Một thiếu niên cao lớn gồng mình chống đỡ một loạt giáo đang đè lên thanh bảo gươm màu bạc của mình. Y nghiến răng, gân xanh nổi cộm trên thái dương, đôi mắt màu nâu đồng như lay lắt cả một bầu trời nắng.
Hoài An đi đến, cô nấp sau thân cây đại thụ, như một thói quen đưa tay ra sau lưng tìm súng. Cô mới tự cảnh tỉnh, ở đây không có súng, cô không đấu lại được những nam nhân này.
Nhưng thiếu niên kia đang bị cả bọn người đó vây giết. Điều kì lạ là anh ta ăn mặc quyền quý, phục trang tinh tế, bọn người kia cũng trông như quan binh. Chẳng lẽ là khởi nghĩa chống lại tên quý tộc kia? Dù gì thì mạng người cũng là mạng người, không thể cứ khởi nghĩa thì có thể giết. Huống hồ cô còn chưa rõ nguyên do thế nào.
Hoài An nhặt lấy thanh gươm của một tên đã ngã khuỵu. Cô lao đến giải vây cho nam nhân kia. Y trừng mắt nhìn, cất giọng sắc lạnh.
-Tránh ra!
Hoài An nhếch môi khinh khỉnh, môn võ với binh khí cô cũng chẳng phải đỗ loại tầm thường. Mấy tên quan binh rẽ sang hai nhánh, một nửa tấn công Hoài An.
Cô đạp chân lên thân cây lấy đà, một đường gươm chém ngay vào cánh tay hắn. Nhưng bọn người này vô cùng hung hăng, tưởng chừng như nếu không giết chúng, chúng sẽ không dừng lại. Bọn chúng dẫu bị thương vẫn lăm lăm mũi giáo về phía cô.
Một tên gầm lên rồi lao đến, Hoài An nghiêng người né đường gươm, cô đâm chuôi gươm xuống gáy, làm hắn lăn ra bất tỉnh. Bọn còn lại điên cuồng giận dữ, đồng loạt xông về cô. Hoài An ngấu nghiến cảm nhận sức nặng trên thanh gươm. Cô dẫu là người của đội đặc nhiệm, chúng vẫn là nam nhân, vẫn là quan binh thời phong kiến!
Bất chợt, một tiếng gươm sắc lạnh chém ngang không gian. Hoài An cảm nhận được sức nặng mất dần đi. Cô hoảng hồn nhìn một tên vừa xoay người ra sau chống trả, đã nhận ngay một đường gươm chém dọc người, máu bắn ra đầy gương mặt anh tuấn kia, đôi mắt nâu sắc như dao, cơ hồ có thể giết mọi thứ cản đường hắn. Thiếu niên vẫn còn trẻ, hai tay đã nhuốm màu nhiều, đôi mắt lại như trải qua một đời giông bão.
Tên quan binh cuối cùng cũng đổ rạp xuống. Hoài An kiên cường đối diện ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương kia.
Nam nhân tra gươm vào vỏ, quệt vết máu trên mặt, mắt vẫn không rời khỏi cô. Hoài An bất ngờ đưa mắt xuống cánh tay y, đã thấy máu tuôn như suối.
-Tay anh bị thương kìa.
Cô toan đi tới, lại vấp ngay rễ cây to, ngã nhào.
Hoài An trợn trừng nhìn cánh tay to lớn chắc khỏe vòng quanh đỡ lấy cả thân hình cô. Ánh mắt lạnh lẽo kia, vẫn chưa thôi phủ lên cô. Đôi môi y đẹp như con gái vậy, quyến rũ vô cùng. Đây chắc chắn là mỹ nam, là mỹ nam của Đại Cồ Việt rồi...
Bất chợt, y hừ lạnh rồi ném cô khỏi cánh tay mình.
Hoài An mất thế, cô ngã nhào xuống đất, hai bàn tay cô bật máu. Cô giận dữ nhìn tấm lưng kia đang dời đi.
Hoài An đuổi theo, nhưng mãi mới đuổi kịp.
-Này!
Y bỗng dưng đứng phắt lại. Hoài An cũng khựng lại.
Y xoay người, ngước gương mặt ngông cuồng nhìn cô.
-Cô vừa nói cái gì?
Hoài An lấy lại sự gan dạ. Cô mím môi.
-Anh không biết lịch sự đối với phụ nữ là gì sao?
Y bật cười mỉa mai, một tay nhanh như chớp kéo cô ào vào lòng mình.
Hoài An ngỡ ngàng nhìn gương mặt y ma mị ngay gần sát mình, đôi môi y đang kề bên môi cô, hơi thở y quyến rũ đến run rẩy.
-Chẳng lẽ cô muốn bổn vương phải như thế này?
Hoài An dồn hết sức bình sinh đẩy y ra, làm y loạng choạng lùi lại. Cô thở hắt. Tên này điên rồi, nhất định là điên rồi!
Nghĩ rồi, Hoài Anh bỏ đi, cô không thèm chấp hạng người vô lại này!
Đi được mấy mét, từ sau truyền đến tiếng chân ngựa gõ mạnh trên nền đất sỏi đá. Cô quay đầu ra sau, tên nam nhân kia ngồi trên lưng ngựa, đang lao thẳng về phía cô.
Hoài An thất kinh nhìn y, cô trợn trừng mắt nhìn con tuấn mã hung dữ đang lao đi như gió.
Nhưng rồi, nam nhân kia hạ mình, một tay vòng sang bế thốc cô rời khỏi mặt đất.
Hoài An kinh hoàng nhìn cả cơ thể mình đã lơ lửng trong không trung, cô hoảng hồn bám lấy cánh tay to lớn kia. Y ném cô ngồi lên ngựa, tựa vào lòng mình.
Cánh tay cô không biết tự lúc nào đã sợ hãi ôm ngang người y. Vừa lúc nãy chuyện gì đã xảy ra? Cô làm cách nào mà lên được ngựa?
Hoài An ngước mắt nhìn chiếc cằm thanh tú và hàng mi mê hoặc. Tên này là nam nhân phải không? Sao lại tuấn mỹ quá...
-Anh đưa tôi đi đâu?
-Chứ cô muốn ở lại đó sao?
Phải rồi, nơi đó nguy hiểm như vậy, cô ở lại đó làm gì?
Hoài An im bặt đi, cô cố bám vào thân người y. Con tuấn mã lao đi nhanh như thế, ngã xuống thì chết mất.
Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một tư phủ, người đã tấp nập hơn.
Nam nhân kia nhìn xuống Hoài An, ánh mắt sắc lạnh gỡ tay cô khỏi người y rồi nhảy khỏi ngựa. Hoài An thở hắt nhìn theo y.
Cô đợi y đi vào cổng rồi thì lẻn rẽ về phía phố. Tên này tí lịch sự cũng không biết, tốt nhất không nên dây dưa.
Cô đi dọc con phố tấp nập. Những cảnh này bao lần cô đã thấy trên phim, bây giờ giống như chính mình đi đóng phim rồi. Từng sạp hàng hoá đến người thương buôn, ai nấy đều sống động bước ra từ những lần phục dựng dã sử.
-Tiểu thư vào xem trang sức đi!
-Tiểu thư, loại vải này thượng hạng vừa mới được nhập từ Cao Ly về!
Hoài An hứng thú nhìn khắp nơi, dòng người đổ xô nhau buôn bán và mua sắm, tiếng nói cười rợp khắp bình yên. Hoài An đến chỗ đang bu đông nghịt, cô chen vào mới biết là đang có đóng kịch diễn tuồng. Cô xem mãi mới biến đó là vở Tiên Dung và Chử Đồng Tử. Lối nghệ thuật dân gian này hoàn toàn mới mẻ với cô.
Cô bật cười, đâu biết nụ cười thiếu nữ đã lọt vào mắt hắn.
-Vị tiểu thư đây, xin cho ta biết danh tánh?
Hoài An thấy dòng người quanh mình đột nhiên tản ra, cô cũng biết là chuyện chẳng lành. Cô quay đầu nhìn, bắt gặp nụ cười giảo hoạt.
-Chỉ là gặp gỡ trên phố, cần chi phải để lại danh tánh cho quý công tử đây.
-Chỉ là ta muốn biết, cái tên có đẹp như người không?
Hoài An bật cười khinh khỉnh. Lại còn dám trêu ghẹo cảnh sát, xem ra tên này chán sống rồi.
-Đôi mắt nàng quả thật là đặc biệt.
Hắn đưa tay đến trước mặt cô, Hoài An nhanh như chớp túm lấy cổ tay hắn xoay người bẻ ngược ra sau. Hắn điên cuồng la lên, vở kịch cũng dừng hẳn lại.
-Còn muốn biết nữa không?
-Con đàn bà này!
Hoài An càng kéo mạnh tay hắn ra sau, hắn càng gào lên đau đớn.
-Còn dám nói nữa không?
-Công tử!
Từ đâu một toán người tràn đến, thấy hắn đang kêu gào khóc lóc thì hoảng hốt lao đến, chỉ vào mặt cô.
-Mày dám làm cái gì công tử ta thế hả! Mau thả ra!
Hoài An kéo mạnh tay hắn, gằn giọng.
-Có còn dám ăn hiếp con gái trên phố không hả?
-Con tiện tì này!
Bọn chúng lao đến. Hoài An liếc mắt nhìn một lượt rồi đạp tên công tử lăn ra đất. Cô xoay người né nấm đấm đang lao đến, một tay nện thẳng vào bụng hắn. Hắn ôm bụng lăn nhào ra. Bọn người còn lại tức giận nhặt lấy những thanh gỗ xung quanh rồi bao vây lấy cô. Hoài An nhếch môi cười.
-Lại còn tự xưng là nam nhi cơ đấy.
-Lắm lời!
Một tên gào lên, cả bọn chúng xông vào.
-Dừng tay lại!
Giọng một người sao lại có thể âm vang như sấm truyền như thế? Hoài An quay phắt đầu, đã thấy tên nam nhân mặt lạnh kia ngồi sừng sững trên ngựa, tay siết chặt thanh gươm sáng ngời.
Bọn người xung quanh cô lập tức buôn vũ khí, đồng loạt đều quỳ xuống, cúi đầu.
-Khấu kiến Khai Minh vương.
Hoài An há hốc miệng kinh ngạc. Khai Minh vương? Hắn là Khai Minh vương? Vị hoàng tử tài ba đức độ của Châu Đằng đó ư? Hắn đức độ hiền từ chỗ nào...
Y nhảy khỏi ngựa, ánh mắt vẫn lạnh toát nhìn Hoài An. Đám người kia vội dạt ra hai bên nhường đường.
-Cô có vẻ thích đánh nhau quá nhỉ?
Hoài An đay nghiến nhìn y rồi cũng nghênh mặt bỏ đi. Y túm lấy cánh tay cô giật lại. Thiếu niên không nhìn cô nữa, quay sang bọn người bị đánh ngã nhào kia.
-Phạm công tử lần này đã đi quá giới hạn của bổn vương rồi.
Tên công tử kia lồm cồm bò dậy, quỳ sát dưới chân y.
-Xin vương gia tha tội, tôi nào dám làm càn, xin vương gia minh xét.
-Ta nể mặt Phạm đại nhân làm quan đã lâu, cống hiến cho xã tắc không ít mà hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội chuộc lỗi. Ngươi đã không thay đổi, nay còn ở đây ức hiếp nữ nhi?
-Vương gia, là cô ta ức hiếp tôi kia mà!
-Đủ rồi!
Hắn sợ hãi rụt cổ, run rẩy không dám nhìn y nữa.
-Người đâu, bắt hắn giam vào ngục, xử theo luật pháp!
-Vương gia! Vương gia xin nghe tôi! Vương gia!
Một lão bà đến trước mặt y, chắp tay cung kính.
-Vương gia nghiêm minh, là phúc của Châu Đằng.
Lúc này y mới buông Hoài An ra, chắp tay đáp lễ, gương mặt cũng trở nên hiền lành rất nhiều.
____________
Hoài An bị y lôi vào trong phủ rồi. Cô mãi một lúc mới lấy được thế, giật phăng tay ra khỏi y. Nhưng y lại nhăn mặt lại đau đớn. Hoài An bối rối.
-Anh không sao chứ?
-Tránh ra.
Y hướng cặp mắt đay nghiến về phía cô rồi bỏ đi. Hoài An thất kinh nhìn máu rỉ xuống từ bàn tay y, vội vã chạy theo.
-Này, anh bị thương không nhẹ đâu!
-Ta bảo tránh ra!
Y hất tay cô ra, ánh mắt gai người. Hoài An đứng lại, thở hắt.
-Anh đem tôi về đây làm gì?
-Cô vừa đến Châu Đằng đã làm loạn, ta còn thả cô đi được hay sao?
Hoài An nghiêm mặt nhìn tên Khai Minh Vương phúc hậu đức độ trong lời đồn.
-Người đâu?
Y nói vọng ra xa, mặt mày vẫn cao ngạo cố hữu. Một gia nô chạy lại cúi đầu.
-Giam cô ta vào hậu đình đi!
Nói rồi, y ném lại cái nhìn đầy gai nhọn, quay đầu đi vào trong.
-Này!
-Tiểu thư mời đi lối này.
-Nhưng mà...
-Vương gia bị thương rồi, để ngài băng bó đã, tiểu thư.
Cô bất chợt nhìn xuống bàn tay máu vẫn đang chảy xuống dọc lối đi của y, bặt đi hẳn.
____
Căn phòng cao trên thưởng lầu không nhốt cô được lâu. Chỉ cần vài vật dụng trong phòng đã dễ dàng giúp cô thoát được.
Cô nhấc váy bước đi dọc con đường lát đá, hình như đây là đường dẫn đến chỗ của tên Khai Minh vương đó, ban nãy hắn đã bước vào đây.
Đúng rồi, cô đã nghe thấy giọng của hắn, giọng nói lạnh tanh không lẫn vào đâu được.
-Vương gia bị thương thế này, Đông Thành vương quả là máu lạnh!
Đông Thành vương? Là tên nam nhân ngang ngược ở quán ăn khi cô còn ở Đại Hoàng sao? Hai người đều là vương, đều là hoàng tử con vua. Chẳng lẽ đây là tranh giành vương vị, giết hại lẫn nhau mà trên phim hay có sao?
Nhưng khoan đã, rốt cuộc vua Lê Đại Hành tướng mạo xuất chúng đến thế nào mà con sinh ra ai cũng đẹp xuất sắc vậy.
-Nếu hắn đã muốn khai chiến, chứng tỏ thế lực trong triều cũng không nhỏ nữa rồi.
-Vương gia, vậy có cần đem chuyện này báo với Nam Phong vương?
Nam Phong vương? Lại là hoàng tử sao? Rốt cuộc vua Lê Đại Hành có tổng cộng bao nhiêu hoàng tử?
-Không cần làm Long Việt bận tâm.
Lê Long Việt? Người mà sư Vạn Hạnh muốn cô lấy? Hắn ta cũng là một hoàng tử sao?