Thấy nàng rốt cục không khóc, Thang Tư Niên mới lấy khăn tay ra thay nàng tỉ mỉ mà lau nước mắt nơi khóe mắt đi.
Khương Vọng Thư nằm tại trong lòng cô nhỏ giọng hít khí, một hồi lâu mới bình thường lại đây.
Thang Tư Niên nâng mặt nàng lên ngón tay cái xoa nhẹ trước mắt nàng, ôn thanh hỏi nàng: "Chị khóc đủ rồi?" Khương Vọng Thư nhìn cô một chút, trong thanh âm còn mang theo khóc nức nở nhu nhược, "Em sao không khóc chút nào."
"Chị khóc nhiều thế, nếu như em khóc theo, vậy không phải cùng chị khóc rống?"
Trước đây lúc Khương Vọng Thư cùng Thang Thuấn Hoa ở Thang gia xem phim hai người này là khóc bao nên thường thường đều là ôm hộp khăn giấy trong tay, chăm chú dựa vào nhau khóc thành người nước mắt.
Từ rất sớm trước đây, Thang Tư Niên liền biết Khương Vọng Thư bề ngoài xem ra rất phóng khoáng, là khóc bao trăm phần trăm không hơn không kém.
Thiên tính của nàng, cùng Thang Thuấn Hoa là cực kỳ gần gũi, đều là tinh tế mẫn cảm, lãng mạn đa tình giống nhau.
Tuy rằng Thang Thuấn Hoa không có nói chuyện yêu đương, nhưng đem hết đa tình của mình trút hết vào trong tác phẩm nên vẫn thấy rõ ràng.
Vì lẽ đó mỗi lần khi thấy các hai cô ngồi cùng một chỗ, quay về màn hình TV lệ rơi đầy mặt, Thang Tư Niên luôn có loại cảm giác kỳ thực hai người đó mới là chị em ruột.
Dù sao lúc cô cùng Thang Thuấn Hoa xem phim mặt cô lúc nào cũng ở một bên không hề cảm xúc, thờ ơ không động lòng.
Cho tới một lúc Thang Thuấn Hoa còn có thể nhổ nước bọt kêu cô là kẻ đầu gỗ.
Khương Vọng Thư trước cũng cùng cô xem phim mấy lần, biết rõ cô là loại quá mức tư duy.
Nàng giơ tay, đập Thang Tư Niên nói rằng: "Lẽ nào em cũng không cảm động hả?"
"Em cảm động a." Thang Tư Niên gật đầu, rất thành khẩn nói rằng: "Đây là một câu truyện rất lãng mạn, em đương nhiên sẽ cảm động.
Thế nhưng không có nhiều cảm xúc như chị vậy."
Đầu ngón tay Khương Vọng Thư đâm về phía ngực của Thang Tư Niên: "Nơi này của em là tim sắt thép sao?"
Thang Tư Niên liền cười: "Có phải là tim sắt không không phải chị đã sớm biết sao?"
Khương Vọng Thư hừ một tiếng, tiếp theo trực tiếp ngáp một cái.
Thang Tư Niên cúi đầu, nhìn thấy khóe mắt nàng bởi vì buồn ngủ nổi lên nước mắt, liền nói nói: "Chị, có phải buồn ngủ không, vậy chúng về phòng đi ngủ chứ?"
Khương Vọng Thư gật đầu, ôm lấy cổ Thang Tư Niên làm nũng: "Vậy em cõng chị."
Thang Tư Niên nói rất tốt, liền buông nàng từ trong lòng ra, tiếp theo khom lưng ngồi xổm ở phía trước nàng, "Lên."
Khương Vọng Thư liền đem tay khoát lên trên bả vai cô, hơi hơi dùng chút lực nhảy lên trên người cô.
Nàng dùng hai chân kẹp chặt eo Thang Tư Niên, còn hai tay Thang Tư Niên hướng sau nâng hai chân nàng, cùng nàng nói: "Vậy chúng ta liền quay về."
Khương Vọng Thư nằm nhoài trên vai cô, cắn vành tai cô nói rằng: "Trở về, trở lại, quay về đi ngủ."
Thế là đèn trong phòng chiếu phim bật lên cùng loạt tiếng bước chân từ nơi nào đi ra, kiên định mạnh mẽ bước hướng về phòng của Khương Vọng Thư.
Thang Tư Niên một đường đưa nàng cõng đến phòng tắm, lúc này mới buông nàng ra.
Khương Vọng Thư tha thiết kêu Thang Tư Niên lấy bàn chải đánh răng, sau đó đưa đem kem xịt lên rồi đưa lại cho cô.
Thang Tư Niên rất có lợi, ôm eo Khương Vọng Thư cùng nàng đánh răng.
Thời điểm nằm dài trên giường, đã là rạng sáng một giờ hơn.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có đèn đường yếu ớt xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, lặng lẽ chui vào.
Thang Tư Niên nằm ở trên giường mềm mại, trong lồng ngực còn ôm mỹ nhân tâm tâm niệm niệm, trong lòng một chút ý nghĩ đẹp đẽ cũng không có.
Thường ngày vào lúc này, hai người đã sớm làm cùng một chỗ.
Nhưng ngày hôm nay chẳng biết vì sao, hai người đều không muốn động mà chỉ muốn lẳng lặng ôm nhau như thế, hưởng thụ một buổi tối yên tĩnh.
Phim khi nảy còn ở trong đầu, Khương Vọng Thư lại cùng Thang Tư Niên thảo luận một hồi.
Lúc nghe được Khương Vọng Thư nói hàng năm đều sẽ dành thời gian xem lại, Thang Tư Niên liền rõ ràng, đây là phim mà Khương Vọng Thư thích nhất.
Thang Tư Niên liền nhổ nước bọt: "Chị cùng chị của em, còn giống sở thích."
Khương Vọng Thư vui vẻ trả lời, "Đó là đương nhiên rồi, có thể trở thành chị em của chị, thì phải có nơi tương tự."
Thang Tư Niên tán thành ừ một tiếng, Khương Vọng Thư lúc này mới nhớ tới đến chuyện ngày hôm nay vẫn muốn hỏi.
Nàng cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Đúng rồi Tư Niên, ngày hôm nay em nói đã nói cho ba mẹ em, nói thế nào."
Đêm tối như có thể làm giảm lý trí, cùng với phòng tuyến tình cảm cứng rắn.
Rất nhiều chuyện giữa ban ngày khó có thể mở miệng, đã đến buổi tối khi tựa ở trong ngực người yêu, tựa hồ liền có dũng khí nói ra.
Thang Tư Niên hồi đáp: "Là tối hôm qua gửi email cho họ."
"Dù sao chị cũng dắt em giới thiệu cho bà nội.
Vậy em muốn bên chỗ em công bằng với chị một cũng, cũng phải nói cho ba mẹ."
Khương Vọng Thư cười khẽ, nhấc tay sờ xoạng tóc Thang Tư Niên, thở dài như thế nói rằng: "Thực sự là một đứa ngốc."
"Hả?" Thang Tư Niên không rõ vì sao, "Đang yên đang lành, tại sao nói em ngốc."
Khương Vọng Thư liền giải thích: "Vậy em liền rất ngu a, này rõ ràng liền không phải chuyện nhất định phải nói."
"Hơn nữa, ngươi hiện tại còn là một sinh viên a."
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút: "Em hiểu ý chị, chị cảm thấy em hiện đang chưa độc lập kinh tế, tùy tiện công khai sẽ bị quản chế đúng không?"
"Nhưng kỳ thực em đã cẩn thận suy nghĩ qua, phân tích tình cảnh bây giờ của bản thân, cảm thấy come out cũng không ảnh hưởng hưởng nhiều đến sinh hoạt của em, mới làm ra quyết định này."
Trong đêm đen, tiếng nói Thang Tư Niên nhàn nhạt, như là một tiếng máy khoan tiến vào lỗ tai Khương Vọng Thư, làm cho tâm hoa nàng run rẩy.
Thang Tư Niên nói: "Quyết định này cũng không phải kích động nhất thời, em đã trải qua tự hỏi bản thân thật lâu, đã thấy lợi nhiều hơn hại mới làm như vậy."
Cô thở dài nói: "Nếu như ba mẹ em không đủ rộng tân, không đủ thương yêu em, em cũng có chị nơi chị để dựa vào, vậy phỏng chừng là em phải oan ức chị cùng em lén lén lút lút kết hôn."
"Nhưng nếu em có cơ hội thành công công khai cưới chị, như vậy em tại sao phải oan ức chị?"
Buổi tối Thang Tư Niên là lý tính.
Không, không bằng nói cho tới nay cách làm của cô đều là lý tính.
Cô lý tính mà nó chỉ xuất thân từ một lập trường là tôn trọng Khương Vọng Thư.
Tôn trọng nàng, yêu nàng, không để nàng oan ức, đây chính là những việc Thang Tư Niên làm cho tới nay.
Được người như vậy trân trọng yêu, Khương Vọng Thư luôn cảm giác mình quá mức may mắn.
Thế là nàng thở dài, nằm nhoài trên ngực Thang Tư Niên nói rằng: "Em vừa nói như thế, làm chị cảm thấy ta nửa cuối năm nay gặp may mắn quá mức."
"Khoảng thời gian này, chị phải đi mua vé xổ số."
Thang Tư Niên cảm thấy kỳ quái, "Chị ơi tại sao đột nhiên chị nói như vậy?"
"Em xem xem, hơn nửa năm chị bị nhiều xui xẻo a.
Bị người ta cắm sừng, còn trả đũa, nhưng là mùa hè vừa qua khỏi đi thì chị có một người yêu chuẩn bị kết hôn." Nói tới chỗ này, Khương Vọng Thư chống đỡ đứng dậy, nằm nhoài trên người Thang Tư Niên, hai tay nâng khuôn mặt của cô, ép mặt cô thành bánh bao, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.
.
Kiếm Hiệp Hay
"Em nói xem nửa cuối năm nay có phải là chị qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, vận may siêu tốt?"
Thang Tư Niên đặc biệt chưa nói gì, còn chưa nói gì, Khương Vọng Thư liền nhụt chí nằm ở trên người cô nói rằng: "Chỉ là nói nói đến đỏ tình thì đen tài.
Cũng có thể chị mua vé xổ số cũng sẽ không chắc chắn."
"Hơn nữa nửa sự nghiệp cuối năm cũng sẽ gặp nguy cơ?"
Thang Tư Niên nghe nàng càng nói tư duy càng ngày càng xa, không nhịn được ôm nàng cười: "Chị đang đoán mò cái gì, chuyện làm ăn trong cửa hàng không phải vẫn rất tốt sao?"
Khương Vọng Thư liền thở dài: "Đó là bởi vì trước giờ chị vẫn luôn làm việc thật giỏi a."
Thang Tư Niên đáp lời nàng: "Vậy tiếp tục làm việc cho giỏi?"
Khương Vọng Thư nhìn nàng một cái, cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Vấn đề la ở đây, hiện tại chị đã không muốn làm việc thật tốt."
Thang Tư Niên nghi hoặc: "Tại sao? Bởi vì công việc quá mệt mỏi?"
Khương Vọng Thư lắc đầu, "Không phải, là bởi vì chị mới phát hiện chị là người không có tiền đồ như thế."
"Nói thế nào?"
Khương Vọng Thư liền giải thích: "Gần đây ở cùng một chỗ với em, chị liền càng ngày không muốn đi làm.
Không muốn vẽ, không muốn công tác, chỉ muốn cùng em ở nhà kề cận.
Mỗi ngày đều không muốn em đi ra ngoài đến phòng thí nghiệm, liền hi vọng em có thể cùng chị ở lại trên giường."
Khương Vọng Thư thở dài, cực kỳ tiếc nuối nói: "Nhưng em cũng không bồi chị cùng vạ giường."
Thang Tư Niên bật cười, "Chị, ý nghĩ này của chị cũng quá nguy hiểm."
Khương Vọng Thư hay dùng lực ôm cô, lấy một loại ngữ khí vô cùng không thể làm gì nói rằng: "Chị xong đời, chị mới phát hiện chị dĩ nhiên là yêu đương não."
Nàng nói, đưa tay một cái véo lấy mặt Thang Tư Niên, cau mày nói rằng: "Em nói mau, có phải là em lén lút cho ta đút thuốc gì cho chị không, làm sao làm chị cảm giác chính mình càng sống càng ấu trĩ."
"Chị rõ ràng là nữ cường nhân theo đuổi sự nghiệp a!"
Thang Tư Niên cảm thấy nàng đáng yêu chết rồi, ôm nàng nói rằng: "Chị là nữ cường nhân, cùng với chị là yêu đương não không có xung đột gì đâu a."
Khương Vọng Thư liền trừng cô: "Em xem đi, cả em cũng nói chị là người yêu đương não, vậy chị còn làm sao làm nữ cường nhân."
Thang Tư Niên nhẹ giọng dỗ nàng: "Vậy không có chuyện gì a, vậy chị cứ ở ngoài làm nữ cường nhân, về nhà chính là tiểu khả ái mà."
"Em nói ai tiểu khả ái đây?"
"Ai trả lời thì là người đó."
Thang Tư Niên nói, còn ngửa đầu ở trên trán nàng hôn một cái, ôn nhu nói rằng: "Ngoan nào, chị của em, tiểu khả ái của em."
Lỗ tai Khương Vọng Thư mềm mại, vừa được hống liền nhất thời vuốt lông.
Nàng lười biếng nằm nhoài trên người Thang Tư Niên nhẹ giọng nói rằng: "Được thôi...!Vậy bây giờ là em nói cho ba mẹ của em, nhưng chưa có được câu trả lời chích xác."
"Như vậy tình huống hiện tại, chúng ta không phải là đã có thể cân nhắc để nói với chị của em."
Thang Tư Niên kinh ngạc: "Chị à chị quyết định muốn nói với chị em?"
Khương Vọng Thư nhìn cô một cái: "Vậy không phải sao, em cũng gặp bà nội chị mà cũng chuẩn bị muốn kết hôn, không nói cho chị của em thì cậu ấy sẽ giết chị mất."
Khương Vọng Thư dùng ngữ khí khuếch đại: "Thứ ba lại không nói cậu ấy là chị của em, thì đầu tiên cậu ấy là chị em tốt của chị mà."
"Chị giấu cậu ấy lén lút nói chuyện yêu đương thì thôi, ăn em gái của cậu ấy thì thôi, sắp kết hôn còn không nói cho cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ bóp chết chị."
Khương Vọng Thư nói đến mức dị thường nghiêm túc, "Em chưa từng thấy chị gái em tức giận, bình thường toàn thấy như mặt trời nhỏ, ác miệng lên để chiến đấu thì lực nhiều như sức nóng của ánh mặt trời trên cao bạo phát."
"Bình thường tình cờ nhìn cậu ấy oán giận người khác rất thoải mái, nhưng nếu cậu ấy giận chị, chị sẽ rất sợ sệt nha."
Thang Tư Niên không nhịn được cười ra tiếng, Khương Vọng Thư nghe thấy cô cười, còn tức giận bất bình đánh cô một hồi, "Em còn cười a, mau mau nghĩ biện pháp, xem nói với chị gái em thế nào."
Thang Tư Niên nhẫn cười, "Em không nghĩ tới, chị lại sợ chị em như thế."
"Như thế xem ra, chị thật sự rất quan tâm chị của em a."
Khương Vọng Thư chuyện đương nhiên nói rằng: "Chị đương nhiên quan tâm cậu ấy a, cậu ấy là bạn thân nhất của chị, là duy nhất trên thế giới này"
"Thế nhưng..."
Khương Vọng Thư nâng mặt Thang Tư Niên, ở trên môi cô hạ một cái hôn, trịnh trọng nói: "Nói chuyện yêu đương.
Chị vẫn là không nhịn được yêu em."
...................!
Tác giả có lời muốn nói:
Cùng Bánh Trôi nói chuyện yêu đương, cũng không ảnh hưởng tình bạn với chị gái Bánh Trôi.
Thế nhưng lén lút nói chuyện yêu đương, còn giấu đi kết hôn mà nói thì chị Vọng Thư vẫn là bị chị của Bánh Trôi chém.
...................!
- Qua cơn bĩ cực hồi thái lai: qua giai đoạn gian khổ và bắt đầu thời kỳ hưởng sung sướng..