Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


Chạy xe ào về nhà tắm rửa xong tôi nằm dài ra nghịch cái điện thoại mới.

Hơi khó xài một tí, nhưng nói chung nghịch khoảng nửa tiếng cơ bản tôi đã biết sử dụng điện thoại khá rành rồi… Điện thoại có cài nhạc sẵn… chắc điện thoại cũ của ổng… vậy là nằm bật nhạc lên vừa nghe cho dễ ngủ… Quái… nhạc đa số là nhạc trẻ… có mấy ca sĩ tôi nghe giọng biết, có mấy bài cũng hay hay nhưng âm thanh còn hơi kém… haizz… chắc là đứa ca sĩ nghiệp dư nào tự thu âm ở nhà đây mà.

Kệ… hát cũng hay… để nghe cho lạ tai cũng được.Sáng dậy… mở điện thoại ra thì có một tin nhắn từ số máy lạ…– Do toi (đồ tồi) do dang ghet.Ơ, đéo mẹ sáng sớm chưa gì đứa nào kiếm chuyện chửi tôi rồi… bực mình tỉnh cả ngủ.

Điện thoại mới nên có lưu tên đứa nào đâu mà biết… Đành dậy ăn sáng rồi phắn ngay lên trường.Đang ngồi học thì lại tin nhắn tới… là số của chị…>>”Nhox, chi chiu thua.

Nhox dang lam gi vay”>”Chiu thua gi chi, nhox dang hoc”>>”Mai nhox ranh không”>”Uhm mai nhox ranh buoi sang”>>”Vay mai 7h nhox ra cafe cu nha, minh di choi”>”Uhm nhox biet rui mai gap chi”>>”Uhm hihi nhox hoc ngoan nha”Cầm điện thoại trong tay… tôi cảm thấy vui… vui lắm… thì ra tôi vẫn còn cơ hội gặp chị… Vậy là ở đất Sài Gòn này… ngoài ông Kha với con bạn làm chung… tôi vẫn còn giữ được một người bạn nữa là chị… ít nhất là thêm 1 ngày mai nữa… Học hai buổi, thời gian dài như 2 thế kỷ, ngủ mấy giấc mà cũng chưa được thả tù… chỉ mong sớm tới ngày mai được đi chơi với chị.Tan học bụng đói cồn cào tôi vọt ngay qua quán kiếm ăn.

Hôm nào mà lười nấu ăn tôi cũng chạy qua quán thế nào cũng có cơm phần để ăn, còn không thì vào bếp đứng xớ rớ nghịch một tí là anh đầu bếp cũng nhét vô họng tôi vài món cho yên chuyện… Hôm nay ổng chơi sang, cho tôi luôn 2 miếng bít – tết to đùng với 2 ổ bánh mì khà khà… dzô mánh.

Rinh chiến lợi phẩm tôi trốn lên khu vực D (trên gác) ngồi rung đùi nhâm nhi.

Giờ này đa số tụi phục vụ đi qua phòng ăn hết rồi… Đang ngồi thưởng thức, lẩm nhẩm hát thì cái bốp… đứa nào uýnh 1 cái lên đầu làm tôi suýt phun hết đồ ăn trong miệng ra… quay lại thì hỡi ôi… ông nội Kha đứng 1 cục sau lưng tôi…– ĐM, thì ra cái đứa hay ăn vụng đồ ăn trong bếp là mày… gan trời hả con…– Ế ế… cái này có người chế biến công khai đàng hoàng cho em à nha – tôi vừa rinh dĩa đồ ăn vòng ra sau cái ghế đứng cười… chưa kịp cười thành tiếng thì sau lưng con nhỏ xuất hiện… lại hồn… đâu ra dzậy má.– Đi xuống dưới bếp ngồi ăn thằng trời đánh… mày ngồi đây tụi kia nó thấy rồi ăn nói sao.– Yes yes đại ka – tôi luồn luồn sau cái ghế chạy ra cửa… khà khà… nghĩa là từ nay ăn khỏi trốn ông chứ gì… tôi cười khì khì.– Ê ăn nhanh lên phụ trang trí, khách đặt sinh nhật nha mày.Tôi lách người qua con nhỏ chẳng thèm nhìn lại – … biết rồi ông – … Tôi chạy đi xuống bếp ngồi ăn, xong tôi chạy trở lên khu D không quên ghé quầy pha chế chôm mấy miếng dưa hấu tráng miệng.

Con nhỏ vẫn ngồi đó soạn mấy cái chữ… quái con này bữa nay tính làm phục vụ luôn hay sao nhỉ…– Anh Kha… giờ sao đây…– Thì mày coi dán mấy cái chữ lên tường, thay luôn mấy bình hoa đi, dọn chén nĩa ra… ơ chuẩn bị sinh nhật mà còn hỏi là sao thằng quỷ…– Không ý em là… – tôi chỉ về phía con nhỏ…– À bữa nay sinh nhật bạn nó… em ấy giới thiệu tổ chức ở quán mình đó.– Ờ.– Mày ở đây coi làm với em, tao đi lấy bánh sinh nhật… à coi dặn đầu bếp làm nhanh mấy món trong thực đơn nha mày… – ổng đưa cho tôi tờ thực đơn xong chạy ào đi.Hôm nay ngày gì mà xui nữa… đã chẳng thích chẳng ưa gì mà cũng phải ngồi chung phòng, hợp tác làm việc nửa chứ… Hôm nay nhìn con nhỏ hiền thiệt… mặc chiếc váy màu trắng chấm bi, khoe nguyên cái lưng trần… người đẹp có khác, biết cách ăn mặc nửa… tiếc là… tôi chẳng thích con nhỏ ngay từ ngày đầu…– Treo cái này lên coi… đứng hoài hả…Con nhỏ giọng lạnh tanh chìa sấp chữ cho tôi… Giật mình… tôi lẳng lặng cầm mấy cái chữ bắt ghế cao đừng dán chữ lên tường… Con nhỏ đứng dưới cắp tay phía sau nhìn theo, thi thoảng chỉ chỉ giọng cứ như ra lệnh…– Bên này… chứ H dán xích qua trái chút… méo kìa… dán lại coi… – trời à muốn nổi điên với con nhỏ… bình thường tôi làm một mình có ai chỉ đạo đâu, hôm nay đâu ra con sếp lanh chanh này nữa…– Dán thêm mấy ngôi sao nửa thì đẹp ha – con nhỏ cười tít mắt dong đưa người nhìn lên tường rời nhìn qua tôi… Nụ cười này đủ giết bất cứ thằng nào… trừ tôi.– Tự làm đi.Rồi tôi quay lưng đi xuống phòng đồ đạc rinh các thứ dao, chén, nĩa, dĩa, khăn trãi bàn, ly, nến… Cỡ nửa tiếng chuẩn bị, mọi thứ cũng gần như xong xuôi… con nhỏ vẫn ngồi lục cái đống chữ… chắc là kiếm mấy ngôi sao.

Tôi thở phì 1 cái… con này cứng đầu thiệt… nghĩ là nghĩ vậy, tôi cũng đi xuống phòng mang lên 1 bịch to chữ dán tường nữa, trong này có trái tim, ngôi sao, mặt trăng… tha hồ cho con nhỏ lựa.

Coi bộ con nhỏ thích lắm… vừa chọn lựa vừa hát khe khẽ… Gom mấy thứ không cần thiết đem xuống cất… khi bước lên tôi suýt bật máu mũi vì con nhỏ đang đứng trên cái ghế cao dán sao, đôi chân trần của con nhỏ mịn màng, một chân quỳ trên ghế, 1 chân buông thong tự do đung đưa @@… do phải với tay lên cao khiến con nhỏ phải nhón chân lên, cái eo cong đi và tất nhiên phần mông con nhỏ có cơ hội chu ra… cả người ocn nhỏ tạo nên những đường con quá hoàn hảo…Chợt tôi nhìn xuống chân ghế, có cái ly rượu bị bể… chưa kịp nhắc thì con nhỏ đã dán xong thủ thế nhảy xuống đất… kiểu này con nhỏ mà chạm đất thì hai bàn chân nhỏ toàn là máu chắc… thật là nguy hiểm… con nhỏ đã bước 1 chân xuống bắt đầu nhảy rồi… tôi lao tới la lên:– Nè coi chừng!Con nhỏ quay lại nhìn tôi nhưng người vẫn thả tự do… ôm con nhỏ thì có thể tôi không kịp ôm lại nửa rồi… vậy là trong phút giây nguy hiểm đó… không biết thằng thành thần nào xui khiến… tôi vội đưa hai tay đỡ dưới hai bàn chân con nhỏ… tất nhiên sức 2 tay tôi không thể chịu nổi cả 1 người đang rơi xuống… vậy là chân nhỏ chạm tay, còn 2 bàn tay tôi thì được tiếp xúc trực tiếp với mấy mảnh ly vỡ.

Con nhỏ té ngồi hẵn lên mặt tôi, dùng hết sức bình sinh tôi dùng vai và đầu hất con nhỏ sang 1 bên… hậu quả tôi té dụi vai trái lại vinh hạnh tiếp xúc trực tiếp với mấy mảnh thủy tinh bé bé xinh xinh một lần nửa.– Làm ăn không biết coi trước coi sao hết vậy – tôi lạnh lùng buông một câu… nhưng vẫn ngồi kéo con nhỏ dậy, xoay con nhỏ qua lại kiếm tra chân cẳng con nhỏ xem có vết thương nào không – … đâu có sao không… có bị đâm chỗ nào không… thật là…– Không… không sao… – con nhỏ lắp bắp… chắc hoảng lắm đây…– Thôi không sao thì tốt, chạy ra góc lấy cây chổi với ki hốt rác lại dùm coi…– Nhưng mà… – con nhỏ mặt sợ hãi chạy lại cầm hai cánh tay tôi giơ lên – chảy… máu… rồi nè…Chúa ơi… quên mất tiêu mình đang bị thương… con quỷ nhắc làm chi không biết làm cái đau tưởng đi tuốt lên mây giờ ùa ào ào trở lại… Đau điếng cả người… Bổng con nhỏ cầm lấy cây dao trên bàn…– Ê ê tính làm gì hả… tôi lùi lại – (má ơi không lẽ thấy chân với mông có 1 chút mà tính thủ tiêu tôi hay sao… tau cứu mày mà con điên)Con nhỏ dùng dao cắt luôn một miếng vãi to từ cái váy của con nhỏ (quá dứt khoát) – sau này nhớ lại mới thấy cái ngu của con nhỏ… xung quanh khăn trãi bàn cả đống không cắt… đi cắt cái váy đang mặc… làm tôi được nhìn cái đùi trắng nõn của con nhỏ =))– Ngồi xuống coi… tui băng cho… máu chảy quá trời kìa….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui