Nhưng tình cảm mà… đâu kết thúc dễ dàng như vậy được… Nhất là nhỏ Thy đến với tôi, quan tâm tôi đâu phải tôi đang đi xe gì… tiền nhiều như thế nào… nhỏ biết tôi từ lúc tôi còn cọc cạch với chiếc xe đạp hằng ngày mài mòn chân trong quán phục vụ kia mà… Nếu mọi thứ kết thứ một cách dễ dàng như vậy thì đâu có gì để kể, để nhớ cho đến ngay hôm nay… sóng gió chỉ mới bắt đầu và chàng thanh niên ấy chỉ là một cuộc dạo chơi nhỏ của những sóng gió mang tên cuộc sống… có tiếng chân gấp gáp… có ai đó vòng tay ôm lấy tôi… có gương mặt ai đó ấm áp những giọt nước mắt thổn thức như hét vào tai tôi…– Anh đừng như vậy mà… huhu người ta đã nói anh đừng lạnh lùng như vậy với người ta rồi mà… người ta hổng cần gì hết… người ta hổng thèm quan tâm tới gì hết… chỉ cần anh đừng đi… chỉ cần anh đừng nhìn người ta bằng đôi mắt đó mà… huhu… hổng lẽ thời gian qua… anh chưa hiểu lòng dạ người ta sao cứ đòi đi… huhu đưa người ta đi thì phải đưa về chứ… đi cùng người ta rồi thì dù có chuyện gì cũng không được bỏ rơi người ta chứ…Tôi đứng im… vừa mới bước đi… vậy mà bị kéo lại… tôi gục đầu nhìn xuống đất… không phải vì buồn… mà hình như tôi cảm thấy xấu hổ… tôi cảm thấy tôi quá nhạy cảm… quá trẻ con… quá nóng vội… quá hồ đồ… Mãi suy nghĩ những chuyện linh tinh… tôi quên mất rằng chính tôi là thằng cực kỳ bất cần, và vì tôi bất cần thì mắc gì phải quan tâm tới mấy cái dư luận tầm thường, thước đo xã hội tầm thường ấy.
Tôi là người sinh ra để phá vỡ các quy tắc mà… Chỉ mới có chút xíu khó khăn đã vội bỏ cuộc… tôi thật là không xứng đáng với nhỏ Thy rồi… Bừng tỉnh… phải nắm lấy cơ hội… Nhỏ Thy vẫn khóc… tôi xoay người lại… đưa tay lau nước mắt cho Thy… Tôi là thằng tồi… lại làm Thy khóc nửa rồi…– Anh… xin lỗi… anh sai rồi…Nhỏ ôm chầm lấy tôi… vừa khóc… vừa cười trong nước mắt…– Đồ tồi… anh là đồ tồi… em ghét anh lắm… huhu…Nhờ quay lại ôm Thy… thời gian như ngừng lại cho đến khi tôi chợt nhận ra nãy giờ lại hồn nhiên đóng phim Hàn Quốc lâm ly bi lát đát giữa bàn dân thiên hạ.
Mấy đứa con gái đứa thì nhìn sửng sốt, đứa ôm lấy đứa khác khẽ chùi nước mắt, đứa cắn móng tay, đứa tròn xoe long lanh khóe mắt… Mắc cỡ và hơi quê… nhưng làm sao giờ… Thy của tôi cứ ôm cứng ngắc… đẩy không chịu rời ra… tôi đưa mắt nhìn Hân… nhỏ quẹt tay lên mặt rồi chu mỏ lên cười ra vẻ giọng chanh chua…– Thôi cắt cắt hết phim rồi… 2 người đó tính đóng phim tới bao giờ hả… còn mấy đứa này nhìn gì mà nhìn đi lấy xe đi…Tôi cố thì thầm vào tai nhỏ Thy…– Nè thả ra… ngộp thở chết mất… người ta nhìn cười tụi mình kìa…Nhỏ nghe tới đó, đấm vào lưng tôi mấy cái rồi mới chịu thả tôi ra…– Đưa chìa khóa đây anh lấy xe… đứng hoài hả…– Nè…Nhỏ gật đầu đưa chìa khóa cho tôi… Nhỏ Hân tranh thủ không biết nói gì với tụi bạn nhỏ mà cả đám quay ra vẫy tay với anh chàng đẹp trai ngồi trong xe…– Anh tiền đè chết người ơi… tụi em hổng dám đi bar đâu…– … Hihi em sợ bị tiền đè lỡ iu anh rồi sao…– Biến đi thằng ranh – oh men… nhỏ nào thốt lên câu này dzậy… chắc xin chữ ký quá.Giải quyết xong anh chàng đó cả đám quay ra chào đón hai minh tinh màn bạc vừa đạt giải diễn viên xuất sắc nhất hoàn thành tốt vai diễn nhận giải trở về… hậu quả là cả 2 đứa bị trêu cho một trận rồi kéo đi uống sinh tố… tất nhiên chầu này do 2 diễn viên ngậm ngùi móc giải thưởng ra khao cả đám (trời ơi mấy ngày lương của tôi)… Câu chuyện tình của 2 đứa tôi được nhỏ Hân rành mạch kể lại đầu đuôi… thì ra nhỏ Thy có chuyện gì cũng tâm sự với nhỏ Hân, rồi viết cả blog dành cho đồ tồi như tôi nửa.– Chà chà… thì ra tên đáng ghét trong entry của con Thy là trai này hả bây…– Chậc… uổng quá… sao trai không chịu cứu em trước trai ui…– Nhìn lại mặt mày đi con… trai nào dám cứu…Tiếng nói cười rộn vang góc quán sinh tố… nhỏ Thy được đem ra để chấp vấn ép cung, còn tôi thì ngồi im ru cắm đầu nhìn vô chân mấy chị model để tìm niềm vui lãng quên sự đời thân trai duy nhất trong bàn được đem ra ném đá… Lâu lâu liếc nhìn qua nhỏ Thy… thấy trong ảnh mắt nhỏ ánh lên niềm vui… và cả gương mặt đỏ lên vì mắc cỡ nửa… uống sinh tố, mua đồ ăn hàng đã đời cả đám mới chịu giải tán…Nhỏ Thy tạm biệt tụi bạn quay lại ngồi lên xe tựa cằm vào vai tôi…– Kiếm gì ăn nha… em đói.– Ừ…Đằng sau tiếng mấy chị 8 vẫn hổng chịu buông tha…– Trời ơi trai ơi sao kưng để nó ôm kưng rồi…– Huhu Thy ơi sao mày dám ôm chàng của tao…– Kưng ơi xe em còn trống nè… qua đây em ôm cứng hơn con đó luôn…Hix… thôi dzọt lẹ đang bùn mà ở lại chút nữa chắc nhũn não với mấy mẹ này quá.
Chợt nhỏ Hân thắng xe trước đầu xe tôi…– Ê tụi mày đi đâu…– Uhm đi ăn rồi về…– Cho tau ké với… tính ăn 1 mình buồn quá…– Bồ mày đâu…– Thui nhắc chi… say good bye được tuần rồi…Nhỏ Thy nhìn tôi…– Cho nó đi chung nha anh…Tôi gật đầu… không gật sao được, chị 2 kia đang trợn mắt, dứ dứ nắm đấm trước mặt uy hiếp tinh thần tôi nè… không cho chắc có án mạng.… Thấm thoát một năm trôi qua… có biết bao nhiêu điều mới lạ… có bao nhiều điều thay đổi xung quanh ta… từ khi mà ta chia xa… đã có gì vui chưa em…… Để rồi khi đôi ta cách xa, mọi thứ xung quanh đã vội đổi thay…… Để rồi khi anh chợt thấy rằng hình bóng em vẫn ở trong lòng…Đã lâu không gặp – Trịnh Thăng Bình =))Chạy đảo 1 vòng quận 1… không thấy có gì ăn, khuya lơ khuya lắc rồi… còn gì đâu ăn.
Nhỏ chỉ tôi chạy đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa (giờ mới biết tên đường đó) để về Q12 luôn, may quá còn quán cơm gà mở cửa.
Dừng xe lại vừa vào bàn tôi ngồi xuống im ru… còn nhỏ Hân với Nhỏ Thy thì đứng lựa món ăn.
Xong hai người kéo nhau lại ngồi đối diện với tôi.
Cơm gà ngon thiệt có điều chắc bán ế cả ngay nên giờ tôi dư mỡ… ăn chán mún chết… tôi chỉ cắm cúi ăn mặc cho 2 chị 8 ngồi bàn chuyện diễn lúc nảy… chắc lâu lâu được đi diễn nên 2 nàng có vẻ thích thú lắm… Nhỏ Thy vẫn chia bớt đồ ăn qua cho tôi, miệng không ngừng nói… hix công nhận tập trung chuyên môn nhưng không quên quan tâm tôi… đó là cái đáng yêu của nhỏ.
Nhỏ Hân có liếc tôi, chắc là ganh tị cái vụ tôi được chia đồ ăn đây mà… chợt nhỏ cầm cái cánh gà quăng qua dĩa tôi miệng lầm bầm…– Nảy kiu đừng bỏ cánh mà cũng để vô nửa… nè ăn dzọng cho ngập mặt đi… con trai gì… toàn lo ăn….