Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Hoài An nghe tin quân của Chí Trung đã ập vào đây rồi. Cả trại Phù Lan này trở nên loạn lạc. Chủ trại xin hàng Chí Trung, cho quân vây bốn phía. Điều này đã nằm ngoài dự tính của Công Uẩn.

Lê Long Cân cũng đã bị bắt rồi.

Công Uẩn ào đến chỗ Hoài An, túm lấy tay rồi lôi đi.

-Anh sao thế?

-Phải đi thôi!

Nhưng cô không muốn đi, cô muốn nhìn thấy Chí Trung, cho dù chỉ là bắt gặp ánh mắt của y thôi.

-Đi thôi! Ở lại đây hắn sẽ giết cả chúng ta!

Cô nhìn Công Uẩn đang kéo mình đi. Cô không cam tâm. Khó khăn lắm Chí Trung mới đến được đây. Cô nhớ y, nhớ đến giày xéo tâm can.

-Công Uẩn!


Phía trước, một toán binh triều đình xông đến chặn đường. Công Uẩn rút gươm nghênh chiến.

-Nàng chạy về phía chuồng ngựa đi, sẽ có người đón nàng!

Hoài An nhìn ánh mắt rắn rỏi của Công Uẩn. Y gào lên rồi xông lên. Cô cắn răng nhìn y rồi nhấc váy chạy đi.

Không xong rồi, phía trước có quá nhiều quan binh. Cô ghé vào một con đường nhỏ bên cạnh tiểu phủ.





-Hoài An!!





Là giọng của Chí Trung kia mà!

Hoài An sững sờ đứng phắt lại. Cô không dám quay đầu, không dám đối diện y.

Cô quay về, Công Uẩn sẽ càng có lí do để ám toán y, để trả thù y.

Cô lắc đầu, người này, nếu cô rời đi rồi, sẽ có cách để kéo dài thời gian cho y. Sẽ nghĩ được cách giúp y được sống.

Hoài An vùng chạy. Chí Trung ngỡ ngàng nhìn cô rồi đuổi theo. Y vẫn nghĩ, cô tin vào những lời đồn kia, thực sự nghĩ y tàn bạo giết anh cướp ngôi, thực sự tin lời Lý Công Uẩn.

Chí Trung dừng lại ở ngã rẽ giữa những dãy nhà im lìm, y cố kiềm nén hơi thở dồn dập, đưa mắt dáo dác nhìn quanh.

-Hoài An ta biết nàng ở đây, nàng mau ra đi!

Y đau đớn nói lớn, nhưng đáp trả chỉ có tiếng gió đông lạnh lẽo như cõi lòng của y mà thôi.

-Hoài An, nàng hiểu lầm ta rồi, hiểu lầm rất nhiều thứ, cho nên nàng hãy ra đây đi, cho ta cơ hội thanh minh với nàng có được không?

Hoài An tựa sau bức từng đá lớn, cô cắn răng nhìn lên bầu trời đông ảm đạm.

Không được mềm lòng. Đó là cơ hội duy nhất để y được sống, để Đại Cồ Việt biết còn một vị vua anh minh.

-Hoài An, nàng chính là hoàng hậu duy nhất trong lòng ta, không hề có người khác. Nàng đừng vì những mưu đồ đó mà nhẫn tâm rời xa ta có được không? Ta đã mất tất cả rồi, chỉ còn lại mình nàng mà thôi...

Giọng y nhỏ dần, thương tâm. Hoài An xúc động lén nhìn qua lớp gạch cũ, đã thấy bóng lưng y cô độc trải dài trên nền cát khô cằn.

Chỉ mới một tháng không gặp, Chí Trung đã gầy rộc đi. Tất cả, đều quá thương tâm....

-Ta không giết Long Việt, càng bất đắc dĩ mới giết Long Kính vì nghiệp lớn. Bây giờ ta mất trắng rồi, chỉ còn nàng thôi Hoài An...


Cô cắn răng nhìn y đang đưa mắt khắp nơi tìm kiếm hình bóng của cô. Cô biết y không làm điều đó. Chỉ là y vẫn ngỡ là Lý Hoài An không hề tin y. 

-Bốn chức danh hoàng hậu ta lập nên, một là của nàng, cũng là người chưởng quản hậu cung. Hoài An, hậu cung của ta là tùy nàng xây đắp, nàng muốn ra sao cũng được, chỉ cần nàng trở về với ta...

Cô lặng đi. Thì ra y vẫn luôn dành một chỗ cho cô, ngày đêm đợi cô trở về...

-Ngày sắc phong ta đã không để bất kì nữ nhân nào đi cạnh ta ra long trì, chỉ đợi nàng về để ta nắm tay nàng bước lên ngôi hậu. Hoài An, đời ta chỉ có mỗi nàng, chẳng lẽ ngần ấy thời gian qua không đủ để khiến nàng hiểu ra?

Hoài An lặng lẽ lau đi nước mắt. Cô đã luôn nghĩ cho mạng sống của y, nhưng cô đã nghĩ đến lúc đấy y sẽ sống ra sao chưa? Dẫu là Lê Long Đĩnh hay Lê Chí Trung, đều vô cùng cô độc...

-Hoài An, chúng ta cùng về có được không? Hoa Lư lại ngược gió rồi, chúng ta về núi Mã Yên ngắm hoa ban rơi đi, có được không? Ta thật sự rất nhớ nàng...

Cô bật khóc, toan lao về phía y. Từ phía sau cô, một bàn tay to lớn ập đến, bụm chặt lấy miệng cô rồi giữ lấy cả người cô kéo đi như tia chớp.



Hoài An thẫn thờ nhìn bóng y vẫn trải dài, vẫn bất động. Công Uẩn cắp cô đi, bỏ lại vị vua si tình mà cả tháng qua cô đau đáu chờ mong. Lại một lần nữa bỏ rơi y rồi.







Vó ngựa lao đi giữa trời đông rét run người, cái lạnh rét của đạo Phù Lan làm cô run rẩy, cũng có thể là vì chính cái lạnh giá từ con người đang ngồi sau lưng cô.

Hoài An ngước mắt nhìn y, ánh mắt se lại. Công Uẩn lặng lẽ thúc ngựa lao đi, cùng một toán binh cận thần họ Lý.

-Chúng ta đang đi đâu vậy?

-Chạy trốn.

Y dứt khoát nói, càng làm Hoài An hụt hẫng.

Công Uẩn đã trông thấy hàng mi cụp xuống của cô rồi cúi người ôm lấy cô.

-Có lạnh không?

Hoài An lẳng lặng lắc đầu.

Sao lạnh bằng lòng cô bây giờ.

Công Uẩn cũng im bặt đi không nói nữa.





Đến chỗ dừng chân, Hoài An đã nghe được Công Uẩn trò chuyện với những viên tướng thân cận.

-Không ngờ Lê Long Đĩnh lại kéo quân đến trại Phù Lan nhanh như vậy. Kế vây thành cũng quả là nằm ngoài dự tính.

-Lê Long Đĩnh xưa nay giỏi đánh trận, vẫn là ta đánh giá thấp hắn.

Công Uẩn chau mày nhìn xuống bàn rồi lắc đầu.

-Lần này hắn tha sống cho Ngự Bắc vương, nhưng cũng đã đem về mật lao, cả đời này đừng mong hắn nhìn thấy ánh sáng nữa. Còn Ngự Man vương làm phản ở Châu Phong, cũng đã đến ngày tàn!

-Vậy Lê Long Đĩnh sẽ kéo quân đến Châu Phong sao?

Hoài An nhíu mày.

-Chắc chắn hắn sẽ đến đó. Bình được Ngự Man vương rồi là xem như bình được nội phản.






Hoài An lén leo xuống khỏi cửa sổ trên cao bằng những vật dụng có sẵn trong phòng. 

Được rồi, trời cũng đã gần sáng, cô tốt nhất vẫn là nên đi ngay trước khi Công Uẩn phát hiện ra.

Cô khẽ gỡ dây cột ngựa lén dẫn một con đi mất. Được một đoạn, cô thở dài ngoái đầu lại nhìn.

Công Uẩn nhất định sẽ vô vàn thất vọng, vô vàn tổn thương. Y đã bất chấp tính mạng để đưa cô đi, bảo vệ cô, nhưng cuối cùng y nhận lại được điều gì chứ? Từ đầu đến cuối, Công Uẩn vẫn rất yêu Lý Hoài An. Nhưng y đi đến nước đường ngày hôm nay, trái tim đã không còn đơn thuần nữa rồi. 

Người này, giờ đây yêu ngai vàng hơn là yêu Lý Hoài An. Cô hi vọng, Lý Hoài An sẽ không còn nuối tiếc y, mà chấp nhận buông tay.

-Cảm ơn anh, Công Uẩn.


Dẫu y có đem cô ra đe dọa mạng sống Chí Trung. Được, cô sẽ cùng Chí Trung vượt qua. Miễn là lúc còn sống, cả hai ở bên nhau, mĩ mãn êm đềm. Sống, cô độc day dứt để làm gì?





_________________________







Hoài An đi đến vùng Châu Phong theo lời chỉ dẫn của người dân mới phát hiện ra đây là Phú Thọ rồi, có núi Nghĩa Lĩnh. Nhưng nơi này quả thật là đang loạn lạc. Dân quá nửa là lính tráng, ai ai cũng lăm lăm khí giới.

Hoài An dắt ngựa đi dọc con đường lớn, mắt nhìn ra những nương ruộng bạt ngàn.

Bất ngờ, một dòng người ùa đến từ phía sau cô, hốt hoảng ôm mũ ôm giày mà chạy.

-Có quân lính tới rồi! Chạy đi!

Hoài An dáo dác nhìn ra sau, đã thấy chim chóc bay lên từ phía trước mặt. Chắc chắn là quân Chí Trung đến rồi. Cô leo lên ngựa, quay đầu lao về hướng đó.

Đúng là có biến. Hai bên đang giao tranh, khắp nơi đều mù mịt, cát bụi bay mù trời. Hoài An nhảy khỏi ngựa, nhìn xuống bên dưới đang đánh nhau, tiếng binh đao đinh tai nhức óc.
Cô sợ hãi đưa mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhưng không tài nào nhìn rõ trong lớp bụi dày đặc kinh người.

Bất chợt, một mũi tên soạt qua trước mặt cô, ghim thẳng lên thân cây trúc ngay sát cạnh.

Hoài An nghiến răng xoay người, né tiếp hàng loạt mũi tên.

-Đứng lại!

Bọn chúng không buông tha, vẫn điên cuồng đuổi theo cô.

-Soạt!

Một mũi tên sượt qua vai Hoài An, làm cô cắn răng gào lên.

Không được khuỵu ngã, nhất định phải tìm ra Chí Trung!

Trước mặt cô đã là đám quân đang đánh nhau rồi, Hoài An nhặt lất một thanh gươm, chém phăng mũi tên đang lao đến.

Bọn chúng rút gươm, lao vào nghênh chiến.

Tay Hoài An truyền đến cơn đau, máu không ngừng tuôn ra, thấm đẫm vạt áo voan. Cô gồng mình chống đỡ tên quan binh đang điên cuồng vung đòn về phía cô.


Đội trưởng đội đặc nhiệm, nhất định không được để thua một tên quan binh, nhất định không được chết vô nghĩa!

Cô gồng mình hất tung tham gươm của hắn, rồi đạp vào bụng hắn khiến hắn lăn ra, lại bị tên đằng sau một đao chém chết.

Hoài An kinh hãi nhìn máu của hắn tuôn ra, rồi quay đầu lao đi tìm kiếm Chí Trung.



-Chí Trung!



Đáp lại cô chỉ có tiếng binh đao đầy sát khí. Cô lọt thỏm trong một bể máu, một bể thương tâm.

Bất chợt, một con ngựa đen tuyền rẽ dòng người lao đến. Gương mặt hốt hoảng kia, tuấn mỹ kia, đang hướng về phía cô.

Hoài An buông gươm, mừng rỡ nhìn y.

Chí Trung hệt như lần đầu gặp gỡ ấy, cúi người một tay bế thốc cô lên ngựa, vòng tay đẩy chặt cô ôm trọn trong lòng.

Y ứa nước mắt nhìn cô. Hôm nay đã giữ được cô rồi, cả đời này, sẽ không để cô đi lần nữa.

Hoài An ngẩng đầu nhìn gương mặt góc cạnh kia, ánh mắt như có lửa kia đang vung gươm, tiếng máu chảy vô tình. Nhưng cô chẳng nghe thấy nữa. Giờ phút này, cô chỉ còn nghe thấy tiếng tim y, tim cô, đập cùng một nhịp mà thôi.





Quân của Ngự Man vương dễ dàng bị dẹp tan. Ngự Man vương cuối cùng cũng xin hàng.
Uy danh Lê Long Đĩnh đế vang khắp giang sơn, oai phong uy vũ.






_____________________





Chí Trung bế Hoài An vào phòng tắm, nơi một bể nước rộng lớn đang phả từng hơi nóng vào không gian.

Hoài An đỏ mặt nhìn Chí Trung đặt mình ngồi lên một chiếc bục rồi đứng trước mặt cô cởi giáp.

Cô vội lấy tay che mắt.

-Anh làm gì thế?!

-Bây giờ ta không để nàng ra khỏi tầm mắt của ta nữa.

Hoài An đỏ mặt cười. Chí Trung nhẹ nhàng gỡ tay cô ra. Hoài An trừng trừng nhìn y đã cởi bỏ áo ngoài, để lộ cả da thịt trần trụi. Cô vội nhắm nghiền mắt.

-Anh có âm mưu gì thế hả!!

-Ta còn chưa cởi hết, nàng ngại cái gì?

Chí Trung cười trêu cô, càng làm mặt cô đỏ như gấc chín.

Bất ngờ, Hoài An thấy đai lưng mình tuột khỏi eo, cô trừng mắt nhìn xuống. Tên háo sắc này chưa gì đã đòi cởi y phục của cô rồi!

Hoài An túm lấy vạt áo, ngấu nghiến nhìn y.

-Anh đừng hòng...

-Nàng không định băng bó vết thương lại sao?

Hoài An vội nhìn xuống vai mình đang chảy máu. Bây giờ cô mới nhớ ra vết thương rất đau. Lúc nãy được y ôm trong lòng, bỗng chốc chẳng thấy đau nữa.

Chí Trung kéo áo của cô xuống, Hoài An ngoan ngoãn không chống cự. Y thở dài nhìn vết thương dài trên da thịt trắng nõn kia, lòng đau xót.

Y lấy chiếc khăn thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau đi cho cô.

Hoài An nhìn Chí Trung, hàng mi yêu nghiệt kia lặng lẽ cụp xuống, bật lên sự đau lòng. Chí Trung bất ngờ nhìn cô, làm cô vội ngước mắt sang hướng khác.

Y phì cười, rồi lại chấm khăn lau máu cho cô.


-Cảm động rồi chứ gì?

Cô mím môi không để mình cười mãn nguyện, rồi lại lén nhìn y.

-Xong rồi.

Hoài An nhìn xuống vai mình đã được lau khô. Thật ra vết thương không hề sâu, chỉ là mũi tên ấy sượt qua, cũng không hề nghiêm trọng.

Bất ngờ, Chí Trung bế thốc cô lên, đi về phía hồ nước nóng.

-Này này...anh định làm gì thế hả?

Trong làn hơi nước nóng, y mỉm cười ma mị.

-Nàng nghĩ xem?

Hoài An đỏ mặt níu chặt lấy cổ y. Chí Trung bế cô xuống nước, rồi đặt cô ngồi trên lòng mình.
Nước ấm thấm ướt chiếc yếm mỏng tang, cô cúi người giấu cơ thể dưới những cánh hoa hồng lững lờ trôi trên mặt nước.

-Nàng bị thương thế này, ở đây lại không có thân cận hầu hạ nàng tắm rửa. Thôi thì để ta giúp nàng vậy.

-Thật ra vết thương không nặng lắm đâu.

-Vậy thì nàng ở đây hầu hạ ta tắm rửa.

Hoài An vốc nước tạt lên khuôn mặt đáng ghét kia đang cười giễu cợt. Cô quay đầu vọc những cánh hoa trôi, cố không nhìn cơ ngực săn chắc của y trong làn nước ma mị.

Chí Trung vốc nước đổ trên tấm lưng trần của cô, rồi vuốt dọc làn da trắng như ngọc bảo. Hoài An chợt rùng mình. Tình cảnh này, quả thật rất không trong sáng.

Hoài An quay đầu nhìn đôi mắt si mê của Chí Trung, cô lặng lẽ cúi đầu.

-Em xin lỗi.

Y nghiêng đầu ôm cô.

-Nàng có lỗi gì?

-Vì đã rời xa anh...

Y lắc đầu, cười đáng yêu.

-Nàng là hoàng hậu của ta, cho nên nàng không làm sai gì cả.

Cô ngả vào lòng y, ôm lấy cả thân người to lớn kia.

-Em xin lỗi vì đã ích kỉ. Vì em muốn anh được sống, nhưng chưa từng nghĩ nếu anh được sống, sẽ cô độc nhường nào.

Chí Trung thở dài nghịch lọn tóc ướt sũng của cô. Phải, Công Uẩn đã đe dọa cô. Cô và y suýt nữa đã xa nhau mãi mãi.

-Thay vì trốn chạy, hãy cùng ta đối mặt. Huống hồ, ta và nàng đều là những nạn nhân, cho nên, ta không trách nàng.

Cô biết, nạn nhân của ai, người mà Chí Trung nhắc đến, cô biết...

Nhưng cô không thể phủ nhận Công Uẩn mai đây sẽ là hoàng đế, sẽ chấn hưng Đại Cồ Việt, viết tiếp nghìn năm Thăng Long Hà Nội.

-Chỉ cần nàng không rời xa ta nữa ta đã mãn nguyện lắm rồi.

Hoài An ngẩng đầu, ôm lấy gương mặt hốc hác của y rồi say đắm nhìn y, bằng tất cả nhớ nhung khắc khoải.

-Nếu em nói, chúng ta từ bỏ đi, rời khỏi nơi đây, mai danh ẩn tích. Anh có muốn cùng em rời đi không?

Hoàng đế lúc này, ánh mắt dằn xéo. Y biết nàng muốn điều gì. Y chỉ vốc nước đổ lên vai nàng, ôn nhu nhìn nàng.

-Ta giờ đây đã là hoàng đế của Đại Cồ Việt. Ta gánh trên vai bách tín Đại Cồ Việt. Có lẽ giờ đây, ta chỉ có thể thắng cuộc chiến này.

Có lẽ đó là điều bế tắc của Hoài An. Làm sao để có thể đưa y đi bây giờ.

Chí Trung ập đến hôn cô, bàn tay y tham lam giữ lấy cả thân người mềm mại. Hoài An cảm nhận nụ hôn sâu mãnh liệt, nụ hôn của biết bao nhớ nhung xa cách. Bàn tay y thô ráp ngang dọc khắp cơ thể cô, làn hơi nóng từ nước làm Hoài An đỏ mặt cảm nhận bàn tay y đã kề lên cổ mình, nơi dây yếm đang hờ hững cột vào nhau.

Nhưng làn hơi nóng làm Hoài An thấy choáng váng, cả người cô mơ hồ đi rồi gục xuống vai y.
Chí Trung vội đỡ lấy cô rồi bế cô rời khỏi.

-Nàng cố ý phải không...

Y ngậm ngùi bọc Hoài An trong mấy lớp khăn bông rồi đi vào phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận