Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


– Dám… không… ta uýnh phù mỏ…… tôi 1 tay cầm lấy tay chị, 1 tay chọt vào hông chị… chị cười ngặt nghẽo… thế là hai đứa lăn từ trên ghế xuống đất… chọc qua chọc lại… la, hét, cười… và tự nhiên tôi nghe tiếng ai đó gọi nhỏ nhỏ:– Anh chị ơi… xin lỗi…Tôi dừng lại… chị cũng dừng… nhìn lên… nhìn xung quanh… ai cũng đang nhìn hai đứa, cái giọng nhỏ nhẹ anh chị ơi là của một cô nhân viên trong trang phục màu đỏ… Chết cha… lo giỡn… quên mất vụ đang ở nơi công cộng và chị với tôi đang vô tư đóng phim cuồng loạn giữa bàn dân thiên hạ… xung quanh nào là bắp, nào là cá viên, nào là nước coca văng khắp mặt đất… hết can đảm nhìn xung quanh… tôi chuyển qua nhìn chị, chị cũng nhìn tôi… hai đứa bổng phì cười khúc khích… Vội vàng đừng dậy tôi gãi gãi đầu nói với chị nhân viên yêu quý…– Chị chị… cho tụi em xin lỗi… – cái người kia dọn bắp đi (tôi quay qua nói với chị rồi tiếp tục quay lại nói với nhân viên) – xin lỗi… hì hì quên mất… tại…– Mong anh chị đừng đùa quá mức nữa ạ… đây là nơi công cộng… – chị nhân viên vừa cười vừa nói.

Tôi cười hì hì cắt lời…– … rồi rồi… không có lần sau đâu… chị thông cảm hen… để để tụi em dọn… nói rồi tôi lui cui cùng chị dọn qua loa… vội vàng cái chiến trường nhỏ giữa những ánh mắt ngạc nhiên và lời bàn tán, tiếng cười khúc khích trêu chọc nửa… Chị nhân viên gọi 1 người nhân viên vệ sinh lại giúp 2 đứa… Xong xuôi tôi vội kéo tay chị chạy về phía WC… mắc cười nhưng không dám cười lớn.– Hix hix tại nhox… trời ơi xấu hổ quá – vừa nói chị vừa bịt mặt quay vô tường.– Hì hì ai biết… tại chị kìa…– Tại nhox ấy…– Mệt… chị cũng hay quá… giỡn xung thấy ớn…– Huhu có biết đâu… quên mất tiêu…– Haha giờ coi phim nửa không – tôi cười gỡ tay chị ra khỏi mặt.– Coi… thì coi.– Không mắc cỡ hả.– Trong rạp tối thui chắc hổng ai nhận ra mình đâu…– Uhm… vậy… giờ sao…– Thì vô phòng chiếu trốn đi chờ tới giờ lun… còn có 10 phút mà…– Uhm… vậy đi…– Khoan…– Gì nửa…– Nhìn nè… dơ đồ, dơ tay chị hết rồi nè – chị xòe tay trước mặt tôi…– Uhm thui vô WC rửa đi, chải lại tóc nửa kìa… Á chết cha… cái giỏ xách của chị đâu…– … chị chị không biết… chết rồi…– Đứng đây để nhox kiếm… à mà thui vào WC rửa đi nhox kiếm được rồi…– Nè… mua nhớ nước uống với bắp đi nghen.Tôi chạy ngược trở lại chỗ giỡn hùi nảy, may quá… chị nhân viên tốt bụng đang cầm giỏ xách nhìn tôi cười…– Dạ dạ… cảm ơn chị… – tôi lúng túng gãi đầu.– Hi hi thiệt hết nói nổi anh chị…Tôi cười trừ rồi quay qua quầy bán nước…– Chị… cho em 1 phần giống hồi nảy…Cái chị nhân viên nước vừa cười vừa lấy nước với bắp cho tôi, chị nhân viên kế bên nói qua…– Hay anh mua luôn 2 phần đi, mất công chút giỡn khỏi mua lại… haha…Cả đám nhân viên với khách đứng cười phá lên làm tôi muốn độn thổ luôn.– Thôi thôi… không dám giỡn nữa đâu hehe…Tôi ôm hai ly nước với bịch bắp chạy ào đi kiếm chị… Vừa thấy tôi chị đã cốc vô đầu tôi rồi cười…– Cho chết!Hai đứa kéo nhau vô rạp kiếm chỗ ngồi… Phim cũng bắt đầu chiếu… Lại giành nhau bịch bắp… không nhờ cái bà ngồi kế bên quay qua nhắc nhở chắc cái màn giỡn hồi nảy lại tái diễn nửa quá… Vậy là im lặng xem phim…Hơn một tiếng rưỡi trôi qua… phim cũng bắt đầu kết thúc mà tôi chẳng hiếu nội dung là gì và cũng chẳng nhớ được phim đó là phim gì… đơn giản… tay, vai trái tôi giờ toàn là vết móng tay, vết cắn của chị… Lần đầu tiên trong đời tôi phải chịu cực hình suốt hơn tiếng rưỡi đồng hồ… Tôi đoán chắc phim đó mang tiếng hành động chứ cũng kinh dị lắm đây… nên hậu quả của nỗi sợ là vậy nè… Ra khỏi rạp hai đứa kéo nhau đi ăn pizza…– Đút cho nhox ăn đi.– Tại sao ta phải đút cho ngươi.– Nè – tôi chìa cánh tay chi chit vết thương ra cho chị xem.– Thì sao.– Coi phim gì… bấm, cắn người ta… cứ như muốn ăn thịt nhox ấy.– Hì hì… tại chị sợ chứ bộ.– Dzậy sao không tự bấm mình.– Chị là nữ hoàng mà… nhox con đừng có phân bì hoài… ăn đi… không chị ăn hết ráng chịu.– Èo… ăn 1 mình riết… rồi mập thù lù cho coi.– Xí… khỏi lo cưng… chị mập nhưng tấp nập người theo nghen: P…– Hix… thuaaaa you win – nói gì cũng nói được hết á… tôi giơ tay đầu hàng.Ăn xong, làm ầm cái quầy pizza của người ta xong, chị bắt tôi đi dạo vòng vòng xem quần áo, trang sức ở tầng một.


Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều đồ đẹp và sang trọng như vậy, chị đi trước tung tăng hết xem cái này đến thử cái kia… sau lưng lại là hình ảnh đối lập hoàn toàn… tôi nhỏ xíu… lạc lõng đi theo nhìn chị… tôi chẳng dám nhìn xung quanh hay xem bất cứ thứ gì vì giá của chúng hoàn toàn nằm rất xa ngoài khả năng của tôi.Đi vòng vòng chán… chị dẫn tôi đi chơi bowling, chơi bi – a, gắp thú, bắn súng, thảy banh và… cả trò… thú nhún @@Vui vẻ, đùa giỡn với nhau quên cả time.

Mới đó đã 4h chiều… cũng đến lúc chị và tôi tạm biệt nhau, 5h30 tôi phải về quán làm nữa mà.

Ngồi nói chuyện linh tinh được 1 lúc thì chú 3 (tài xế nhà chị) lái xe ra tới.


Chờ tôi lên xe bus xong chị mới bước vào xe lái đi.

Tôi quay lưng nhìn theo bóng chị… Mãi chơi… tôi quên mất cả thế giới của chị và tôi khác xa nhau như thế nào… Chị bước lên xe… cứ như chị bước chân lên một thế giới khác ấy, kiêu sa… và sang trọng quá… Vậy mà không hiểu sao chị lại quen được với tôi… và có cả một ngày nghịch đã đời như vậy nữa.Dòng suy nghĩ cuốn tôi đi, SG dần về tối… Tôi bước xuống xe lao ngay vào quán.

Ông Kha mặt mày nói trách vài câu cho có lệ rồi thôi… tôi vào thay đồ rồi trở ra vị trí cũ của mình tiếp tục công việc phục vụ.


Hôm nay chơi với chị… 2 đứa cộng lại cũng kha khá… riêng tôi… đi tong nửa tháng lương (… Lo tính toán tổn thất… tôi suýt đứng tim bởi một tiếng nói lạnh lùng ở góc bàn… không cần nhìn tôi cũng biết là bàn của con nhỏ hay ngồi.– You late! – Con này vô duyên, tôi đi làm trễ liên quan gì con nhỏ cũng có phải hẹn hò gì đâu mà bày đặt du du lây lây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận