Long Tích gầm lên xông đến, bị một đấm nện vào ngực loạng choạng lùi ra xa.
Chí Trung ánh mắt như lửa nhìn Long Tích, rồi một lực đẩy mạnh Long Cân ngã nhào ra sau. Y đưa tay nắm lấy tay Hoài An toan bỏ đi.
-Lê Long Đĩnh!
Y đứng lại, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo.
-Ngươi còn dám bảo vệ con rắn độc đó, là làm phản lại chính phụ hoàng!
Hoài An bần thần nhìn Chí Trung. Đôi mắt y vẫn lạnh lẽo cố hữu, y ngước mắt nhìn Long Tích.
-Thì đã sao?
Lòng Hoài An như ngàn mũi đao đâm vào, cô mím môi cắm mặt xuống đất. Bàn tay y siết chặt lấy tay cô.
-Ngươi? Ngươi manh tâm làm phản?
-Vương phi chẳng phải đã nói rồi sao? Ngươi làm gì có chứng cứ?
-Ngươi nghĩ ta không dám tố giác ngươi?
-Vậy ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ tin ta hay là tin ngươi?
Lê Long Tích siết chặt lòng bàn tay. Long Cân lao đến.
-Long Tích, đừng gây nữa. Hắn không đắc ý được lâu đâu!
Long Tích nghiến răng phủi tay áo. Chí Trung nheo mắt gằn giọng nói lớn.
-Đừng bao giờ động đến vương phi của ta.
Long Tích căm phẫn toan lao vào Chí Trung. Long Cân hốt hoảng giữ chặt y lại.
-Long Tích!
-Ngươi dám nói lại lần nữa xem?
Chí Trung cả gương mặt tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, nghiến răng nói từng chữ một.
-Ta cảnh cáo ngươi.
-Ngươi!
Chí Trung chẳng để hắn nói, quay đầu kéo Hoài An đi mất.
Hoài An cảm nhận được bàn tay y dần siết chặt khiến cô đau nhói. Dẫu gương mặt y vẫn bình thản lắm nhưng sao cô cảm nhận trong y đang có một cơn cuồng phong. Y lôi cô đến tận ngự uyển rồi mới thả cô ra, thở dài như vô tận nhìn ra hồ nước đã đổi màu sang thu.
Bóng lưng của Chí Trung sao mà cô độc quá.
Hoài An vội vã tiến tới chỗ y, nắm lấy bàn tay y. Nhưng Chí Trung vô tình giật ra, ánh mắt vẫn lạnh lẽo trông ra vô tận.
-Chí Trung...
-Đừng nói gì cả.
Cô cúi mặt. Chẳng lẽ cô đã làm sai ư? Lê Đại Hành cùng Dương Thái hậu mưu giết Đinh Tiên Hoàng là chuyện sai, tại sao cô lại cảm thấy tội lỗi vì đã tìm ra?
-Chí Trung, tôi biết là anh đau lòng, nhưng mà...
-Nàng có biết những tin đồn kia từ đâu mà có không?
Hoài An im bặt, cô mím chặt môi nhìn y xoay người nhìn mình.
-Chí Trung...
-Là tên Lý Công Uẩn đó dựng lên tất cả, nàng có biết không?
Y gầm lên, ánh mắt sục sôi. Hoài An lắc đầu cố thanh minh nhưng y lại nhìn cô đầy thất vọng.
-Chí Trung, có nhiều chuyện, người đời sau chúng ta không thể biết chắc đúng sai.
-Không!
Y gào lên, gương mặt căm phẫn nhăn lại.
-Ta không tin phụ hoàng ta là người như thế! Dương hoàng hậu có làm gì cũng không có liên quan đến cha ta!
-Chí Trung...
-Nàng im đi!
Hoài An bất lực nhìn chàng trai trước mặt. Y đã trở về nguyên vẻ ngạo mạn đáng ghét những ngày đầu cô gặp y, nhưng sao bây giờ cô không tài nào ghét hắn nữa.
-Tôi xin lỗi vì đã giấu anh.
-Nàng ngay từ đầu đã về phe bọn chúng, hãm hại ta và phụ hoàng ta. Ta ngay từ đầu đã biết, cớ sao lại cứ đâm đầu...
Giọng Chí Trung khổ tâm đầy vơi, đến cả bầu trời kia cũng bỗng dưng ảm đạm.
Hoài An toan nói, nhưng cô bỗng lướt qua tiểu đình dưới đồi kia. Ánh mắt cô bỗng hướng về phía dưới tiểu đình, Công Uẩn đang mỉm cười ôm lấy một cậu bé kháu khỉnh đang chập chững bước đi. Phất Ngân đứng bên cạnh, âu yếm nhìn hai người đầy hạnh phúc. Cô đưa tay ôm ngực, bàn tay cô níu chặt lấy da thịt. Hoài An nhắm nghiền mắt, dường như là Lý Hoài An đang đau lòng.
Đó là con trai của Công Uẩn. Lý Phật Mã, thằng bé đáng yêu lắm, cô đã từng gặp qua. Đó là con của Phất Ngân và Công Uẩn. Có lẽ Lý Hoài An cũng đã từng gặp qua, có lẽ nàng ta đã muốn cùng Công Uẩn có gia đình nhỏ như vậy...
Công Uẩn và Phất Ngân đang chơi đùa với con, khung cảnh ấm êm bình an đến ngạt thở.
Công Uẩn đang cười, nụ cười nhẹ tênh như nắng mùa thu. Phất Ngân cũng đang cười, Phật Mã cũng cười.
Lý Hoài An lặng lẽ rơi một giọt nước mắt đắng cay.
Chỉ có nàng ta là đang khóc.
Hoài An xót xa thay cho Lý Hoài An. Nàng vội đưa tay lau nhanh nước mắt chưa kịp trào. Công Uẩn đa tình là lỗi của y, nhưng nàng ta lại dính đến kẻ đa tình lại là tội của nàng ta rồi.
Một cánh tay to lớn lặng lẽ vòng qua vai cô, đẩy cô vào lòng.
Chí Trung ngửa cổ hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên che khuất khoảng trời trước tầm mắt cô. Y chẳng nói gì nữa, chỉ để mặc cô trân trân nhìn vào ống tay áo lụa trắng thêu chỉ vàng rực rỡ. Nước mắt cô lẳng lặng rơi, nhưng ít ra, cô không phải một mình nữa.
Chí Trung dắt Hoài An rời đi.
Công Uẩn ngước mắt nhìn vào trong, đã bắt gặp ngay nụ cười hiền từ của Lê Đại Hành. Ông gật gù vuốt râu, ánh mắt sáng lấp lánh.
-Được rồi, các con cứ chơi đùa với Phật Mã đi, trẫm không khỏe nên muốn hồi điện Thiên An.
Phất Ngân vội hành lễ, tiễn Lê Đại Hành đi khuất.
Công Uẩn thở dài xoa đầu con rồi toan rời đi.
-Khoan đã!
Phất Ngân giận dữ nhìn y. Công Uẩn ánh mắt se lại.
-Ta có việc, cần phải đi trước. Nàng cứ cùng con chơi. Ta sẽ về sớm.
-Chúng ta cũng đã đến đây rồi, chàng cũng nên dành chút thời gian với Phật Mã đi chứ?
-Đợi hồi phủ rồi ta sẽ đến dạy con tập võ.
Y ném lại ánh mắt mệt mỏi, lao đi mặc cho Phất Ngân gào lên giữ y lại. Công Uẩn quá mệt mỏi rồi, lần nào cũng phải đóng kịch, giả vờ hạnh phúc để Lê Đại Hành dập tan nghi ngờ, y quá mệt mỏi rồi.
Chỉ cần nghĩ đó không phải là Lý Hoài An, bất kì nữ nhân nào đối với y cũng đều vô vị.