Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


Xì… dễ ghét… con trai gì hổng bít ga – lăng gì hết… mày kiếm đâu ra tên xấu xí xù xì này dzậy.Á… lại láo lần nửa… dám nói tôi xấu xí… dối lòng hoài… mới nảy ai khen tôi dễ thương vậy nhỉ… quên đi bưởi… tôi là tôi hổng có quen ga – lăng đâu ha… giờ trời nóng lăng chi cho mệt… nằm im cho sướng tấm thân… nhỏ chưa bít nói gì thì phục vụ mang đồ ăn lại…Kể từ đây mình xin sử dụng tên để thay bằng từ thân thương “con nhỏ” nhé mọi người, cũng muốn gọi con nhỏ như vậy lắm vì quen rồi nhưng bắt đầu từ đây mình đã có thêm những mối quan hệ quen biết rộng hơn, nếu không sử dụng tên mà gọi chung chung hoài như vậy mọi người sẽ bị loạn người này qua người kia mất!Nhỏ Thy vừa nói chuyện với con nhỏ vừa kéo tôi dậy…– Nè ăn kìa nằm hoài…Tôi ngồi dậy ể oải, cầm lấy lấy dao, nĩa từ tay nhỏ Thy rồi cặm cụi ăn… mặc cho 2 nhỏ nói chuyện với nhau.

Cũng toàn mấy chuyện linh tinh về việc học, đi diễn tùm tum, hổng liên quan gì tới tôi… Đúng là con gái dù lạnh lùng ít nói cỡ nào nhưng gặp bạn thân thì bản năng tám lại trỗi dậy mạnh mẽ, nói không ngừng nghĩ.

Đói bụng nên tôi ăn ngon lành… chẳng mấy chốc gần hết phần bit – tết của tôi… vừa nói chuyện nhỏ Thy vừa cầm dĩa lên trút bớt phần của nhỏ cho tôi… chẳng ngại ngần tôi cắm cúi ăn tiếp… Nhỏ bạn Thy hình như lại mún kiếm chiện quay qua nhìn tôi trề môi…– Người nhỏ xíu ăn thấy sợ… ăn lun phần của con gái mà hổng biết quê…Ơ muốn gây chiến đây mà… quen với mấy vụ này… tôi chẳng nói chẳng rằng cầm luôn ly trà sữa của nhỏ Thy lên uống… chưa đã tôi bồi thêm 1 cú làm con nhỏ quê luôn… cầm ly trà sữa hương táo của nhỏ đó ực một hơi xong tỉnh rụi chép miệng ăn tiếp.– Trời ơi… chưa từng thấy cái người gì… hừ hừ… mày xử bạn mày coi Thy… nhìn kìa… trơ trễn quá…– Thôi… cho tao can… ai bỉu mày kiếm chuyện trước chi…Nhỏ Thy cười nhìn tôi…– Nhưng mà…– Thui… bỏ qua đi… mà tuần này mày có show không cho tau đi với…Con nhỏ hết biết làm gì… xụ mặt quay qua nói chuyện tiếp… Tôi cũng tiếp tục chuyên môn… chợt… tôi gồng cứng người lại kiềm để không phải hét lên vì đau… thiếu điều muốn sặc thịt bò luôn vậy… Nhỏ Thy quay qua mắt tròn xoe…– Sao vậy…– Không… không sao…Tôi lắc đầu chịu trận… muốn chảy nước mắt luôn vậy trời… đồ độc ác dã man rợ… hix hix… đường đường chính chính không lại sử dụng thủ đoạn ám sát sau lưng, dám thò chân qua kẹp 1 phát ngay đúng cái bắp chuối hồi sáng đá bóng bị thương… Tôi quay qua nhìn nhỏ bạn Thy bằng ánh mắt đau khổ… ức thiệt… cái mặt nghinh lên… dễ muốn lấy cây dao phóng 1 cái cho chết mới hả dạ… Thôi quân tử không thèm chấp… nhẫn nhịn là trên hết… Tôi cười đau khổ 1 cái rồi cúi mặt ăn tiếp… mặc cho con nhỏ đó đắc thắng và nhỏ Thy của tôi thì ngơ ngác… Nghe thoáng qua giờ mới biết con đó tên Hân, học chung với Thy từ năm lớp 10 cho đến giờ… thì ra cả 2 đều muốn làm nữ tiếp viên hàng không tương lai đây mà… hèn gì cao và đẹp vậy…Ăn no, phòng mát lạnh mát… còn gì sướng hơn bằng làm 1 giấc cho đã người… nghĩ vậy tôi lại nằm dài ra, hiểu ý nhỏ Thy lấy thêm 1 cái gối nửa cho tôi dựa lưng… chân duỗi thẳng qua ghế nhỏ Hân nghẹo đầu qua 1 bên nhắm mắt ngủ mặc 2 bà tám nói gì nói cho đã miễn gọi tôi dậy trước 4 h để về quán làm là được.…– Nè dậy đi về nè…Tôi mở mắt ra, tóc nhỏ Thy đang phủ lên mặt tôi.


Bổng thêm cái bẹo má từ bàn tay ai đó…– Dậy trả tiền kìa đồ lười… đi chơi với con gái mà nằm ngủ… con trai gì không tính trả tiền nước hả…Giọng chanh chua, tiếng đây rồi hình đâu… Vén tóc nhỏ Thy qua… thì ra cái đứa đang xon xỏn nãy giờ là nhỏ Hân… Trời… ngủ cũng không yên… từ từ người ta dậy trả tiền… làm gì ghê vậy… Tôi từ từ đập cái khăn mặt lau cho tỉnh người rồi đứng dậy… mò túi trước, mò túi sau, mò túi áo làm tất ả hành động để cho con nhỏ chanh chua đó thấy… xong tôi nhún vai xòe hai tay lắc lắc rồi ngồi xuống… nhỏ Hân gắt lên…– Gì nửa… sao ngồi xuống không trả tiền…Tôi lại nhún vai, chống tay lên bàn… cười cười… cứ như muốn nói với nhỏ rằng tiền đâu mà trả… anh là người vô sản chị già ơi.

Nhỏ Hân nhìn tôi vừa thắc mắc vừa nổi xung… khà khà kệ bạn… tôi chẳng quan tâm.

Nhỏ Thy im lặng móc ví lấy tiền ra kẹp vào hóa đơn đưa cho phục vụ…– Con kia sao mày tự trả tiền hả… nè nè… ku có phải con trai không dzậy…Tôi vẫn im lặng cười cười trêu ngươi con nhỏ… hix… thực sự giờ có mún tự tay trả tiền cũng làm gì có tiền mà trả.

Bóp tiền, điện thoại, chìa khóa nhà, cả cái áo khoác đều nằm trong giỏ của nhỏ Thy mất rồi… giờ người tôi còn cái vé giữ xe… lấy được thì lấy =))… Nhỏ Thy sợ nhỏ Hân nổi xung thiệt nên đành ngoắc ngoắc con nhỏ nhìn vào giỏ… chẳng biết chị 2 thấy gì mà cái mặt im ngơ ngơ… xong quay lưng đi te te… chắc nhận ra cái sự hố của mình rồi nên rút lẹ chứ gì… Tôi nhìn nhỏ Thy… lắc đầu… Nhỏ lấy tiền bỏ thừa bỏ vào bóp đi theo tôi… Lần này thêm cái ngu nửa của tôi, lúc lên thì phải giành đi trước cho đỡ lùn, giờ xuống… tự nhiên chạy đi trước chi cho bị chìm không biết…Chạy xe qua quán… tôi đi thẳng vào trong thay đồ để làm… Nhỏ Thy đề máy chạy đi luôn, chắc là về nhà… Vào quán ông Kha cằn nhằn vài tiếng rồi thôi… tôi làm việc bình thường… có điều hôm nay quán không có nhỏ Thy uống nước mà con bạn nhỏ Thy hôm qua làm lễ tân ngồi 1 đống cười tươi như hoa… cha chả… lão lùn này… nhanh tay thế chưa gì dzụ con nhỏ lại quán chơi hay thiệt.

Được được để coi ổng làm ăn sao… Công việc tiếp tục bình thường… thi thoảng lấy điện thoại ra nhắn tin với chị.

Chẳng có gì quan trọng, trêu chọc, cãi nhau mấy vấn đề chẳng ăn nhập vô đâu cả vậy mà vui, quên cả mệt mỏi… thời gian này tôi với chị cũng không có quá nhiều chuyện đáng nhớ với nhau, đơn giản vì cũng ít gặp, chị bận, tôi cũng bận… với lại anh Phong vẫn còn ở Việt Nam và người thân thiết với chị chẳng ai ngoài anh.


Hết giờ làm… dọn quán xong long nhong đạp xe về nhà… Vừa chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn “do toi ngu som di”… cha chả… hehe tính cha chả con điên nào nửa đêm chửi tôi nhưng không, chợt mỉm cười… “bắt được em rồi nhé đồ ngốc”… tôi nhắn lại 1 cái icon duy nhất “:) “… Sài Gòn lại chìm vào giấc ngủ… thật bình yên vì… sóng gió… vẫn chưa bắt đầu.Sáng sớm… nổi hứng lên… chạy bộ.

Từ lúc bị thương tới giờ tùm lum chuyện, chẳng tập luyện thể lực gì cả lấy gì mà đi làm… nói chứ cả tháng chắc tập được 1 ngày là dzữ lắm.

Đơn giản là mấy hôm nay tinh thần thoải mái, công việc làm ổn định nên ngủ đúng giờ, dậy sớm siêng tí cho có màu mè… với lại chạy bộ sáng biết đâu… gặp được ý trung nhân nào đó thì sao (tham quá hehe).


Chạy mấy vòng quanh công viên… toàn ông cả bà lão… thất vọng tràn trề… thôi về nha cho khỏe, kiếm gì ăn sáng 1 bửa cho hoành tráng… Sinh viên tiền bạc không nhiều, ăn sáng là 1 cái gì đó khá xa xỉ thì phải… Về tới nhà thì nhỏ Thy đang ngồi trước cửa.

Hix sáng sớm qua đây chi không biết, lâu lâu tôi được nghỉ học có 1 bữa mà cũng ám là sao.

Hôm nay mặc đồ cũng đẹp, quần jean đen, áo thun màu hồng đôi giày cao gót màu trắng… giờ mới thấy người bớt kiêu kỳ một chút rồi đó.– Đi ăn sáng…Lại cái giọng đó… ngang chành…– Chờ chút….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận