Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Hoài An nhìn mình trong gương đồng.

Hôm nay, cô trở thành tân nương trong ngày đại hôn thời phong kiến.

Cô ôm đầu, liên tục lau nước mắt. Lý Hoài An khóc, cô không thể ngăn nàng ta khóc. Nàng ta đau lòng cũng là lẽ thường tình. Cô không yêu Lý Công Uẩn, nhưng cũng không thể ngăn nàng ta yêu y đến đau lòng. Mỗi đêm cô đều mơ thấy kí ức trong tiềm thức của Lý Hoài An, cũng nghe nàng ta van xin cô hãy thuận theo ý nguyện của Công Uẩn. Sẽ có lúc, y lên ngôi, sẽ đưa Lý Hoài An trở về.

Có lẽ cô đến với thời đại này chỉ là một cuộc dạo chơi, rất nhanh sẽ phải trở về hiện đại. Nhưng lúc đó thì sao, trả lại Lý Hoài An thân xác này cùng nỗi dày vò ư? Đây là cuộc đời của nàng ấy, tốt nhất, vẫn là nên sống theo lựa chọn của nàng ấy.

Nhưng làm vợ Lê Long Đĩnh sao? Lê Long Đĩnh cũng sẽ làm vua, nhưng làm vua bao nhiêu lâu? Rồi Công Uẩn sẽ giữ đúng lời hứa một năm đó chứ? Cô sợ, lựa chọn này sẽ lại khiến Lý Hoài An tổn thương.

Cô tin Công Uẩn. Không phải vì tin Lý Công Uẩn, mà tin anh Tuấn của cô. Giống như ở thế kỉ của mình, cô chỉ tin anh, tin người chiến sĩ kiên trung của mình.

Hôm nay, lễ đại hôn cả Hoa Lư tấp nập người xem rước dâu, nhưng không có lấy hình bóng Công Uẩn.







_____







Hoài An ngồi trong phòng. Cô nhìn khắp nơi đều là màu đỏ, lòng lại càng não nề hơn.

Cánh cửa mở toang ra, mùi rượu nồng nặc tràn vào cả căn phòng. Hoài An cắn răng trông ra ngoài, cô đứng dậy trừng mắt nhìn Chí Trung.


Chí Trung dẫu mùi rượu có nồng, nhưng gương mặt y vẫn không một tia biến sắc, vẫn lãnh đạm cố hữu.

Chí Trung không nói, cũng chẳng nhìn cô. Y đi lại góc phòng nơi chậu nước rồi vốc nước rửa mặt.

Hoài An vẫn đăm đăm theo dõi nhất cử nhất động của y. Chí Trung lau mặt, rồi y tiến đến phía giường. Hoài An nheo mắt đằng đằng sát khí.

-Lại còn muốn đánh nhau à?

Cô cắn răng nhìn y đi lướt qua mình, ném cả thân hình xuống chiếc giường trải đệm đỏ tươi.

-Đêm nay bổn vương rất mệt, muốn đánh thì cô tự đánh một mình đi.

Hoài An nghi hoặc nhìn y. Không phải tên này vờ ngủ đó chứ?

-Một là nằm xuống ngủ, hai là đứng ra xa, ánh mắt của cô làm ta phát ốm.

Cô nghiến răng, tiến lại giật lấy chiếc chăn bông cũng màu đỏ. Nhưng bàn tay kia đã nhanh chóng cướp lấy, giữ chặt nó.

-Anh?

-Phủ của ta, phòng của ta, chăn cũng của ta, người họ Lý như cô có tư cách gì mà cướp?


Câu này, y nói ra lại khiến cô cau mày suy nghĩ. Hoài An dùng hết sức bình sinh kéo mạnh chiếc chăn. Chí Trung nheo mắt, y giật phăng lại, kéo cả người Hoài Anh ngã nhào xuống giường.

Hoài An trừng mắt nhình mình đang đè lên Chí Trung, ánh mắt y đầy ý cười. Cô vùng người cố ngồi dậy, bàn tay y ôm lấy eo cô ấn xuống.

-Anh làm cái gì..

-Không ngờ cô lại là thiên kim nhà họ Lý nhỉ, thật tài tình.

-Sao?

-Thủ đoạn này của Lý Công Uẩn cũng không phải là tệ.

Hắn nghĩ cô gặp và cứu hắn ở Châu Đằng là do có sắp đặt sao? 

-Đồ tự cao!

Cô hất phăng tay y ra, ngồi dậy.

Nhưng Chí Trung nhanh như cắt nắm lấy cổ tay cô, lật người đè cô nằm xuống giường.

-Anh làm...

-Phải rồi nhỉ, cô làm ta nhớ, đêm nay là đêm tân hôn mà, đâu thể để nhà họ Lý thất vọng vì ta để cô chăn đơn gối chiếc được?

Hoài An vùng vẫy, Chí Trung phải ra sức ghì lấy cô.

-Cũng khỏe phết nhỉ?

Y hạ đôi môi mình xuống hõm cổ cô, càng làm Hoài An vùng vẫy điên cuồng.

-Bỏ tôi ra, đồ háo sắc, đồ..

-Bên ngoài đang có người theo dõi, cô giỏi thì la lớn nữa đi.

Chí Trung bất ngờ nói bên tai cô, giọng y bỗng lạnh lẽo gai người. Hoài An nhăn mặt nhìn ra xa, nơi cửa ra vào xuất hiện một bóng người ngồi thụp bên dưới.

-Là người của bệ hạ hay người của Quốc sư còn chưa rõ, ta khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn mà đi ngủ đi!

Nói dứt câu, Chí Trung ngồi thẳng dậy, dứt khoát rời khỏi cô. Hoài An nhìn y phất tà áo đi về phía phòng nhỏ bên cạnh mà lấy ra một bộ chăn mới.

-Xuống sàn ngủ đi.

-Sao?

Cô nhếch mày nhìn y. Tên này quả thật là hết thuốc chữa rồi sao?

-Không lẽ cô muốn ngủ chung một giường với bổn vương?

Hoài An liền túm lấy bộ chăn, ngồi phịch xuống sàn trải chăn.

Chí Trung nhếch đôi môi ma mị, y khuỵu xuống ngang cô, đưa tay xoa đầu cô như vuốt ve một chú cún.


-Phải như vậy mới xứng đáng làm Khai Minh vương phi chứ?

Hoài An hất tay y ra, cặp mắt căm giận tột độ. Nếu không phải vì còn tìm đường thoát thân, cô nhất định sẽ liều chết với hắn.

-Không được tắt nến!

Hoài An nói với theo y. Chí Trung nhìn cô rồi lẳng lặng leo lên giường, quay lưng về phía cô mà nhắm mắt.

Đợi đến chừng nửa tiếng sau, Hoài An mới dám nằm xuống, cô mím môi nhìn tấm lưng to lớn của y. Thật ra, hắn dẫu bạo tàn nhưng đâu làm gì cô. Hắn là Lê Long Đĩnh hoang dâm vô độ như sử sách nhắc đến đó sao? Hay là vì cô là người nhà họ Lý nên hắn mới dè chừng cô, không động đến cô?

Hoài An vội lắc đầu. Tốt nhất là như vậy, cô muốn mình không dây dưa với hắn, một kẻ bị lịch sử nghìn năm chối bỏ.







____










Hoài An bước vào đại sảnh đã thấy Chí Trung ngồi đọc sách. Y vừa ngước mắt nhìn cô, tự nhiên trên gương mặt ngàn năm băng lãnh ánh lên một tia cảm xúc.

Hôm nay Hoài An khoác lên người trang phục vương phi. Cô mặc chiếc áo viên lĩnh cổ tròn màu trăng non, áo đối khăm bằng voan trắng như tuyết, dài lết đất. Tóc cô nửa trên vấn cao, cài chuỗi hạt ngọc trai, nửa dưới xõa hiền hòa, dài đến thắt lưng.

-Sao thế?

Chí Trung đằng hắng, y đặt lại quyển sách lên bàn rồi đứng dậy xốc lại y phục.

-Đúng là, có cần phải dành cả ngày cho cô chuẩn bị luôn không?

Hoài An khó chịu nhấc tay áo. Ống tay áo gì mà dài thế này, làm gì cũng đụng cái này cái kia. Cô liếc mắt nhìn theo tên cao ngạo kia đang nhanh chân bỏ đi. Biết rõ là cô đuổi không kịp nhưng vẫn cố tình đi nhanh. Hoài An thu hết bực bội vào trong, uổng công hôm nay cô mặc đồ đẹp, không thèm so đo với hắn!

















Hoàng cung mở rộng trước mắt, diễm lệ vô vàn.
Thật ra trước nay cô chưa từng đến thăm những di tích như cố đô Huế, chỉ thông qua tranh ảnh mà biết thôi. Hôm nay đứng trước kinh thành Hoa Lư thời kì hoàng kim, quả là mở mang tầm mắt.

Chí Trung nhếch mày nhìn cô đang ngả nghiêng nhìn quanh.

-Cũng xem ra là biết thưởng cảnh.

Cô hừ lạnh liếc mắt nhìn y. Kể ra hôm nay cô mới có dịp nhìn kĩ y trong bộ hoàng bào, trông cũng không tệ mà. Hoài An liền lắc mạnh đầu. Nhất định phải tỉnh táo, hắn ta cậy mình có nhan sắc nên lúc nào cũng xem thường người khác.

Bỗng dưng, y nắm lấy tay cô. Hoài An giật mạnh, nhưng bàn tay y vẫn ngoan cố giữ lấy.

-Anh muốn làm gì?

Chí Trung bỗng ôm lấy vai đẩy cô vào lòng mình.

-Ha ha, nàng cũng thật vui tính!

Cái gì?

Hoài An ngấu nghiến nhìn y. Nhưng chưa để cô nói gì, Chí Trung đã buông vội cô ra, làm vẻ mặt hoảng hốt cúi đầu chào.

-Thần nhi kính chào mẫu phi.

Hoài An giật mình nhìn nữ nhân trước mặt, đầu đã điểm bạc, tóc chất cao, gắn rất nhiều trâm ngọc và cài vàng. Người này Lê Chí Trung gọi là mẫu phi? Là mẹ chồng của cô sao?

Chí Trung quay đầu nhìn rồi trừng mắt với cô. Hoài An vội à lên rồi cũng hành lễ.

-Thấy hai con hòa thuận như thế này, ta lấy làm vui lòng. Thôi, đến gặp phụ hoàng con đã.

-Vâng thưa mẫu phi.

Đợi mẹ của Chí Trung đi trước rồi, cô mới thả lỏng hai vai. Chí Trung đằng hắng rồi lại túm lấy tay cô.

-Tốt nhất trước mặt phụ hoàng ta cô nên tỏ ra thân thiết với ta.

Cô toan hỏi tại sao, đã bị ánh mắt như thiêu đốt kia chặn họng. 

Ở đây có rất nhiều cung điện, nhưng dường như có chút bé nhỏ hơn so với tưởng tượng của cô. Có lẽ vì đây chỉ là thành cũ Hoa Lư, không phải Đại La Thăng Long như cô vẫn nghĩ. Bước qua thềm gỗ, điện Thiên Tôn của hoàng đế sáng trưng nhờ kiến trúc tối ưu hóa ánh sáng tự nhiên, những chiến cột dát vàng rực rỡ tôn lên uy nghi của long ỷ trên mấy bậc cao giữa chính điện. 

-Thần nhi tham kiến phụ hoàng.

Hoài An theo vào cùng Chí Trung, cô cũng nhìn theo y mà vái lạy Lê Đại Hành rồi ngồi xuống cạnh y trên chiếc bàn phía bên tay phải. Vua Lê Đại Hành phất ống tay long bào thêu chỉ vàng lấp lánh như sao, bàn tay già nua run run. Giọng vua khản đặc, nghe thiếu nội lực và suy tàn.

-Thấy vợ chồng hai con ân ái thế này, trẫm cũng an tâm.

Ân ái cơ đấy. Hoài An chỉ lẳng lặng nhìn vua đã già. Ông đã hi vọng tình cảm giữa cô và y là thật.  Vương tử chỉ chắp tay tâu.

-Để phụ hoàng lo lắng, là thần nhi bất hiếu.

-Ta nghe nói hôm qua con và Long Việt, Long Tích uống rượu đến tận khuya. Có chuyện gì mà nói đến trễ nãi cả giờ lành thế?

Rõ ràng là hắn cố tình để cô đợi, rồi lại để cô ngủ dưới sàn...

-Hồi phụ hoàng, anh em chúng con mỗi người trấn giữ một phương, lâu ngày gặp lại nên hàn huyên tâm sự.


-Vậy, Hoài An, con có điều gì không vừa lòng không?

Hoài An giật mình nghe gọi tên, cô tròn mắt nhìn Lê Đại Hành. Lúc nãy đến đây cô đã soạn ra trong đầu biết bao nhiêu thứ để nói, nhưng cách nói văn vẻ cổ trang thế này, nhưng đối diện ánh mắt trông chờ của thiên tử tuổi đã xế chiều, cô không làm được.

-Con được gả vào vương phủ là phúc phần của con. Cảm tạ bệ hạ ân điển.

Chí Trung cười hiền quay sang nhìn cô. Còn dám cười!

-Long Đĩnh tính tình cố chấp khó bảo, sau này hai đứa con phải cố gắng hòa hợp nhau.

Nghe mẹ của Chí Trung nói, cô cũng chỉ biết gượng gạo. Nữ nhân này hiền lành biết mấy, cô không muốn bà đau lòng. Y nắm tay cô, cô cũng chỉ biết để y nắm lấy. Tay y thật ra cũng rất lạnh.

Tên này mà cố chấp khó bảo sao? Theo cô thấy rõ ràng là trong ngoài bất nhất. Sao hắn không giở thói lưu manh lúc ở Châu Đằng, lúc ở phòng tân hôn ra nhỉ. Cô học tâm lý tội phạm học cũng chưa từng thấy trường hợp nào như hắn.

Mẹ của Chí Trung cô không biết là phi hay hoàng hậu gì, mà nghe y gọi mẫu phi, chắc là một trong các vị phi tần. Bà rất hiền, rất phúc hậu. Dù tuổi đã cao nhưng nét đẹp vẫn còn đó, rất rõ. Chẳng trách vua Lê Đại Hành sủng ái bà đến tận hôm nay.

Cả ba theo xa giá hoàng đế đến một thưởng lầu bên hồ Thiên Tôn. Ở đây khung cảnh thoáng đãng, dù không hùng vĩ như những Cố Đô Huế, như Hoàng Thành Thăng Long, nhưng lại mộc mạc và mang bản sắc của Đại Cồ Việt chất phác. Hoài An nhấp một ngụm trà sen. Cô trừng mắt, quay sang Chí Trung. Y nhếch mày ghé sát cô, nghe cô thì thầm vào tai mình.

-Trà này ngon thật.

Chí Trung đằng hắng rồi dịch ấm trà qua ngay tầm cô. Chăm chú nghiên cứu trà như vậy, chắc chỉ có mỗi cô thôi. Bất chợt, y phì cười.

-Vậy, khi nào hai đứa định sinh một đứa cháu nội cho ta đây?

Hoài An bị dọa cho một trận. Cô nhìn lên mẫu phi của Chí Trung đang mỉm cười với ánh mắt đầy hy vọng, cả vua Lê Đại Hành nữa. Y liền giải vây.

-Mẫu phi, chúng con vẫn còn trẻ. 

Nhìn vẻ đĩnh đạc của y, nhìn đôi mắt y, bỗng nhiên Hoài An bất ngờ. Thiếu niên phong kiến này lại có thể có tư tưởng rộng mở như vậy, không hà khắc ép buộc cô. Hoài An quay đi, nhìn ấm trà nhả khói.

-Nhưng con xem, đến cả Long Cân em con cũng đã có hoàng tôn rồi.

Chí Trung quay sang nhìn Hoài An đang thẫn thờ. Y không hi vọng cô hiểu cho y. Chỉ là, y biết mối quan hệ này là một ván bài chính trị, y không muốn ép cô vào thế vạn kiếp bất phục.

-Mẫu phi, phụ hoàng, chúng con chỉ vừa mới thành thân, quãng đường phía trước vẫn còn dài, vẫn là nên tận hưởng một chốc đã.

Lê Đại Hành bật cười lớn, ông vuốt râu chỉ tay về phía Chí Trung.

-Đúng, đúng không sai rồi! Ngày xưa mẫu phi con cũng từng có suy nghĩ như thế!

Mẫu phi của y hiền hậu quá, mặt ửng đỏ rồi dịu dàng nhìn Lê Đại Hành. Trên đời này lại có ánh mắt tình thâm đến thế sao? Dù cả hai đã nhăn nheo đuôi mắt, nhưng vẫn trong ngần tình yêu? 

Tự nhiên Hoài An thấy lòng man mác buồn. Cô cũng khát khao tình cảm đó, cùng một người sống đến đầu bạc răng long. Anh Tuấn cũng đã từng ôm cô trong lòng, nói vô cô, chỉ cần là cô, chỉ cần xong nhiệm vụ với Tổ Quốc, anh sẽ ở bên cô đến răng long đầu bạc. Rồi tất cả lại bị số phận cuốn trôi đi, cuối cùng là không cách nào quay đầu.

Chí Trung nhìn cô, thu vào lòng cặp mắt rũ xuống như con thỏ con buồn bã kia.

-Nhưng mà...

Bất chợt, giọng của Lê Đại Hành trầm hẳn đi. Hoài An ngước mắt nhìn ông, thấy ông đang hướng thẳng về mình.

-Vợ chồng sống với nhau phải có chữ nghĩa, chữ tình. Giả như không có tình, thì phải có nghĩa.

Câu nói của Lê Đại Hành làm Hoài An im bặt đi. Có lẽ là lúc cô nhận ra, những gì Lê Đại Hành đặt ở cô, bất quá cũng chỉ là sự phòng bị đối với giang sơn của họ Lê.

Chí Trung lẳng lặng ở giữa, y biết điều phụ hoàng lo lắng, điều ông an bài sẽ tổn thương cô, rồi cũng vội cười, xua đi không gian bỗng dưng căng thẳng.

-Lời của phụ hoàng chí phải, thần nhi xin ghi nhớ.

Cô cúi đầu cười với Lê Đại Hành.

Lê Đại Hành đã biết cô là con cờ mà phe của Công Uẩn, muốn cô làm nội gián của họ Lý cài vào hoàng thất. Cũng tốt, xem như cô cũng không phải là kẻ đánh úp gì. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận