Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Hoài An sững sờ nhìn Công Uẩn đứng trước cung, y choàng một chiếc áo lông đen, sừng sững đứng đấy.

Tách trà nhả khói vào cái se lạnh của mùa đông. Không gian bỗng trùng xuống, quanh co không lối thoát.

-Đứa bé...vẫn khỏe mạnh chứ?

Hoài An đặt tay lên bụng còn phẳng lì, cố mỉm cười gượng gạo.

-Sắc mặt nàng không tốt, cố tĩnh dưỡng một chút.

Cô lặng lẽ nhìn ánh mắt xót xa của Công Uẩn. Y vẫn chua xót chờ cô, trong khi cô đang mang trong mình giọt máu của kẻ thù y?

-Sao nàng lại mặc ít như vậy. Ngươi, vào trong lấy thêm áo ấm cho Hoàng hậu đi.

Tình cảnh bây giờ chẳng giống như hoàng hậu đang ngồi với bề tôi nữa. Công Uẩn nâng lấy ấm trà nóng hổi, châm vào tách cho cô.

-Đây là loại trà sen nàng thích uống nhất, mùa đông mới có thể ủ được, cũng vô cùng tốt cho thai phụ. Nàng uống thử xem.

Hoài An không ngờ, qua bao năm y vẫn dùng ánh mắt kia đối đãi cô. Trong khi cô đã không còn ý tứ gì trong ánh mắt hướng về y.

-Có ngon không?

Cô gật đầu, mỉm cười gượng gạo. Đôi mắt Công Uẩn chợt tối sầm đi. Y đuổi hết cung nữ ra xa. Một mình y cùng cô ngồi lại dưới gốc đào trơ trọi, bất an cũng bỗng dấy lên cồn cào.

-Hoài An, sắp tới, nàng phải rời xa Lê Long Đĩnh.

Cô lập tức nhăn mặt nhìn y, lòng cô như ngọn nến trước gió, cô hoảng loạn lắc đầu.

-Sắp tới, hắn sẽ không thể tồn tại nữa.

-Không, Công Uẩn.

-Hoài An, nàng nghe ta.

Cô im bặt đi, nước mắt trào ra đau đớn.

-Ta đã từng nói, thế gian này, một là mất đi ta, hai là mất đi hắn, nàng có nhớ không?

Cô nhớ, và cô biết rất rõ. Lịch sử đã chọn Công Uẩn, đã chọn Lý Thái Tổ này kia mà. Nhưng Chí Trung đã làm gì sai? Đã làm gì sai để mà ngàn đời hắt hủi, khinh thường...

-Nếu hắn không chết, thì ta sẽ là người chết. Trận chiến vừa rồi, chính là trận giao đấu giữa ta và hắn. Dẫu quân Lê đã bị dẹp yên, nhưng thế lực họ Lý đã chao đảo hoang mang rồi. Hoài An, nếu hắn còn sống ngày nào, nhà Lê sẽ không ngừng nổi dậy, giang sơn sẽ không có được bình yên.

-Nhưng Chí Trung đâu làm gì có lỗi..

Y siết chặt cổ tay nàng. Chân mày y xô sát nhau, y gằn giọng.

-Lần đó ta nói với nàng, chỉ cần đi cùng ta, ta nhất định cho hắn sống. Nhưng nàng đã rời khỏi ta, đã chạy về phía hắn!

-Xin anh, Chí Trung không hề có lỗi. Là tôi có lỗi với anh...

-Lỗi của hắn chính là sinh ra làm người họ Lê, chính là sinh ra khi nhà Lê loạn lạc. Hoài An, nhà Lê lên ngôi bằng máu, làm sao có thể đem lại phúc cho giang sơn.

-Vậy thì anh, Công Uẩn, anh không sợ nhân quả hay sao?

-Ta chấp nhận! Đất nước này không thể loạn lạc thêm nữa.

Phải, y chấp nhận. Để rồi cái nghiệp ấy đổ lên đầu vị nữ chúa Lý Chiêu Hoàng vào cuối đời Lý hai trăm năm sau, bị họ Trần đuổi cùng giết tận.


-Không tôi xin anh, nếu anh muốn ngồi lên ngai vàng kia, tôi sẽ không can ngăn, nhưng hãy vì tôi mà tha cho Lê Chí Trung có được không?

Công Uẩn đứng phắt dậy, đau lòng nhìn cô.

-Hôm nay không diệt, hậu họa về sau khó lường.

Hoài An lao đến túm lấy vạt áo y mà lắc đầu liên tục.

-Chí Trung nay đã tàn phế rồi, anh ấy sẽ không...

-Để hắn sống, vậy nàng sẽ đi theo hắn sao?

Cô gục trên cánh tay y, nước mắt thấm đẫm vạt áo y. Công Uẩn lòng đau như hàng vạn mũi giáo đâm vào tim. Có lẽ cái nhân quả mà cô nói, đó chính là y phải nhìn người mình yêu yêu kẻ thù.

-Hãy để tôi và Chí Trung đi, xin anh.

-Hoài An, không được. Nàng muốn ta rộng lòng thả hắn đi, vậy hắn thì sao? Hắn sẽ ngừng trả thù chứ? Nàng có dám chắc hắn sẽ không quay lại đòi ngai báu chứ?

Cô gạt nước mắt kiên cường nhìn y.

-Tôi dám chắc. Chí Trung, anh ấy đã quá chán ghét hoàng cung này rồi, quyền lực đối với anh ấy chỉ là hư vô mà thôi.

-Hắn nói như vậy với nàng thì đó là sự thật sao? Hoài An, hắn còn trách nhiệm của cha hắn đặt trên vai, hắn sẽ dễ dàng buông tha cho kẻ cướp mất giang sơn mà cha hắn khổ tâm giành lấy hay sao? Nàng quá ngây thơ rồi!

-Công Uẩn, anh nhất định phải lấy ngai vàng đó sao?

Công Uẩng lặng đi, đưa tay lau nước mắt trên má cô. Y nặng nề buông tiếng thở dài như vô tận.

-Nàng còn nhớ người tên Phạm Cự Lạng ấy chứ?

Phạm Cự Lạng? Một trong Giao Châu Thất Hùng năm ấy cùng Đinh Tiên Hoàng dẹp loạn mười hai sứ quân, cuối cùng phản lại Đinh Tiên Hoàng mà phò Lê Đại Hành lên ngôi?

Rốt cuộc thì tại sao lại có liên quan đến ông ấy?

-Nàng cũng biết, mẹ ta họ Phạm chứ?

Không lẽ...

-Phạm Cự Lạng là bác của ta. Ông ấy sống cả đời không thể bình yên, chết cũng không thể nhắm mắt. Ông ấy luôn dằn vặt khi nghĩ đến cái chết của vua Đinh. Ông muốn con trai thay mình phục thù nhưng hắn lại yếu đuối. Cho nên ông mới đem mẹ ta giấu đi, dặn mẹ ta phải truyền nỗi căm thù này cho ta, để mai đây ta giúp nhà Đinh phục hận.

Hóa ra là như thế. Hóa ra những ẩn khuất này giống như một vòng luẩn quẩn, đến bao giờ mới hết giết nhau vì thù, bao giờ mới hết thương tâm.

Vậy là Lý Khánh Vân và Quốc sư Vạn Hạnh đã vin vào lòng thù hận đó của y với vua Lê mà muốn đưa y lên ngôi, làm rạng danh họ Lý.

Công Uẩn túm lấy hai vai cô đang run rẩy.

-Hoài An, đây là sự chắt lọc nghiêm khắc của vận mệnh. Kẻ mạnh thì tồn, kẻ yếu thì vong. Nàng không thể cố chấp đi ngược lại để rồi nhận lấy đau thương về mình.

-Vậy thì ít nhất hãy để tôi chết cùng anh ấy có được không?

-Hoài An!

-Chí Trung không còn gì cả...

Cô nhăn mặt nhìn y, nước mắt vẫn không kiềm được mà tuôn xuống. Công Uẩn thắt lòng, bàn tay run rẩy giữ lấy cô.


-Cha mẹ đều không còn, anh em ruột một người bị hại chết, một người bị chính tay anh ấy giết chết, huynh đệ tương tàn. Công Uẩn, anh ấy bây giờ rất cô độc. Anh ấy chỉ còn có tôi...

Y buông thõng hai tay, đau đớn nhìn cô xót xa cho kẻ thù mình.

-Đến quyền lực anh ấy cũng không có, nay cả ước mơ ngao du bốn bể, cũng mất rồi. Tôi xin anh, đừng cướp đi của anh ấy thứ gì nữa.

Công Uẩn quay đi, cố giấu ánh mắt vụn vỡ.

-Ta...không bao giờ thương xót cho kẻ thù của mình.

Hoài Anh ngã khuỵu. Cô bật khóc, nước mắt của bất lực và bế tắc.

-Hoài An, nàng đừng suy tâm nghĩ cho hắn nữa. Kế lui của nàng chuẩn bị cho hắn, ta đã chặn sạch rồi.

Hoài An ngước mắt nhìn tấm lưng to rộng của y. Công Uẩn đã biết? Kế hoạch của cô để cứu Chí Trung? Y đã biết...Y làm sao mà biết? Chuyện này chỉ có cô và Ngọc biết...

-Nàng hao tổn tâm tư đi tìm ra loại độc dược chỉ có thể làm con người ta chết giả trong vòng mười canh giờ, nàng nghĩ ta sẽ không biết sao?

Nhất định, có người đã phản bội cô.. 

Là Ngọc.

-Chuyện năm đó, chuyện tôi điều tra được kì án vua Lê. Cũng là Ngọc đem chuyện này nói với anh sao?

Đôi mắt y hằn lên ngọn lửa. Y gật đầu. Cái gật đầu này đẩy Lý Hoài An đi đến giới hạn cuối cùng của nàng.

-Nàng đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa, sẽ không thể xoay chuyển được gì đâu. Nàng định cầu xin ta để nàng ban cho hắn thuốc độc, nhưng lại ngầm cứu hắn rồi muốn cùng hắn lưu lạc nhân gian? Hoài An, nàng đánh giá ta quá thấp rồi!

Cô ôm đầu. Dường như, Lý Hoài An đã không còn có thể đau lòng thêm được nữa. Cô nghe rõ tiếng tim mình quặn đau, để rồi vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được chấp niệm của Lý Hoài An nữa.

Chính tay Lý Công Uẩn đã giết đi trái tim của người yêu mình.

-Ta sẽ không giết hắn bằng cách nàng có thể ngờ tới đâu! Những gì Lý Công Uẩn ta muốn có, ta nhất định phải có!

Cô ngước mắt nhìn theo bóng lưng y cao vời vợi rời đi, mất hút sau những làn gió đông lạnh lẽo.



















Sau gần hai canh giờ cứ đi đi rồi lại nghỉ, Hoài An đã đưa được Chí Trung lên đỉnh núi Mã Yên, nơi cô và y đã cùng nhau ngắm nhìn những năm tháng cuộc đời qua đi.

Cô dìu y ngồi xuống tựa lưng vào một tảng đá rồi ngả vào lòng y. Chí Trung cố nén cơn đau, vuốt mái tóc cô mượt mà.

-Chúc mừng chàng đã hai mươi bốn tuổi, Chí Trung.

Câu nói vừa thốt khỏi miệng Hoài An, cô đã lập tức cảm thấy chua chát.

Chí Trung, chỉ mới hai mươi bốn tuổi...Cái tuổi mà nhiều người vẫn chỉ mới bước chân vào cuộc đời. Y đã phải trải qua tranh đấu loạn lạc, máu chảy đầu rơi, cốt nhục tương tàn. 

-Chúc mừng con chúng ta đã được ba tháng.

Y sủng nịnh hôn lên trán cô, nụ hôn ấm áp giữa không gian lạnh tê tái.

-Năm nay lại được đón ngày Hoa Lư ngược gió cùng nàng rồi.

Cô tựa trên ngực y, lặng lẽ lau một giọt nước mắt.

Năm sau, có lẽ hai người sẽ không còn được ngắm nhìn thế gian trở mình nữa rồi...

-Hoài An, bất kể những ngày tháng sau này có ra sao, hãy hứa với ta sẽ mãi đón hoa ban nở vào mùa đông nhé...

Cô gật đầu rất khẽ, tay ôm chặt lấy cả người y. Chí Trung đưa cánh tay to lớn kéo tà áo choàng phủ lên người cô, sợ cô lạnh, sợ con lạnh.

-Năm nay, hoa ban nở đẹp quá.

Một làn gió thổi đến, cuốn hoa bay lên không trung, thổi ào vào lòng hai người. Chí Trung nhắm mắt cổ hít thở không khí tươi mát, ngắm nhìn đất trời ngập trong màu trắng của hoa ban. Hoa Lư ngày ngược gió, vẫn luôn đẹp như vậy.

-Ta nghe nói, phương Bắc vào mùa đông có tuyết rơi, cũng đẹp như hoa ban vậy. Sau này, ta nhất định sẽ đưa nàng đến đó, cùng nàng ngắm tuyết rơi.

Cô trong lòng y, nước mắt giàn ra.

-Được...

-Nàng còn nhớ, lần đó nàng lẻn vào thư phòng của ta trộm lệnh bài, ta đã ôm nàng ngủ. Lúc đó, tim ta đã dao động vì nàng rồi.

Hoài An cười trong nước mắt. Có thể cùng y đi đến ngày hôm nay, cô không còn gì để hối tiếc nữa.

-Không ngờ bây giờ mới biết Lê Chí Trung chàng lại háo sắc như vậy.

-Hoài An, lúc nàng ở bên chăm lo cho ta khi bị trúng độc, cả thế giới của ta, đã chao đảo vì nàng rồi.

-Sao hôm nay chàng lại nhắc đến những chuyện xưa thế?

Cô vô thức hỏi mà lòng lạnh căm. Chẳng lẽ, y đã biết được điều gì, sợ sau này không thể nói với cô được nữa.

-Chúng ta lấy nhau năm năm rồi, Hoài An...

Cô trào nước mắt mỉm cười trong vòng tay y mà lòng buốt giá. Rồi y và cô sẽ dừng lại đâu đó trên chặng đường này, chặng đường mà cô không bao giờ muốn quên. Cô đã đến quá khứ, và sẽ chết như một Lý Hoài An. Ở suối vàng rồi, cô có thể cùng y tiếp tục ở bên nhau. Năm năm trần gian này sẽ là gì so với ngàn năm ở bên nhau sắp tới...

-Em yêu chàng nhiều lắm, Chí Trung.

Chí Trung phì cười rồi xoa đầu cô, ánh mắt y thẫn thờ trông ra Hoa Lư ngập trong sương gió.

Nếu vạn kiếp có thể ở bên Lý Hoài An, Lê Chí Trung, sẽ chẳng còn cần gì nữa...

-Thật ra, lúc nàng trở thành vương phi của ta. Ta đã không cầu nàng yêu ta sâu đậm, chỉ cầu nàng từng ngày trôi qua, quên đi đoạn đường trước kia một chút, để yêu ta nhiều thêm một chút.

Hoài An mỉm cười trào nước mắt, cô không biết được rốt cuộc trong lòng đang chồng chéo bao nhiêu cảm xúc. Hạnh phúc, đau đớn, xót xa, day dứt..











Hoài An dìu Chí Trung bước vào tẩm điện, bỗng, y ngã khuỵu.

-Chí Trung!

Chí Trung đau đớn gục trên sàn nhà lạnh tanh, y cố vùng vẫy như vô ích, cả thân thể y dần mất đi sức lực.

-Chí Trung! Chàng sao thế?

Hoài An hoảng loạn nâng y dậy rồi gào lên gọi người. Nhưng đáp lại cô chỉ có màn đêm tịch mịch mà thôi.

-Chí Trung, chàng đừng làm em sợ, nói gì với em đi!

-Bích...độc...

-Bích độc?

Hoài An thất kinh nhìn y trong vòng tay mình. Bích độc khiến tứ chi tê liệt, khiến con người ta mất đi tự vệ? Y đã ở cùng cô từ chiều đến giờ, làm gì có ai có cơ hội hạ Bích độc!

-Không sai.








Hoài An kinh hãi nhìn Công Uẩn bước vào, ánh mắt nhuốm màu bi thương.

-Công Uẩn...

-Là ta đã nắm bắt được chuyện hai người sẽ lên đỉnh núi Mã Yên mà hạ độc vào gió.

Hoài An thấy đất trời như chao đảo. Cô điếng người nhìn Chí Trung đang nhăn mặt đau đớn.

Nhưng tại sao cô không bị trúng Bích độc? Hoài An thảng thốt quay sang Công Uẩn.

-Chén trà sen đó...

-Đúng.

Hoài An như cảm giác một luồng điện chạy dọc cơ thể, cô sững sờ nhìn Công Uẩn rút gươm. Tiếng gươm trong đêm tịch mịch, sắc lạnh vô tình.

-Không Công Uẩn!

Hoài An gào lên, cô bật khóc ôm Chí Trung vào lòng.

Nhưng bất chợt, một cánh tay yếu ớt ôm lấy cô.

Hoài An sững sờ nhìn xuống. Chí Trung bằng chút sức lực cuối cùng của cánh tay trái, đã mỉm cười ôm lấy cô.

Y lắc đầu, nụ cười đau đến giày xéo tâm can.

-Đừng...

Cô bật khóc, nước mắt rơi xuống nụ cười vẫn hiện hữu trên gương mặt tái đi của Chí Trung.

Công Uẩn kéo lấy tay Hoài An vực phăng dậy, một gươm đâm thẳng vào bụng Chí Trung.

Y thở hắt ra, trừng mắt nhìn thanh gươm đã cắm sâu vào dưới bụng mình.

-Không!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận