Cô đẩy ra, ánh mắt nhấp nháy: “Hà Mặc Dương, rốt cuộc anh đang sợ cái gì vậy?”
Nước canh vẩy một ít xuống bàn, một chút bắn vào trên áo vest của anh, bầu không khí hòa nhã liền lạnh dần, nặng nề, trầm lắng, ngay cả Đô Đô cũng cảm giác được, không dám kêu meo meo, thu móng vuốt ghé vào trên đùi An Mục không dám ồn ào nữa.
Tầm mắt rơi vào cổ tay áo anh, vết dầu mỡ dính trên đó rõ ràng như vậy, tự biết bầu không khí sắp trở nên gượng gạo, An Mục cúi đầu vuốt ve Đô Đô trên đùi cô, suy nghĩ nên nói cái gì.
“Mục Mục, uống canh đi.”
Giọng nói trầm thấp mang từ tính, Hà Mặc Dương lại múc một chén canh đầy đưa qua, An Mục nhận lấy không chút suy nghĩ, uống hai hớp liền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, vẫn tốt.
Ra khỏi nhà hàng, anh đi sát bên cạnh, cô ôm Đô Đô theo anh đi dọc bờ sông, ngay giờ cơm trưa, mùi thơm phức bay ra từ cửa sổ khu nhà cạnh bờ sông, hòa với sự trong lành sau cơn mưa biến thành hương vị độc đáo, đi đến trên cầu, từng đợt mưa bụi hòa lẫn gió thổi đến, Hà Mặc Dương nghiêng người ngăn trở, ôm trọn toàn thân cô.
“Anh không muốn nói ra suy nghĩ của mình ư?” An Mục không kiềm được, nhắc nhở anh.
Hà Mặc Dương dừng bước, một chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu, chạc cây trơ trụi giữa không trung lắc lư theo con gió, tán cây phát ra tiếng kẽo kẹt, nước sông trôi chậm rãi ở trước mặt, đàn chim di trú đậu ở nhánh cây cách đó không xa, bị tiếng còi xe làm giật mình bay đi.
“An Vu Hùng ở chỗ này.”
Bàn tay của An Mục đang vuốt bộ lông Đô Đô bỗng khựng lại, nó thoải mái từ từ nhắm hai mắt lại, ở trong lòng cô liếm liếm.
“Vậy à, nơi đây cũng không tệ.” Căn biệt thự sống hơn nửa đời người, ở trên thương trường đã phấn đấu vắt óc hơn nửa đời người, lúc tuổi già hưởng an nhàn nuôi cá, uống trà cũng không tệ.
“Không đến thăm à?”
“Không cần, có lẽ họ cũng không muốn gặp em.”
Hà Mặc Dương thở dài, ôm cô chậm rãi quay trở về, An Mục đi theo bước chân anh, con đê xa dần, An Mục không kìm được quay đầu lại, một căn nhà đứng sừng sững trong màn mưa, cơn mưa mờ mịt, như cách muôn sông nghìn núi.
“Anh Năm, cám ơn anh.”
Gọi anh một tiếng anh Năm, là bởi vì anh vĩnh viễn là anh Năm của cô, sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự biến hóa của thời gian hoặc sự hiểu lầm trong tương lai, một Hà Mặc Dương nhìn có vẻ bá đạo, tàn nhẫn, thật ra nội tâm vô cùng tinh tế, chỉ cần cô trầm ngâm, anh có thể đoán ra được ngọn nguồn sự việc, con người như vậy có đáng sợ không? An Mục nghĩ bản thân mình không sợ, là bởi vì anh là anh Năm của cô!
***
Hình như thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, mà những ngày cô tịch đau khổ bao giờ cũng trôi đi rất chậm, nhìn không thấy hy vọng, không thấy kết thúc.
Năm mới đã gần kề, công việc của người hầu trong biệt thự của Hà Mặc Dương lu bù cả lên, nhìn thấy mọi người gấp trước vội sau, An Mục ôm Đô Đô ngồi trong đình nghỉ chân để phơi nắng, lễ mừng năm mới, căn nhà này quá lớn, một mình cô một vũ trụ.
Định là sau khi bình tĩnh sẽ quay về nhà họ An, Thẩm Tang Du không biết ở nơi nào, cô lại nghĩ đến chị Quả Quả, một người không thân không thích ở thành phố B.
Không ngờ năm nay chị Quả Quả lại về quê bạn trai ăn tết, An Mục gác điện thoại, cảm thấy phiền muộn, nhìn con Đô Đô trong lòng, cũng may còn có nó.
Chỉ một buổi chiều, tòa nhà đã thay đổi hình dáng, khắp nơi đều là giấy đỏ, đèn lồng đỏ thắm treo cao, treo đầy trước nhà, treo trên nhánh cây, thảm đỏ trải dài trên đường mòn dẫn đến trước cửa, khi bước vào, rực rỡ hẳn lên, không khí mới tràn ngập khắp nơi.
Người làm trông thấy cô liền xếp thành hai hàng, đồng loạt nói: “Cô An, chúc mừng năm mới.”
An Mục vui vẻ nói cám ơn, Hà Mặc Dương từ đâu đến nhanh chóng rút bao lì xì phát ỗi người một cái. Cô thả Đô Đô xuống, đích thân vào bếp, tất cả nguyên liệu nấu ăn cần phải có đã sẵn sàng, nghĩ mình sẽ làm món trứng chần nước sôi, nhưng sợ năm mới mà mình vừa ăn vừa khóc, càng nghĩ, vẫn là nên làm cá nấu dưa chua đi, cũng lâu rồi chưa được ăn nên nhớ cái hương vị đó.
Đem cá rửa sạch cắt xong, đổ lòng trắng trứng đã được đánh lên vào, nêm thêm chút gia vị cho cá, ướp thêm chút rượu, sau đó nhân thời gian đợi gia vị ngấm vào thì đi rửa rau dưa, cắt xong xếp vào dĩa, đã mua dưa chua làm sẵn, trực tiếp cho vào nồi là được, nghĩ hay là nấu thêm món canh đi.
Trong nồi đang chưng gà ác, nắp nồi bị hơi nước xông lên kêu ùng ục, An Mục khiểng mủi chân lấy chén trên giá bếp, một bàn tay to vươn đến từ phía sau, lấy cái chén từ giá bếp trước cô, An Mục không nhìn cũng biết là anh, cô từ từ quay lại.
“Mục Mục.”
An Mục quay đầu lại, anh cầm cái chén đứng trước mặt cô thở hổn hển, áo khoát còn chưa cởi ra, tóc tai ở thái dương có chút lộn xộn, khóe mắt hẹp dài tỏa sáng lấp lánh, lúc này, tất cả ngôn ngữ liền biến thành dư thừa, cô mỉm cười cầm lấy cái chén trong tay anh, đẩy anh ra bên ngoài: “Ra ngoài đợi đi, một chút là xong thôi.”
Hà Mặc Dương bị cô đẩy ra cửa, đợi khi cô xoay người đi vào, anh lại đi theo, ôm chầm lấy cô từ phía sau, cái miệng xấu xa kề sát bên tai cô: “Mục Mục, năm mới vui vẻ.”
Vành tai bị hơi thở nóng rẫy làm đỏ lên, An Mục rụt cổ lại: “Hà Mặc Dương, anh thành ông già rồi.” Sang năm, anh đã 33 tuổi, nếu là người đàn ông bình thường, tầm tuổi này đã sớm kết hôn sinh con rồi.
“Ha ha, gừng càng già càng cay mà.”
“Hà Mặc Dương, anh đúng là không biết xấu hổ.”
An Mục bị lời nói không đứng đắn của anh làm ặt đỏ lên, thiếu chút nữa là cắt vào tay mình, Hà Mặc Dương nhanh chóng giật lấy: “Để anh.”
Tài nghệ nấu nướng của anh còn kém hơn cô, anh vụng về muốn cắt khoai tây thành sợi nhưng lại cắt thành cọng vừa dày vừa to, An Mục lại không đành lòng đả kích sự tự tin của anh, xem ra tối nay chỉ có thể ăn khoai tây cọng thôi.
Thở dài vớt dưa chua đã chín ra khỏi canh, lại bỏ cá cắt lát vào, nấu lửa lớn hai phút rồi tắt lửa, sau đó múc dưa chua và cá vào một cái nổi nhỏ, rắc rau thơm lên mặt.
Mùi hương cá nấu dưa chua mới ra lò lan tỏa trong nhà bếp, Đô Đô cũng bị thu hút chạy đến, phe phẩy cái đuôi chạy đến cọ cọ vào chân cô, đột nhiên “méo” lên một tiếng chói tai.
“Cẩn thận chút anh, đừng đạp đuôi nó.”
Tiếng pháo trúc bên ngoài vang lên không ngừng, trong nhà ấm cúng hòa thuận vui vẻ, món xào ngon miệng, món canh vừa ăn, đây là lần đầu tiên An Mục chính thức vào bếp sau khi vào đây sống: “Xem ra dở hơn đầu bếp, ráng ăn nhé.”
“Ừ, em cũng ăn đi.”
Hà Mặc Dương ăn không nhiều lắm, mỗi món đều chỉ gắp vài đũa, sau đó dừng đũa nhìn cô ăn, An Mục biết cái miệng của anh lúc nào cũng rất kén ăn, lại ưa sạch sẽ, tự hiểu tài nghệ nấu nướng của mình không lọt được vào mắt anh, có thể ăn mấy miếng là cực kỳ nể mặt rồi.
“Bưng sủi cảo lên đi.”
Người hầu bưng nồi nhỏ vào, lễ mừng năm mới ở thành phố B, nhà nào cũng phải ăn sủi cảo, An Mục gắp hai cái bỏ vào trong chén anh, “Nếm thử một chút đi, là em gói đó.”
Anh ăn hai miếng, “Ừ, mùi vị không tồi.”
Một cái nồi hai mươi cái sủi cảo, cô ăn sáu, anh ăn hai, sau đó hoàn toàn buông đũa nhìn cô ăn, An Mục bị nhìn đến phát ngại, lúc húp nước cũng không động đũa, “Không phải anh có chuyện gì muốn nói đó chứ.”
Pháo hoa rợp trời, liên tục nở rộ trên không trung, phía chân trời huyền bí sâu thẳm giờ phút này vô cùng rực rỡ, ánh sáng pháo hoa nổ tung chiếu rọi lên mặt anh, đủ mọi màu sắc như đang hát hí khúc, nhìn buồn cười muốn chết, tiếng pháo hoa đầy thành phố, Đô Đô sợ đến mức trốn ở gầm sô pha không dám chạy ra, nhưng thật ra lại làm thỏa nguyện của nó.
“Cầm lấy nè.”
An Mục đưa tay, anh nắm lấy tay cô cùng cầm cây pháo hoa, khoảnh khắc bắn lên An Mục quay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng, mỗi lần pháo hoa trong tay bắn lên, tay An Mục lại run lên một cái.
“Mục Mục, mở mắt nhìn xem.”
Tiếng nói bên tai chìm ngập trong tiếng pháo hoa, sự dịu dàng trong đó lại như sợi tơ được rút ra, thắt vào nơi không xác định ở tận đáy lòng, quấn lấy thật sâu thật chặt, mở mắt ra, là sườn mặt kiên định đang mỉm cười của anh, thoắt ẩn trong ánh sáng màu cam lờ mờ nơi hành lang, cả người An Mục dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh, mạnh mẽ mà kiên định, chợt cảm thấy từ lúc sinh ra họ vốn đã hòa hợp như thế, rồi cô bị chính suy nghĩ đó của mình làm cho hoảng hốt.
“Cô bé ngốc, bảo em xem pháo hoa, chứ không phải xem anh.”
Anh đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của cô, làm cho lòng An Mục thấp thỏm, ngụy biện là bản tính trời sinh của phụ nữ, lúc này khuôn mặt của mình đã đỏ lên, rồi lại nhìn pháo hoa đang cháy trong tay, anh nắm tay cô đứng dưới bầu trời đêm mênh mông đẹp đẽ.
Quay người lại nhìn, trong hành lang chất đầy pháo hoa, anh kiên nhẫn nắm tay cô bắn lên từng cái, An Mục không dám tự mình bắn pháo hoa lớn, chỉ dám châm mấy cây pháo bông nhỏ, tiếng xèo xèo vang lên, cầm cây pháo bông chạy khắp sân nhà như người điên, Hà Mặc Dương cũng đi theo sau, pháo hoa trong tay hai người giao nhau tại một chỗ, tô điểm cho năm mới này càng thêm náo nhiệt.
Đêm qua chơi đến khuya, đi ngủ cùng với tiếng pháo trúc lác đác, sáng hôm nay, khi bình minh vừa ló dạng, mặt trời đỏ rực ở phía đông vừa hiện ra quầng hồng, tiếng pháo trúc lại vang lên, An Mục ngủ không sâu, đã sớm thức giấc, vùi mình trong chăn ấm không muốn ngồi dậy, động tác trở người không dám mạnh quá, sợ sẽ đánh thức anh.
Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn không tốt lắm, tật xấu này không biết có tự lúc nào, nhưng anh lại ngủ rất yên ổn.
Nghe ngoài cửa sổ có tiếng pháo trúc liên tục, An Mục từ từ nhắm mắt lại định ngủ nướng một lát, giữa mông lung hình như có thứ gì đó di chuyển trên mặt, cô tiện tay phủi đi, trở người liền ngủ tiếp, một hồi trên cổ lại nhồn nhột sột soạt, bị vậy làm sao mà ngủ được, vừa mở mắt thì thấy gương mặt điển trai to đùng của anh, đầu lưỡi anh đang liếm láp chiếc cổ tinh tế của cô, nhột quá, cơ thể anh lại đè lên người cô, thân thể cường tráng từ lúc cô thức dậy cũng đè xuống không chút kiêng nể, trực tiếp dán lên thân hình xinh đẹp của cô, nơi da thịt tiếp xúc truyền đến một luồng hơi nóng, anh cởi bỏ hết áo ngủ của cả hai ra, thân hình nóng rực dính lại một chỗ không có gì ngăn cản.
Nơi đẫy đà căng tròn hít thở phập phồng chiếu lên lồng ngực anh, khi anh cố tình ép xuống cho biến dạng, nụ hôn của anh vẫn liên tục trườn xuống, thế mạnh áp đảo, chiếm cứ phần đất thơm tho nhất không có chút ngăn trở nào, An Mục run rẩy trong dục vọng của anh, tự vỗ về mình nên bình tĩnh lại, nụ hôn nóng bỏng lại rơi vào ngực cô, nơi đó là vị trí gần trái tim nhất, anh khẽ cắn liếm mút, giống như muốn ăn luôn khối thịt kia, An Mục nhấc chân quấn vào chiếc eo tinh tráng của anh, từng thớ thịt mềm mại bên trong đầu gối kề sát vào eo anh, Hà Mặc Dương gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu bữa ăn chính.
Màn giường lung lay sắp rơi xuống, trên chiếc giường lớn theo kiểu Châu Âu cổ điển, anh ra sức xông vào, mồ hôi hòa vào thân thể tuổi trẻ; tình yêu, sự chung thủy trong trời đất thiêu đốt lẫn nhau giống như dừng lại ngay tại khoảnh khắc này, thân thể ấm áp quấn lấy nhau, xuyên qua tất cả những gì đẹp đẽ nhất, cơ thể mong manh yếu đuối ở bên dưới liền thở dốc rên khẽ, Hà Mặc Dương nhìn không chớp mắt, cứ liên tục ra vào thật mạnh không biết bao nhiêu lần, cô liền chịu không nổi, nức nở xin anh hãy mau mau chấm dứt.
Dục vọng nhẫn nhịn từ đêm qua đến sáng nay ồ ạt kéo đến, trước khi ý thức quay lại, anh thầm nghĩ phải mạnh hơn, cô quá mức xinh đẹp, anh liền thoáng tăng thêm chút sức lưu lại trên người cô một dấu hôn, bàn tay lướt qua dấu hôn ấy, máu càng lúc càng sôi trào, buộc cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào bên trong đó: “Mục Mục, em là của anh…”
Sau màn tuyên thệ trầm thấp, áp lực, nghiêm túc ấy là một hồi giường động mạnh mẽ, mỗi đốt ngón tay, từng lỗ chân lông của An Mục tràn đầy hơi thở bá đạo lạnh thấu xương của anh, đẩy đi không được, lại còn càng lúc càng mãnh liệt, càng giãn nở trong từng lỗ chân lông, nổ tung trong từng mạch máu. Tiếng rên rỉ vang lên càng lúc càng lớn, thân thể cuộn chặt hoàn toàn rộng mở để đón nhận hết thảy những gì anh mang đến, nửa thân dưới giống như không còn là của mình, rõ ràng đã tê dại chấm dứt rồi còn có thể cảm giác được rõ ràng một luồng nhiệt nóng bỏng từ bên trong chảy ra, sau đó là từng đợt run rẩy, rồi đột ngột thứ khoái cảm như từ trên trời rơi xuống trần gian khiến âm đạo trơn mềm càng lúc càng thít chặt, Hà Mặc Dương vội vàng đâm vài cái rồi rút ra, bắn loạn cả lên, sau đó ôm cô lăn về vị trí lúc nãy, để cô nằm ghé vào ngực mình, từ từ âu yếm.