Ngón tay Cảm Thánh cong lên, chấm dứt bản cầm ca ngọt ngào. Cả thưởng đài như bặt đi trong giây lát rồi mới trầm trồ tán thưởng ngợi ca.
Hoàng đế cũng mỉm cười rồi gật đầu hài lòng.
-Hay lắm, tiếng đàn của Cảm Thánh hoàng hậu lần đầu trẫm mới được nghe qua, quả là xứng với bốn chữ đệ nhất danh cầm.
Cô cười hiền trông xuống, quả thật ngón đàn của nàng ấy rất hay, mỹ nhân tài sắc vẹn toàn trong thiên hạ xưa nay hiếm.
Nhưng rồi hoàng đế lại dịu dàng nắm lấy tay cô, ngay trước mắt tất cả hoàng thân đại thần.
-Nàng thì sao, Chính cung của ta?
Ánh mắt hoàng đế thâm tình trông xuống, cô mím môi nhìn y, lắc đầu. Y dịu dàng chỉnh lại phượng quan trên tóc cô, xếp lại những dải ngọc xô vào nhau.
-Bệ hạ, Chính cung Hoàng hậu không biết cầm kì thi họa, có lẽ chỉ tủi thân thôi.
Mọi người bắt đầu xôn xao, buông lời gièm pha chủ nhân của hậu cung. Chí Trung chăm chú ngắm Hoài An, cô lặng đi.
-Đủ rồi!
Long nhan tức giận rồi. Dám buông lời gièm pha Chính cung của y, y tức giận rồi. Cảm Thánh kia rụt người, không dám mảy may nói câu nữa.
-Thật ra, thần thiếp cũng có món quà muốn tặng cho bệ hạ.
Chí Trung quay phắt lại nhìn Hoài An rồi dịu dàng hẳn đi.
-Được, nàng mau đem ra đi.
-Nhưng món quà này chàng phải đích thân đến đó lấy mới được.
-Hồ đồ!
Thái sư kia lập tức đứng dậy, chỉ tay về phía Hoài An.
-Thái sư to tiếng như vậy để làm gì?
-Bệ hạ, Huyền Nghi Chính cung hoàng hậu tài đức đều thiếu, lại còn khi quân phạm thượng, sao có thể làm chưởng quản hậu cung?
-Ai nói nàng ấy khi quân phạm thượng?
Ông ta nghiến răng nhìn hoàng đế ngang tàn nói. Hoàng đế nói không có tội chính là không có tội. Y đứng dậy, tất thảy người trong thuỷ đình đều đồng loạt rời chỗ ngồi mà cúi đầu.
Chí Trung nắm lấy tay Hoài An.
-Được, để ta đi xem món quà của nàng.
Đoàn hậu cung theo chân Chí Trung và Hoài An rời khỏi thuỷ đình, về đến ngự uyển với những hàng cây thay lá. Gió thổi từ mặt hồ lạnh căm và thuần khiết.
Từ xa trông lại có thể thấy giữa hồ nước kia sừng sững một núi đá to, rêu phong và đầy chim chóc. Từ đâu, những cánh hoa ban bay lại, rợp trắng cả mặt hồ, phủ trắng cả lối đi. Núi đá soi mình xuống mặt hồ, hoa ban phủ trắng không gian, chính là phong cảnh mà Chí Trung ngày nhớ đêm mong.
Chí Trung thẫn thờ trông ra, lòng bồi hồi da diết. Y quay sang nắm lấy tay Hoài An mà mỉm cười như đứa trẻ. Cô hạnh phúc đắm mình trong nụ cười tuấn mỹ của y, cả niềm vui ấm áp của y. Cô biết mà, y nhất định sẽ thích, nhất định...
Mỹ Nguyệt đứng lên phía trước, nghênh mặt nói.
-Chẳng qua chỉ là những thứ rẻ tiền này, vậy mà Chính cung cũng bắt chúng thần thiếp đi đến tận đây!
Hoài An lẳng lặng quay lại nhìn Mỹ Nguyệt và đoàn người đi theo.
-Bệ hạ năm xưa lúc chưa làm đăng cơ, tính tình tự do phóng khoáng, thích ngao du tứ hải, đặc biệt thích lên núi ngắm cảnh giang sơn. Ngự uyển này ta đặc biệt dùng tre rồi phủ giấy, cây cỏ dựng thành núi, chính là để bệ hạ tìm được cảm giác ngày xưa.
Chí Trung mỉm cười nhìn Hoài An. Cô đã hiểu được, một năm qua làm vua, y chẳng thể rời cung đến núi Mã Yên đón ngày Hoa Lư ngược gió. Nay đã đến mùa gió ùa về, chẳng thà đem cả núi Mã Yên thu về tầm mắt, để có thể miễn cưỡng thấy tự do dẫu chỉ nhỏ bé mà thôi.
-Hoài An, ta rất thích món quà này, vô cùng thích.
Câu nói nhẹ nhàng của hoàng đế làm tất cả thoáng sững sờ.
Vị hoàng đế băng lãnh, lại có thể ôn nhu đến nhường này, dịu dàng đến nhường này. Ánh mắt đó không dễ có người trên thế gian này được Lê đế trao cho.
Hoài An mỉm cười hạnh phúc. Chí Trung đưa tay gỡ một cánh hoa trắng vương trên mái tóc cô rồi nói khẽ.
-Cảm ơn nàng. Ta đã không biết bao giờ mới có thể đưa nàng đến núi Mã Yên ngắm hoa ban. Hôm nay lại chính nàng đưa ta đi rồi.
Cô cười hiền, y đưa tay vuốt ve trên má cô.
Huệ Trinh bực tức, phe phẩy cây quạt lông mà nói.
-Đúng là bày vẽ!
Chí Trung nhếch mày nhìn Huệ Trinh. Cảm Thánh liền mỉm cười hiền hậu.
-Những thứ này làm chắc cung nữ nội quan cũng đã vất vả rất nhiều, Huyền Nghi hoàng hậu kín tiếng quá, ta chẳng nghe nói gì cả.
-Đâu có, tôi tự làm lấy.
Cô dửng dưng nói. Chí Trung hốt hoảng túm lấy bàn tay cô, đã thấy vô số vết cắt còn mới trên lòng bàn tay đã lạnh ngắt. Y xót xa nhìn Hoài An, cô dịu dàng lắc đầu.
-Đã nói nàng tặng gì ta cũng sẽ thích mà, còn tự hành hạ mình làm gì chứ...
Cảm Thánh ngấu nghiến nhìn cử chỉ ôn nhu kia, ánh mắt dịu dàng kia đổ lên Hoài An. Nàng không cam tâm, nàng chỉ vừa mới lấy được sự chú ý của hoàng đế.
-Bệ hạ, yến tiệc...
-Các nàng cứ về dùng yến, trẫm mệt rồi, sẽ đưa Chính cung về trước.
Y ném lại câu nói lạnh còn hơn cả gió đông, kéo Hoài An đi mất.
Hoài An quàng tay vào Chí Trung, hạnh phúc cười đến tít mắt. Y dắt cô về điện Phượng Nghi, ngồi trên ghế đá dưới gốc cây ban đang đâm chồi nảy lộc. Cái cây y đặc biệt đem từ đỉnh núi Mã Yên về cho nàng, y đã đích thân vun trồng nó, săn sóc nó.
-Phải trị tội nàng vì dám làm đau bàn tay của Chính cung.
Hoài An phì cười nhìn Chí Trung nâng niu cầm lấy tay cô, ánh mắt nửa xót xa, nửa hạnh phúc.
-Bàn tay của Chính cung là để ta nâng niu.
-Đồ ngốc, chàng thích là được rồi.
-Sao nàng biết làm những thứ đó?
Hoài An từng nằm vùng ở ngoại ô Quảng Ninh, các chiến sĩ công binh đã đến đó dựng hang đá mùa Giáng Sinh cho các em nhỏ. Cô cũng đã học được.
-Chỉ là em nghĩ ra thôi.
Chí Trung dịu dàng vuốt tóc cô rồi đẩy cô vào lòng.
-Sau này có nghĩ ra cũng không được tự mình làm đau nữa.
-Chàng xót à?
Cô bật cười trêu, Chí Trung gõ lên trán cô.
-Xót chứ.
-Vậy sao lúc nãy chàng lại say đắm nhìn Cảm Thánh Hoàng hậu như vậy?
Lúc này cô mới cong môi, dỗi nhưng vẫn tựa trên ngực y mà dỗi.
-Sao? Nàng ghen à?
-Ghen chứ.
Cô đáp lại, y phì cười rồi sủng nịnh hôn lên trán cô.
-Ta biết rồi, sau này sẽ không để ý đến ai ngoài nàng nữa. Chẳng phải năm đó ta đã tuyên bố với thiên hạ, Lê Chí Trung ta trong lòng chỉ có một vương phi duy nhất là nàng sao?
-Chàng hứa nhé?
-Quân vô hí ngôn.
Tiếng cười của Hoài An trong vắt truyền đi trong không gian ngập hương đông lạnh giá, vậy mà lòng người vẫn ấm áp yên vui.
Qua hết mùa xuân, Chí Trung vì muốn yên dân, cũng vì biết nhiều tính mạng đã phải hy sinh cho ngai vàng của y nên đã sai em trai là Minh Đề cất công sang Tống, xin thỉnh kinh Đại Tạng đem về, phủ độ chúng sinh, phát triển Phật giáo. Mong giảm bớt đi phần nào oan nghiệt mà đời cha y, cả y gây nên.
Chí Trung làm vua oanh oanh liệt liệt, dân chúng khắp nơi đều tâm phục khẩu phục, xã tắc yên vui.
Đến mùa thu năm Ứng Thiên thứ mười bốn, 1007, nhà Tống phong y làm Giao Chỉ quận vương. Y xin được ban tên Chí Trung lưu trong sử sách, nhà Tống chấp thuận, ban cho ấn vàng.
Một năm trị vì nữa của Lê Long Đĩnh, lại sắp qua đi.
Chí Trung đi vi hành, cùng Hoài An ngược về Ái Châu, đi đến Châu Phong rồi Phù Lan năm nào. Cảnh vật vẫn nguyên như vậy, chỉ có Long Kính, Long Tích, Long Cân, Long Việt là không còn. Quả là đau lòng.
Dĩ nhiên, điểm đến cuối cùng vẫn sẽ là núi Mã Yên ngập trong sương ảnh.
-Năm nay hoa ban nở đẹp quá.
Hoài An gật gù ngồi trong lòng Chí Trung, đưa mắt nhìn những cánh hoa bay sà vào lòng mình. Chí Trung dịu dàng gỡ những cánh hoa trên tóc cô, âu yếm ôm lấy thân ảnh mỏng manh.
-Lại thêm một mùa hoa ban nữa ta được ở bên nàng.
Hoài An xoay đầu nhìn đôi mắt lấp lánh như cả thiên hà tinh tú. Nhưng lòng cô cũng bỗng se lại. Đã hai năm Công Uẩn chưa về. Cô sợ, Công Uẩn đang chuẩn bị một kế hoạch, một kế hoạch biến lịch sử cô được học trở thành hiện thực.
-Cả đời này, ta muốn cùng nàng đón hoa ban nở, có được không?
Lòng cô bỗng chát chua, khi nghĩ đến mai đây, Chí Trung sẽ phải chết. Công Uẩn sẽ đoạt lấy ngôi vua, sẽ thắng trận chiến này.
Nhưng rồi cô vẫn cười khẽ.
-Được, mỗi năm ta đều đến đây, ngắm ngàn lần hoa ban rơi, ngắm trăm lần giang sơn thay đổi.
-Chỉ cần là cùng nàng, ở đâu cũng được...
Y ấm áp ôm lấy cô đang lạnh run. Hoài An cười mà lòng rối ren bao cảm xúc.
Phải làm cách nào để cô cứu Chí Trung mà vẫn để Công Uẩn lên ngôi? Công Uẩn không thể không lên ngôi. Y phải dời đô ra Thăng Long, y phải lập nên nhà Lý với nhiều vị vua vang danh sử sách.
-Hoài An này...
Cô ngước mắt nhìn sự bối rối nơi y.
-Sao thế?
-Chúng ta...có con nhé?
Giọng nói của Chí Trung bây giờ run rẩy quá, cứ như y rất sợ hãi câu trả lời.
Đến năm nay, cô đã hai mươi tuổi rồi.
-Đã mãn hạn tang ba năm của phụ hoàng rồi...
Thì ra là thế. Y có hiếu với Lê Đại Hành đến nhường ấy, làm sao cô có thể không hay.
-Và ta cũng quá ích kỉ khi nghĩ phải để nàng trong vòng tay hắn.
Cô phì cười nhìn y rồi dịu dàng tiến tới hôn lên môi y nụ hôn phớt nhẹ. Chí Trung cũng mỉm cười rồi ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình, một tay nâng lấy gương mặt bé nhỏ kia mà hôn xuống.
Hoài An đã đánh cược rồi. Cược cả cuộc đời mình vào Lê Chí Trung. Nếu một mai cô không thể cứu lấy Lê Long Đĩnh, cô nhất định sẽ cứu Lê Chí Trung.
-Nếu có một ngày, em đưa chàng đi khỏi nơi này mà không báo trước. Chàng có hận em không?
Y lúc này, mới biết mình yêu cuộc sống an bình ở bên nàng biết bao.
-Dù nàng có làm gì, dĩ nhiên ta đều không hận nàng. Nhưng thà cho ta mất đi kí ức, nếu không phần đời còn lại ta sẽ sống trong dằn vặt bi thương.
Phải, Hoài An chỉ muốn y sống ở vì cô. Nhưng y lại muốn sống vì Đại Cồ Việt này.
-Nếu an bình, chẳng phải xứng đáng sao?
-An bình đổi bằng xương máu, thì ta không cam tâm.
______________________________________
Hoài An tay chất tóc lên cao, cô cởi bỏ áo ngoài rồi chậm rãi đi xuống bể tắm.
Có lẽ từ khi đến thời đại này, việc làm cô thích nhất vẫn là đi tắm thôi...
Cô vốc nước rửa mặt, cảm giác được tắm sau một chuyến đi dài thật sảng khoái.
-Ngọc à, đem vào giúp chị ít cánh hoa nữa đi.
Một rổ cánh hoa được đổ xuống nước, mùi hương ngào ngạt choáng lấy không gian.
-Cảm ơn em.
-Không cần đa lễ.
Hoài An giật mình quay phắt ra sau, trừng mắt nhìn y rồi thu người xuống đám cánh hoa.
-Chàng...làm gì ở đây?
Y ngồi xổm nhìn xuống cô đang hốt hoảng bên dưới rồi rít một hơi.
-Nàng vào bể tắm làm gì thì ta như thế.
-Chàng về điện Thiên An mà tắm!
-Ta nghe nói điện Phượng Nghi mùi hoa thơm hơn hẳn nên mới đến thôi.
Cái tên giảo hoạt này, không phải đã định triển khai luôn kế hoạch của hắn rồi chứ!
Chưa kịp định thần, Hoài An đã thấy Chí Trung nhảy ùm xuống hồ. Cô vội gom đống hoa lại trước người, quay mặt đi tránh nhìn vào bờ ngực trần trụi kia.
-Chàng mau đi ra đi, như thế này thì làm sao mà tắm...
-Cũng đâu phải lần đầu, nàng ngại cái gì?
-Nhưng mà...lần đó khác..tại em bị thương nên mới ngoại lệ.
-Vậy ta cho phép hôm nay cũng là ngoại lệ.
Cô á khẩu, vừa quay đầu lại đã thấy y tiến sát bên.
-Này...chàng...định làm gì hả?
-Lê Chí Trung ta xưa nay nói là làm.
-Nhưng mà ít nhất cũng phải được sự đồng ý của em chứ?
Y nhịp nhịp tay lên môi, giảo hoạt cười.
-Chẳng phải chứng cứ đây sao?
Cô cắn răng, lúc đó sao lại bị tên yêu nghiệt này lừa cơ chứ. Nhưng rồi Hoài An dịu dàng ôm lấy cổ Chí Trung. Y tiến tới hôn cô, ép cô sát vào thành hồ. Hoài An bất lực trước sự mạnh mẽ của y, chỉ còn biết quàng tay qua cổ y ghì lấy. Nụ hôn của y nồng cháy trượt xuống hõm cổ cô. Hoài An bỗng thấy cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nữa rồi. Cả thân người cô được nhấc bổng trong không gian.
Chí Trung ép cô vào tường, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc yếm đào trắng vốn đã mỏng tang của cô.
Hoài An đỏ mặt nhìn chiếc áo yếm cuối cùng trên người cũng đã bị y cởi xuống. Chí Trung bế cô lên, da thịt trần trụi áp vào nhau khiến cô xấu hổ níu lấy y đang hôn dọc gương mặt mình.
Chí Trung đặt cô xuống giường rồi đè lên người cô, mãnh liệt hôn lên xương quai xanh mê hoặc kia, hơi thở y run rẩy và gấp gáp.
Hoài An ngượng chín mặt cảm nhận bàn tay y đã lần xuống dưới, vuốt ve bắp chân nuột nà. Y bỗng rời khỏi môi cô, ánh mắt đục ngầu và lai láng lo lắng.
-Nếu ta có làm nàng đau, ta xin lỗi. Ta cũng không biết phải làm thế nào cho nàng không phải đau...
Nam nhân sợ làm cô đau. Y cúi xuống hôn lên mắt cô.
Hoài An ứa nước mắt cảm nhận cơn đau truyền đến. Chí Trung thở dốc rồi hôn lên giọt nước mắt đang chảy xuống kia, rồi lại hôn lên môi cô đang cắn chặt vì đau đớn.
-Chí Trung...
Y vuốt tóc cô vỗ về, hơi thở nam tính phả trên gương mặt cô nóng hổi.
-Ta xin lỗi...
Đêm tân hôn này cô đã nợ y cách đây bốn năm, nay mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên nhau, trọn vẹn thuộc về nhau.
Hoài An mở mắt, ánh nắng mặt trời hắt vào rọi sáng cả căn phòng. Cô nhìn xuống mình, đã có một lớp áo lụa bao lấy cơ thể cô. Từ phía xa, một bóng người đi lại, mặc long cổn vàng chói. Cô phì cười.
Còn ai có thể mặc long bào vàng chói ở cái cung điện này chứ?
Nhưng gương mặt người đó bắt đầu làm cô hoảng hốt.
Người mặc long cổn không phải là Chí Trung, mà là Công Uẩn.
-Chí Trung!
Cô mở bừng mắt, đã bắt gặp một bờ ngực rắn rỏi ngay phía trước, cô ngước mắt nhìn lên, đã thấy Chí Trung hiền lành mỉm cười. Cô tựa trên người y. Chí Trung vòng tay ôm lấy cô vỗ về.
-Ta xin lỗi, là ta vụng về rồi. Từ hôm nay, ta nhất định sẽ mãi mãi không bao giờ để nàng đi nữa. Nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ bất chấp tính mạng bảo vệ nàng.
Cô ngửa đầu nhìn đôi mắt lấp lánh, mỉm cười vuốt ve gương mặt tuấn mỹ.
-Nhớ không được quên đâu...
Y nắm lấy bàn tay cô rồi hôn lấy.
-Có điều gì nàng nói ta không nghe đâu?
Hoài An ngả vào lòng y, tựa trên bờ ngực trần ấm áp, tay ôm ngang tấm lưng to lớn với những vết thương dài cằn cỗi. Nam nhân này, cô sẽ yêu bằng tất cả tính mạng của mình, sẽ yêu đến khi đất trời sập xuống, sẽ không bao giờ để mình phải chia xa với y nữa.
Nhưng rồi đầu óc cô chao đảo.
Giấc mơ đó là gì? Công Uẩn sẽ ra sao nếu biết, cô bây giờ đã là người của Lê Chí Trung, kẻ thù lớn nhất của y. Rồi thì y sẽ trút thù hận ngút trời đó lên Chí Trung mà thôi.