Hoài An ngồi trên lưng ngựa, tựa vào lòng Chí Trung. Hình ảnh Công Uẩn hạnh phúc bên gia đình nhỏ, không hiểu lại làm Lý Hoài An kích động mà bật khóc. Có lẽ, nàng ta sắp đi đến giới hạn cuối cùng của mình.
Chiến mã lững thững bước đi lên con dốc lộng gió. Trên núi cao cao này, gió cũng lạnh rét run. Chí Trung kéo vạt áo choàng che kín người Hoài An, rồi lại đẩy cô vào lòng.
Hoài An lẳng lặng ngước nhìn y, hàng mi y ma mị đổ xuống, bỗng nhiên lại quá đỗi dịu dàng.
-Sao anh tốt với tôi thế?
Chí Trung không nhìn cô nữa, y đưa mắt ra xa, lắc đầu rất khẽ.
-Cũng không rõ.
-Anh hận họ Lý kia mà?
Y gật gù trầm ngâm. Hoài An chết lặng trong tấm lòng bao la của y. Tên ngạo mạn này, dẫu biết vẫn chấp thuận.
-Chí Trung.
Cô mệt mỏi, như cánh chim bay vượt vạn dặm giang sơn, nhẹ tựa vào lòng y, cất tiếng nói khẽ, hòa vào trong cơn gió vù vù bên tai. Y ghét sát người lắng nghe cô.
-Sao anh lại có tên là Chí Trung?
Câu hỏi dường như ngô nghê, nhưng với những người thực sự hiểu Chí Trung, đều sẽ lặng đi. Lê Long Đĩnh mới là tên của y, cái tên được ghi vào sử sách.
Chí Trung nở nụ cười lạnh giá hơn cả cơn gió kia. Y cố che giấu những đau lòng.
-Chí Trung, là tên mà phụ hoàng đặt cho ta, để mong ta mãi mãi một lòng trung thành với anh trai ta.
Thật nhẫn tâm.
Trước đây Lê Long Thâu còn sống, Chí Trung đã phải trung thành với Long Thâu. Nay Long Việt làm thái tử, y phải trung thành với Long Việt.
Rốt cuộc vua Lê Đại Hành tại sao phải nhẫn tâm với Chí Trung đến mức này. Không lẽ ông thật sự thấy được tương lai Chí Trung lên ngôi vua sẽ tàn bạo.
Chẳng lẽ chỉ duy nhất có mỗi mình cô tin, y sẽ không bao giờ tàn bạo. Khuôn mặt khắc khoải này, đáng thương này, sao có thể thành bạo quân?
-Vậy tại sao anh lại muốn mọi người gọi anh bằng cái tên đó?
Y dịu dàng cúi người, tựa trên đầu cô, vòng tay ấm áp bao bọc chở che.
-Vì đó là cái tên mà những người thân của ta gọi ta.
Hoài An ngửa cổ ra sau nhìn lên đôi mắt chan chứa kia. Y, có được bao nhiêu người thân gọi mình bằng cái tên đó.
Y cúi xuống hôn lên mắt cô, bàn tay y lạnh ngắt nắm lấy tay cô, có chút run run.
-Nhìn nàng, thật khiến người ta muốn chở che.
Cô lặng đi, cúi mặt nhìn ra vầng dương kia đang ẩn mình trong lớp mây dày đặc. Đã có lúc cô nghĩ, y bảo vệ cô nhiều rồi, đến lúc cô phải bảo vệ y.
Chí Trung giật dây cương, con ngựa ngừng lại. Y leo xuống, đưa tay bế Hoài An xuống đất rồi nắm tay cô bước đi trong nắng ấm từ thái dương trên cao.
-Ta đang ở đâu vậy?
Chí Trung không nói, chỉ im lìm hướng về phía mỏm đá xa xa. Hoài An nhìn chàng thiếu niên bên cạnh. Gió thổi phần tóc xõa dài phía sau gáy y tung bay, cả đôi mắt đang phản chiếu ánh dương rạng ngời, đôi môi đang hồng lên vì gió lạnh.
Tại sao...bây giờ đứng trước hắn, cô lại rung động như thế này. Lại muốn bảo vệ y. Muốn y không còn là Lý Long Đĩnh, mà chỉ là Chí Trung cùng cô vĩnh viễn cao chạy xa bay.
Chí Trung bỗng dừng lại, y nhìn sang cô, dịu dàng mỉm cười.
-Nàng nhìn đi.
Hoài An rời mắt khỏi y, hướng tầm nhìn ra trước mặt, một khoảng trời bao la bát ngát như vô tận. Phía bên dưới kia là thành Hoa Lư phồn hoa tấp nập, bao bọc bởi những dãy núi cao. Cả thế địa này quả là trọng địa, những dãy núi này chính là bức tường chắn hùng vĩ vững bền nhất của kinh thành. Phía xa kia, chim bay về, xẻ ngang bầu trời,
Cô xuýt xoa cảm thán vẻ đẹp nơi đây, đưa bàn tay ra bắt lấy một chiếc lá đang bay.
-Bồi nhĩ khán nhật thăng nguyệt tiềm. Bồi nhĩ khán thương hải biến thiên.*
*Muốn cùng nàng ngắm trời lên trăng lặn, muốn cùng nàng ngắm biển trời chuyển giao.
Chí Trung cũng đưa tay nắm lấy bàn tay cô trong không trung, Hoài An bất ngờ chậm phải ánh mắt xuyến xao đến tận tâm can của y.
-Bồi nhĩ nhất tự hựu nhất ngôn, phổ hạ hồi ức đích thi thiên.*
*Cùng nàng từng chữ thành câu, ta viết nên áng thơ hồi ức.
Cô chết lặng trong ánh mắt thâm tình kia. Lúc này, cô chỉ muốn hỏi, liệu y có thể từ bỏ đế nghiệp này, mà mai danh ẩn tích? Bỏ mặc anh trai y, y sẽ chấp nhận chứ?
Chí Trung nhìn gương mặt khổ tâm của cô, vẫn nghĩ, cô đang vì Lý Công Uẩn mà đau lòng. Thiếu niên ngả đầu lên trời cao mà thở dài.
-Chẳng lẽ ngần ấy tình cảm ta dành cho nàng, vẫn còn chưa đủ hay sao?
Y ở bên cô lúc lạc lõng, y bảo vệ cô lúc hiểm nguy, y vì cô mà phản bội cả gia tộc của mình.
Và quan trọng, bên cạnh y chỉ có mỗi mình cô, không có thêm một ai khác.
Hoài An khổ tâm nhìn y, càng nhìn càng chết lặng trong ánh mắt mênh mông của y. Người con trai này dẫu không bao giờ cô nắm bắt được tâm tư của y, nhưng luôn thấy được sự chân thành dấy lên từ đáy mắt. Cô muốn ở bên y, nhưng không biết làm sao để đưa y rời khỏi vòng xoáy lịch sử, rời xa anh trai, đế tộc của y.
Chí Trung hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi cô, đi lại nhặt lấy những cánh hoa ban trắng rơi rụng trên nền đất lạnh căm.
Hoài An ngửa đầu nhìn hoa ban như tuyết phủ trên những nhánh cây khô. Cô không hề biết hoa ban lại có thể sống ở Đại Hoàng, trên ngọn núi cao này. Vậy là, xuân cũng đã đến rồi nhỉ.
Chí Trung giữ cánh hoa trong bàn tay đi về phía mỏm đá. Hoài An nhấc váy đi theo, không quên nhìn ra một khu rừng hoa ban phủ trắng trời.
-Anh làm gì thế?
-Đây là núi Mã Yên.
Y nhìn ra xa, tay vẫn giữ chặt nắm hoa.
Núi Mã Yên hùng vĩ soi mình xuống kinh đô Hoa Lư, ngàn năm canh gác cho đất kinh kì. Ngàn năm sau còn đâu?
-Sắp đến rồi.
-Cái gì sắp đến?
Hoài An vuốt một lọn tóc đang bay lòa xòa trước mặt, cô khó hiểu nhìn gương mặt trầm mặc của y.
-Gió.
Một cơn gió lớn nổi lên, cuốn mái tóc của Chí Trung bay loạn xạ, khiến tim Hoài An run rẩy.
Chí Trung tung nắm hoa lên, chúng hòa vào gió cuốn lên cao rồi bay đi xa mãi.
Y xoay lại nhìn cô.
Phía sau y, cả rừng hoa ban đang dao động trước gió, rồi cả trăm, cả ngàn cánh hoa theo cơn gió mãnh liệt bay về hai người. Hoài An ngước mắt nhìn những cánh hoa bay qua mình, cơn gió lạnh buốt cuốn chúng ra xa, hòa vào không gian bao la vô tận phía sau cô.
-Hôm nay Hoa Lư ngược gió.
Cô quay lại nhìn y, đôi mắt y lấp lánh yêu thương, cả khắc khoải đau đớn.
-Người ta nói nếu có thể đến Mã Yên, ngắm nhìn Hoa Lư ngày ngược gió cùng nhau, sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Hoài An bỗng thấy mắt mình cay xè, cô cố nuốt hết nước mắt vào trong mà kiên cường nhìn y.
Làm sao cô có thể ở bên y mãi mãi? Người thắng cuộc đến sau cùng chẳng phải sẽ là Lý Công Uẩn hay sao? Cô có thể đưa y đi được không?
Hoài An lấy hết can đảm, lấy hết đau đớn mà ôm lấy gương mặt y, hôn lên đôi môi y run rẩy. Nụ hôn của nàng dằn xé và đau lòng. Chí Trung ngỡ ngàng, bàn tay y chậm rãi ôm lấy nàng, cảm nhận tình cảm nàng vụng về trao đi. Giữa nghịch cảnh này, một người họ Lý, một người họ Lê, có lẽ nàng sợ, cả hai sẽ không thể có kết cục tốt đẹp. Y lưu luyến rời khỏi đôi môi nàng, kề trên trán nàng, nước mắt nam nhân lăn dài.
-Cả cuộc đời Lê Chí Trung ta chưa từng có được gì cả. Tước vị, gia đình, đất đai, chưa từng có một thứ gì thuộc về ta cả. Hoài An, nàng chính là thê tử của ta, chỉ có nàng là ở bên Lê Chí Trung ta mà thôi. Xin nàng đừng bỏ đi.
Hoài An lặng lẽ đánh rơi một giọt nước mắt, cố mỉm cười.
-Ai bỏ anh đi chứ đồ ngốc.
-Ta biết nàng sẽ đi. Đến cuối cùng nàng sẽ bỏ đi theo hắn.
Hoài An đau đớn nhìn Chí Trung thất thểu nói, hàng chân mày của y chau sát. Khai Minh vương cao ngạo ngày đó cô gặp, đã đi đâu rồi?
-Cho nên, ta hứa sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ để họ Lý lấy được bất cứ thứ gì, nàng đừng bỏ đi...
Y cố gắng là được sao? Lịch sử đã ấn định như thế rồi, Lý Công Uẩn đến cuối cùng sẽ lên ngôi, nhất định sẽ lên ngôi. Còn y, sẽ lụn bại cùng nhà Lê oanh liệt một thời.
Cô nhất định, sẽ tìm cách đưa y đi. Bảo toàn tình cảm anh em của y, vừa bảo toàn tính mạng của y.
Khoé mi vương tử ươn ướt, rồi y ôm cô.
-Tâm ta, dành cho nàng, chắc nàng cũng đã rõ. Tương tín ngã, bất biến đích chân tâm. Thiên niên đằng đãi hữu ngã thừa nặc. Ngã quyết bất phóng thủ.*
*Hãy tin ta, chân tâm của ta sẽ không thay đổi. Ta nguyện ngàn năm vẫn chờ đợi nàng. Quyết không buông tay.
_______________
Công Uẩn nheo mắt nhìn Chí Trung vừa bước khỏi điện Thiên An. Chí Trung cũng lập tức phòng bị.
-Xem ra ánh mắt của Tả thân vệ càng ngày càng mưu mô.
-Sao sánh bằng Khai Minh Đại vương đây?
Chí Trung nhếch môi cười rồi bỏ đi. Công Uẩn nghiến răng nói với theo.
-Vương gia đã nói gì với Hoài An?
Y đã gặp Hoài An sáng nay, nhưng cô đã lảng tránh y.
Chí Trung giễu cợt cười, quay đầu hướng về Công Uẩn.
-Ta nói gì với vương phi của ta chẳng lẽ đều phải kể với Tả thân vệ?
Công Uẩn siết chặt bàn tay, cười lạnh. Y gằn giọng nói từng chữ một, ánh mắt sắc lạnh.
-Vương gia đừng đắc ý như thế!
Chí Trung ngạo nghễ nghênh mặt gầm lên.
-Tả thân vệ cũng nên như vậy!
-Ta khuyên vương gia nên sớm rời xa nàng ấy.
Ánh mắt Công Uẩn long lên giận dữ. Y ngấu nghiến nói, càng làm Chí Trung sôi máu.
-Tả thân vệ có tư cách gì mà bắt ta làm vậy?
-Tư cách của người đang nắm thóp được vương vị của nhà Lê!
Chí Trung căm phẫn trừng mắt, cắn răng gầm lên.
-Ngươi dám...
-Chẳng phải ta đang nắm được vết nhơ lớn nhất của bệ hạ hay sao? Ta cũng mang thân phận đủ để cầm quân nổi loạn, lật đổ nhà Lê!
Chí Trung nhếch môi khinh miệt, y siết lấy cổ áo Công Uẩn rồi ném ánh mắt căm giận ngút ngàn.
-Được lắm, Tả thân vệ hãy đợi xem, đến cuối cùng là ta thắng hay là ngươi thắng!
Chí Trung ném phăng y ra. Công Uẩn nheo mắt nhìn đầy thách thức.
-Được, vương gia hãy đợi đến ngày ta lấy được tất cả mọi thứ, không trừ Hoài An.
Hoài An cùng Chí Trung bước vào thiên điện. Lòng cô lo lắng đến nỗi quên cả trầm trồ tán thưởng sự lộng lẫy uy nghi của điện vua với những chạm khắc dát vàng trên những cây cột chống đỡ cả trần nhà khắc hình rồng đang bay lượn.
Cô quỳ xuống hành lễ rồi theo Chí Trung, nhìn lên vua Lê đang ngồi trên cao.
Hoài An giật mình, vua Đại Hành chỉ sau có mấy tháng không gặp, lại có thể già đi nhanh chóng như thế. Mắt ông trũng sâu và sắc mặt xám xịt đi trông thấy.
Chí Trung nén tiếng thở dài nhìn cha rồi chắp tay thưa.
-Phụ hoàng, chẳng lẽ long thể của người lại không tốt?
Lê Đại Hành chậm rãi gật đầu, rồi đưa tay giữ lấy bụng phải.
Hoài An chau mày quan sát. Chẳng lẽ vết thương do cổ độc đó đã làm ông tiều tụy đến mức này.
-Thời gian của ta...không còn nhiều nữa.
Câu nói của Lê Đại Hành làm Hoài An sững sờ.
Mới ngày hôm nào ông ấy còn là một vị vua oai phong uy vũ, hôm nay lại cạn cả hơi tàn.
Nhưng tại sao Lê Đại Hành lại nói với cô? Ông ấy rõ ràng biết cô là người của họ Lý, tại sao...
Ánh mắt Chí Trung ngây dại đi, y cúi gằm mặt, hơi thở cũng bị nuốt vào trong. Y lo sợ, nhưng không dám để vua biế mình lo sợ. Vì y biết phụ hoàng kì vọng y giữ vững chân tâm để sáng suốt phò trợ anh trai.
-Vậy...để con đi gọi Long Việt.
Lê Đại Hành đưa tay về phía con trai, lắc đầu vội, ánh mắt ông già cỗi, đục ngầu.
-Không, Chí Trung.
Chí Trung đau lòng nhìn cha, y lặng lẽ đến gần ông, quỳ dưới chân ông.
-Phụ hoàng.
-Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, cũng đã đến lúc trả lại nghiệp chướng năm xưa mình đã làm.
Hoài An mím môi. Đây...có lẽ chính là lời thú tội đớn đau nhất mà cô từng nghe.
-Không phụ hoàng...
Đôi đồng tử nâu động của Chí Trung ngập trong bi ai. Khi mà cả cuộc đời y vẫn luôn là sự lừa dối, và bây giờ cha y đã thừa nhận điều mà y luôn sợ hãi.
-Ta biết, chỉ cái chết của ta cũng không đền đắp nổi những tội lỗi của ta, cho nên, ta muốn con phải bảo vệ Long Việt, đừng để nó xảy ra bất kì chuyện gì...
Hoài An đau lòng nhìn ánh mắt vụn vỡ của Chí Trung. Y cố mỉm cười để vua an tâm, nhưng nụ cười xót xa quá.
-Vâng, phụ hoàng.
Tội lỗi năm đó, đã phải đền đáp bằng cả vương triều này.