Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Hoàng cung rộng bao la, mái đình trùng trùng điệp điệp, ngập trong hương cỏ hoa. Ngửa cổ lên đã có thể trông thấy núi đá Hoa Lư thiên tạo, ngẩng đầu có thể ngắm hoa ban rơi. Chí Trung không đưa cô về ngay mà dắt cô đi thăm thú một vòng.

Nếu cô nhớ không lầm, cố đô Hoa Lư đến thời hiện đại chỉ còn là một mảnh tàn tích. Vậy xem ra cô là người may mắn nhất rồi.

Hoài An chạy đến một mỏm đá trong ngự hoa viên, cô cố chồm người lên để ngồi trên ấy. Nhưng chiều cao của cô ở thời đại này lại vô cùng hạn chế. Nhưng rồi, Hoài An giật mình thấy cả cơ thể lơ lửng trên không trung. Chí Trung ôm ngang người cô, bế cô ngồi lên mỏm đá ấy.

-Hình như cô nặng thêm rồi đấy.

Hoài An cắn răng nhìn tên thiếu niên đang vỗ vỗ lên lưng. Hắn chỉ lôi cô lên ngựa có một lần, vậy mà nhớ được cả cân nặng của cô sao?

Chí Trung lúc này mới chống tay lên mỏm đá, ghé đầu sát mặt cô. Y rất cao, cô ngồi trên mỏm đá mà đã vừa vặn cao ngang y rồi.

Hoài An ngả người ra sau, mắt trừng lên phòng thủ.

-Lại muốn làm gì?

-Ta làm gì vợ ta, ai ngăn được sao?

-Anh biết tôi còn đang ở tuổi vị thành niên không hả?

Y nhếch mày, càng tiến sát hơn. Hoài An đưa tay giữ khoảng cách. Hắn nhếch môi.

-Thì đã sao?

-Thì phạm pháp.

-Cô là vợ ta, ta làm gì mà phạm pháp?

Hoài An á khẩu, cô túm lấy cổ áo ý đẩy y ra. Chí Trung đứng thẳng lại, môi giảo hoạt cười rồi xoa đầu cô.

-Đi thôi, chúng ta đi xem kịch hay.

-Đi đâu?

Chí Trung đi ra trước mặt cô, đưa hai tay ra.

-Bám vào ta đỡ cô xuống.

Tên này, sao tự dưng lại dịu dàng như thế? Cô mím môi rồi đẩy tay y ra.

-Được rồi, tôi tự xuống được.

-Váy áo dài thế kia, cô nhảy xuống là đạp phải đấy.

Hoài An cắn môi. Cô thở hắt ra rồi đỏ mặt vòng tay qua cổ y. Chí Trung nhếch môi cười, vòng tay qua eo cô ôm xuống. Hoài An ngả hẳn người vào lòng y, cô bối rối cố đứng thẳng dậy, nhưng vòng tay y ấn chặt cô vào lòng mình.

-Anh làm...

Bất chợt, y quay phắt sang bên kia, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên đến lạ.


-Ô, Lý Tướng quân đây mà?

Hoài An sững sờ quay sang, đã thấy ánh mắt Công Uẩn đau lòng đổ lên cô. Phía sau y có cả Quốc sư nữa. Quốc sư thấy Chí Trung đang ôm lấy cô thì lắc đầu quay đi.

Cô cau mày nhìn Công Uẩn với ánh mắt u uất kia, Chí Trung thì lại ra sức ghì lấy cô trong lòng mình. Xem ra, vương tử muốn chọc giận nam nhân họ Lý đây mà.

-Khấu kiến Khai Minh vương. 

-Ta nghe đâu Quốc sư và Lý tướng quân hay đến Ngự uyển thưởng trà đàm đạo, quả nhiên là gặp ở đây.

Thì ra, hắn nào có lòng tốt dắt cô đi thăm thú hoàng cung? Hắn chẳng qua chỉ là muốn thông qua cô đe dọa họ Lý.

Hoài An thoát khỏi y. Bỗng dưng cô lại thấy ánh mắt Chí Trung sa sầm đi khó hiểu.

Quốc sư lúc này mới quay lại.

-Thấy Hoài An và vương gia hòa thuận như thế, ta cũng yên lòng.

Công Uẩn nuốt cay đắng, y không thể cười nổi, chỉ biết chắp tay chào Chí Trung rồi quay phắt đầu đi. Hoài An cau mày nhìn bóng lưng y, rốt cuộc cô không biết người này có thể yêu nữ nhân này đến mức nào, cũng lại vô tình đến mức nào?

Chí Trung nhếch mép cười, quay người che khuất đi bóng Công Uẩn đã đi xa. Ánh mắt y ngập trong mưu mô và gian xảo.

-Sao? Xót xa rồi à?

Hoài An không nói, chỉ quay đi. Hắn lại chế giễu cô rồi.

-Nếu xót xa như vậy, sao ngay lúc đó không nắm tay nhau bỏ trốn đi? Để bây giờ ta đỡ phải đau đầu vì họ Lý?

-Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi với Lý tướng quân chẳng qua là anh em trong họ.

Chí Trung cúi người ngang tầm cô, đưa tay xoa đầu. Hoài An ngoan cố hất tay y ra.

-Được rồi, Khai Minh vương phi. Ta nói cho cô biết, những gì cô và họ Lý kia âm mưu, đừng tưởng ta ngu muội không hay. Chỉ cần là ta muốn, đều có thể đem cô và đám phản tặc họ Lý kia xử tử!

Hoài An hít một hơi thật sâu. Cô bây giờ chỉ muốn về phủ, trốn trong phủ, đến khi tất cả chuyện này qua đi. Chí Trung thẳng người rít một hơi thật sâu, y kéo cô vào lòng mình.


-Trách thì trách Quốc sư, còn tính kế trước mặt phụ hoàng? Phụ hoàng biết Long Việt hiền lành, nhất định sẽ bị cô lợi dụng nên mới nhanh trí giao cho ta. Được lắm, nếu vậy, ta giúp cô hoàn thành mục đích của mình.

Hắn như vậy là có ý gì? Vừa biết cô là nội gián của Quốc sư, lại vừa để cô ở lại bên cạnh. Lê Chí Trung, anh như vậy là quá tự cao, hay là quá ngu ngốc rồi?



________



-Tiểu thư, nô tì chỉ biết đến như vậy. Còn nguyên nhân sâu xa, nô tì không biết thêm.

Hoài An lặng nhìn tờ thư. Cô đã cho người điều tra, tại sao mà Công Uẩn lại nói vì hai họ Đinh, Lý mà hi sinh cô. Họ Đinh, vua Đinh Tiên Hoàng có liên quan gì đến chuyện này. 


Tra tới tra lui, cuối cùng lại đụng đến một kì án, mang tên cái chết của vua Đinh Tiên Hoàng và người con Đinh Liễn. Chẳng lẽ lại có móc nối gì đến chuyện Lý Công Uẩn và Quốc sư muốn lật đổ nhà Lê?

Hoài An thở dài. Vụ án cũng đã cách nay mấy chục năm, thời này còn thô sơ về thông tin và ghi chép, làm sao cô điều tra đây.

Hoài An vừa quay đầu đã va vào một lồng ngực rắn chắc. Cô ôm trán ngước lên, đã thấy Chí Trung đứng đó, nhếch môi cười giảo hoạt.

-Làm gì mà lén lút thế Khai Minh vương phi?

Hoài An vội quay đi, cô nghênh mặt.

-Có anh mới lén lút bám theo tôi thế này!

-Ta bám theo cô?

Y cười ngạo nghễ rồi túm lấy cánh tay cô lôi đi.

-Bỏ ra!

-Đang là ở giữa phố, ta là vương gia, cô là vương phi, cô có gan thì làm loạn đi?

Cô giật tay khỏi Chí Trung, hất cằm nói. Y nheo mắt, xem ra cái gan cũng không nhỏ nữa rồi.

-Họ Lý cất công xây dựng cái danh như thế, cô muốn vì một mình cô mà hủy hoại cả sao?

Hoài An mím môi, cô im bặt đi. Chí Trung lúc này nắm lấy tay cô, nhếch môi cười hài lòng.

-Như vậy có phải tốt hơn không?

Phải nhịn vậy. Hắn cũng không đối xử tệ với cô kia mà.

-A! Khai Minh vương và vương phi kia.

-Khấu kiến Khai Minh vương.

Chí Trung hiền từ đưa tay miễn lễ cho người dân trên phố. 

-Hoài An, nàng thấy tấm vải này có đẹp không? Ta lại thấy rất hợp với nàng.

Cô nổi da gà rồi, chỉ lắc đầu khẽ với y, cười lạnh.

-Ây da, vương phi thật là tốt số quá, lại lấy được người trượng phu chu đáo như Khai Minh vương.

Chí Trung phì cười xua tay rồi mua xấp vải kia, giao cho gia nô cầm.

-Vương gia, đây là con gái của già, mong vương gia để mắt tới.

Cô gái này trông lớn hơn cô, ăn mặc tươm tất, nét đẹp cũng mộc mạc thoát tục quá. Hoài An trông sang nhìn tên mặt đá này lại còn cười với cô gái kia, làm nàng ta e thẹn cúi mặt mãi. Đúng là nam nhân phong kiến.


-Cảm ơn tấm lòng của già, nhưng mà ta làm vậy, vương phi không vui. Già xem, nắm chặt lấy tay ta này.

Y cười rồi giơ bàn tay vẫn đang nắm lấy tay cô.

Cô gái kia ném ánh nhìn thất vọng về phía y, rồi ánh mắt thoáng căm phẫn về phía cô.

-Vả lại, bổn vương cũng không định lập năm thê bảy thiếp, một mình vương phi là đủ rồi.

-Ô, vương phi quả là có phúc quá.

Tự dưng, bàn tay của cô bỗng buông lơi. Chí Trung nhìn xuống tay rồi nhìn cô, ánh mắt lấp lánh và đôi môi bỗng cười.

Sao thế? Hắn chỉ là nói thế để lừa người thôi mà? Việc gì cô phải bận lòng?

Nhưng mà ánh mắt hắn lúc nói, sao có thể chân thực đến thế?

Cô lắc đầu mạnh, nhìn theo gương mặt y đang mỉm cười chào những người dân xung quanh. Nhất định là giả, tên này, nếu hắn sinh ra ở thời hiện đại nhất định là thủ khoa trường Sân khấu điện ảnh, nhất định!

____


Cánh cửa mở toang, Hoài An giật mình quay phắt đầu. Chí Trung bước vào, y ngồi xuống ghế, lấy quyển sách trong tay ra đọc.

Hoài An vội đi đến giá khoác thêm áo ngoài, mím môi đi lại chỗ y.

-Tối rồi anh đến đây làm gì?

Chí Trung nhếch đôi mắt tinh anh, mang theo ý cười.

-Cô nghĩ xem?

-Anh muốn chết à?

Chí Trung lật tiếp một trang sách, mắt đăm chiêu đổ trên những con chữ.

-Chỉ là muốn tìm chỗ đọc sách thôi.

-Anh về phòng anh mà đọc.

-Cô đuổi bổn vương?

-Đã biết còn hỏi?

Chí Trung rít một hơi rồi đứng dậy, tiến đến chỗ cô. Hoài An gan góc đối diện y, nhưng đến lúc y đã tiến quá sát, cô vội lùi lại. Cho đến khi y ép cô vào tường.

-Sao thế? Cái gan cô chạy đi đâu rồi?

Cô mím môi đẩy y ra, xoay đầu sang bên cố tránh y.

-Anh không nói chuyện mà đứng cách xa chút được à?

Chí Trung túm lấy cằm cô, xoay đầu về phía đối diện.

-Thật ra ta chỉ đến để cảnh cáo cô, những gì cô làm, đừng tưởng bổn vương đây không hay biết!

Đúng ngay mà, Hoài An cắn răng. Chắc là y nghi ngờ cô đang manh tâm điều tra. Kể cũng đáng lo, chuyện kì án đó có liên quan đến thay triều đổi đại, nhất định ảnh hưởng đến phụ hoàng y và ngai vàng của họ Lê. Khó trách y muốn đe dọa cô.


-Tôi không hiểu anh nói gì!

-Không hiểu sao, ta luôn cảm giác như cô rất kì lạ. Cô biết chút võ thuật, lại có cái gan không hề nhỏ, xem ra họ Lý đã đào tạo cô từ bé để trở thành một nội gián nhỉ?

-Anh bao nhiêu tuổi?

Mặt Chí Trung bỗng nhiên nghệch ra.

-Tôi hỏi, anh bao nhiêu tuổi!

-Cô sợ đến hồ đồ rồi à?

Y nhếch mày khó hiểu, càng làm cô nản chí. 

Nhưng rồi cô sực nhớ, hình như trong yến tiệc khai xuân, Lê Đại Hành từng nói y đã mười tám tuổi!

Hoài An bỗng nhiên bật cười. Chí Trung nhăn mặt nhìn cô, rồi y cũng buông cả hai tay đang chống lên tường, lùi lại.

-Cô sợ đến hóa điên rồi à? Ta chẳng qua chỉ là...

Hoài An bỗng đặt tay lên vai y vỗ vỗ, cô lắc lắc đầu.

-Còn tưởng anh hơn tôi hay sao đó, ai ngờ cũng chỉ mới mười tám chứ mấy! Về học hành để còn thi đại học đi em trai ạ.

-Em trai sao?

Chí Trung nghệch mặt ra nhìn cô vẫn đang cười thỏa mãn. Y túm lấy gương mặt cô, gằn giọng thị uy.

-Cô dám gọi bổn vương như vậy?

-Thật ra tôi lớn hơn anh khá nhiều đấy.

Chí Trung giận điên người, y một tay nhấc Hoài An lên vác trên vai. Cô hoảng hồn túm lấy y, chới với trong không trung.

Y ném cô xuống chiếc giường trải đệm bông. Cô ôm đầu nhìn tên vương tử vừa thả cô rơi tự do xuống.

-Này anh..

Còn chưa kịp hét lên, cả thân người to lớn của y đã phủ rạp lên người cô, cả ánh mắt như thiêu đốt của y, cũng hừng hực phủ lên cô. Hoài An thất kinh nhìn cổ tay mình đã bị y túm lấy, bằng một sức mạnh vô song đè xuống mặt giường.

-Anh anh anh...

-Còn dám gọi ta như vậy không hả?

Chất giọng y bây giờ như vọng về từ mấy trái núi, âm vang giận dữ. Hoài An vội lắc đầu mạnh. Muốn sống thì phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn.

-Biết rồi biết rồi, tôi trêu anh tí thôi mà, không cần phải như vậy đâu!

Chí Trung gầm gừ nhìn Hoài An rụt người lại, y hừ lạnh rồi ngồi dậy, quấn chiếc đệm chung quanh Hoài An rồi vác lên. Cô hoảng hồn bám lấy tay y. Cái tên này mười tám tuổi mà khỏe như vâm vậy!

Y quẳng cô cùng chăn nệm xuống sàn rồi leo lên giường.

-Này!

Hoài An ngấu nghiến, nhưng y vừa quay đầu lại, cô liền co người trốn trong chiếc chăn. Chí Trung nhìn cô, cắn răng kiềm nén nụ cười.

Lúc nãy y cũng không hiểu sao mình lại nổi nóng như vậy, y không muốn cô nghĩ y là đứa trẻ. Chết mất, lại nghĩ vớ vẩn rồi! Người như y không được phép yếu lòng, đặc biệt là trước nội gián của kẻ thù!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận