Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


– Thì học làm được chưa… đừng coi thường nha… chị thông minh lắm đó…– Ớn không… ừ nhớ làm… mua dùm nhox lun mấy viên thuốc đau bụng hen haha…– Xí… không phải dễ được ăn bánh ta làm đâu nghe chưa… có đau bụng cũng phải ăn… không cho bỏ…– Tại sao… muốn giết nhox hả…– Haha không tại sao hết đó là lệnh…– Hix tàn nhẫn quá nha…– Hihi mới biết hả… thui không nói với nhox nửa chị phải đi rồi…– Đi đâu…– Nhìu chuyện, đi làm đi, nói hoài… tut tut…Bó tay với chị… lớn rồi mà cứ như con nít ấy… ào ào không khác gì cơn gió cơn gió… một cơn gió nghịch ngượm, dễ thương… và cũng xa quá… Lòng tôi lại thoải mái hơn… từ ngày đầu nói chuyện với chị trên mạng… tôi cũng không biết lý do tại sao, nhưng cứ buồn… nói chuyện với chị… là tôi lại vui… lại yêu đời… Bộ phim kinh dị này đúng kinh dị, Saw 5… coi mà ớn tới óc… chị tôi mà xem phim này… dám chừng cắn lìa cái tay tôi lúc nào không hay luôn à:– S… Xem phim được một chút, đang hay… lại rủa cái thằng nào kê đơn thuốc cho tôi, mí mắt cứ sụp xuống… cố gắng nhướng mắt lên coi… coi… coi và cuối cùng… tôi coi bằng cái lỗ mũi =)).Thức dậy… mới 6h sáng… tin nhắncủa chị… vỏn vẹn 1 câu “do lam bieng day di”… cha chả… sáng sớm đã bị nói xấu… từ từ để đó chừng nào tay lành nhắn tin được trả thù sau… Tiếng đập cửa ầm ầm… gượng dậy đi ra dùng chân mở cửa… Ông Kha với con bạn tôi đang đứng ở ngoài…– Dậy mày… đỡ chưa… đem đồ ăn sáng qua cho mày nè…– Ủa… mua chi tới 2 phần anh…– Đâu có thấy cái bịch cháo ai treo trước cửa tui đem vô lun đó – con bạn tôi lên tiếng…– ĐM mất công tao làm người tốt… thôi để tao phụ 1 phần (sax ông nội ăn hết 2 phần luôn đi)– Để tui hâm nóng lại cho ông ăn – con bạn nhìn quanh… đi 1 vòng… rồi đứng nhìn tôi…– Hâm bằng niềm tin hả ông…Nhà tôi làm gì có bếp ga mà hâm đồ ăn…– Thôi đưa tui, ăn nguội cho nhanh, sợ nóng lắm…– Cũng được, còn ấm ấm nè… ủa mà ai tốt bụng mua đồ ăn cho ông dzậy…– Uhm chắc bạn học tui…Tôi đoán chắc là con nhỏ, vì vẫn là cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây, carot… Bên trong có gói thuốc uống kèm mảnh giấy… “nhớ hâm nóng rồi ăn”… tự nhiên bật cười…– ĐM thằng điên.

– Ông Kha rủa tôi.Ăn xong… tôi uống thuốc… lại phải nhờ con bạn rót nước dùm… ông Kha với con bạn lục đục về quán…– Anh Kha… cho em qua quán chơi với, nằm nhà buồn chết…– Đi nổi không mày…– Nổi mà em bị tay chứ có bị chân đâu…– Rồi đi luôn… Thúy khóa cửa cho nó em.Qua tới quán… tôi được đặc biệt đón tiếp một cách long trọng và đặc biệt… tràng pháo tay kéo dài từ cổng vào tận trong bếp cho người anh hùng dũng cảm cứu mỹ nhân… Đám khách nước ngoài với khách nước mình không biết gì cũng đứng dậy vỗ tay huýt sáo hưởng ứng mới ghê chứ =))…Qua đây chơi là quyết định sai lầm… cái đám ác nhân này đem tôi ra làm background để show hình, hành hạ thương binh không thương tiếc, bị có 2 cái tay với 1 cái vai mà chúng tôi đè mình ra băng bó thêmcái chân, cái ngực và cái đầu… cứ như mới chấn thương sọ não xong ấy… đám khách nước ngoài cũng nhàu dzô xin chụp hình ké mới shock chứ.


Cả đám chơi vui vẻ, chỉ còn được mấy đứa làm ca sáng ít gặp tôi nên vẫn đi tiếp khách bình thường, bỗng con nhỏ ở đâu lù lù bước vô.

Nguyên đám im bặt, đứng tần ngần… nhìn qua nhìn lại, cái bọn hèn nhát này tản dần từng đứa từng đứa, để mình tôi với đống băng đầy trên người.

Con nhỏ đi lại đứng nhìn tôi lạnh lùng phán 1 câu…– Đi thay băng!Ông Kha chạy lại, kêu con bạn phụ tháo mấy cái băng dỏm ra…– Hay để anh chở tôi đi.– Anh không coi quán hả.Con nhỏ lạnh lùng nói mà hổng thèm quay lưng lại.


Ông Kha với tôi nhìn nhau lắc đầu, nhún vai chịu thua… Ngồi trên xe con nhỏ chẳng nói gì, tôi cũng im lặng nhìn vu vơ… Thay băng là 1 cực hình đáng sợ nhất theo tôi.

Hôm nay gặp bà cô nào chứ không phải mấy chị y tá hôm qua… cho nên cái đau càng x2 x3 lên… thiệt tình chắc phải kêu bà bộ trưởng ra cái luật y tá chỉ lấy con gái 30 tuổi đổ lại mới được… Mặt mày tôi đỏ bừng, mồ hôi đổ ra như tắm… nhưng miệng phải cố mỉm cười… con nhỏ đứng bên cạnh mặt lạnh tanh… nhưng tôi vẫn thấy môi con nhỏ run run, có giọt đỏ đỏ nơi khóe môi… Cực hành đã xong, con nhỏ không nói gì quay đi đóng tiền, giờ tôi có muốn giành đóng tiền với con nhỏ cũng không được nữa rồi, tay có cử động được nhiều đâu.


Ngồi trên xe… tôi đề nghị:– Chở về quán dùm đi.– Không.

Về nhà nghĩ.– Ừ nhưng ghé quán làm cái này đã.Không nói gì… con nhỏ cũng ghé quán giúp tôi…– Ra nhanh đó!Tôi im lặng đi vào kiếm ông Kha kéo ổng lại nói nhỏ…– Anh Kha! Vô phòng giúp em cái này…– ĐM gì nữa thằng ông nội…– Thì vào đây rồi biết…Tôi nhờ ổng lấy bộ đồ trong tủ…– Phụ em thay bộ đồ cái…– Cái gì… dẹp dẹp… tao mà phải thay đồ dùm mày hả – ổng gạt phắt đi…– Để anh – tiếng chú đầu bếp ngoài cửa.Vậy là ông Kha đi ra ngoài, chú đầu bếp kéo tôi vào phòng tắm, người lớn dù sao cũng đỡ ngại, lau người cho tôi mặc dù tôi chối đẩy ra, rồi cũng xong, mặc quần áo vào… cảm ơn chú đầu bếp xong, tôi quay trở ra xe cho con nhỏ chở về nhà… Tôi nằm xuống nghỉ mệt, nãy giờ cử động hơi nhiều nên cũng đau, con nhỏ ngồi kế bên giở điện thoại ra chơi game.

Tôi chẳng nói gì, nằm im một hồi ngủ lúc nào không hay, chắc do thuốc… Sài Gòn buổi trưa nóng kinh người, nằm ngủ có một tí mà tôi cũng cảm giác lưng, người ướt ướt vì mồ hôi… Bỗng có làn gió nhẹ nhẹ, mát mát… tôi mỉm cười dễ chịu chìm sâu vào giấc ngủ hơn.– Nè dậy đi… dậy dậy…Tôi mở mắt ra, nhìn đồng hồ cũng hơn 3h… Con nhỏ đặt trước mặt tôi tô cháo lại cháo… ngán muốn chết nhưng nhìn mặt con nhỏ, không ăn chắc bị đè đổ, vậy là tôi lặng lẽ ăn cháo… Con nhỏ đứng dậy đi về… sau lưng tôi, cái quạt gió của ai coi mới quá đang quay vòng vòng thổi từng luồn gió mát vào người tôi.


Kế bên là cuốn tạp chí bị nhăn hết phân nửa, nhìn cũng đủ biết có ai đó đã sử dụng cuốn tạp chí này theo cách riêng: Làm quạt.Tôi ngồi viết hồi ức… miên man suy nghĩ về quá khứ… Chợt có tiếng chuông điện thoại… Là số của em, một người bạn… em làm model, nhỏ hơn tôi một tuổi… Cách đây 3 tháng em chia tay bạn trai… và vô tình tôi trở nên một người để em trút mọi buồn phiền, nổi đau… Tôi quan tâm em, ừ thì gia đình em cũng toàn là đau khổ… Em rủ tôi đi xem phim, đi ăn pizza, làm mọi thứ em thích để quên đi nổi đau… Em cảnh báo tôi đừng yêu em vì em là người không tốt… vì em đa tình… vì em có nhiều đại gia theo đuổi lắm… vì em không thích con nít… vì em không thể yêu tôi… nhưng mỗi lần em buồn, em lại tìm đến tôi để trút tâm sự… em bệnh cũng gọi cho tôi, em bị thương, tôi là người đưa em đi viện… xong em lại nói tôi là đồ khùng…Có lần em say, vô tình tiết lộ… em chỉ nói đồ khùng với 2 người duy nhất… đó là người iu vừa chia tay… và người còn lại… là tôi… Tôi cũng nghĩ nhiều lắm, quan sát em nhiều lắm… đúng là em có quá nhiều người theo đuổi… nếu là lúc trước… có lẽ tôi sẽ làm cái gì đó để bên cạnh em… nhưng… tôi không thể… Vì tôi cũng chỉ xem em là một người bạn trên mức bình thường mà thôi… vậy mà lúc nào em cũng nghĩ… tôi thích em… cũng nghĩ… tôi yêu em… và tự em sợ sẽ làm tôi đau, tự em sợ sự quan tâm của tôi… và… em lảng tránh tôi…Lúc trước em từng ngủ với tôi… hai đứa cũng suýt vượt quá giới hạn… nhưng chính tôi dừng lại… sau đêm đó em bảo… em đã thử tôi.

Bật cười… em xem thường tôi quá… tôi đã bảo tôi khác tất cả những người xung quanh em… và tôi đã im lặng từ từ rời xa em… Nếu chưa từng người đàn ông nào tiếp cận em mà không thể rời xa em được… thì em đã lầm… tôi là người thứ hai sau người yêu em… Dạo này tôi im lặng không liên lạc với em… vì tôi muốn tạo khoảng cách giúp em quen với sự không có mặt của tôi, vì em cũng muốn như vậy mà….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận