Chí Trung vẫn ánh mắt sắc như dao đó, nói rành rọt từng chữ.
-Nhưng nàng ấy là vương phi của bổn vương, dù nàng ấy làm sai điều gì, cũng đều là làm đúng!
Hoài An cắn răng nhìn tên cọc cằn trước mặt. Từ lúc nào mà hắn biến thành soái ca ngôn tình thế chứ?
Như Văn ức đến bật khóc, òa lên mếu máo.
-Nhưng mà cô ta không còn xứng đáng với người nữa. Tấm thân cô ta..
-Nàng ấy là người của bổn vương, ai dám nói về nàng ấy những điều vô lí đó?
Hoài An tan chảy nhìn y. Từng ngóc ngách trong trái tim cô, đều đã tan chảy rồi.
-Huống hồ chưa từng có chuyện như các ngươi nghe nói xảy ra! Vì thế từ giờ nếu các người dám mở miệng nói về chuyện đó một lần nào nữa, đừng trách Khai Minh Đại vương ta tàn độc!
Chí Trung đưa Hoài An về phủ rồi lẳng lặng về phòng, cô cũng chỉ biết im lìm đi theo.
-Sắp tới nàng đừng đến những chỗ ấy nữa, nếu không thích thì không cần phải đến hoàng cung.
-Sao được, tôi phải đến vấn an mẫu phi mà...
Chí Trung thở dài rồi bước vào thư án. Hoài An lẳng lặng ngồi lại trên ghế, cô nằm dài lên bàn, mắt nhìn tên cao ngạo kia đã rời đi mất dạng.
Nhưng bất chợt, cô nhớ lại lời Công Uẩn đã nói.
"Thượng nguyên, tuần hoàn nhân quả."
Cô nhấc váy đi vào thư án, đã thấy Chí Trung gục trên bàn làm việc. Hoài An hốt hoảng chạy đến chỗ y.
-Này anh sao thế?
Bàn tay to lớn kia bỗng vòng tay kéo cô ngồi xuống sát cạnh mình.
-Ồn ào quá.
Cô hiểu rồi. Sáng nay Lê Đại Hành đã nói ông chẳng còn sống bao nhiêu lâu nữa. Chí Trung hẳn là buồn lắm.
Hoài An cũng gục xuống trên bàn. Chí Trung nghiêng đầu nhìn cô, lặng lẽ đưa tay vuốt một lọn tóc của cô đang bay trước trán.
-Sinh lão bệnh tử, anh cũng đừng quá đau lòng.
Y chỉ lặng lẽ nhắm mắt. Cô nào hiểu được chứ. Một đứa trẻ mồ côi như cô, làm sao hiểu được?
Khó khăn lắm Chí Trung mới được Lê Đại Hành hướng chút tin yêu về phía y.
-Nếu đến cả nàng cũng rời xa ta, ta nhất định sẽ hận nàng.
Cô nhìn y nhắm nghiền mắt. Vô thức, cô đặt tay lên mắt y, đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Chí Trung bỗng dưng mở mắt nhìn cô đầy chan chứa rồi vòng tay qua eo kéo cô sát vào lòng mình, môi y chạm lên môi cô.
Hoài An tròn mắt nhìn y, cô đỏ mặt đẩy y ra, ôm lấy môi mình. Chí Trung nở nụ cười mê hoặc.
-Sao thế? Lần thứ ba rồi mà vẫn còn ngại à?
Hoài An nhếch mày, cô cong môi.
-Anh không biết đếm à?
Chí Trung kề sát cô, Hoài An bối rối ngả đầu ra sau.
-Rõ ràng là ba lần mà.
Cô chống tay lên ngực y. Gương mặt hắn sao ở càng gần càng thấy ma mị như thế?
-Lần đầu tiên là trong lúc nàng đang ngủ.
Hoài An đỏ mặt đấm vào ngực y liên tục. Chí Trung bật cười xoa đầu cô rồi kéo cô vào lòng. Không gian bỗng nhiên lại trầm mặc.
-Nếu mai này phụ hoàng không còn nữa, chắc chắn sẽ có một trận huyết chiến xảy ra, ta chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi.
Cô nằm trong lòng y, bất giác đau lòng. Cô phải làm sao để mọi thứ chu toàn. Y vừa bảo vệ được anh trai, dù mất giang sơn, nhưng bảo toàn được tính mạng.
-Nếu lựa chọn giữa giang sơn và tôi, anh sẽ chọn điều gì?
Chí Trung có chút bất ngờ.
-Đừng bắt ta chọn, có được không?
Cô lặng đi. Có lẽ, giang sơn cha y cất công bảo vệ, y sẽ không thể nào để mất.
-Nếu nhà Lê có phải đi đến hồi kết, ta nhất định, cũng sẽ đi đến...
Cô tiến tới hôn y. Nước mắt cô chảy xuống.
-Đừng nói không may. Giang sơn này, dẫu cho có ai làm chủ thì vẫn là người Đại Việt. Còn chúng ta, có toàn mạng thì mới có thể có những ngày tháng sau này, chẳng phải sao?
Y đưa tay lau nước mắt cho cô, chỉ mỉm cười rất hiền. Có lẽ cô đã đánh giá thấp uy nghiêm của một vương tử.
-Dẫu là ai thắng, ta hay Lý Công Uẩn, nàng nhất định đều sẽ bình an. Nhưng nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng của ta.
Hoài An dụi đầu vào lòng y, hít thở mùi hương đã trở nên quen thuộc quá đỗi. Y vuốt dọc mái tóc cô mềm mại, thở dài nhìn ra cứa sổ lộng gió.
-Trận chiến này, chỉ có thể hoặc là ta, hoặc là hắn phải chết.
Phải, đến cuối cùng, chẳng phải Công Uẩn sẽ giành lấy giang sơn sao? Không phải Lê Long Việt, Long Đĩnh hay Long Tích nữa.
-Lý Công Uẩn vừa phải xuất binh đi xa, thời gian sắp tới sẽ không còn ở trong cung nữa, ta xem như cũng nhẹ bớt một gánh lo.
Hoài An bỗng bật dậy khỏi lòng y. Không đâu, Công Uẩn bỏ đi như vậy là để có chứng cớ ngoại phạm. Nhất định y đang muốn ngồi trên núi xem hổ đánh nhau. Nhất định y biết gì đó về kế hoạch sắp tới của Lê Long Tích.
-Chí Trung, thượng nguyên là gì?
-Là rằm tháng Giêng.
Hoài An chau mày. Rằm tháng giêng, tuần hoàn nhân quả?
Rồi bất thình lình, cô ngồi thẳng dậy, nắm lấy vạt áo Chí Trung.
-Không xong rồi!
__________________________
Một toán quân áo đen leo tường lẻn vào. Long Tích nheo mắt lên nhìn trăng tròn viên mãn.
Kì lạ! Tại sao đêm nay lính gác lại lỏng lẻo như vậy? Điện Thiên An lại thưa thớt nội quan và cung nữ.
Y đạp cửa điện Thiên An, vác kiếm bước vào chánh điện lộng lẫy.
Lê Đại Hành ngồi đó, trên long ngai cao cao tại thượng, người vẫn mặc nguyên long bào rực rỡ.
Long Tích phất tay ra hiệu cho quân lui ra, ngước mắt nhìn Lê Đại Hành rồi kéo khăn trùm xuống, ngạo nghễ nhìn ông.
Lê Đại Hành yếu ớt nhìn con trai trong ánh nến leo lắt.
-Con đến rồi à?
-Phụ hoàng biết con đến?
Long Tích hơi cảnh giác nhìn quanh, chỉ thấy bóng Lê Đại Hành cô độc trải trên nền đá.
-Các con làm gì, chẳng lẽ người cha như ta không biết?
Long Tích định sẽ ra tay khi Lê Đại Hành đang ngủ, khi Lê Đại Hành không thể mở đôi mắt khắc khoải kia nhìn y.
-Nếu đã vậy, phụ hoàng có trách hãy trách người trước kia đã giao ngôi báu cho Long Việt!
-Ta không hối hận!
Y giận dữ lao lên long ngai, chĩa gươm trước mặt Lê Đại Hành.
-Là người chọn như vậy, đừng trách con!
-Ta có bao giờ trách các con đâu?
Giọng nói ông u uất quá, khiến Long Tích nghiến răng siết chặt thanh gươm.
-Người sẽ sớm được gặp lại đứa con yêu dấu của người sớm thôi!
-Long Việt vẫn sẽ là một vị vua tốt.
-Hắn cũng sẽ theo người xuống hoàng tuyền!
-Chí Trung sẽ bảo vệ nó.
-Hắn cũng sẽ chết!
-Con, không thể thắng Chí Trung đâu.
Long Tích ngấu nghiến đâm gươm vào bụng Lê Đại Hành, tiếng da thịt rách toạc và máu tuôi ra, đỏ sẫm cả long bào.
Ánh mắt y càng ngập trong sát khí bao nhiêu, ánh mắt Lê Đại Hành càng ấm áp tình thương bấy nhiêu.
Ông lẳng lặng nhìn thanh gươm đang cắm trên người mình, Long Tích vung tay thu gươm. Máu bắn ra đầy mặt y, càng làm Lê Long Tích bây giờ trông như một con quỷ dữ từ địa ngục.
-Con nhất định sẽ lấy được ngai vàng này, người, sẽ sớm được gặp lại bọn chúng thôi.
Lê Đại Hành chỉ lắc đầu rất khẽ, ông vẫn mỉm cười.
Long Tích nhìn xuống bàn, mở mật ngăn trống trơn. Y nghiến răng ngăn cơn hoảng loạn ngập tràn tiềm thức.
Trong đêm, tiếng cười khàn của Lê Đại Hành làm Long Tích rợn người.
Y quay phắt lại nhìn Lê Đại Hành đang lắc đầu cười.
-Ta đã nói, con sẽ không thắng Chí Trung đâu.
Long Tích nghiến răng kề gươm lên cổ Lê Đại Hành, điên cuồng gào lên.
-Quốc ấn đâu?
Ông vẫn cười khàn, ánh mắt ngập trong bi ai.
-Cả đời chinh chiến, cuối đời không bại dưới tay kẻ thù mà bại dưới tay cốt nhục, âu cũng là cái nghiệp của ta.
-Ông mau nói!
Ánh mắt Lê Đại Hành bỗng dưng tối đi, đau đớn bao trùm trên gương mặt.
-Mau nói!
-Vương gia!
Một viên tướng chạy vào, hốt hoảng tâu.
-Nam Phong vương chạy mất rồi!
Long Tích điên cuồng giáng thanh gươm xuống đất, gào lên trong đêm.
-Lê Long Đĩnh!
-Ta đã nói, con không thắng nổi Chí Trung đâu.
Mặc cho tiếng cười khản đặc của Lê Đại Hành ngày một yếu dần, Lê Long Tích phất tà áo lao khỏi thiên điện tối om, lạnh lẽo.
Lê Đại Hành ngồi trong màn đêm, giữa máu tanh và nước mắt. Sao bây giờ ông nhìn thấy cả ngai vàng này đều là máu, khắp thiên điện này đều là máu.
Thì ra đây chính là nhân quả.
Hai mươi lăm năm trước, ngay tại đây, Đinh Tiên Hoàng cũng đã bị ông một gươm giết chết.
Giả như hôm nay Long Tích có không đến đâm ông một nhát dao này, thì ông vẫn sẽ chết. Vết thương do cổ độc đã thối rữa, hoại tử rồi. Nếu không phải đêm nay thì đêm mai, đêm sau, ông sẽ chết.
Lê Đại Hành ngước đôi mắt ngấn nước nhìn ra cửa thiên điện, ánh trăng sáng trưng, soi cả nước mắt chua xót của ông.
"Lê Hoàn ta cả đời hô phong hoán vũ, đến cuối cùng, cũng phải về tạ tội với bằng hữu cố nhân."
Dẹp giặc Tống, bình giặc Chiêm, cát cứ bốn phương, một vó ngựa của Lê Đại Hành nhất thống giang san, uy danh lẫy lừng.
Nay, chấm dứt.
-Hoàng thượng băng hà!!!
Cả kinh thành rực lửa, tiếng vó ngựa dồn dập khắp từng ngóc ngách Hoa Lư.
-Hoàng thượng...băng hà!!!
Dân chúng đổ ra đường, hướng về phía hoàng cung mà quỳ thụp xuống. Dẫu cho có bao nhiêu tin đồn về việc Lê đến giết vua cướp ngôi, trong mắt họ, vua Lê vẫn là vị vua vĩ đại, đánh đuổi bao thế lực ngoại xâm, giữ yên bờ cõi.
Từ đây, một vị thiên tử về trời...
Chí Trung giật mạnh dây cương, kéo con ngựa đang hí lên vang trời.
-Vương gia, Đông Thành vương chạy mất rồi!
-Còn không mau truy bắt!
-Rõ!
Chí Trung nhăn mặt nhìn về phía kinh đô đang ngập trong nước mắt và tiếc thương. Lòng y bây giờ quặn đau như ngàn mũi dao đâm lấy. Người cha mà y cả đời kính yêu, dẫu có làm ra bao nhiêu chuyện, y vẫn nhất mực kính yêu, đã qua đời...
Ông dẫu đã biết được kế hoạch của Long Tích, nhưng lại không muốn trốn đi.
Ông muốn chết nhưng vẫn dạy được các con bài học cuối cùng. Đó là đừng cố xoay chuyển những gì đã được gọi là thiên mệnh!
Hoài An đứng trong phủ, ngước mắt trông ra xa. Cô lặng lẽ nhìn trăng tròn vành vạnh, lòng lại buồn man mác thê lương.
Thì ra vị vua ấy, cuối cùng cũng đã trả giá cho tội lỗi của mình. Nhưng cái giá còn là sự cô độc, đớn đau.
Hoài An dần nhận ra tâm tư của Công Uẩn. Thì ra, y thâm sâu hơn cô nghĩ rất nhiều. Thì ra, con người thời đại này thâm sâu hơn cô nghĩ rất nhiều.
Công Uẩn rời đi xa, để đứng ngoài cuộc chiến của Lê Đại Hành, Chí Trung và Long Tích. Để Long Tích thay y diệt trừ vua Lê, rồi để Chí Trung thay y diệt trừ Long Tích. Đến cuối cùng, y sẽ một tay diệt trừ Chí Trung khi dòng dõi nhà Lê không còn ai đủ quyền.
Thật sự là quá thâm sâu...
Trời cũng đã sáng rõ, Hoài An vẫn đứng đó, nhìn lên bầu trời vẫn xanh tươi. Dẫu hôm qua thiên tử có chết đi, ngày hôm nay mặt trời vẫn mọc, cỏ cây vẫn xanh kia mà. Đời người là hữu hạn trước thế gian vô hạn này.
Cánh cửa khẽ mở, Chí Trung bước vào. Y lê tấm thân nặng nhọc bước vào, nhìn Hoài An bằng ánh mắt thất thểu đáng thương.
Trong một đêm, cha y mất, y lại phải truy đuổi chính anh em của mình.
Hoài An lặng lẽ nhìn Chí Trung vừa tắm xong, y mệt mỏi ngồi xuống giường. Từ lúc y về đến giờ, y chẳng nói câu nào nữa.
-Chí Trung...
Chí Trung chỉ cười khẽ rồi đưa tay xoa đầu cô. Hoài An ôm lấy cổ y rồi đẩy y dựa vào lòng mình.
-Được rồi, anh vất vả rồi, bây giờ hãy cố nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng lo lắng chuyện chi nữa.
Chí Trung dựa vào lòng cô, y nhắm mắt rất khẽ, một giọt nước mắt lặng thầm lăn dài xuống má, nóng hổi và mặn chát.
Hoài An tựa lên đầu y, cố kìm nén cơn run rẩy từ đôi vai y nhưng không thể. Nỗi đau mất đi người thân cô chưa từng hiểu, nhưng cô đã từng mất đi đồng đội, cảm giác như mất đi một bộ phận trên cơ thể vậy, đau đớn không kể xiết.
Thì ra, Chí Trung cũng có lúc yếu đuối nhường này, đau khổ nhường này. Y làm sao biết được, trái tim cô cũng đã lo lắng cho y biết bao nhiêu.
Dường như, tâm tư của cô dành cho chàng trai mười chín tuổi này, đã không còn như trước.