Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


Lột xong đống băng keo trên mặt, tôi tự vỗ mặt vài cái cho tỉnh người rồi tiếp tục làm việc, không hay mấy hành động vô tư của tôi nằm trong tầm nhìn của con nhỏ (sau này mới biết con nhỏ nhìn tôi biểu cảm vì đau nên mắc cười nhưng không dám cười lên tiếng)… Mải làm tôi cũng chẳng để ý con nhỏ về lúc nào… Thôi kệ nó, cũng có đáng gì đâu quan tâm chi mệt.

Tôi mãi mê với công việc của mình, thi thoảng vẫn để mắt ngắm nhìn mấy chị em con gái đẹp đẹp đi vào quán… Sài Gòn mà, đâu thiếu con gái đẹp.Làm xong, mệt nhoài cả người, bụng thì đói nhưng thực sự giờ vết thương mới hành đau nên chắc nhai cơm không nổi rồi, lại càng không thể uống với mấy ông nội kia nữa… tôi cũng không thích nhậu tí nào… Uống đại 1 ly bia xã giao, tôi bước đi ra về, sẵn kêu ông bảo vệ vô nhậu với tụi kia.

Lấy xe ra thì thấy trên rổ xe tôi có cái bịch trắng (ĐM xe tau tuy hư hỏng nặng nề cũng đâu phải cái thùng rác đâu, đứa nào chơi kỳ quăng rác lên xe tau rứa).Thấy cái bịch nặng nặng, tôi mở ra thử thì ra là một cà – men cháo hải sản đã nguội với cái chai gì toàn tiếng tàu không nhưng nhìn cái hình thì đoán chắc là thuốc để xoa bóp vết thương.

Tôi hỏi ông bảo vệ:– Ủa bịch cháo ai bỏ trên xe em vậy anh Hải.– Biết đâu! Chắc đứa nào tôi để phần ăn cho mày đó.

Hồi nãy không thấy mày ra ăn cơm mà.– Dà… chắc vậy quá thôi em về trước nha…– Không nhậu hả mậy…– Không anh.

Còn đau quá!– Ờ cẩn thận mày.

ĐM coi chừng bị đánh nữa đấy.– Chắc không đâu anh hehe.Tôi lạch cạch chạy chiếc xe cà – tàng về phòng trọ, hôm qua bị quăng, xe móp méo, nhưng cũng còn chạy được, từ từ sửa sau cũng ok.

Về nhà giở cháo ra… dưới ca – men có mảnh giấy nhỏ “Nhớ hâm cháo nóng rồi hãy ăn, thoa thuốc ngoài da ngày 3 lần, ăn xong rồi uống thuốc tan máu bầm vào nha”.

Ai có lòng tốt vậy nhỉ… à à không còn ai khác ngoài con bạn tôi, chắc biết tôi chưa ăn nên mua mấy cái này để bù đắp đây mà.

Con nhỏ dễ thương mà tính tình cũng tốt quá ta.Hôm sau đi làm… tôi cũng chẳng nói gì tới vụ bịch cháo nữa.

Tính tôi vậy, bất cần mà, việc hồi cấp 3 tôi giúp đỡ người này người nọ rồi người ta tặng quà lại cũng bình thường, chưa kể mấy món quần áo tự gửi hộc bàn, rổ xe… không có chủ nhân cũng làm tôi quen với vụ này… Con nhỏ lại đến uống nước, mặc đồ khác nhưng vẫn nét mặt đó, mái tóc vàng và chỗ ngồi đó… tất nhiên món uống cũng giống như hôm qua.

Cam vắt bỏ muối! Hôm nay tôi không đi một mình mà đi với đứa nào khác… không phải con đi chung hôm đánh tôi.

Nhỏ này cũng đẹp, nhưng không thể so với nhỏ kia được…Quán tôi lại rộn bởi hôm nay có tới 2 đứa con gái đẹp vào quán.

Thực ra quán không thiếu khách đẹp, nhưng giờ tầm chiều này quán ít khách, mà con nhỏ kia mặc đồ lúc nào cũng rất nổi bật cho nên làm tụi phục vụ chộn rộn vậy thôi.

Tôi đứng oder nước cho con nhỏ mặt mày hôm nay không băng keo nhưng cũng sưng sưng, nâu nâu đỏ đỏ bầm bầm:– Như cũ ha.– Còn chị? – Tôi quay qua hỏi con đi cùng, tự nhiên nhìn tôi hồi lâu rồi cười ngặt nghẽo…– (Bà mẹ cái con điên này… mặt tau bầm chút thôi mắc gì mày cười như bị điện giật dzậy)… Dạ chị dùng gì ạ…– … È… hem ừ ừ… cho em ly ép dưa hấu (hay dưa gang gì không nhớ rõ)…Tôi gật đầu theo lệ rồi bước đi.

Bưng nước ra cho 2 đứa này thì là một người không ai khác – thằng cha quản lý (giành để được nhìn chứ gì)… Tôi lại tiếp tục làm việc bình thường, tất nhiên tôi chẳng gia nhập cái đám nhiều chuyện và cũng chẳng để ý tới bàn con nhỏ mặc dù tôi phụ trách khu vực đó… có muốn làm cũng chẳng có cơ hội vì thằng cha quản lý cứ vòng vòng chỗ đó hoài mà… được khoảng tiếng con nhỏ đi lại gần tôi hỏi:– Nhà vệ sinh ở đâu – đúng gần mà cao hơn tôi cả nửa cái đầu, tôi quay lại thờ ơ.– Chị đi thẳng theo cái đường sỏi… thấy cái hồ nước nhỏ, nhìn bên tay trái trong góc có cái cổng 2 cây cột to đùng, đi vào là thấy.– Cảm ơn ha!Rồi con nhỏ quay lưng đi, hix xịt cái giống gì mà thơm ớn, đi cái tướng thì nhìn ghét dễ sợ, mang đôi giày cao gót… hèn chi… cao hơn tôi quá trời… ăn gian bà cố (ôi chiều cao của mình khiêm tốn thiệt, ức ức).Con nhỏ đi tới đâu, ít nhất cũng có 2 – 3 cái đầu ngoái lại nhìn, đúng là nói so với diễn viên hay người mẫu thì hơi quá, nhưng con nhỏ đúng là có nét gì đó rất thu hút người khác… Có lẽ trong quán này là trừ tôi ra… đơn giản vì tôi cũng chẳng muốn dây dưa liên quan gì, mà ai tôi đã không để ý rồi thì thái độ của tôi sẽ làm đối phương tưởng chừng như không tồn tại vậy…Tan ca… tôi lặng lẽ chạy chiếc xe cà tàng về nhà… lười đi sửa xe thật… Người cũng bớt đau, có lẽ nhờ chai dầu thoa của con bạn mua ở đâu tốt quá, tối đau ê ẩm… xoa vào sáng ngủ dậy là thấy đỡ đau liền.

Nói là đỡ chứ cử động thì khó khăn lắm, giờ làm việc đi lại cả ngày, người cứ như bị ai đè bóp mạnh vào khắp người, nặng trĩu.

Nuốt vội tô cháo lòng, tắm rửa xong lên giường nằm ngủ luôn.

Mấy ngày rồi không nhắn tin với chị… vì hôm trước chị có nói đừng nhắn tin cho chị nhiều vì chị muốn để tới chủ nhật gặp luôn chứ nhắn tin nói chuyện nhiều chị sợ chị đổi ý không gặp tôi được.Hix… Trả lời tin nhắn hỏi thăm của mấy đứa bạn, có cả nhỏ Linh và chị Lan nữa… được một lúc tôi ngủ hồi nào không hay… trong mơ chập chờn là gương mặt của con nhỏ ngoài quán (má ơi ám ảnh trong từng giấc mơ luôn)…Hai ngày trôi qua, chẳng có gì đặc biệt, tôi vẫn đến lớp học trong im lặng, ghé tiệm net bắn SA (Biệt đội thần tốc) đã rồi chạy lên quán.

Thực ra từ lúc mới làm cho đến mãi về sau phần vì còn đi học, phần tôi thân với ông quản lý và cả ông chủ nên tôi được đặc cách đi làm không theo ca nào… có hôm buồn buồn là tôi lại chạy lên quán làm, bận học thì gọi nói một tiếng… đổi lại tôi phụ giúp ông quản lý việc lặt vặt, ngày lễ ngày đặc biệt gì cũng là tôi với ổng ngồi chuẩn bị trang trí này nọ… có khi tôi ngủ lại giữ quán luôn.

Con nhỏ đó vẫn đến quán vào tầm tối, lúc tụi phục vụ ăn cơm… Vẫn ngồi chỗ cũ và vẫn làm trung tâm sự chú ý trong quán trừ lúc có cô diễn viên hay người mẫu nào ghé qua quán và tất nhiên vẫn nhận được tự tôi sự thờ ơ… Đột nhiên ông quản lý lại gần tôi khều khều kéo tôi ra 1 góc:– Nè M! Anh nhờ mày 1 chuyện.– Ừ a nói đi.– Mày… mày lại xin số điện thoại nhỏ đó giùm tao được không?– Con nào?– Thì nhỏ ngồi bàn 20 đó – vừa nói ổng vừa vạch cái lá cây chỉ về phía con nhỏ.– Thôi thôi… tự nhiên quen biết gì xin ba.– Mày thiệt nhát quá (bà mẹ ai nhát hơn ông nội)… ráng giúp tao đi… anh em không mà…– Nhưng mà sao kêu em…– Thì tại tao thân với mày… tụi kia mà biết, nó cười cho thúi đầu.– Trời ơi ông tự xin đi…– Ngại mày… giúp tao, tao đền ơn mày 2 ngày lương…– 2 Ngày lương thì… cũng… thiệt lòng mà nói thì…– Đ.

M mày thắng chết tiệt… rồi 2 ngày lương, 2 chầu ăn sáng.

Ê đừng nói xin cho tao nha mày!(Không lẽ xin cho tui @@)– Hề hề cũng được… – thực lòng tôi chẳng sợ gì… vụ xin số này tuy tôi không quen nhưng quản lý nhờ mà không giúp thì cũng không thể không giúp… bác nào đi làm việc thì hiểu có mấy ai dám cãi lời sếp mặc dù thân thiết.Tôi bước lại bàn con nhỏ một cách rất hùng dũng… đúng là người ngay thẳng không có tà tâm tôi vậy các bác ạ.

Chìa tờ giấy ra trước mặt con nhỏ tôi nói nhẹ:– Chị có thể cho tui xin số điện thoại được không…– Con nhỏ tròn xoe mắt nhìn tôi – chắc shock lắm đây khi mấy ngày nay tôi chẳng bao giờ để ý nhìn tới con nhỏ mà bây giờ tự nhiên xin số – … sao tui phải cho?– À không! Tui xin giúp cho anh quản lý của tui – khà khà chắc thằng chả đang nhột lắm đây.– Chứ không phải xin cho mình à…– Tùy… tui xin dùm… cho không cho thì tui không quan tâm.– Xin số dt con gái mà nói gì thấy ghét vậy….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui