Thang Tư Niên nghe được mình xếp dưới cả chị của mình, có loại cảm giác đã ở trong dự đoán.
Cô đem Khương Vọng Thư ôm vào trong ngực, chân đạp mặt đất, hơi hơi dùng chút lực rồi đem bàn đu dây lắc lên.
Khương Vọng Thư đang đem một miếng gatô cuối cùng đưa đến trong miệng cô thì, bánh gatô trong tay suýt nữa bị va lăn đi.
Nàng cầm toàn bọ đồ ăn trong tay ném đến trên mặt bàn rồi mới ôm cổ Thang Tư Niên ngồi ở trong lòng cô, theo bàn đu dây đồng thời lắc lư.
Thang Tư Niên lắc nàng, nhẹ nhàng nói: "Em còn xếp ở dưới chị gái a, em đối với chị không tốt sao? Em còn là bạn gái của chị a."
Khương Vọng Thư ngẩng đầu nhìn coi, thấy trên mặt cô vẫn treo nụ cười liền biết đang cố ý nói chuyện này, thế là nhẹ rên một tiếng trả lời: "Chị và chị của em đã biết hơn mười năm, cậu ấy đối với chị vẫn luôn rất tốt như là chị em ruột nha, vậy cậu ấy xếp thứ hai là đương nhiên a."
Thang Tư Niên giống như không phục, "Nhưng em cũng biết chị rất nhiều năm a, còn làm đồ ăn ngon cho chị bốn, năm năm, chị uống say cũng là ta đi đón, chẳng lẽ còn không sánh được với chị em sao?"
Khương Vọng Thư phải trả lời: "Này không giống nhau mà.
Chị là chị, bạn gái là bạn gái.
Coi như trước khi bạn gái là em gái, vậy cũng vẫn là chị em tốt với chị."
Một chuỗi quan hệ nói xuống, Thang Tư Niên quả thực bị Khương Vọng Thư chọc phát cười.
Cô đưa tay bấm tay ấn nhẹ trên mũi Khương Vọng Thư nhẹ nhàng tìm một hồi, một mặt cười sủng nịch, "Được được được, chị em tốt với chị.
Vậy em tiêu tốn mười năm tám năm, hoặc là cả đời tốt với chị, tổng có thể xếp lên vị trí thứ hai đi."
Khương Vọng Thư nhẹ giọng nói thầm, "Xem tình huống đi."
Khương Vọng Thư hơi hơi thẳng lên eo lên, ôm cổ rồi tựa ở trong lòng cô cẩn thận hỏi, "Vậy chị hỏi em nha, ngươi cảm thấy chị đối với em có tốt không?"
Thang Tư Niên gật đầu, "Rất tốt a."
"Thật sao, không có gạt chị?" Khương Vọng Thư tiến lên trước rất chăm chú nhìn kỹ mặt Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên gật đầu, hồi đáp: "Thật mà, em lừa chị làm gì đây?"
"Vậy thì tốt." Khương Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi ở trong lồng ngực Thang Tư Niên, tựa ở trước ngực cô nói lầm bầm: "Nếu như một ngày kia, em cảm thấy chị đối không tốt với em, nhất định phải nói nha."
"Nhất định, không nên để cho chị oan ức em."
Thang Tư Niên chỉ cảm thấy ngực cứng lại, cô ôm chặt Khương Vọng Thư trong lồng ngực, do dự đáp một tiếng được.
Ánh mặt trời chiếu vào từ từ đem hoa ảnh bốn phía kéo dài.
Thang Tư Niên ôm Khương Vọng Thư ở bàn đu dây biếng nhác ngồi một hồi lâu làm trôi đi không ít thời gian.
Đã gần đến chạng vạng, thời gian xem phim cũng không đủ.
Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư dính dính nhơm nhớp rời khỏi bàn đu dây, đơn giản lái xe đi siêu thị lớn gần đó mua thức ăn.
Sau khi hai người mua xong nguyên liệu liền quay về sau đó đi vào nhà bếp.
Thay dì từ trước đến nay vẫn làm cơm nấu cơm, dì còn hỏi cần dì giúp rửa rau không.
Nhưng Thang Tư Niên làm việc nhà nhanh nhẹn thực tế gọn gàng, dì thấy cũng không tiện nhúng tay liền để cho các cô tại nhà bếp tự mình dằn vặt.
Có thể là vì Thang Tư Niên lần đầu được Khương Vọng Thư dẫn về nhà ra mắt bà nội, nên cô luôn có một cảm giác như con dâu nhỏ rốt cục đã về nhà gặp ba mẹ, bởi vậy so với ngày thường lại hưng phấn hơn.
Cũng không sợ có người ngoài ở đây nàng liền ôm Thang Tư Niên eo, ở trong phòng bếp mù chỉ huy.
Thấy cô bỏ gia vị, liền ở phía sau nghĩ linh tinh.
Thang Tư Niên đối với nàng rất dung túng, cũng không quản lý mình tiện hay không tiện, cho phép do nàng ôm chính mình ở sau mò mò.
Tống Hướng Nhan từ trên lầu đi xuống theo mùi hương đi tới nhà bếp, vừa vặn nhìn thấy Khương Vọng Thư đút Thang Tư Niên ăn dưa Cáp Mật.
Nhìn thấy hai người ân ái như vậy, Tống Hướng Nhan bị ăn một bữa thức ăn chó chỉ cảm giác mình đêm nay không cần ăn cơm, no cũng phải bị các cô cho ăn no chết rồi.
Nàng liền vội vàng xoay người, làm bộ chính mình không nhìn thấy cái gì, đi phòng đến sô pha phòng khách ngồi, mở ra điện thoại lại chơi game.
Không có một hồi, Khương Như Lan cũng xuống dưới lầu.
Có lẽ là nghe được nhà bếp động tĩnh, lão nhân gia chắp tay sau lưng dọc theo phòng khách đi tới nhà bếp vừa vặn nhìn nơi này, đi đến nhìn xung quanh.
Tống Hướng Nhan chơi xong một ván game lại vặn thấy lão nhân gia đứng cách cửa phòng bếp không xa, chắp tay sau lưng lọm khọm lưng nhìn xem.
Tống Hướng Nhan cảm thấy kỳ quái, lại dùng dư quang của khóe mắt đánh giá bà nhiều lần chỉ thấy bà ở nơi đó một hồi mới di chuyển bước chân, chầm chập hướng về phòng khách đi tới.
Tống Hướng Nhan ngẩng đầu, hiếm thấy được trên mặt bà vui sướng doanh mãn.
Khương Như Lan ngồi vào trên sô pha sau đó đeo kính vào xem tiểu thuyết.
Tống Hướng Nhan thấy bà một mặt hài lòng, liền cầm điện thoại di động tiến đến trước mặt bà hỏi, "Bà nội, bà có phải là rất hài lòng với Thang Tư Niên a?"
Khương Như Lan gật gù, sau đó mới ý thức tới bên cạnh có Tống Hướng Nhan, thế là ngẩng đầu giận nàng một chút, "Lo chơi game đi, đứa nhỏ của bà hỏi nhiều như vậy làm gì."
Tống Hướng Nhan liền cười: "Con này không phải thay tiểu di tìm hiểu tìm hiểu xem ngài có thích cháu rể dì manh về hay không sao."
"Bây giờ nhìn lại, bà vẫn là rất hài lòng mà."
Khương Như Lan nắm máy, thở dài, "Miễn là con bé đối tốt với tiểu di con bà liền cảm thấy cái gì cũng tốt."
Tống Hướng Nhan thấy bà không muốn nhiều lời, thế là đáp lời nói: "Đúng vậy, người là tiểu di tự chọn, tiểu di tự nhiên sẽ chọn người tốt đẹp.
Huống chi, Thang Tư Niên xác thực là người rất tốt."
Khương Như Lan gật gù, tổng kết: "Con bé là người rất người tốt." Sau đó cúi đầu, tiếp tục đến xem tiểu thuyết mình còn chưa xem xong.
Tống Hướng Nhan thấy bà có chuyện làm, cũng là cầm điện thoại di động của mình lên, đem trận chiến chưa xong tiếp tục chơi.
Chờ Tống Hướng Nhan ở Hẻm núi vương giả chơi lại mấy lần, Khương Vọng Thư đã bắt đầu bưng thức ăn vào bàn, kêu mọi người ăn cơm.
Tính cả Lý quản gia thì ở trên bàn ăn chỉ có năm người.
Nhưng Thang Tư Niên vẫn làm rất nhiều, bỏ lại tiêu chuẩn hằng ngày lấy tiêu chuẩn cao nhất làm cơm.
Chờ sau khi Khương Như Lan rửa tay vào bàn, nhìn thấy thức ăn đầy bàn phong phú.
Lão nhân gia hiếm khi thấy được con cháu làm cơm nước, vui vẻ nói Thang Tư Niên rất giỏi ăn như vậy rất ngon cũng rất tốt.
Thang Tư Niên thấy bà hài lòng, cũng không khỏi mà hài lòng lên.
Trên bàn ăn đã không có mẹ Khương Vọng Thư ở đây, Thang Tư Niên nên cũng không còn là bữa trưa câu nệ.
Cô thấy khẩu vị Khương Như Lan khá tốt nên cũng đối đãi như trưởng bối gắp rau cho bà.
Trên bàn cơm, bà nội Khương cũng cùng Thang Tư Niên nói việc nhà, hỏi gia cảnh Thang Tư Niên.
Ông bà nội Thang Tư Niên đời đến sớm, cha mẹ đều là giáo sư đại học, kinh tế đã sớm tự do lúc này vừa vặn đi khắp thế giới.
Trong nhà chỉ có một người chị, quan hệ với Khương Vọng Thư phi thường tốt.
Bà nội Khương liền tính toán ở trong lòng, này thật đúng là quá thích hợp với Khương Vọng Thư.
Khương Vọng Thư từ nhỏ mất cha, cùng mẹ quan hệ cũng không sâu đậm, nếu như ở cùng Thang Tư Niên đúng là cha mẹ song toàn.
Đương nhiên, lão nhân gia sợ làm Thang Tư Niên sợ, ở trên bàn cơm đúng là không có đề lên chuyện cô Khương Vọng Thư kết hôn.
Chỉ là rất mịt mờ nói Khương Vọng Thư tuổi không nhỏ, năm nay còn làm việc cực khổ còn thân thể cũng không tốt lắm.
Thang Tư Niên nghe xong, tán thành gật đầu đồng thời biểu thị Khương Vọng Thư nên rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Dù sao thời điểm Khương Vọng Thư ở trên giường được ba, bốn lần liền mệt đến không được.
Nếu để cho Khương Vọng Thư biết trong đầu Thang Tư Niên nghĩ như thế nhất định là muốn xù lông.
Hơn nữa còn nhất định sẽ nói một chút chỉ là ba, bốn lần, vậy em nhận thử xem.
Một bữa cơm ăn đến Thang Tư Niên mơ hồ cảm nhận được ý đồ thúc giục kết hôn của bà nội.
Thang Tư Niên đúng là không nghĩ tới đại diện cho con gái thời đại mới Khương Vọng Thư cũng không thoát được vận mệnh bị trưởng bối thúc giục kết hôn.
Hơn nữa từ trong giọng nói của bà nội, Thang Tư Niên còn cảm nhận được bà tán thành chuyện này, thậm chí là hi vọng các cô nhanh kết hôn lên một chút.
Ý thức được điểm này thì Thang Tư Niên quả thực là vừa mừng vừa sợ, suýt chút nữa ở trên bàn cơm bật cười.
Cô dùng dư quang của khóe mắt đánh giá Khương Vọng Thư, cùng nàng lan truyền ánh mắt.
Khương Vọng Thư xem hiểu ánh mắt cô chế nhạo, đưa tay ở dưới bàn bấm Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên nghĩ thầm chị mờ ám cũng thật nhiều, đã lớn như thế thích bấm người nhưng không tốt.
Thế là ở trong lòng cô quyết định, sau khi cơm nước xong phải cùng Khương Vọng Thư nói chuyện chuyện này cho tốt.
Sau buổi cơm tối thì dì trong nhà dọn chén đũa.
Thang Tư Niên nắm điện thoại di động đi tới ban công gọi cho Thang Thuấn Hoa, nói chính mình đêm nay không trở về nhà kêu chị mình gọi thức ăn ngoài.
Thang Thuấn Hoa vừa ngủ đến bảy giờ tối mới dậy nên lúc nhận được điện thoại của Thang Tư Niên còn có chút choáng váng, một hồi lâu mới mất mát nha một tiếng.
Thang Tư Niên vốn là đối với chuyện dấu chị mình đã cảm thấy chột dạ, nghe được âm thanh này của chị, bận bịu cùng nói với chị mình nếu như buổi tối không biết ăn cái gì bản thân sẽ gọi thức ăn ngoài cho chị.
Thang Thuấn Hoa liền đáp lời tốt tốt, tiếp theo vui vẻ mà đem chuyện phiền toái gọi thức ăn ngoài giao cho Thang Tư Niên, đúng là không có hỏi Thang Tư Niên đi đâu.
Nói xong liền nói mình phải giao bản thảo, tắt cuộc nthoại với Thang Tư Niên đi soạn bản thảo rồi.
Thang Tư Niên đối với trò chuyện này dở khóc dở cười, xem điện thoại di động bị cắt đứt, vốn là muốn thuận thế lời nói ra toàn bộ đều bị chị mình ngăn chặn.
Cô xem điện thoại di động, than thở, sau đó đổ đến thư đến của mình xem.
Sắp qua một buổi tối nhưng thư đến của mình vẫn không có thư mới, tâm Thang Tư Niên không khỏi nặng nặng.
Thường ngày khi cô gửi thư cho cha mẹ thì không quá mười hai tiếng liền có thể nhận được thư trả lời.
Lần này phải lâu như vậy nghĩ đến nội tâm của bọn họ cũng vô cùng xoắn xuýt đi.
Con mình là đồng tính luyến ái, đối với đất nước chưa khai sáng chuyện này thì gia đình tiếp thu qua văn minh giáo dục tới nói, cũng là một chuyện vô cùng ghê gớm.
Biết là một chuyện, hiểu cùng ủng hộ lại là một chuyện.
Thang Tư Niên nghĩ thầm, bọn họ tất nhiên là xoắn xuýt, mà phần xoắn xuýt này cùng thận trọng vừa vặn thể hiện cha mẹ tôn trọng mình.
Có lẽ, cũng khó nói sau khi bọn hắn xoắn xuýt sẽ có một cái kết quả rất tốt.
Nghĩ tới đây, Thang Tư Niên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
Một ánh trăng khổng lồ trên bầu trời, đem tầng mây bốn phía đều nhuộm đẫm sắc thái mê ly.
Asnh sáng so với đêm qua còn muốn sáng hơn tựa hồ đang xua tan đáy lòng mê man của Thang Tư Niên, cô dùng sức mà cầm điện thoại di động rồi hít sâu một hơi mới xoay người trở lại phòng khách.
Vừa đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Khương Vọng Thư giẫm dép đến tìm mình.
Khương Vọng Thư thấy cô đi ra đùa giỡn nói rằng: "Em làm sao nói điện thoại với chị mình lâu như vậy a, chị còn tưởng em đi mật báo hết rồi."
Thang Tư Niên cầm điện thoại di động đứng chắp tay, nhìn Khương Vọng Thư cười nói: "Bà nội cũng kêu chị kết hôn với em, vậy em không nên cùng người nhà của em nói một câu sao?"
.................................
Tác giả có lời muốn nói:
Chị: "Ngày hôm nay chị vẫn cứ không biết gì cả.".