Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


– Vì… anh là đồ tồi… đồ vô tâm đáng ghét nhất em từng gặp…Tôi vẫn im lặng nhìn về phía những làn xe… tiếng nhỏ Thy đều đều bên tai… ngọt ngào và tha thiết.– Em thấy anh lần đầu tiên là ở trong công viên ấy.


Sáng đó em nhìn thấy 1 tên ngốc đứng 1 mình trong góc công viên đá lung tung vào bao cát rồi còn treo ngược chân lên cây nửa chứ… nhìn mắc cười lắm… em nghĩ chắc anh đang tập võ… Bữa sau… chắc anh hổng nhớ đâu… trên cầu này nè… em với tụi đánh anh đó thấy có chú kia đang ngồi xe lăn lên dốc cầu, mấy đứa bạn em tôi ngồi cá cược coi chú đó lăn xe lên cầu nổi không… em tính chạy ra đẩy phụ nhưng tụi nó kéo em lại… đang bàn tán cười đùa thì ở đâu ra có 1 tên ngốc quăng xe xuống đường chạy lại đẩy xe lăn chú đó lên cầu rồi còn đẩy luôn tuốt bên dốc cầu mới chịu chạy trở lên lấy xe đạp chạy đi…Nhỏ cốc cốc vào đầu tôi… nói tiếp…– rồi… tụi bạn em mới bực… kéo theo vô quán kiếm chuyện với anh.

Lúc đó em hổng nghĩ nhìu đâu.

Có tên ngốc đó hết lần này tới lần khác giải vây cho nhỏ Thúy bị chọc (nhỏ phục vụ bị trêu đó mọi người)… em nghĩ anh cũng biết làm vậy là anh sẽ bị tụi nó kiếm chuyện vậy mà anh vẫn làm… Tới lúc tụi nó đánh anh… em hổng hiểu sao anh hổng bỏ chạy, hổng giải thích, hổng kêu cứu rồi hổng thèm đánh trả nửa… toàn thấy anh mỉm cười… người gì điên dễ sợ, bị đánh quá trời lun mà cười… từ lúc đó hổng hiểu sao em thấy anh đặc biệt lắm… tự nhiên muốn quan sát coi tên ngốc ấy là người ra sao à…Nhỏ chọt chọt vào mũi tôi rồi nằm tựa lên vai tôi… Tôi im lặng lắng nghe… luôn là vậy… chỉ biết lắng nghe.– Anh đó… đồ tồi… đồ vô tâm… ngày nào em cũng nhìn anh, ngày nào cũng cố gắng ăn mặc thiệt đẹp để gây chú ý với anh… ai cũng nhìn em… ai cũng tán tỉnh em… vậy mà có mỗi tên ngốc anh hổng thèm để ý gì hết… tức lắm – giọng nhỏ nghẹn ngào – làm sao anh cũng thờ ơ với người ta thế… người ta đẹp vậy mà cứ làm như người ta vô hình ấy… huhu… vậy mà… em cũng bị điên ùi… tối ngày cứ nghĩ tới cái đồ vô tâm đáng ghét như anh… tối ngày… cứ muốn nhìn thấy anh…Nhỏ khóc thiệt rồi… tay nhỏ siết chặt lấy tôi…– … hổng thèm để ý tới người ta thì thôi đi… lại còn chịu bị đâm cứu người ta chi không biết… người gì ngốc… người gì… huhu điên thấy sợ luôn… máu tùm lum… mà cứ cứ… cười hoài…Tôi nắm lấy tay tôi, xoay qua xoay lại… xoa nhẹ nhẹ vào tay tôi…– … tay này nè… đau… mà cứ lo làm… quan tâm quán còn hơn quan tâm người ta nửa… anh ác lắm… người ta kiu đừng làm mặt lạnh với người ta rồi… mà mà tối ngày… cứ lạnh lùng hoài… huhu… làm người ta tức… chịu không nổi luôn… huhu…Nhỏ ngẩng lên nhìn tôi phụng phịu…– … đó… cái mặt thấy ghét… huhu người ta khóc nãy giờ mà cười miết hổng dỗ miếng nào… đồ tồi… đồ vô tâm… huhu…Tôi lắc đầu mỉm cười… nhỏ đúng là đặc biệt… hôm nay là lần đầu tiên nhỏ nói nhiều với tôi như vậy… lần đầu tiên nhỏ sử dụng rất nhiều từ anh… em… và cả người ta nào đó nửa… cứ như để bù hết lại trong suốt thời gian qua cộc lốc lạnh lùng ấy… Đưa hai tay lên lau nước mắt cho nhỏ… tôi mỉm cười…– Nói hết rồi hen… về nha…Nhỏ khẽ gật đầu, mắt vẫn không thôi khóc ôm chặt lấy lưng tôi… Đường Sài Gòn đêm… tự nhiên chẳng cảm thấy lạnh gì nửa… giữa khuya… có một chiếc xe chạy chầm chậm trong đêm… trên xe có một thằng nhóc đang im lặng mỉm cười và 1 con nhỏ thì im lặng khóc… một cặp đôi kỳ lạ.Tới nhà… dẫn xe vào trong… tôi chạy đi rửa cái mặt.


Quay trở ra… con nhỏ đã hết khóc… ngồi thu lu 1 góc… Tôi chẳng nói gì… đi lại gần kéo gối nằm xuống… con nhỏ líu ríu nằm theo… rúc đầu sâu vào ngực tôi nằm im thin thít…– Nè… sao im ru rồi… không khóc nửa hả…Con nhỏ khẽ lắc đầu, tay siết chặt tôi hơn nửa.– Quê rồi…– Sao quê – tôi cười…– Tự nhiên nói quá trời… tự nhiên cái khóc quá trời…Tôi lắc đầu… giờ mới thấy… bên ngoài vẻ lạnh lùng kiêu kỳ của nhỏ… là cả một tâm hồn… mà nếu người ta không tiếp cận được thì làm sao nhìn thấy… sự đáng yêu của nhỏ…– Uhm… thui ngủ nha… chắc mệt lắm hả…– Uhm…– Ngủ đi…– Mai quên vụ tối nay đi nha.– Uhm…– Quên thật không…– Uhm… hứa… sẽ không quên…Câu trả lời ngược đời… Nhỏ chẳng nói gì… siết chặt lấy tôi… mỉm cười tôi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ… “bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”… băng giá… rồi… cũng sẽ tan… ngày mai trời lại sáng… mọi thứ sẽ bắt đầu những điều mới… lại kết ngày với câu…”Sài Gòn… bình yên lắm”.Sáng sớm, tiếng loa phát thanh của phường vang lên thông báo họp dân gì đó làm tôi giật mình tỉnh giấc… ánh nắng len vào căn gác trọ nhỏ… đêm qua về nhỏ chẳng thèm thay đồ ra luôn… ngủ gì mà ngủ như chết vậy không biết.


Tôi ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân xong quay lại ngồi cạnh nhỏ… cầm theo hộp kem có trồng cỏ ba lá ngồi nghịch, xịt 1 tí nước vào chậu… những giọt nước long lanh trong ánh nắng của buổi sáng làm màu xanh của lá càng đẹp hơn… đang làm gì vậy nhỉ, mọi ngày chỉ xịt nước cho có lệ chứ có ngồi ngắm nghía như thế này đâu… sau có một đêm mà điên mất rồi hay sao ấy… Đặt chậu cỏ ba lá xuống… quay qua nhìn nhỏ… tôi mỉm cười bóp nhẹ cái mũi nhỏ…– Dậy đi, làm bộ hoài.Nhỏ cuộn người lại nũng nịu…– Sao biết hay dzạ.– Chứ tay ai đang ôm eo đây.Tôi chỉ tay xuống dưới, vòng tay nhỏ đang siết lấy eo tôi…– Quán tính mà.– Thui dậy… đi học nửa.– Ăn sáng rồi hãy đi.– Ừ… – ừ mà nhỏ cứ ôm hổng chịu buông tay =.=..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận