Khu nhà Khương Vọng Thư ở ngay ở trung tâm thành phố phồn hoa nhất nhất tòa cao tầng Đại Lâu, khoảng cách tới bệnh viện cũng chỉ hơn mười phút lái xe.
Thang Thuấn Hoa lo lắng Thang Tư Niên sáng sớm không chen được xe công cộng, đã nghĩ để Thang Tư Niên đem xe trong nhà tới, tự mình lái xe đi làm.
Thang Tư Niên vội vã từ chối, nói mình chỉ là học tập ở bệnh viện, mỗi ngày đi làm như vậy có chút lộ liễu quá mức.
Đồng thời nhà Khương Vọng Thư cách bệnh viện rất gần, sáng sớm thật sự là chen không lên xe còn có thể đứng lại đợi xe đến sau, không đến nỗi sẽ đến muộn.
Giải thích một phen như vậy, Thang Thuấn Hoa cũng không nói thêm gì nữa.
Nói tóm lại, Thang Tư Niên liền như thế dời vào ở nhờ nhà này.
Đúng như Khương Vọng Thư nói vậy, nhà này nàng chỉ ở mỗi khi có tăng ca.
Bởi vậy Thang Tư Niên vào ở đến hơn nửa tháng, cũng không có cơ hội gì nhìn thấy Khương Vọng Thư.
Chỉ có khi từ phòng thí nghiệm trở về, tình cờ nhìn thấy giày để loạn ở cửa thì Thang Tư Niên mới biết Khương Vọng Thư đã tới.
Không gặp được Khương Vọng Thư, Thang Tư Niên một người sống một mình sinh hoạt cũng rất thư thích.
Mỗi ngày nàng từ phòng thí nghiệm bệnh viện sau khi ra ngoài, đều sẽ đến siêu thị gàn đó mua nguyên liệu nấu ăn, tự làm cơm tối.
Mỗi cuối tuần, dì trong nhà Khương Vọng Thư đều sẽ đúng giờ đến thay Khương Vọng Thư dọn dẹp nhà ở.
Bởi vậy Thang Tư Niên ngoại trừ ngày nghỉ lễ hầu như không có thời gian, liền lại tiết kiệm được ít thời gian.
Lại một lần nữa gặp được Khương Vọng Thư, đã là chuyện hơn tháng sau.
Ngày 13 tháng 7, Hoa Thành từ năm giờ chiều thông báo báo động trước, nói đêm nay sẽ có mưa xối xả.
Giờ Thang Tư Niên tan việc, bầu trời đã hoàn toàn tối lại, một luồng khí tức mưa gió nổi lên.
Thế là nàng chạy nhanh đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đối nay, xé gió mưa trở về nhà.
Thang Tư Niên bị xối lạnh thấu tim, đem nguyên liệu nấu ăn ném tới nhà bếp, sau đó liền vội vàng đem quần áo ướt sũng trên người cởi ném tới trong máy giặt quần áo, thay đổi áo lót ấm cùng quần đùi đi ra.
Lúc Khương Vọng Thư mở khóa cửa đẩy cửa đi vào, Thang Tư Niên vừa vặn một bên cầm khăn mặt lau tóc, một bên hướng về nhà bếp đi đến.
Nghe được tiếng cửa mở, Thang Tư Niên liền hướng về cửa đi đến, thời điểm nhìn thấy Khương Vọng Thư còn sửng sốt một chút: "Chị Vọng Thư?"
Khương Vọng Thư đang cởi giày cao gót ngửa đầu nhìn Thang Tư Niên một chút, trong lúc nhất thời cũng có chút sửng sốt.
Thang Tư Niên dưới ánh đèn, mặc áo lót ấm cùng quần đùi, lỏa lộ ra nơi có đường nét rõ ràng lại dẻo dai, tràn trề khí tức thanh xuân tuổi trẻ.
Mắt sắc Khương Vọng Thư vội vã quét cô một chút, nhìn thấy coi treo khăn mặt trên cổ, "Bị mưa xối?"
Thang Tư Niên gật gù, đưa tay nhận túi cùng chìa khoá xe trong tay Khương Vọng Thư, thuận miệng hỏi nàng: "Đêm nay chị qua đêm ở đây sao?"
Khương Vọng Thư nói tiếng cám ơn, cởi giày cao gót, thay đổi dép đi đến phòng khách, "Đêm nay mưa to, lái xe trở lại không quá an toàn, vì lẽ đó liền ở lại."
Thang Tư Niên đứng ở sau lưng nàng, cầm túi xách đặt vào túi âm tường gần cửa, tiến vào phòng khách sau đó cầm chìa khóa xe đặt ở trên mặt bàn.
Truyện Đoản Văn
Khương Vọng Thư thả lỏng như bình thường ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu nhìn Thang Tư Niên, hỏi cô: "Em mắc mưa, tại sao không đi tắm a?"
Thang Tư Niên trả lời nàng: "Một hồi còn phải vào nhà bếp làm cơm, vì lẽ đó liền không vội vã tắm rửa."
Cô nói chuyện làm cơm thì thấy hai mắt Khương Vọng Thư sáng ngời: "Tư Niên muốn tự làm cơm sao? Làm cái gì?" Thang Tư Niên cười cười, "Làm canh cà chua kim châm cô đậu hũ, còn có thịt xào chua ngọt, xào chút cải bắp như vậy.
Chị Vọng Thư có cái gì cần kiêng không?"
Khương Vọng Thư liền vội vàng nói: "Chị không kén ăn, em làm cái gì chị liền ăn cái đó." Khương Vọng Thư thật là dễ nuôi, hầu như không có cái đồ ăn gì phải kiêng.
Ngọt mặn, cay thét, chỉ cần là ăn ngon, nàng đều có thể ăn.
Thang Tư Niên gật gù, đưa tay chỉ về nhà bếp, "Vậy em trước tiên đi làm cơm, còn chị nghỉ ngơi một chút đi." Sau khi Thang Tư Niên nói như vậy, liền đem khăn lau tóc bỏ lại phòng, cẩn thận sửa tóc ngổn ngang của mình lại một chút, ở sau gáy cột thành đuôi ngựa nhỏ, lúc này mới hài lòng tiến vào nhà bếp.
Chà oa vo gạo, rửa rau rửa xương sườn, một mình Thang Tư Niên trong nhà bếp bận việc, tựa hồ mơ hồ nghe được phòng khách bên ngoài truyền đến âm thanh Khương Vọng Thư gọi điện thoại.
Thời điểm Thang Tư Niên mở ra vòi nước rửa cà chua, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nước mưa ngoài cửa sổ không ngừng giội rửa, một loại cảm giác rằng trời đổ mưa cũng rất tốt tự nhiên sinh ra.
Cô vui mừng đêm nay có mưa, lại có chút ảo não với mình chuẩn bị không đủ, lúc chiều không mua một ít thứ Khang Vọng Thư yểu thích a.
Thang Tư Niên thở dài một hơi, đem cà chua rửa sạch sẽ từ trong nước vớt lên, vẩy bớt nước rồi để lên trên thớt gỗ, chà xát sượt cắt lên.
Kỹ thuật cắt của Thang Tư Niên gọn gàng, không đến một hồi liền đem mấy miếng cà chua chỉnh tề đặt ở trong cái mâm.
Khương Vọng Thư gọi điện thoại xong, từ trong phòng khách đi vào, tựa ở cửa nhìn Thang Tư Niên đang lấy đao cắt đậu hũ non, thăm dò hỏi cô: "Có cần chị hỗ trợ gì không?"
Thang Tư Niên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói rằng: "Không cần, chị cứ đi phòng khách ngồi chờ ăn cơm tối là tốt rồi.
Nhưng mà còn cần một ít thời gian, không phải vậy chị trước tiên đi tắm cũng được."
Cô một cái một kêu chị, Khương Vọng Thư liền cảm giác mình là thật sự có thêm một đứa em gái.
Thế là Khương Vọng Thư giơ tay phải lên, hướng về phòng khách đi ngược tựa như đánh đàn vậy: "Vậy chị liền ngoan ngoãn chờ ăn thôi."
Động tác này của nàng thật sự là quá đáng yêu, Thang Tư Niên suýt chút nữa nhịn không được bật cười.
Nữ hài trẻ tuổi cúi đầu, nhìn mình miếng đậu hũ dưới dao mình bị cắt đến lộn xộn, trầm thấp hư một tiếng.
Cắt miếng đậu hũ xong, lại chuẩn bị kỹ càng tất cả nguyên vật liệu, Thang Tư Niên lúc này mới nổ súng.
Đầu tiên là dầu sôi, đem cà chua xào qua sau, lúc này mới chuyển vào nồi, để đậu hũ cùng nấm kim châm vào đồng thời nấu canh.
Bên này nấu canh, đầu kia cũng nổ súng xào xương sườn.
Hai bên nổ súng, tổng cộng bỏ ra nửa giờ Thang Tư Niên cấp tốc làm tốt ba món ăn.
Nàng đem món ăn trang trí tốt để lên trên bàn ăn, sau khi dọn xong bát đũa, hướng ở ngoài kêu: "Chị Vọng Thư, ăn cơm tối."
Khương Vọng Thư vừa nghe âm thanh này, vội vã thả tay xuống, đến nhà bếp rửa tay cho sạch, ngồi ở trên bàn ăn.
Thang Tư Niên như thường lệ bới cơm cho nàng, Khương Vọng Thư đầu tiên là móc điện thoại ra vỗ một cái trên bàn cơm nước, sau đó vẫy tay để Thang Tư Niên lại đây, "Tư Niên lại đây, cùng chị selfie một tấm."
Thang Tư Niên tiến lên trước, dựa vào lưng ghế dựa, khuôn mặt nhỏ nhắn.
Khương Vọng Thư kêu cô cười một cái, cô liền miễn cưỡng bỏ ra một nụ cười, xem ra là dị thường quẫn bách, như bị bị cái gì hãm hại vậy.
Khương Vọng Thư chụp xong, còn ngửa đầu nhìn cô một cái: "Em làm sao đều không cười một hồi." Thang Tư Niên hết sức thành thật: "Em không quá quen cùng người khác selfie." Cô thấy Khương Vọng Thư mở ra WeChat tán gẫu, liền hỏi nàng: "Là gửi ảnh cho chị em sao?"
"Đúng vậy." Khương Vọng Thư nhìn màn hình điện thoại gõ gõ đánh, "Chị đem em lừa tới nhà của chị làm cơm, cậu ấy liền ở nhà một mình bên trong thê lương cơ khổ, chị muốn bắt nạt cậu ấy một hồi."
Thang Tư Niên bật cười, kéo ghế ngồi ở bên cạnh Khương Vọng Thư, nói rằng: "Ăn cơm trước đi."
Cô nói như vậy, Khương Vọng Thư lại hỏi cô: "Tư Niên, bức ảnh vừa nãy chị có thể gửi lên vòng bạn bè không?"
Thang Tư Niên do dự một chút, nhưng cũng chỉ là một hồi, liền gật gù, đáp một tiếng.
Tựa hồ làm xong tất cả, Khương Vọng Thư đưa điện thoại để ở một bên, cầm đũa lên gắp cục xương sườn, bỏ vào trong miệng, khen thưởng một câu ăn ngon.
Thời điểm cao trung Thang Tư Niên liền học được tự cơm, năm năm đại học rời nhà gần, cuối tuần cô hay về nhà, sẽ làm cơm cho Thang Thuấn Hoa mới vừa làm việc ăn.
Thời gian năm nhất, tay nghề cũng biến thành tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng khả năng không sánh được với dì làm cơm trong Khương gia, thế nhưng để Khương Vọng Thư cảm thấy ăn ngon vẫn là không thành vấn đề.
Lúc hai người ăn cơm, điện thoại Khương Vọng Thư không ngừng có tin nhắn, nhưng nàng đều không thấy.
Mãi đến tận sau khi thả bát xuống, Khương Vọng Thư mới cảm khái nói: "Chị cuối cùng cũng coi như là biết, tại sai hễ đến nghỉ đông hay nghỉ hè thể trọng của chị em sẽ đột nhiên tăng.
Cùng em ở cùng một chỗ, muốn không mập cũng rất khó."
Thang Tư Niên thấy nàng ăn no, liền chuẩn bị dọn bát đũa: "Chị Vọng Thư khuếch đại, chị em là vừa đến Đông Hạ không thích vận động vì vậy lúc này mới cảm thấy mập."
Khương Vọng Thư ngăn cản cô, "Để chị đi, em làm cơm vậy hãy để cho chị rửa chén nha." Thang Tư Niên còn muốn tranh một hồi, Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, chận lại nói: "Nghe chị, không cho giành."
Khương Vọng Thư quán đến không thích ở những chuyện nhò nhặt này giằng co, Thang Tư Niên gật gù rồi cũng là để Khương Vọng Thư tự mình dọn bát đũa.
Lúc đem bát vào nhà bép rửa, Khương Vọng Thư còn đang nói: "Chị là nói thật nha, chị của em cũng tự mình nói em ở nhà làm cơm cậu ấy đều có thể ăn thêm một chút."
Thang Tư Niên sát mặt bàn, không có trả lời nàng.
Cô nghĩ thầm, chị cô chính là khi ở nhà mình mình, không ai nhìn chằm chằm thỉ cả thức ăn ngoài cũng chẳng muốn chọn, ngày ba bữa ăn không quy luật.
Khương Vọng Thư sau khi rửa sạch bát, để ở một bên không để ý, lúc này mới lau tay từ phòng bếp đi ra, cầm điện thoại của chính mình lên.
Mở WeChat ra, Thang Thuấn Hoa quả nhiên trả lời hò hét cô ấy cũng muốn ăn.
Sau đó Thang Thuấn Hoa còn nói, Bánh Trôi đã là cái người trưởng thành, liền để Bánh Trôi nấu cơm cho cậu chống đỡ tiền thuê nhà tiền đi.
Khương Vọng Thư thấy thể ha ha nở nụ cười, nhìn hướng về phía phòng Thang Tư Niên nói rằng: "Tư Niên, chị em nói em lớn rồi, nên học độc lập.
Cậu ấy để em nấu cơm cho chị xem như tiền thuê nhà nha."
Thang Tư Niên cười trả lời một câu tốt.
Nói tiếp: "Nếu như chị Vọng Thư không chê, liền mỗi ngày quay về dùng cơm đi."
Cô là đứa nhỏ rất ít khi cười, đột nhiên cười một hồi như thế, cả người bỗng nhiên liền trở nên sinh động.
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, cười như này không phải nhìn càng tốt sao.
Thế là Khương Vọng Thư liền nói nói: "mếu như em cười cười nhiều hơn, chị nhất định mỗi ngày chạy về đến ăn chực."
Lõ tai Thang Tư Niên một hồi liền đỏ lên, nụ cười trên mặt cũng đã biến thành lúng túng ngượng ngùng.
Cô cúi đầu, ấp úng trả lời một câu cũng không phải không được.
Nói như vậy, Thang Tư Niên đẩy cửa phòng mình, trong miệng nói chính mình đến xem luận văn loại hình thoại, chạy như chạy nạn đi vào phòng.
Khương Vọng Thư nhìn bóng lưng của cô, sửng sốt một hồi lại bắt đầu mở WeChat cuồng Cue em gái của mình, nói cái gì mà "Em gái của chúng ta cũng quá thẹn thùng đi".
Thang Tư Niên trong phòng còn đỏ lỗ tai.
Cô ngồi ở trước bàn, nắm lấy lỗ tai của chính mình một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Cô hít sâu một hơi, cầm lấy bút điện mình đặt ở điện thoại khác, bấm Khương Vọng Thư trong danh sách bạn bè.
Bài cập nhật mới nhất "Bữa tối của em gái", bên dưới còn thả hai tấm hình.
Thang Tư Niên dùng ngón tay mở ra ảnh các nàng chụp chung, sau đó ấn đè rồi lưu lại, lúc này mới mở ra chỗ bình luận.
Bạn chung của cô cùng Khương Vọng Thư chỉ có một mình Thang Thuấn Hoa, bởi vậy Thang Tư Niên chỉ có thể nhìn thấy Khương Vọng Thư trả lời cho người khác.
Trả lời chỉ có hai cái, một là giải thích Tư Niên là em gái Hoa Hoa, một cái khác chính là không thể.
"Em gái Hoa Hoa."
"Không thể."
Nhìn này hai cái trả lời này, Thang Tư Niên có chút ngạc nhiên, đến cùng là cái gì "Không thể."
——
Tác giả có lời muốn nói:
Bánh Trôi, ngươi lớn rồi, nên học được phải làm (mai) cơm (shen) thay tiền thuê nhà.