Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không


...........++++...........!
Một ngụm rượu đã uống xong, Thang Tư Niên vẫn chưa phản ứng lại, Khương Vọng Thư liền bức thiết ngậm môi cô.

Hôn từ bờ môi rồi di chuyển xuống dưới, ở trên da thịt trắng nõn, mở ra từng đoá từng đoá phấn hoa ám muội.

Đứa nhỏ rối loạn hô hấp không được, thật giống như là một người đang leo núi, một bên chảy mồ hôi thở dốc, một bên nắm chặt trên tay chống leo lên núi cao.

Tay cô để ở eo Khương Vọng Thư, như là cầm lấy một cọng cỏ cứu mạng.

Khương Vọng Thư bị cô nắm rất chặt, nhất thời giãy dụa không ra, không thể làm gì khác hơn là tiến đến bên tai cô nhẹ giọng hống cô.

"Tư Niên, buông tay, để chị đến có được hay không?"
Khương Vọng Thư nói như vậy, còn dùng đầu gối mở chân của Thang Tư Niên hai.

Thang Tư Niên nhìn đèn treo trên trần nhà, con mắt bị ánh đèn sáng sủa đâm vào hơi nheo lại.

Cô ôm lấy cổ Khương Vọng Thư, cùng nàng thương có lượng, "Vậy chị, hãy tắt đèn đi có được không?"
Khương Vọng Thư hôn cổ của cô, chọc cô: "Không muốn mà, bật đèn mới có thể thấy rõ ràng nha."
Nàng vừa nói như thế, Thang Tư Niên trong nháy mắt ôm eo nàng, vươn mình đưa nàng ép ở phía dưới, thủ sẵn thân thể của nàng, rất hung hăng nói rằng: "Chị nói rất đúng, mở ra đèn mới có thể thấy rõ ràng."
Khương Vọng Thư vội vã xin tha: "Được rồi được rồi, chị sai rồi Tư Niên, tắt đèn tắt đèn có được hay không?" Nàng ngẩng đầu, sượt sượt hai gò má của Thang Tư Niên, cùng cô làm nũng, "Chỉ một lần, liền một lần, để chị yêu thương em."
Thang Tư Niên đối với nàng từ trước đến giờ dung túng, miễn là nàng vừa mở miệng, ở trong lòng Thang Tư Niên liền đáp ứng rồi.

Thế là cô nới lỏng tay Khương Vọng Thư ra, người thẳng eo lên, bộp một tiếng tắt hết tất cả đèn.

Trong phòng một hồi liền tối lại, chỉ có ánh đèn neon đỏ nhỏ bé đèn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào đầu giường.

Thang Tư Niên bị Khương Vọng Thư đẩy lên ở trên giường, có chút sốt sắng ngẩng đầu nhìn nàng.

Chiếu vào trên tường là cái bóng vô cùng gầy gò, tiếp theo từ từ đè thấp, từ từ nằm nhoài trên giường ở trên người người trẻ tuổi.

Một tia ngâm khẽ từ bên môi tràn ra, Thang Tư Niên tóm lấy gối, có chút luống cuống cảm thụ nhiệt độ trên người dâng lên.

Một bên nhẫn nại, một bên một nói hoa nói hỏi Khương Vọng Thư: "Vì lẽ đó chị...!Tối nay muốn làm em...!Lem em say..."
"Chính là vì cái này sao?"

Khương Vọng Thư trầm thấp quát lớn, "Em câm miệng lại."
Thang Tư Niên cuộn thân thể, trầm thấp cười: "Chị coi như không làm như vậy, em cũng nguyện ý."
Thân thể cô gái hầu như kề sát ở trên người nàng, cùng nàng thân mật không kẽ hở, "Chị chỉ là, sợ em sẽ đau mà thôi..."
Nàng nói như vậy, trên tay hơi dùng sức.

Thang Tư Niên mở thân thể, phát sinh một tiếng hừ nhẹ.

Thế là Khương Vọng Thư nghiêng người tiến lên nằm nhoài bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Có đau hay không?"
Thang Tư Niên cau mày: "Có chút..."
Khương Vọng Thư hôn mặt mày của cô, trầm thấp hống cô: "Một hồi, một hồi nữa thì chị sẽ không để em đau."
Mà một hồi này, cũng không biết là quá bao lâu.

Có lẽ là thẹn thùng, đứa nhỏ này thật giống như là một đóa cuốn lên đến hoa xương, cánh hoa ở trong gió lạnh rung run ra ngoài, búp hoa trước sau chịu tỏa ra như thế, phát sinh từng tia rồi một vỡ tan tiếng vang.

Khương Vọng Thư thấy bộ dáng cô cắn răng hừ nhẹ ẩn nhẫn, không nhịn được muốn cạy hàm răng cô ra, nghe cô để lộ một tí xin tha nhỏ.

Nàng nghĩ rồi cũng thực hiện.

Khẩn đón lấy thanh âm nhỏ bé như tiếng dạ oanh, thật giống như ánh đèn ngoài cửa sổ còn lại tiến vào, từ từ chảy mãn thay đổi căn phòng
Tựa hồ quá rất lâu, Khương Vọng Thư mềm yếu thoát lực như thế nằm nhoài trên người Thang Tư Niên.

Cả người người trẻ tuổi là mồ hôi, nơi nào cũng rối tinh rối mù.

Cô gái một mực mãnh mai còn bát ở trên người cô, cắn vành tai cô tranh công, "Tư Niên, chị có phải là rất lợi hại "
Lúc nói lời này, tay cô gái kia cũng không có buông tha đối phương.

Thang Tư Niên ăn giáo huấn rồi, một bên dùng sức, ôm nàng ngồi ở trên giường.

Khương Vọng Thư ngồi ở trên đùi cô, từ trên cao mà nhìn xuống.

Thang Tư Niên ngẩng đầu, ở trong bóng tối ẩm ướt trung, hôn bờ môi nàng.

Hai cái bóng trên tường giao ở cùng nhau, một cái bóng ngậm cổ một cái bóng khác, từ từ đi xuống.


Tiếp đó, một cái bóng thoáng bị nâng lên, có một cánh tay giấu vào nơi hai cái bóng giao nhau, thế là bóng dáng trên tường sẽ theo âm thanh trong phòng, bắt đầu cao thấp chập trùng.

Mãi đến tận rất lâu sau đó, thân thể ngồi ở trên đùi một người kia mới thả lỏng, như con mèo nhỏ nằm nhoài trên giường như thế.

Thang Tư Niên theo ở sau lưng nàng, giống như tiểu Cẩu tham lam như thế, ngậm sau gáy Khương Vọng Thư.

Tiếng vang trong phòng dần dần lớn lên, như là một cái tay chặn lại dòng suối, tích tí tách lịch hướng về đó xoạt đầu ngón tay.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên đến rồi, Thang Tư Niên xuống giường đem rèm cửa sổ đóng lại.

Sau tiếng rầm một cái lại một lần nữa nhảy lên giường, đem cả người cô gái đều là chỉ còn lại xương, tiến vào mộng đẹp.

Đồng hồ báo thức lúc vang lên, Thang Tư Niên còn chưa mở mắt nổi.

Cô nghe được tiếng vang, mơ mơ hồ hồ đưa tay sờ tới điện thoại di động rồi tắt đồng hồ báo thức.

Thời gian đã không còn sớm, dù là Thang Tư Niên rất muốn ngủ, vẫn là rời giường tròng áo ngủ mình lên.

Cô mới vừa mặc áo, cô gái phía sau liền đưa tay ôm lấy eo cô.

Thang Tư Niên cả người ngừng lại, "Chị? Chị tỉnh rồi?"
Khương Vọng Thư mặt kề sát ở bên hông của cô, nhẹ nhàng sượt sượt, "Ừm...!Tỉnh rồi, thế nhưng rất mệt mỏi."
Thang Tư Niên nói rằng: "Vậy chị ngủ tiếp một lúc đi? Thời gian còn sớm, có thể đến xế chiều chị hãy đi làm."
Khương Vọng Thư ôm eo coi, mơ mơ màng màng hỏi cô: "Vậy còn em? Đi phòng thí nghiệm sao?"
Thang Tư Niên gật đầu: "Ừm, đương nhiên là phải đi phòng thí nghiệm." Cô mỗi ngày phụ trách thí nghiệm đều rất quan trọng, không dễ vắng chỗ.

Khương Vọng Thư không nỡ cô đi, từ trên giường ngồi dậy đến, cả người dán chặt ở trên người cô, "Nhất định phải đi sao?"
Cô gái phía không ổn chút nào, ngực mềm mại lại không hề cách trở đặt ở trên lưng Thang Tư Niên, ép tới Thang Tư Niên thay lòng đổi dạ.

Nhưng rốt cuộc vẫn phải rời giường, Thang Tư Niên cuối cùng vẫn là chống lại mê hoặc, "Ừm, nhất định phải đi."
Khương Vọng Thư nghe xong, đem mặt nằm nhoài trên vai cô nhẹ nhàng sượt sượt, "Mọi người đều nói đêm xuân đắng ngắn ngày càng cao lên, từ đây quân vương không lâm triều*.


Em ngược lại rất giỏi, đại mỹ nhân sống sắc sinh hương nằm ở trên thân thể em, em còn có thể thờ ơ không động lòng nói muốn đi làm, giỏi quá đó nha."
(*Ý nói vị vua có mỹ nhân bên cạnh thường không thể chống lại mà bỏ công việc triều chính)
Khương Vọng Thư khoe khoang lên, cũng không thẹn thùng chút nào.

Chỉ là nói cũng đúng vì nàng cũng xác thật là một đại mỹ nhân là được rồi.

Thang Tư Niên nghe nàng nói như vậy, liền vội vàng xoay người đưa nàng ôm vào trong ngực, cúi người hôn nhẹ gò má của nàng, nói rằng: "Vậy ngày hôm nay em liền không đi phòng thí nghiệm, xin nghỉ một ngày, bồi chị ngủ tiếp sẽ thế nào?"
Khương Vọng Thư nằm ở trên đùi bóng loáng của cô, dùng cánh tay chống đỡ cảnh xuân trước ngực mình, cùng cô cười dài mà nói: "Em nói như vậy, chị liền không thể bắt nạt em."
"Được rồi, chị đùa em thôi, em nhanh mặc quần áo đi, không phải bị muộn rồi sao."
Thang Tư Niên vẻ mặt nghiêm túc, "Thật sự không cần em bồi chị?"
Khương Vọng Thư đẩy cô: "Chuyện gì quan trọng hơn chị vẫn biết mà.

Em đi phòng thí nghiệm đi, rảnh rỗi lại cùng chị ngủ nướng sau."
Thang Tư Niên thở dài, đáp một tiếng được rồi.

Cô cúi người hôn nhẹ Khương Vọng Thư: "Vậy em ra ngoài, ngày hôm nay sẽ tan tầm sớm chút, đi trong đến cửa hàng đón chị?"
Khương Vọng Thư gật gù, đáp một tiếng được.

Từ ngày hôm về sau, hai người sẽ chính thức bắt đầu cuộc sống ở chung.

Chỉ là thế giới hai người cũng không lâu lắm, rất nhanh sẽ bị người đánh vỡ.

Tống Hướng Nhan bay trở về Hoa Thành vào trời xế chiều, Khương Vọng Thư lái xe đến sân bay đón nàng.

Bởi vì buổi tối còn phải mang Tống Hướng Nhan về nhà cũ cùng bà nội ăn cơm, vì lẽ đó lúc trên đường đi sân bay thì Khương Vọng Thư gọi điện thoại cho Thang Tư Niên.

"Bởi vì Hướng Nhan nói buổi tối phải đi về gặp bà nội, chị cũng đã một thời gian chưa có quay về, vì lẽ đó đêm nay trở về nhà cũ nên buổi tối liền không thể bồi em ăn cơm Tư Niên."
Thang Tư Niên tỏ ra là đã hiểu, "Không sao.

Khoảng thời gian này là em quá dính chị, cũng nên cho chị chút thời gian quay về gặp bà nội."
Khương Vọng Thư đứng ở lối ra sân bay, ở nơi người đến người đi cầm điện thoại làm nũng với Thang Tư Niên, "Vậy buổi tối không gặp chị, Tư Niên có nhớ chị hay không đây?"
Thang Tư Niên đáp lại nàng: "Sẽ nhớ chị."
Khương Vọng Thư lại nổi lên một tia cười xấu xa: "Nhớ cái gì của chị? Nhớ người của chị, hay là...!Tay chị?"
Một đâu khác bên điện thoại, Thang Tư Niên hầu như là mặt đỏ tới mang tai.

Cô liếc mắt nhìn hai phía, thấy bốn bề vắng lặng rồi mới hạ thấp giọng cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Nhớ thân thể của chị."
Khương Vọng Thư sân nàng: "Tiểu lưu manh, không thẹn thùng một chút nào." Lời này nói ra như nàng vừa không có đang hết sức khiêu khích Thang Tư Niên.

Khương Vọng Thư vẫn đang gọi điện thoại, một âm thanh vui mừng hớn hở liền từ bên cạnh truyền tới, xuyên qua màng nhĩ của nàng.


"Tiểu di, tiểu di!"
Khương Vọng Thư quay đầu, giữ dòng người phun trào trung nhìn thấy Tống Hướng Nhan mang theo vali hành lý hướng nàng chạy tới.

Thế là nàng cùng Thang Tư Niên trầm giọng nói dừng rồi tắt điện thoại.

Thiếu nữ hai mươi tuổi tràn trề thanh xuân, một khác nhìn thấy Khương Vọng Thư, vội vã giang hai cánh tay đưa nàng vào cái ôm chặt chẽ đầy cõi lòng.

Khương Vọng Thư bị nàng đụng phải lui về phía sau, tiếp theo Tống Hướng Nhan đưa nàng ôm vào trong ngực, sượt hai gò má của nàng cùng nàng làm nũng, "Tiểu di tiểu di, con rất nhớ dì a ~ "
Rõ ràng là người hai mươi tuổi trưởng thành rồi, nhưng vẫn là cùng khi còn bé làm nũng với nàng như thế.

Khương Vọng Thư vỗ sống lưng nàng kia, cũng theo lộ ra nụ cười, "Nhan Nhan, tiểu di cũng rất nhớ con a."
Tống Hướng Nhan cười hài lòng, ôm nàng hì hì nở nụ cười một hồi lâu.

Hai mỹ nhân ôm cùng một chỗ, đưa tới không ít ánh mắt nhìn kỹ của những người đến người đi ở sân bay.

Khương Vọng Thư cũng không chịu được tầm mắt người qua đường liên tiếp nhìn sang, thế là vội vã vỗ sống lưng nàng kia, hống nàng kia nói rằng: "Được rồi được rồi, ôm đủ chưa, đi về trước nha."
Tống Hướng Nhan cười: "Chưa có đủ mà, cả đời cũng không đủ." Tướng mạo nàng nguyên bản liền rất xinh đẹp, nở nụ cười thì càng xinh đẹp rõ ràng hơn.

Nàng ở trên người Khương Vọng Thư hút một ngụm mạnh, mới nới lỏng cái ôm ấp ra, cười nói: "Được rồi, tiểu di chúng ta đi về trước đi."
Khương Vọng Thư gật gù, Tống Hướng Nhan liền lôi kéo tay nàng, một tay kia đẩy vali hành lý đồng thời hướng về bãi đậu xe đi.

Đã đến bãi đậu xe, Khương Vọng Thư đem vali của Tống Hướng Nhan bỏ vào sau cốp xe, tiếp theo ngồi vào chỗ tài xế ngồi.

Tống Hướng Nhan tự giác đi rồi ghế phụ, ung dung thong thả nịt giây nịt an toàn rồi cười hài lòng.

Ánh mắt nàng di chuyển, rơi vào khăn lụa trên cổ Khương Vọng Thư, hơi nghi hoặc một chút nói: "Tiểu di, trời nóng như vậy mà dì còn quấn khăn lụa a."
Tống Hướng Nhan là đứa nhỏ tăng động, vừa nói còn vừa đưa tay kéo khăn lụa trên cổ của Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư vừa định nói đừng nhúc nhích, kết quả khăn lụa lướt xuống một luồng hơi lạnh nhẹ nhàng phất qua cổ.

Thế là cánh hoa hé nhỏ giấu ở dưới khăn lụa, ở trên gây trắng như tuyết trải rộng ra.

Tống Hướng Nhan mang theo khăn lụa, nhìn dấu hôn trên cổ Khương Vọng Thư, sửng sốt một hồi.

Một hồi lâu, Tống Hướng Nhan mới tò mò hỏi: "Tiểu di, dì lại có bạn gái mới sao?"
................
Tác giả có lời muốn nói:
Được thôi, chân đau quá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận