Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không


Khương Vọng Thư thoải mái một buổi tối, nhưng ngày thứ hai lên liền trải qua quả đắng của túng dục.

Nàng là thoải mái, nhưng lúc sáng sớm thức dậy, eo cũng là đau đến lợi hại.

Lúc đó Thang Tư Niên đã rời giường đi phòng thí nghiệm, Khương Vọng Thư nằm lỳ ở trên giường đỡ sau lưng bủn rủn, quả thật là khóc không ra nước mắt.

Nàng nghĩ thầm, tối hôm qua liền không thể mặc kệ Thang Tư Niên như thế.

Đây chính là một con đại sắc lang đói bụng hỏng rồi, đừng nhìn bình thường vừa nãi vừa ngoan, một bộng dáng trông rất tốt, nhưng đã đến trên giường cũng chỉ có chính mình được thấy rõ.

Toàn tự trách mình trong ngày thường ít rèn luyện, mới sẽ không hề có sức lực trở tay.

Khương Vọng Thư khắc sâu nghĩ lại hành động của mình, cảm giác mình là người có kinh nghiệm phong phú như thế, còn không bắt được đứa nhỏ mới vừa lên đường quả thật quá mất mặt.

Nàng nằm lỳ ở trên giường, ở trong đầu lên kế hoạch một kế hoạch tự thấy là hoàn mỹ.

Khương Vọng Thư ở trên giường nằm một hồi lâu, mới đứng dậy đi phòng tắm rửa.

Nước nóng xối ở sau thắt lưng, cảm giác sau lưng từng trận đau nhức.

Nàng ở trong nước nóng xối một hồi lâu, đi ra phòng tắm rồi đứng trước gương.

Khương Vọng Thư dùng khăn tắm lau khô thân thể, nhìn chính mính trong gương, mắt sắc nhìn thấy một vết hồng ngân sau gáy.

Nàng giơ tay, che cổ của chính mình, bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua động tình thì chính mình cắn vai Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên bị đau, liền ngậm chỗ thịt sau gáy của mình.

Khương Vọng Thư nghĩ thầm, nàng một ngày nào đó sẽ cùng Thang Tư Niên đòi lại món nợ này.

Nàng giơ tay lại sờ sờ dấu hôn sau gáy của mình, mới trùm khăn tắm đi ra ngoài.

Chờ lúc Khương Vọng Thư đến cửa hàng đã là hơn hai giờ chiều.


Nàng đem bản thảo ngày hôm qua muốn sửa sửa xong, phân phó nhân viên đi may áo cưới, liền nâng ly trà cẩu kỷ táo đỏ ngồi ở trong phòng làm việc từng miếng từng miếng uống vào.

Trà uống tới nửa chén, nàng rốt cục lấy điện thoại di động ra, bấm đến WeChat của Thang Tư Niên, xem lướt qua tin nhắn cô nhắn tới.

Từ bảy giờ rưỡi sáng sớm bắt đầu, Thang Tư Niên đứt quãng nhắn cho nàng hơn mười tin nhắn.

Không có chỗ nào mà không phải là nhắc nhở nàng khi thức dậy nhớ ăn, lái xe cẩn thận một chút các loại.

Một điều cuối cùng đại khái là một giờ trưa qua một chút, trên màn ảnh biểu hiện vài chữ: "Chị ơi vẫn chưa dậy sao?"
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, chị dậy, chỉ là chị đau thắt lưng, vì lẽ đó giận chó đánh mèo là em.

Bởi vì tối hôm qua Thang Tư Niên làm thật sự là quá phận quá đáng.

Lạnh nhạt cô nhất sửa thì thôi, tối hôm qua vất vả thân mật thật một chút, lại làm đến rất quá đáng, lúc thức dậy Khương Vọng Thư chỉ cảm thấy có lửa giận không tên ở trong lồng ngực chính mình cháy hừng hực.

Đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì vì chính mình một lần thượng phong đều chưa có chiếm được nên cảm thấy rất uất ức.

Từ lúc thức dậy mãi đến tận hiện tại, Khương Vọng Thư vẫn chưa hề mở ra màn hình Thang Tư Niên nhắn lại.

Bởi vì nàng biết, miễn là vừa mở điện thoại, nhìn thấy Thang Tư Niên nhắn tin qua thì cỗ tức giận trong lòng sẽ tiêu tan không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Là tốt rồi giống như bây giờ, chẳng qua là cảm thấy Thang Tư Niên cuối cùng nói câu nói kia quá oan ức ba ba, Khương Vọng Thư liền không nhịn được bắt đầu trả lời lại cô.

Nàng một bên uống trà, một bên nhắn tin cho Thang Tư Niên.

Nói cho bản thân nàng đã dậy, hơn nữa đi công ty rồi, nhân viên trong cửa hàng cũng theo thường lệ gọi thức ăn cho nàng, nàng cũng đã ăn cơm trưa.

- --- trả lời xong những này, Khương Vọng Thư tiện tay đem bức ảnh đập xuống gửi cho Thang Tư Niên.

Sau kho nhắn xong, nàng liền nắm điện thoại di động chờ a chờ, chờ thật lâu đều không có thấy Thang Tư Niên trả lời.

Khương Vọng Thư liền để điện thoại di động xuống, hai tay nâng giữ ly uống trà ấm, một bên uống một bên ở trong lòng nhổ nước bọt Thang Tư Niên cũng quá bận.

Rõ ràng là học sinh, nhưng so với mình một đi làm còn muốn bận bịu hơn.


Ban ngày ở phòng thí nghiệm đi làm, buổi tối về đến nhà còn phải phiên dịch luận văn.

Thứ bảy chủ nhật cơ bản là không có rảnh, ngày nghỉ lễ lại về nhà nên nếu như không phải ở cùng thành phố, hai người căn bản không có thời gian ở chung.

Khương Vọng Thư nghĩ, có một bạn gái làm nghiên cứu khoa học, nàng lại đúng là quá đáng thương.

Nhưng nghĩ lại vừa nghĩ, thật giống cũng không đúng.

Cùng so với Tiêu Uyển lúc trước quanh năm đi công tác, Thang Tư Niên đã đem rất nhiều thời gian riêng tư của cô không gian chia cho nàng.

Vòng xã giao của Thang Tư Niên rất nhỏ, hầu như là hạn chế trong trường học cùng trong bệnh viện.

Vĩnh viễn không có bạn bè tụ không xong không biết, nói không hết điện thoại.

Mỗi ngày đi sớm về trễ, cần cần khẩn khẩn, cùng Thang Tư Niên ở cùng một chỗ làm Khương Vọng Thư có loại cảm giác yên ổn chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Thang Tư Niên còn cần kiệm ở nhà, sẽ quan tâm sẽ đau lòng, sẽ không cùng ngươi nói không thể hay không có có thời gian, quả thực là Tiểu Bảo tàng ở nhà.

Càng không cần phải nói hai người bọn họ ở trên giường ngoài ý muốn lại hợp phách như vậy.

Khương Vọng Thư cảm thấy, cùng với người này, tới tấp ở chung thì có loại cảm giác một giây sau là có thể đi lãnh chứng kết hôn.

Nàng càng là bẻ ngón tay đếm, càng là cảm thấy Thang Tư Niên người này, thực sự là không thể tốt hơn.

Chỉ là đáng tiếc thời gian các nàng vừa ở cùng một chỗ không đúng, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt cũng quay về thời điểm hai người rất bận, vì lẽ đó hiện tại mỗi ngày không gặp mặt liền rất khó nhịn.

Khương Vọng Thư nghĩ, chờ qua một thời gian ngắn, nhiệt độ trong đầu lui một chút, có lẽ là tốt rồi.

Khương Vọng Thư từng ngụm đem nước uống cho tới khi xong, điện thoại nàng đặt ở trên mặt bàn liền vang lên.

Nàng còn tưởng rằng là Thang Tư Niên gọi tới, thế là vội vã thả ly trà, hốt hoảng đi lấy điện thoại di động.


Cầm lấy đến vừa nhìn, phát hiện không phải Thang Tư Niên, nhiệt tình nhất thời biến mất hơn một nửa.

Gọi đến chính là cháu họ của Khương Vọng Thư—Tống Hướng Nhan, Khương Vọng Thư mới vừa bấm nghe, Tống Hướng Nhan liền bùm bùm từ điện thoại một đầu khác truyền tới.

"Tiểu di tiểu di, qua mấy nữa là ngày sinh nhật của con, dì có rảnh rỗi hay không! Rảnh rỗi liền tới tham gia sinh nhật của con!"
Tống Hướng Nhan là học thanh nhạc, âm lượng không phải kinh người bình thường.

Khương Vọng Thư yên lặng mà đem điện thoại từ bên cạnh lỗ tai mình dời đi, nghi ngờ nói: "Con không phải đang học ở nước Anh sao? Làm sao rảnh rỗi bay trở về?"
Tống Hướng Nhan cùng nàng nói rõ, "Con tham gia một chương trình tuyển tú, vì lẽ đó bây giờ trở về tham gia thi đấu, thật tiện cùng dì đồng thời sinh nhật!"
Tống Hướng Nhan là Khương Vọng Thư con gái của chị họ, đã từng bởi vì cha mẹ ly dị mà ở nhà nàng sống một quãng thời gian, so với Khương Vọng Thư nhỏ hơn bảy tuổi.

Khi còn bé Khương Vọng Thư vẫn là rất yêu thích nàng, bởi vì đều là cha mặc kệ mẹ không đau nên có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, đồng thời vẫn rất thương nàng.

Mãi đến tận hai năm trước sau khi Khương Vọng Thư phát hiện đứa nhỏ này yêu sớm, tâm mệt mỏi một trận, liền bắt đầu không thế nào mặc kệ nàng.

Chỉ là tốt xấu là đứa nhỏ mình thương lâu vậy, Khương Vọng Thư nghe nói nàng quay về vẫn là rất vui vẻ.

Khương Vọng Thư rất cao hứng: "Tốt tốt, chuyến bay con là lúc nào a, dì đi đón con."
Tống Hướng Nhan vừa rồi cùng Khương Vọng Thư nói đến thời gian, còn nói phòng của chính mình không ai thu dọn, hỏi có thể hay tạm thời cùng nàng ở cùng một chỗ hay không.

Khương Vọng Thư gần đây đều cùng Thang Tư Niên ở chung một chỗ, căn nhà nàng hay ở xác thực là có thể trở nên trống không tặng cho Tống Hướng Nhan ở.

Khương Vọng Thư cũng không nghĩ nhiều, rồi cùng nàng nói tiếng được.

Tống Hướng Nhan ở trong điện thoại lại hài lòng, cách điện thoại hôn Khương Vọng Thư một cái, "Tiểu di dì thật tốt!" Nói xong, vẫn cùng Khương Vọng Thư nói: "Tiểu di, con rất nhớ dì a."
Tống Hướng Nhan trước đây cùng nàng làm nũng không ít, Khương Vọng Thư vừa nghe âm thanh mềm mại của đứa nhỏ này, tâm tình cả người cũng tốt lên, "Dì cũng nhớ con a."
Tống Hướng Nhan rất vui vẻ, cuối cùng còn cẩn thận từng li từng tí một hỏi nàng một câu, "Tiểu di, dì cùng Tiêu Uyển...!Có phải là chia tay?"
Khoảng cách Khương Vọng Thư chia tay đã qua hơn hai tháng, Khương Vọng Thư đối với chuyện này đã sớm thản nhiên, "Đúng vậy, chia tay rồi."
Tống Hướng Nhan cảm thấy rất đáng tiếc, an ủi Khương Vọng Thư nói: "Không sao, cũ không đi mới làm sao đến, dì nhất định sẽ tìm tới một người so với cô ta càng tốt hơn."
Khương Vọng Thư nghe đến đó, khóe miệng hơi cong, lộ cái nụ cười, "Đúng thế." Thang Tư Niên là người gì, nàng có lẽ còn chưa đủ hiểu rõ, thế nhưng Thang Tư Niên đối với nàng rất tốt, Khương Vọng Thư là thắm thiết cảm nhận được.

Mà như này, đã đầy đủ.

Bởi vì Khương Vọng Thư còn phải đi làm, Tống Hướng Nhan liền vui vẻ kết thúc điện thoại.

Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, Tống Hướng Nhan qua mấy ngày liền phải quay về, nàng cũng không thể khi đó lại đi qua bên đó lấy quần áo.

Đơn giản Khương Vọng Thư buổi chiều đã không còn tâm đi làm, nàng trực tiếp lấy chìa khoá, lái xe trở về đường ven biển.

Khương Vọng Thư đem quần áo của chính mình bỏ vào vài túi, vứt ở ghế sau xe, tiện tay xách trên cà phê ky của mình, lúc này mới gọi điện thoại cho Lý quản gia trong nhà, làm cho bà gọi dì nào đó lại đây đem nhà ở ở đường ven biển thu dọn sạch sẽ, để trống phòng khách cho Tống Hướng Nhan ở.


Lúc nàng hướng về nơi của Thang Tư Niên, vừa vặn là lúc Thang Tư Niên tan việc, Khương Vọng Thư liền gọi điện thoại cho cô.

Sau khi Thang Tư Niên nhận được điện thoại của nàng, gần như là chạy nhanh từ bệnh viện đi ra.

Rất xa, Khương Vọng Thư ngồi ở chỗ điều khiển liền nhìn thấy Thang Tư Niên bước chân dài, mũ bóng chày màu trắng đội trên đầu hướng nàng chạy tới.

Trên mặt của cô là nụ cười tràn trề thanh xuân, xán lạn đắc thắng hết toàn bộ ánh nắng mùa hè.

Hai tay Khương Vọng Thư cầm trên tay lái, thấy cô xa xa chạy tới, chỉ cảm thấy lúc này Thang Tư Niên thật giống như là tiểu Cẩu nhìn thấy chủ nhân, liền tát hoan chạy tới.

Thư Nơi mại trong lòng Khương Vọng liền bị cô bắn trúng, thẳng thắn bước xuống xe, đứng bên cạnh xe hướng Thang Tư Niên mở tay ôm ấp.

Thang Tư Niên hướng nàng xông lại, giang hai cánh tay đem nàng một cái ôm vào trong lồng ngực, vui mừng hớn hở gọi: "Chị..."
Khương Vọng Thư lại nổi lên ý đồ xấu, ôm lấy sống lưng Thang Tư Niên, sượt hai gò má của cô nói: "Chạng vạng khoẻ, tiểu Cẩu của chị."
Trong tiếng Hán, chữ cẩu có khả năng là hơi hơi mang chút nghĩa xấu.

Nhưng là thêm vào một chữ "tiểu", toàn bộ ý vị liền trở nên vô cùng đáng yêu.

Đột nhiên nghe được danh xưng này, đầu óc Thang Tư Niên còn mơ hồ.

Nhưng Khương Vọng Thư nhưng không tha thứ, ôm cô tiếp tục nói: "Đứa nhỏ của chị, tiểu khả liên của chị, tiểu khả ái của chị..."
Liên tiếp xưng hô từ trong miệng Khương Vọng Thư nói ra, Thang Tư Niên nghe được thân mật rõ ràng.

Cô không khỏi dùng sức, đem Khương Vọng Thư ôm vào trong lồng ngực, ôm nàng hỏi: "Làm sao vậy chị?"
Khương Vọng Thư ôm lấy cổ của cô, ngửa đầu nhìn bờ môi độ dày thích hợp của cô, trái tim rục rà rục rịch.

Nhưng nàng còn nhớ kỹ đây vẫn còn ở trước mặt mọi người, bởi vậy khống chế lại dã vọng của mình, chỉ là ôm Thang Tư Niên cười: "Không có gì, liền rất nhớ em a."
"Từ lúc thức dậy sáng hôm nay, lúc mở mắt ra nhưng lại không nhìn thấy em liền bắt đầu nhớ em."
"Bởi vì nhớ em, thậm chí còn có chút tức giận."
Khương Vọng Thư nói, vươn ngón tay đâm đâm vai Thang Tư Niên, "Em nói xem, bạn gái của chị làm sao liền bận bịu như thế đây?"
...............
Tác giả có lời muốn nói:
Thang Tư Niên: "Cô gái này thật đáng yêu, phải nghĩ biện pháp đem chị ấy cưới về nhà."
Còn nhớ chương 5 thì Thang Tư Niên nhìn thấy Khương Vọng Thư trả ời một bình luận ("Không thể.") chính là trả lời Tống Hướng Nhan.

(Bắt đầu kịch thấu)
................
- Tuyển tú là mấy chương trình như: Thanh xuân có bạn, idol producer!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận