Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không


...........++++...........!
Trên đường lái xe trở về, Thang Tư Niên không tán gẫu với Tống Hướng Nhan nữa.

Tống Hướng Nhan rốt cục thức thời cũng không có quấy rầy nữa.

Xe mở nhà ở đường ven biển ra, Tống Hướng Nhan xuống xe nói tiếng cám ơn.

Nàng đứng bên cạnh xe, thừa dịp trước khi xe cửa bị đóng lại, cùng Thang Tư Niên nói câu, "Tiểu di bây giờ ở chung một chỗ với cô?"
Thang Tư Niên nói đúng.

Tống Hướng Nhan trầm mặc một hồi, mới tiếp tục nói: "Trước đây tôi cho rằng, dì sẽ không thích người nhỏ tuổi hơn dì."
"Không nghĩ tới, lại sẽ có ngày hôm nay.

Thang Tư Niên, tôi thật hiếu kỳ, cô đã làm thế nào để được như vây."
Thang Tư Niên trầm tư một chút, hồi đáp: "Vấn đề này, cô không nên hỏi tôi."
"Cô nên đi hỏi tiểu di của cô, đến cùng vì sao chị ấy lại yêu tôi."
Thang Tư Niên lại không cảm thấy nói chuyện yêu đương thì nỗ lực sẽ có kết quả.

Nhưng rất hiển nhiên, nếu như không có nỗ lực qua, cũng không cần nói làm sao làm sao yêu một người.

Đối xử với người đối với mình có phiến diện, Thang Tư Niên cũng không muốn cùng nàng nói thêm cái gì.

Cô cùng Tống Hướng Nhan nói lời từ biệt: "Ngày mai còn phải đi làm, tôi muốn đưa Vọng Thư quay về."
Tống Hướng Nhan đáp một tiếng được, kêu cho cô lái xe cẩn thận một chút, sau đó dùng sức mà đem cửa xe đóng lại.

Tiếng đóng cửa rất dùng sức, cả kinh đến Khương Vọng Thư cau mày, cuộn thân thể hướng về cửa sổ xe dựa vào.

Thang Tư Niên quay đầu nhìn nàng một cái, tiếp theo cầm tay lái một đường vững vàng mà lái xe về nhà.

Sau khi xe ngừng yên ổn trong bãi đậu xe, Thang Tư Niên cởi đai an toàn nhưng vẫn không có xuống xe.

Cô ngồi ở chỗ tài xế nhìn Khương Vọng Thư cuộn mình ngồi ở ghế kế bên tài xế rồi chau mày.

Khương Vọng Thư cùng Thang Thuấn Hoa gần như là con sâu rượu, mỗi khi gặp ngày nghỉ lễ hai người đều sẽ ngâm chung một chỗ uống đến say khướt.

Ở trong trí nhớ của Thang Tư Niên, đã không biết là lần thứ mấy khắc phục hậu quả cho Khương Vọng Thư.

Cô có lúc nghĩ thời điểm Khương Vọng Thư uống nhiều thì khả năng vẫn có ý thức, chỉ là mông lung lại mệt mỏi, mới không muốn nói.

Bởi vậy Thang Tư Niên dựa vào trước xe đăng, đánh giá cô gái ngồi ghế cạnh tài xế, tỉ mỉ nhìn một hồi lâu, mới đưa tay ra đâm đâm mặt nàng, nhẹ giọng thầm nói: "Nữ nhân hư!"
Thang Tư Niên nghĩ chị Khương Vọng Thư này có lúc thật sự xấu cực kỳ.


Đặc biệt là ngày hôm nay.

Hẹn cô đi ra ăn cơm, dĩ nhiên đem chỗ kế bên tài xế của cô để cho người ta ngồi.

Tuy rằng người kia là cháu gái của nàng, Thang Tư Niên cũng không phải rất tính toán loại chuyện chỗ ngồi này nhưng không có nghĩa là Thang Tư Niên sẽ hài lòng.

Còn có chính là người ta đã nói muốn đào mình, nàng cũng sẽ không tức giận không ghen, tâm quá lớn, điểm ấy đặc biệt làm Thang Tư Niên chú ý.

Tiếp theo chính là uống rượu.

Coi như là cô ở đây, cũng không thể uống thành bộ dáng này đi.

Thang Tư Niên cũng không biết cô nên cao hứng nàng đối mình thật tin tưởng hay là tức giận sau khi nàng say rượu thì tên tiểu nha đầu nhà nàng đến nói chuyện.

Rất nhiều tâm tình hỗn loạn ở trong lòng Thang Tư Niên hoá thành cay nóng nhất, kích thích Thang Tư Niên có chút không kìm chế được nỗi lòng.

Cô nhất thời cảm thấy trên đầu tức giận, nhất thời lại thương tiếc Khương Vọng Thư lúc này.

Loại tâm tình này ở bên trong lôi kéo hồi lâu, Thang Tư Niên mới thở phào nhẹ nhõm sau đó đưa tay đâm đâm Khương Vọng Thư, trầm thấp gọi nàng: "Nữ nhân hư!"
"Nữ nhân hư, Khương Vọng Thư!"
Kêu như vậy mấy lần, Thang Tư Niên cảm giác mình cực kỳ tùy hứng, Khương Vọng Thư mới chậm rãi mở mắt ra rồi mơ hồ nhìn về phía Thang Tư Niên một bên: "Hả?"
Thang Tư Niên đưa tay ra, ở trước mặt nàng quơ quơ, "Chị Vọng Thư...!chị Vọng Thư?"
Người trước mắt rõ ràng lại mông lung, Khương Vọng Thư gật đầu rồi chống cái trán ngồi ở trên ghế, ách âm thanh trả lời, "Ừm...!Về đến nhà?"
Thang Tư Niên gật đầu, đưa tay đi kéo nàng, tha thiết hỏi, "Khương Vọng Thư, chị biết em là ai không?"
Khương Vọng Thư đầu mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cứ có thể hiểu ý tứ của Thang Tư Niên, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, "Chị biết a, là Tư Niên a."
Thang Tư Niên không tha thứ, "Tư Niên là ai? Là gì của chị?"
Khương Vọng Thư hồi đáp: "Là của bạn...!gái của chị." Khương Vọng Thư nói, hai tay nâng tay Thang Tư Niên lên, cúi đầu ở trên mu bàn tay cô hạ xuống một nụ hôn.

Khương Vọng Thư ngẩng đầu, nhìn Thang Tư Niên, xán lạn cười, "Bạn gái!"
Chính là câu này, để một buổi tối uất ức của Thang Tư Niên đều tan thành mây khói.

Tay Thang Tư Niên bị nàng lôi kéo, cẩn thận từng li từng tí một mà nói lời trêu nàng, "Vậy chị yêu Tư Niên sao?"
Khương Vọng Thư cũng không có uống đến rất say, ý thức trong đầu vẫn còn tồn tại, chỉ là khi nói ra thì gập ghềnh trắc trở, "Yêu...!Yêu lắm a...!Siêu yêu luôn!"
Phí lời, nếu như nàng không thích Thang Tư Niên, tại sao phải cùng với cô.

Thang Tư Niên cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu, hai tay nắm nàng nhẹ nhàng run lên, được voi đòi tiên nói: "Vậy chị yêu nàng ở điểm gì?"
Khương Vọng Thư nghiêng đầu nghĩ, ánh sáng ngoài xe chiếu vào bên trong con ngươi của nàng, nàng cong trong đôi mắt doanh đầy ánh sáng.
"Ừm...!em ấy...!em ấy xinh đẹp..."
"Em ấy còn đáng yêu...!nhất thế giới...!Đáng yêu..."
Khương Vọng Thư nói xong, giơ tay nhu nhược vô lực lên nắm vành tai của Thang Tư Niên: "Tư Niên...!Em thật đáng yêu..."
Được thôi, đáng yêu và xinh đẹp cũng coi như là một lý do.


Thang Tư Niên cuối cùng cũng coi như là hài lòng, không lại làm ầm ĩ nàng.

Cô từ chỗ điều khiển đi xuống, đem Khương Vọng Thư ngồi trên ghế phụ đỡ xuống rồi cõng vào thang máy.

Khương Vọng Thư đã bị cô đánh thức, cảm giác say hỗn độn cũng biến mất không ít.

Cuối cùng lúc ở trong thang cũng coi như khôi phục tư thái nhảy nhót tưng bừng thường ngày a, hai tay cắm vào trong tóc đen Thang Tư Niên vẫn luôn nháo cô.

Tâm tình Thang Tư Niên cực kỳ tốt, liền tùy ý nàng chơi đùa tóc của chính mình.

May là đã là đêm khuya, trong thang máy chỉ có hai người các nàng, không phải như vậy thì ngày mai thức dậy Khương Vọng Thư sợ là lại phải bụm mặt làm bộ mình mất trí nhớ.

Cửa thang máy vừa mở, Thang Tư Niên đẩy đầu tóc rối bời rồi cõng lấy nàng đi ra ngoài.

Khương Vọng Thư ôm đầu của cô, nằm nhoài trên lưng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nàng rất vui vẻ ôm đầu Thang Tư Niên, ở trên lưng cô khanh khách cười, nói cái gì Tư Niên đừng nghịch.
Thang Tư Niên đúng là thật biết điều, không có nháo nàng.

Cô cõng lấy Khương Vọng Thư vào cửa, đi thẳng vào phòng tắm.

Khương Vọng Thư một thân mùi rượu, ở trong phòng tắm bị Thang Tư Niên cởi sạch rồi nhét vào bên trong bồn tắm lớn.

Nước nóng sưởi ấm để Khương Vọng Thư tan mùi rượu nhanh hơn, nàng ôm đầu gối ngồi ở trong phòng tắm, lầm bầm chính mình không muốn tắm.

M Khương Vọng Thư uống say cùng chị em Thang Thuấn Hoa của mình luôn khó chăm như thế.

Ngày thương Thang Tư Niên chính là đưa hai nàng bỏ lên trên một cái giường, liền cố nén không để ý tới nàng nữa.

Nhưng hiện tại không được, hiện tại Khương Vọng Thư là bạn gái của cô, cô phải gánh lấy nhiệm vụ tắm rửa này.

Thang Tư Niên kiên trì mười phần, giơ bông tắm để Khương Vọng Thư tắm rửa thân thể, như là dỗ con nít để cho nàng tắm sạch cơ thể.

Lúc này Khương Vọng Thư lại như đứa nhỏ miễn cưỡng, nói thế nào cũng không nghe.

Không chỉ không nghe, còn vỗ bồn tắm lớn nước làm một mặt Thang Tư Niên đều là nước, làm ra rất nhiều phiền phức.

Cũng may nhờ hình thể Thang Tư Niên so với nàng lớn một chút, mới có thể dễ chế trụ nàng.


Cô dụ dỗ Khương Vọng Thư, đưa nàng ôm vào trong ngực rồi tắm sạch mỗi chỗ cho nàng.

Khương Vọng Thư ôm lấy cổ của cô, trầm thấp gọi tên cô.

Gọi đến mỗi một trái tim của Thang Tư Niên đều mềm nhũng, hận không thể ở trong phòng tắm ngay tại chỗ làm nàng, để đại yêu tinh này ngày mai không xuống giường được.

Tắm rửa náo loạn một hồi lâu, Thang Tư Niên mới đem Khương Vọng Thư từ bồn tắm lớn mò đi ra, lau khô rồi phủ lên một cái áo tắm.

Cô đưa nước cho Khương Vọng Thư súc miệng, đánh răng, lúc này mới dắt nàng về đến trong phòng.

Tóc Khương Vọng Thư ướt tích tách, Thang Tư Niên còn phải thay nàng đem tóc thổi khô.

Sau khi thổi khô xong Khương Vọng Thư mới giống như là rốt cục tỉnh rồi lại bắt đầu làm ầm ĩ chung quanh.

Một lúc nàng đi cướp máy sấy của Thang Tư Niên, một lúc ôm eo Thang Tư Niên nháo cô, như là mèo con làm ầm ĩ lên.

Thang Tư Niên bị nàng chơi đùa quá sức, dẹp máy sấy liền để nàng nằm ở trên giường ngủ.

Nhưng Khương Vọng Thư sau khi say rượu tỉnh lại thì tinh thần mười phần, nằm nhoài trên người Thang Tư Niên không nỡ xuống.

Thang Tư Niên nói đừng nghịch.

Khương Vọng Thư liền nâng tay cô đặt ở bên môi, duỗi đầu lưỡi ra đem ngón tay của Thang Tư Niên từng ngón từng ngón cắn tới.

Đầu ngón tay ẩm ướt, Thang Tư Niên cúi đầu nhìn Khương Vọng Thư nằm nhoài trên bụng còn hai mắt ướt át đang nhìn mình.

Con mắt của nàng tựa hồ bịt kín hơi nước, hỗn độn đến khiến người ta thấy không rõ lắm.

Ánh nước liễm diễm, giấu diếm phong tình vạn chủng.

Thang Tư Niên chỉ cảm thấy trái tim bị người mạnh mẽ cào một hồi, lý trí bay khỏi đại não, bản tính của con người chiếm thế thượng phong.

Cô duỗi tay ướt nhẹp ra, ở bên trên môi Khương Vọng Thư Ân lau một cái, cắn môi hỏi nàng: "Muốn?"
Khương Vọng Thư ngoan ngoãn mà gật đầu, ánh mắt mềm mại đến rối tinh rối mù.

Thang Tư Niên nghĩ thầm, này thật đúng là muốn mạng già.

Cô đưa tay đem Khương Vọng Thư ôm lại ngồi vào trên bụng.

Tiếp theo ngồi thẳng eo lên, ôm cô gái kia ngồi ở đầu giường.

Thân thể cuối cùng nơi che chắn cuối cùng bị cởi ra, Thang Tư Niên nhận ra được chỗ Khương Vọng Thư ngồi đã ướt át đến rối tinh rối mù.

Xúc cảm như vậy khiến Thang Tư Niên kinh ngạc.

Coi nhấc mắt nhìn Khương Vọng Thư cắn ngón trỏ bên tay phải, hơi ngửa đầu lộ ra nốt chu sa bên gáy trên cổ trắng tuyết.

Thời khắc này, Thang Tư Niên cảm thấy khắp toàn thân Khương Vọng Thư đều toả ra khí tức mau đến ăn chị đi.


Đột nhiên cắt đứt mọi liên quan đến lý trí, Thang Tư Niên khẽ nhếch miệng như là một con sói, dùng răng nhọn của mình cắn lên chỗ nốt chu sa trên cổ trắng tuyết của Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư nhẹ tê một tiếng, eo như là cành liễu non mềm ở trong gió xuân đung đưa, không cách nào khống chế nhẹ nhàng đung đưa.

Nàng lắc a lắc, một lúc là chầm chậm đến như là Liễu Nhứ theo gió xuân bồng bềnh, một hồi lại gấp gáp đến như là bóng cây trong mưa gió điên cuồng đong đưa.

Tất cả tần suất giao do Thang Tư Niên điều khiển, nàng ôm lấy cổ Thang Tư Niên, lắc đầu nhìn đèn treo không ngừng lay động lại chỉ cảm thấy đầu cùng thân thể cũng bắt đầu không khống chế được, nước mắt không tự chủ liền từ khóe mắt trượt xuống đến.

Nàng khóc lóc kêu tên Thang Tư Niên, cầu xin cô buông tha mình, nhưng vốn dĩ lúc mới bắt đầu là nàng lôi kéo đối phương rơi vào đầm lầy dục vọng, ở bên trong run rẩy như vậy không cách nào tự kiềm chế.

Quá nhiều sung sướng chồng chất thành nước mắt theo Khương Vọng Thư một khắc nằm nhoài trên gối mà nhỏ xuống ở trên giường.

Hai tay Khương Vọng Thư trắng như tuyết dùng sức mà tóm chặt gối, chỉ lộ ra sống lưng như tuyết của bản thân so với ánh đèn còn trắng hơn, nghênh tiếp gió xuân nóng rực xoa xoa.

Môi người trẻ tuổi tựa như tháng ba gió xuân, ấm đến có thể đem tất cả băng của thế gian đều tan ra.

Những dịch nước nhiệt tình tranh nhau chen lấn chảy ra, đón gió xuân, run lập cập chảy vào trong ngày xuân.

Mãi cho đến nước mắt rơi ướt đẫm gối, chị gái lớn hơn không khéo léo khóc thành đứa nhỏ Thang Tư Niên mới kết thúc lần trò chơi này.

Cô nghe được Khương Vọng Thư đang khóc, liền đem thân thể ướt nhẹp của nàng từ gối mò ra, ôm nàng vào trong lòng dỗ dỗ.

Hai tay Khương Vọng Thư che kín mặt, nước mắt tranh nhau chen lấn từ khe hở ngón tay trong lộ ra đến, Thang Tư Niên ý thức được chuyện mình làm quá đáng, nên bận bịu mở miệng hống nàng hỏi nàng làm sao.

Khương Vọng Thư tựa ở trong lòng cô, khóc đến không hít thở được, qua một hồi lâu mới nức nở trả lời: "Chị...!Eo của chị...!Eo của chị đau quá..."
Thang Tư Niên vừa đau lòng vừa buồn cười, kéo nàng nằm nhoài trên đùi rồi cho nhẹ nhàng xoa eo cho nàng.

Khương Vọng Thư nằm nhoài trên đùi cô, được xoa đến thoải mái thì liền không khóc.

Thang Tư Niên cúi đầu, quay mặt của nàng qua hôn vào khoé mắt rơi nước mắt của nàng, hỏi nàng: "Còn đau không?"
Khương Vọng Thư lắc đầu.

Thang Tư Niên lại hỏi nàng: "Tỉnh rượu chưa?"
Khương Vọng Thư quay mặt sang, nằm nhoài trên đùi cô không có để ý đến cô nữa.

Thang Tư Niên liền nở nụ cười, cúi người ở bên tai nàng nói rằng: "Đêm nay chị khóc lên đến thật đáng yêu a."
Khương Vọng Thư khóc đến lỗ tai đều đỏ, nàng nằm nhoài trên đùi của Thang Tư Niên, nhẹ nhàng nện cho cô một hồi rồi quát lớn nói: "Thang Tư Niên!"
"Em em cái người này, làm sao có thể xấu thành bộ dáng này chứ!"
..........................!
Tác giả có lời muốn nói:
A ha ha ha ha ha
Thảo!
Khương Vọng Thư đời này đều đừng công!!!!!!
A ha ha ha ha cười chết ta rồi, ta thật sự một bên viết một bên cười.

????: Chuyển qua miêu tả cảnh xuân rồi ㅠㅠ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận