Một tia khó chịu trên mặt Khương Ngọc Thấu rất nhanh đã bị bà che đi sau đó ho nhẹ một tiếng, thờ ơ đáp tiếng chào này.
Thái độ như vậy, xa cách lại khách khí làm Thang Tư Niên đột nhiên lại có chút thấp thỏm.
Khương Vọng Thư đi theo bên cạnh cô nhạy bén đã chú ý tới phần lạnh nhạt này đã tạo thành ảnh hưởng với Thang Tư Niên, trên tay nàng dùng sức, mạnh mẽ nắm chặt tay Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên bị đau, quay đầu nhìn nàng.
Đã thấy Khương Vọng Thư hướng về cô nháy mắt mấy cái, tựa hồ đang cùng cô nói không sao.
Có người bên cạnh ủng hộ, Thang Tư Niên một hồi liền thả lỏng tiếp theo cũng ngồi bên cạnh nàng cạnh bà nội.
Một vòng giới thiệu bắt chuyện, Thang Tư Niên sắp sửa biết hết trưởng bối.
Cô ngồi bên cạnh Khương Vọng Thư, trên mặt vẫn là mang theo thấp thỏm người trẻ tuổi không giấu được.
Các chị gái Khương gia vốn là muốn trêu chọc trêu chọc cô, nhưng là thấy cô sốt sắng như vậy thì cũng có chút không nhẫn tâm.
Gần như giống Khương Như Lan chờ sau khi Thang Tư Niên ngồi xuống các cô cũng là hỏi chút câu hỏi không liên quan không đau khổ.
Tỷ như tuổi tác a công tác a, nghe được Thang Tư Niên còn đang học, chị cả Khương gia liền hỏi cô một ít chuyện đi học.
Đã có cùng đề tài, Thang Tư Niên đúng là càng tán gẫu càng thông thuận.
Khương Vọng Thư thấy cô thanh tĩnh lại cũng an tâm không ít, chỉ là từ đầu đến cuối không có nới lỏng nắm tay ra.
Khương Như Lan tinh mắt đã thấy Khương Vọng Thư vẫn nắm tay Thang Tư Niên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đối phương, còn chỗ nào không biết được Khương Vọng Thư lưu ý đứa nhỏ này chứ.
Huống hồ Thang Tư Niên ăn nói khéo léo, giáo dưỡng cũng rất tốt, Khương Như Lan cũng thật hài lòng.
Khả năng là từ trước đến nay không có thấy Khương Vọng Thư mang đối tượng về nhà, bây giờ dẫn về là một người không tệ nên Khương Như Lan thực sự là càng nhìn càng giác được đối phương rất tốt.
Chị cả Khương Bất Nhiễm nghe nói Thang Tư Niên thực tập ở phòng thí nghiệm khu bệnh viện, liền cảm thấy rất hữu duyên.
Nàng nói năm đó lúc học thạc sĩ, cũng là ở phòng thí nghiệm khu bệnh viện, đã từng ở ký túc xá đó một thời gian.
Nói tới ký túc xá, chị cả còn nhổ nước bọt hoàn cảnh khu bệnh viện hơn mười năm trước không được một chút nào, vừa hẹp vừa chen, còn có gián có chuột.
Chị cả nói như vậy, còn hỏi Thang Tư Niên hoàn cảnh bây giờ có phải là tốt hơn rất nhiều không, dù sao khu bệnh viện mấy năm qua đã xây dựng thêm hai tòa nhà.
Một bên Khương Vọng Thư nghe được câu này, vội vã lên án nói: "Làm gì có, ký túc xá họ ở vẫn là tòa nhà trước đây vừa nát vừa cũ."
Chị hai Khương Tịnh Thực nghe được, lông mày vẩy một cái, nhìn nàng đầy hứng thú nói: "Em gái, em đi qua a?"
Khương Vọng Thư gật đầu, "Đi qua a, lúc em ấy chuyển đó đó, vẫn là em lái xe đưa em ấy cùng chị gái của em ấy tới."
"Một mình em ấy ôm sách lên em ta cùng chị em ấy cũng đu theo lên, lúc đi lên cầu thang bên ngoài kia lại loạng choà loạng choạng, cảm giác một hồi liền nát hết."
Khương Vọng Thư nhớ tới tình hình ngày đó, lại cảm khái nói: "Làm nghiên cứu khoa học cũng quá khó khăn."
Thang Tư Niên dở khóc dở cười, "Làm gì có khuếch đại như vậy."
Khương Vọng Thư rất chăm chú nói: "Chị nào có nói tới rất khuếch đại, ngày đó ở ký túc xá không phải chị đã liền nhìn thấy một con chuột lớn chạy tới sao."
Khương Như Lan nữ sĩ nghe được chuyện này, mang sự chú ý chuyển qua đến, "Còn có con chuột a?"
Khương Vọng Thư gật đầu, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Có, còn rất lớn, cái đầu như cái chén vậy." Nói, Khương Vọng Thư còn giơ tay, làm hình dạng so với to bằng miệng chén, "Là đại khái lớn như vậy."
Khương Như Lan vừa nghe, cảm thấy này nhưng ghê gớm, vội vàng nói: "Vậy hoàn cảnh này lại không tốt lắm, khiến người ta lo lắng, vạn nhất ban đêm bị con chuột cắn thì làm sao bây giờ?"
Nói, còn có chút lo âu nhìn về phía Thang Tư Niên: "Tư Niên a, con hiện tại còn ở ký túc xá sao? Có muốn dọn ra hay không a?"
Lúc này Khương Như Lan nữ sĩ, thực sự là quá như một lão thái thái hòa ái dễ gần.
Đừng nói là những người khác ngay cả Khương Vọng Thư đều rất ít thấy qua lành vẻ mặt bà nội nàng hiền như thế.
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, bà nội có thể vì chuyện hôn sự nàng bận tâm đến.
Mà Thang Tư Niên trước chưa có tiếp xúc qua bà nội Khương, cũng không biết trước đó bà là là cái lão nhân nghiêm khắc cỡ nào.
Cô nhìn thấy bà nội quan tâm như thế, ánh mắt cũng là lần nữa ôn hòa, cùng Khương Như Lan nhẹ nhàng nói rằng: "Bà nội đừng lo lắng, con không có ở trong ký túc xá."
"Chị Vọng Thư tỷ tỷ cùng chị con cũng không yên lòng con ở đó, vì lẽ đó ta hiện tại ở trong nhà gần trung tâm thành phố của chị Vọng Thư."
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cùng nhau nhìn về phía Khương Vọng Thư, nghĩ thầm đều ở chung rồi.
Khương Như Lan đúng là không có cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trước Khương Vọng Thư đã nói với bac.
Nhưng bà làm như không biết gì cả, sau đó tiếp lời Thang Tư Niên nói, "Vậy bây giờ con cùng Vọng Thư ở chung một chỗ a? Đã quen thuộc chưa? Các con ai làm cơm a?"
Thang Tư Niên gật đầu, nhìn Khương Vọng Thư một chút, nói rằng: "Còn rất tốt, con trở về sớm, bình thường đều là con nấu cơm."
"Đương nhiên, lúc chị Vọng Thư tỷ tỷ rảnh rỗi, cũng sẽ nấu cơm." Nhưng thời điểm Khương Vọng Thư rảnh rỗi là rất ít, vì lẽ đó đại đa số thời điểm vẫn là Thang Tư Niên nấu cơm.
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, còn nói bổ sung: "Hơn nữa khi con ở nhà đã quen làm cơm cho chị gái, cũng không quá ăn được đồ ăn ngoài, vì lẽ đó tự làm tốt hơn."
Nhắc tới chuyện này Khương Như Lan nữ sĩ vô cùng tán thành."Đúng vậy, nên tự làm cơm ăn."
"Đồ ăn bên ngoài toàn không tốt, cái gì gà rán nổ sí thức ăn nhanh cái gì a, dùng dầu không vệ sinh cũng không khỏe mạnh, đối với thân thể mình nguy hại rất lớn, vẫn là tự làm thì an toàn hơn."
"Vọng Thư a, sau này buổi trưa con hãy về nhà làm cơm ăn nha."
Khương Như Lan nữ sĩ từ trước đây liền rất bận tâm vấn đề ăn cơm của Khương Vọng Thư, vì thế đã có quãng thời gian mời bảo mẫu cho nàng để phụ trách chuyện ăn uống của nàng.
Khương Vọng Thư qua loa gật đầu, đáp lời nói được.
Trong lòng nhưng nghĩ, nàng mỗi ngày bận bịu như vậy, ở đâu ra có thời gian làm cơm a.
Khương Như Lan nói như vậy, lại hỏi Thang Tư Niên: "Tư Niên a, con bình thường sẽ làm món ăn gì a?"
Khương Vọng Thư nói chen vào, "Em ấy làm rất nhiều, ăn một tháng cũng không giống nhau."
Thang Tư Niên nhìn nàng một cái, cảm thấy dáng vẻ nàng hiện tại giống như đang hiến vật quý thật sự là quá đáng yêu, hận không thể đưa tay ôm nàng một cái.
Chỉ là có trưởng bối ở đây, làm những chuyện này không tốt lắm sau đó cô liền thành thật mà nói nói: "Cũng không có khuếch đại như vậy."
"Con đã học một chút theo thực đơn, món cay Tứ Xuyên cùng món ăn Quảng Đông thì khá chắc tay."
Khương Như Lan vừa nghe, cười đến một mặt hiền lành, "Vọng Thư rất thích ăn món cay Tứ Xuyên cùng món Quảng Đông."
Lão nhân gia vừa nói như thế, làm cho Thang Tư Niên thật xấu hổ, chỉ che giấu nói rằng: "Con biết, lúc trước chị ấy cùng chị gái con về nhà chơi, khẩu vị ăn cũng gần giống như nhau."
Chị hai Khương Tịnh Thực nghe xong, liền hỏi cô: "Tư Niên, em ấy còn thường thường đến nhà em chơi a?"
Thang Tư Niên gật đầu, nói rằng: "Nhà em cách nơi này rất gần, trước đây lúc em còn học đại học cơ bản khi chị ấy rảnh rỗi sẽ tới nhà của em tìm chị em chơi."
"Vậy em ấy gặp ba mẹ em sao?"
Thang Tư Niên gật đầu: "Đã gặp, ba mẹ ta rất yêu thích chị ấy."
Chị hai tứ sâu xa "Ồ" một tiếng, sau đó nhìn về phía Khương Vọng Thư, "Em gái em rất có năng lực a, như vậy đã sớm đem cha mẹ vợ quyết định."
Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên nhất thời không biết làm sao nói tiếp, đột nhiên đều cảm thấy có chút thẹn thùng, không thể làm gì khác hơn là đều trầm mặc.
Khương Vọng Thư nắm tay Thang Tư Niên, chỉ cảm thấy nóng mặt.
Dù sao nàng là đứa nhỏ một bên thảo, ăn đến lý thẳng khí không tráng.
Khương Vọng Thư ho nhẹ một tiếng, nói rằng: "Cũng không có, em cùng chị em ấy là bạn tốt, trước đây lúc đi học liền rất rất hay qua nhà em ấy chơi."
Chị cả nghe xong, liền trêu chọc: "Vì lẽ đó em cùng Tư Niên là...!Thanh mai trúc mã?"
"Cái gì a? Em cùng chị em ấy mới xem như là bạn thân mà." Khương Vọng Thư phản bác, có chút thật xấu hổ hiếm thấy.
Thang Tư Niên không nghĩ tới, Khương Vọng Thư ở trước mặt nhà người là một người mềm mại như thế, không khỏi mà xem nhìn nàng vài lần.
Nhìn vài lần, Thang Tư Niên quay đầu, cùng chị cả nói rằng: "Thanh mai trúc mã miễn cưỡng cũng xem như được, đúng rồi, trước đây chị Vọng Thư còn kèm em giúp em trả bài."
Tống Hướng Nhan ở bên cạnh nghe xong hồi lâu vẫn không có mở miệng, nghe được câu này chua xót nói rằng: "Tiểu di khi còn bé cũng không dò bài tôi đây ~ dì đối với chị thật là tốt."
Thang Tư Niên gật đầu: "Chị Vọng Thư đối với tôi rất tốt, từ nhỏ đều rất tốt."
Đã bói nói tới chỗ này, người Khương gia cũng rõ ràng, đối với một nhà Thang Tư Niên thì Khương Vọng Thư biết gốc biết rễ.
Các cô được cho cùng nhau lớn lên, cũng có ràng buộc tin cậy, cho nên đối với chuyện các cô có thể bên nhau dài lâu, mọi người vẫn là rất lạc quan.
Gia cảnh Thang Tư Niên không tính quá kém, là nhà học thức điển hình, cùng Khương Vọng Thư ở cùng một chỗ xem như rất thích hợp.
Như Khương Ngọc Thấu không thích con mình là cái đồng tính luyến ái ở bên nghe xong lâu như vậy, trong lòng đối với phẩm tính của Thang Tư Niên cũng ít nhiều có chút hiểu rõ.
Thành thật mà nói, đây là một người không tồi.
Tuy rằng tuổi nhỏ hơn Khương Vọng Thư một chút, thế nhưng lại trầm ổn.
Vấn đề duy nhất chính là giới tính, nếu như Thang Tư Niên là đứa bé trai, Khương Ngọc Thấu đối với chuyện này nhìn thấy tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, Khương Ngọc Thấu ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi dò Thang Tư Niên, "Vậy cũng đã như thế, người trong nhà của con nhìn chuyện này thế nào?"
"Con cùng Vọng Thư cùng một chỗ, chung quy phải ngẫm lại chuyện sau này chứ?"
Tất cả mọi người ở đây, cũng không nghĩ tới Khương Ngọc Thấu sẽ hỏi vấn đề này.
Bởi vì xem thái độ Khương Như Lan, rõ ràng chính là đồng ý chuyện này, mọi người cũng không làm khó dễ Thang Tư Niên.
Thế nhưng Khương Ngọc Thấu cùng mẹ mình từ trước đến giờ không chung chỗ, sẽ hỏi vậy cũng là chuyện thường tình.
Thang Tư Niên sững sờ, nhìn về phía Khương Ngọc Thấu, nghiêm túc nói rằng: "Chuyện này, trước hôm nay đo đến con đã nói với ba mẹ.
Nhưng hai người tạm thời chưa có trả lời con, chỉ là con nghĩ, ba mẹ sẽ có thể hiểu con."
"Thật giống như, ngài cùng bà nội, còn có chị cả chị hai sẽ ủng hộ chị Vọng Thư như thế."
Khương Ngọc Thấu nghĩ thầm, bà không ủng hộ, không ủng hộ một chút nào! Nhưng là bà lại không quản được Khương Vọng Thư, lại không thể ở trong trường hợp như này nói thêm cái gì không hay, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống những câu nói này, xoay chuyển đề tài, "Gác lại không nói gia đình, nói bản thân con một chút đi"
"Bản thân đối với việc này, có tính toán gì?"
Thang Tư Niên đã sớm chuẩn bị, sống lưng thẳng tắp, nhìn về phía Khương Ngọc Thấu: "Bản thân con mà nói, nếu như chị Vọng Thư nguyện ý, con là muốn cùng chị ấy kết hôn."
"Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, con sẽ cùng chị ấy ra nước ngoài lĩnh chứng*."
(Đăng kí và nhận giấy kết hôn hợp pháp)
"Đương nhiên trước đó thù con cũng hi vọng, có cơ hội để bà nội cùng ngài, còn có hai chị, cùng ba mẹ con gặp mặt."
"Đồng thời ăn một bữa cơm."
Khương Ngọc Thấu nghĩ thầm, đứa bé này nói, cũng thật là có đủ trực tiếp.
Chỉ kém nói ra câu con muốn cưới con gái của dì nói ra.
Trong lòng Khương Ngọc Thấu nín giận, nhưng mà Khương Như Lan lại cực kì hài lòng.
Bà nhìn Thang Tư Niên, nói liên tục được được được, sau đó nói: "Vậy thì ngày nào đó khi ba mẹ con có thời gian bà kêu Vọng Thư chọn chỗ rồi cùng ăn một bữa cơm."
.....................
Tác giả có lời muốn nói:
Bà nội: Ai nha, Nguyệt Lượng nhà tôi phải lập gia đình rồi!
(Tại sao bà nội sẽ gấp gáp như vậy, cũng là có nguyên nhân.)