– Không… thì anh đùa chút mà… nhưng anh vẫn mong… em sớm tìm được niềm vui thực sự…– Anh…Tôi mỉm cười dựa thẳng lưng vào ghế… ngửa mặt uống thêm 1 chút café… vị đắng trôi xuống cổ họng… đáng nghét… bao năm qua vẫn cố tìm kiếm chút ngọt ngào… nhưng… cứ đứt quãng… cứ đắng mãi… thôi đành cố chứ biết làm sao.
Mọi điều tôi muốn nói chỉ gói gọn “xin lỗi em”… vậy mà nãy giờ… chẳng nói ra được… Em trách tôi nhiều như vậy… chứ tôi biết… em có giận hờn gì tôi đâu.
Chỉ mong… em sớm tìm được hạnh phúc… vì sự ích kỷ của tôi mà… tôi làm em mất nhiều thứ quá.– Anh vẫn sẽ viết tiếp hả…– Viết gì…– Cái truyện đó…– Ừ…– Vậy làm sao anh quên được mọi chuyện…– Không sao… em đừng lo cho a… nếu muốn anh sẽ…– Không… anh cứ làm… em hổng cản anh viết đâu… mà em sẽ theo dõi đó.
Em cũng muốn biết anh viết về em ra sao hì.– Ừ anh biết…– Nhớ viết nhiều về hiện tại… em muốn biết anh sống ra sao…– Ừ anh sẽ cố gắng…Câu chuyện cứ tiếp diễn, toàn là em hỏi… và tôi trả lời… Rồi cũng đến lúc em phải đi…– Em đi… anh có ra tiễn em không…– Không… anh không muốn gặp bạn bè em đâu…– Uhm… thích bí mật hả…– Uhm… thích lặng lẽ mới đúng…– Chừng nào về em lại tìm anh.
Đừng trốn em đó…– Uhm… không trốn…Em kéo tay tôi dậy… phù… em cao thiệt…– Anh ôm em chia tay đi…– Ừ…Tôi kéo em vào… Tôi biết em lại khóc nửa… Tôi cố đẩy em ra… nhưng em cứ siết chặt… cũng may lúc này trên tầng ít khách, không thì lại đóng phim Hàn Quốc trước mắt thiên hạ nửa rồi… Đột nhiên em đặt vào môi tôi một nụ hôn… có muốn đẩy ra… nhưng… không thể… em cứ lùa lưỡi vào miệng tôi mãnh liệt… nụ hôn dài… đã lâu tôi chẳng hôn ai… tệ thiệt… lại bị cưỡng hôn nửa @@Rời tôi ra… em cố cười trong nước mắt, đeo chiếc kính vào em quay đi rồi chợt quay lại…– Anh lại bị lừa… lần sau em về… em sẽ ngủ với anh, kệ anh có bạn gái hay chưa… kệ anh có thích hay không… anh không cản em được đâu.Rồi em quay lưng đi… Vẫn phong cách chanh chua và dzữ dội này.
Với tôi… em luôn cố tỏ ra chanh chua như vậy… cầu mong… thời gian dài bên đó sẽ làm em yêu một ai đó… để tôi cũng đỡ một phần tội lỗi của mình… Đã cố làm một thằng khốn… vậy mà… chẳng ai rời xa tôi mà hận ghét tôi thực sự hết… khó hiểu thật… Sài Gòn vẫn nhộp nhịp trong dòng xe cộ qua lại… uống cho hết ly café, cả ly café còn nguyên của em nửa nè… rồi quay về với căn gác trọ nhỏ của tôi thôi… Bắt đầu lại từ đâu… luôn thật khó khăn.
Sài Gòn… bình yên không nhỉ???Thy bước ra… chẳng khác nào một công nương kiêu kỳ vậy.
Chiếc váy đen tuyền lấp lánh, sau lưng khoét sâu xuống đến eo làm lộ đường cong giết người nhìn của nhỏ, dưới chân chiếc vớ lưới màu đen và cả đôi giày cao gót cũng màu đen nửa… nhìn nhỏ tuy toàn là màu tối nhưng nổi bật và quyến rũ dưới ánh đèn đường trước nhà… Ngẩn ngơ… chết trong lòng 1 đống với con nhỏ mất tiêu rồi.– Đẹp không?Tôi chẳng trả lời, chỉ gật gật…– Người vậy mà cũng biết đẹp nửa ta.Tôi cười cười… mặc đồ vậy thánh còn chịu hổng nổi nửa là tôi.– Chút còn diễn 3 bộ nửa đó…– Vậy hả.
Còn bộ này có diễn không…– Không…– Sao mặc…– Đẹp mà! Thui nói hoài… đi nhanh trễ giờ…Tôi gật đầu để giỏ đồ của nhỏ lên trước đề máy… Nhỏ leo lên xe ngồi tréo chân một bên, 1 tay vòng qua ôm lấy tôi, một tay nắm chặt chiếc ví đặt trên vai tôi.
Xe phóng đi, tôi cố gắng hết sức chạy thật nhanh để cho kịp giờ nhỏ diễn mặc dù tôi chẳng biết mấy giờ… Dừng xe lại ở 1 quán café có vẻ sang trọng bên ngoài có khá nhìu ôtô, và môtô đậu.
Thì ra diễn ở café… Tôi lạ lẫm xách đồ bước theo sau lưng nhỏ vào quán… quán sang trọng… bên trong toàn là khách ăn mặc có vẻ rất thời trang, khách nước ngoài khá đông, giữa quán là 1 dãi thảm màu đỏ… có lẽ dùng để cho model diễn.
Tôi xách đồ theo nhỏ lên phía trên lầu vừa bước vào suýt choáng ngợp bởi tràn pháo tay, huýt sáo trêu chọc của đám bạn model của nhỏ…– Chu choa… dẫn trai theo luôn tụi bây ơi…– … trai dễ thương quá chị Thy ơi…– … sao nhỏ con quá vậy nè… trai nào vậy bé Thy…– Coi chừng là quản lý mới đó nghen… hay là anh đại gia nào đây… hí hí…Muốn chóng mặt với mấy người này luôn… có một người không cảm thấy lạ bới sự xuất hiện của tôi, đang nhìn tôi với anh mắt hình viên đạn… hổng phải ai khác đó là nhỏ Hân… cái đứa mới đại chiến hôm trước với tôi.
Nhìn nhỏ tôi gật đầu cười 1 cái.
Hổng thèm nói gì nhỏ Hân giơ nắm đấm lên chu chu mỏ ra hù dọa tôi rồi quay vào make up tiếp… Tôi cười cười rồi nhìn qua nhỏ Thy…– Đồ nè… giờ sao?– Anh ra kiếm chỗ ngồi đi ha…– Ừ cũng được…Tôi gật đầu chào mấy đứa model rồi quay lưng đi… sau lưng tiếng trêu chọc vẫn nhoi cả lên…– … ý ý trai ơi ở đây với tụi em đi kưng…– Mày buông tay ra… Thy ơi cho tau đi với trai 1 đêm được hôn…– Haha bắt con Thy lại cho tau…– … đúng… bắt tôi khai mới được…Nghe là biết mấy bà tám đang đè nhỏ Thy ra để điều tra về tôi chứ đâu… Nhìn quanh… cuối cùng tôi chọn 1 chỗ ngồi ở góc phía trong cùng để ngồi.
Gọi 1 ly café không đường… tôi lặng lẽ quan sát… Buổi diễn bắt đầu… tôi ngồi trong góc lặng lẽ nhìn, chẳng vỗ tay, chẳng cười và cũng chẳng quan tâm đến đứa model nào trên sàn diễn nửa.
Thứ tôi quan tâm tìm kiếm duy nhất là nhỏ Thy và nhỏ Hân.
Với tôi là vậy, giữa những xô bồ ồn ào… tôi luôn chỉ quan tâm đến những người tôi quen biết, còn lại ai đẹp xấu gì chẳng quan tâm… Toàn là những bộ quần áo gì đâu không, nhìn trên sàn thì đẹp… chứ mặc ra đường chúng chửi khùng chắc luôn… thôi kệ, thời trang trình diễn tôi vậy biết sao giờ…Nhìn suốt buổi diễn, không có gương mặt nào nổi tiếng mà tôi thường thấy trên truyền hình… chắc nhóm model của nhỏ chỉ là nhóm model trẻ, còn phải tập tành, bon chen nhiều… về sau mới biết nhóm này toàn là mấy bạn trẻ đẹp đi làm kiếm tiền hoặc làm cho vui chứ không ai có ý định hành nghề model hết, nhỏ Thy cũng đi làm cho vui chứ chẳng có ý định dấn thân vào con đường chông gai đầy cám dỗ này…Nhỏ hôm nay lộng lẫy thiệt… nhìn cái mặt lạnh lùng trên sàn… đúng là bộ mặt của model có khác, ánh mắt cứ như muốn giết người không bằng… Còn nhỏ Hân hôm trước nhìn sơ sơ thấy cũng đẹp… hôm nay được make up chuyên nghiệp nên thấy hơi bị già… thằng make up nào công nhận chuyên nghiệp thiệt… làm con người ta già hơn cả mấy tuổi… diễn cũng nhanh, khoảng nửa tiếng là hoàn thành.
Model 1 số thay đồ ra về thẳng, một số ngồi lại nói chuyện với người quen.
Khoảng 5 phút, nhỏ Thy thay đồ xong đi vòng ra kiếm tôi… vừa nhìn thấy tôi nhỏ đi thẳng lại ngồi xuống cạnh tôi…– Thấy em diễn đẹp không…– Ừ.Tôi gật đầu…– Ừ thôi hả.– Ừ.Con nhỏ hơi bực… chắc là ức vì tôi hổng khen đây mà.– Đẹp được chưa cô nương….