Mùng một năm mới qua đi, những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến mùng sáu, thời thiết dự báo hôm nay có mưa to, sáng sớm trời đã âm u, tâm trạng con người áp bức mờ mịt, đến giữa trưa trời đổ mưa phùn, lúc sáng Hà Mặc Dương có chuyện đến công ty còn chưa về, An Mục vốn định đợi anh về cùng nhau ăn cơm, không ngờ anh lại có cuộc họp đột xuất nên vẫn chưa về được.
“Đô Đô, anh ấy không về.” An Mục lấy tay chỉ vào chiếc mũi của nó, con mèo khó chịu bước thụt lùi về sau, thoáng rớt từ trên bàn trà xuống đất, thân mình cuộn tròn lại lăn hai vòng mới đứng lên, tiếng cười của An Mục bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn người đi tới, gió thổi mưa giông trước cơn bão.
“Chú Hà.” Đô Đô kêu meo meo được người hầu ôm xuống, tầm mắt An Mục nhìn xung quanh một lượt.
Trong phòng khách thật im lặng, chỉ có hơi nóng trà Long Tĩnh bốc lên lượn lờ trên bàn, rồi lại tiêu tan trong không khí, chiếc đồng hồ treo tường đánh đing đing đing đing trong không gian vắng lặng, đánh tan mặt hồ yên tĩnh, nổi lên gợn sóng lăn tăn.
“An Mục, cô thông minh hơn bất kỳ ai.”
Ngón tay cái của Hà Lâm Trung theo thói quen bóp bóp cổ tay áo, ánh mắt tàn ác nham hiểm liếc qua đó. Ông tận mắt chứng kiến hai đứa con gái nhà họ An trưởng thành, An Di tính tình mạnh mẽ, nhìn như thủ đoạn ngoan độc, làm việc không chừa đường sống, thật ra lại không phải là đối thủ của An Mục, người luôn luôn im đến khi cắn người chính là một phát ngay giữa, tuyệt không nhả ra, tính tình của An Mục chính là như thế.
“Bỏ đi rồi sao lại muốn quay về?” Giọng điệu bình thản như đang nói chuyện trong nhà.
An Mục cúi đầu cười khổ, đúng vậy, sao lại phải quay về, dù biết rõ sau khi quay về sẽ có kết cục thế nào, có thứ gì đang chờ đợi ở phía trước, vì sao cô không ở lại nơi đó chứ, nếu không phải ông hỏi, An Mục gần như suýt quên tại sao bản thân lại phải trở về.
“Chú Hà, chú phải hiểu Hà Mặc Dương hơn bất cứ ai chứ.” Đây là một cuộc chiến không khói thuốc súng, cũng là một cuộc chiến không tiếc trả giá cũng muốn thắng lợi.
Con ngươi Hà Lâm Trung mở cực lớn, tiếng cười trầm mạnh từ từ lớn dần trong phòng khách, tiếng lẩm bẩm trong cuống họng càng tăng thêm một phần khí thế khiếp người: “An Mục, cô thật sự rất thông minh, biết đánh rắn phải đánh bảy tấc, trừ việc cô là con riêng, biết tại sao tôi không cho cô ở bên cạnh nó không.”
An Mục lắc đầu, nhìn chăm chăm vào lá trà từ từ nở ra trong tách, cô không thể lựa chọn cha mẹ sinh ra mình, nhưng có thể lựa chọn cuộc sống mình muốn, cái mác con gái riêng từ sau khi bước vào cửa nhà họ An vẫn luôn dán trên người cô, lời nói với giọng điệu mỉa mai của Nguyễn Tình lúc nào cũng luôn luôn nhắc nhở sự ra đời hèn mọn của cô.
“An Mục, cô là cô gái thông minh, Mặc Dương quá mạnh, còn cô thì quá yếu.” Hà Lâm Trung bỏ đi như lúc ông đến, vẫn lặng lẽ không một tiếng động, An Mục nhắm mắt dặn dò chuyện hôm nay ông đến không được nói gì với Hà Mặc Dương, rồi cô ôm Đô Đô lên lầu.
Ông ấy nói rất đúng, Hà Mặc Dương quá mạnh, còn cô thì quá yếu, yếu đến nỗi biến thành gôm cùm của anh, ý tứ trong lời nói của ông Hà quá rõ ràng, chỉ là ông hy vọng nhà họ Hà đến tay của Hà Mặc Dương sẽ trở thành một gia tộc không thể lung lay ở thành phố B, mà bạn đời xứng đôi với anh ngoại trừ được sinh ra trong gia tộc lớn, thì còn phải là người vợ không làm ảnh hưởng đến anh, cũng là một quân cờ.
Đối mặt với bá nghiệp, phụ nữ bất quá chỉ là sự tồn tại có thể có hoặc có thể không.
An Mục mặc nguyên bộ đồ nằm trên giường, Đô Đô kêu meo meo ở bên tai làm như cô không chơi đùa với nó khiến nó tủi thân đến nước mắt lưng tròng, cô duỗi tay khều khều cái bụng trắng của nó, nó vui vẻ lăn lộn kêu meo meo, bốn chân chổng lên trời.
“An Mục, phương pháp tốt nhất để ột người hoàn toàn biến mất là gì?”
Ngay cả lời uy hiếp cũng có thể nói nghe êm tai như thế, vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy, cô lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ rồi suy tư, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
“Anh về lúc nào thế?”
Khi An Mục tỉnh lại thì bên cạnh có thêm một người, anh cũng mặc nguyên bộ vest mà ngủ, chỉ cởi áo khoát, nhắm hờ mắt, trên tóc còn dính bọt nước trong suốt, chắc là vừa trở về không lâu.
Hà Mặc Dương ôm cô vào lòng mình, An Mục thuận thế ghé vào ngực anh, ngón tay vẽ vẽ lên ngực anh, mở ra ba cúc áo, ngoài cửa sổ tiếng mưa vẫn rơi tí tách, không có dấu hiệu dừng lại, cô đột nhiên lên tiếng: “Mặc Dương, muốn biết sáu năm ở nước ngoài em đã sống như thế nào không?”
Đây là lần đầu tiên cô nói đề tài này ở trước mặt anh, sáu năm chia cắt cũng là thời gian anh giam trái tim mình trong im lặng, hóa thành hạt cát ngưng tụ ở ngực.
Không đợi anh đáp, cô tựa vào ngực anh rồi nói: “Năm đầu tiên em đến Anh, vì để sinh tồn mà không ngừng làm việc, đến năm thứ hai, em dần dần quen thuộc cảnh vật xung quanh…”
Sáu năm dài đằng đẵng hóa thành vỏn vẹn mấy câu ở trong miệng cô là xong, giống như chỉ là mấy ngày ngắn ngủi chứ không phải là sáu năm dài, những ngày đó gian nan không à, An Mục lắc đầu, một thế giới hoàn toàn mới, không ai quen biết cô, không cần che giấu bí mật trong lòng, sống tự do tự tại.
“Trịnh Tu Hàm đâu?” Hắn sao có thể để cô chịu khổ nhiều như vậy chứ, Hà Mặc Dương nắm chặt tay cô, những nốt chai sần tinh tế trong lòng bàn tay cô nhiều hơn rất nhều so với khi cô rời đi, đây là đôi bàn tay nhảy múa trên những phím đàn, nên trân trọng giữ gìn thật tốt. Thừa nhận sự tồn tại của người đàn ông kia chính là một cái gai đâm vào ngực anh, một cái gai nhổ mãi không ra.
“Anh ấy à, cũng bận rộn, cùng làm việc với em mà, cũng may là khi đó có anh ấy.” Không đến mức cô độc đến ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Hô hấp Hà Mặc Dương bình ổn lại, nhưng trong ánh mắt anh nhìn cô lại có chỗ nào đó đang dậy sóng, anh đè giọng hỏi: “Mục Mục, đợt đó ở sân bay em có từng hận anh không?”
Ngón tay An Mục đang vẽ lên ngực ra ngừng lại, từ trong chăn vươn tay ra ôm lấy cổ anh, đỉnh đầu cọ cọ vào cằm anh: “Quá khứ đã là quá khứ, sao còn muốn khơi lại chứ.” Giọng điệu cười khẽ hòa giải sự ưu thương đang bay bay phảng phất trong không khí, cũng lau sạch những băn khoăn trong lòng anh, ánh mặt trời lập tức chiếu vào tận đáy lòng, anh kéo dài giọng, “Mục Mục, từ nay về sau anh sẽ không để em rời khỏi anh.”
An Mục gật đầu, cứ vậy đi.
Năm mới qua đi, nên công việc bận bịu hơn, An Mục cũng bận túi bụi, Hà Mặc Dương sợ cô ở nhà sẽ chán, liền nhét cô vào công ty, biến thành thư ký của mình, An Mục làm loạn hồi lâu anh cũng không chịu buông tha, nghiêm mặt để mặc cô làm loạn, hôm sau cương quyết kéo cô khỏi giường, dẫn cô đi làm.
Cô xuất thân từ trường âm nhạc, chưa bao giờ tiếp xúc với công việc thư ký, hơn nữa, một ông chủ hạng tinh anh như anh cần một thư ký ở trong phòng, rõ ràng là truyện cười mà, trên mặt cô dán rõ mấy chữ “đi cửa sau”.
Hướng dẫn cô là một cô gái trẻ ngoài 30, vẻ chuyên nghiệp trên mặt không chê vào đâu được, nói chuyện ngắn gọn, lần đầu tiên An Mục mặc đồ công sở, khó tránh khỏi có hơi không quen, mặc bộ đồ trắng trên người cảm thấy không thoải mái lắm.
Trong phòng họp, mắt Hà Mặc Dương nhìn về phía cô, tiếp tục nghe bộ phận quản lý báo cáo theo thông lệ, An Mục vừa ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt như cười như không của Hà Mặc Dương, trong lòng giận dỗi lại không tiện biểu hiện ra, liền cúi đầu, vẽ lung tung lên bản ghi chép cuộc họp.
Cuộc họp thôi lôi cuối cùng cũng kết thúc, An Mục nhanh chóng thu dọn tài liệu chạy lấy người.
Trong phòng họp to như vậy, chỉ có hai người đàn ông cực kỳ ăn ý ở lại, Hà Mặc Vũ đứng lên mở cửa sổ, năm nay lập xuân sớm, nhiệt độ không khí tăng nhanh, ánh mắt trời chói chang ngoài cửa sổ, chim chóc bay lượn phía chân trời, từ tầng cao nhìn xuống, là một khoảng phồn hoa của mùa xuân.
“Lão Ngũ, cậu đừng bức ép căng quá.”
Hà Mặc Dương châm thuốc lá, từ lúc cô trở lại bên cạnh anh, anh đã ít hút thuốc lại, cô luôn không thích mùi khói thuốc, ngay cả mùi rượu cũng vậy, anh thường xuyên bị lão Tứ cười nhạo đã biến thành đàn ông tốt rồi, chua ngọt bên trong đó chỉ có mình anh biết.
“Không phải em ép cô ấy, mà là đang bày tỏ với cô ấy.”
“Đoán tới đoán lui sinh ra nhiều phiền phức, chi bằng biểu hiện trực tiếp luôn đi.” Tâm tư của lão Ngũ tinh tế, lòng dạ khúc chiết, sao người bình thường có thể đoán được chứ, “Cậu không sợ con nhóc đó trách cậu à.”
“Không đâu.”
“Một khi đã xác định vậy thì tôi cũng không quản nữa, thật ra chuyện đi làm, cậu cần phải chỉ bảo con nhóc cho tốt, đừng để thua thiệt.”
“Chuyện này không cần anh nói.” Hà Mặc Dương dập điếu thuốc đi ra khỏi phòng, bỗng nhiên nhớ ra gì đó liền trở vào, “Có một số chuyện tạm thời đừng cho cô ấy biết.”
Mục Mục là viên kim cương anh nâng niu trong lòng bàn tay, hiện giờ, anh muốn chính tay mài dũa nó.
Tiếp xúc mấy ngày, An Mục quen dần, có thể tự mình hoàn thành một số việc đơn giản, như là giới hạn chỉnh lý tài liệu, sắp xếp lịch trình, từ sau khi Hà Mặc Dương đưa cô vào đây liền chẳng quan tâm, lúc về cũng không hỏi cô chuyện công việc, làm trong lòng cô tích tụ thứ cảm giác như bị lưu đày.
Cứ như thế, người trong phòng thư ký đối với cô vẫn tương đối kiêng dè, lần trước rất nhiều người thấy Hà Mặc Dương lôi cô vào phòng, cũng đoán được quan hệ giữa họ là gì, như thế nào cũng không tránh khỏi quan hệ nam nữ.
Lúc tối đi ngủ, cô thử mở miệng thăm dò, anh chỉ ôm cô ngủ, không nói câu nào, làm như mệt mỏi lắm, từ sau khi làm thư ký, cô càng hiểu anh hơn, mỗi ngày đều họp hành hoài không xong, tài liệu và hợp đồng xem không xuể, cũng may là có anh Tư phụ trách thị trường hải ngoại.
Ngồi dậy tắt đèn, nghe nhịp thở đều đều của anh từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đèn chợt tắt, trong phòng lâm vào bóng tối vô hạn, Hà Mặc Dương mở mắt, hơi híp lại, ôm cô vào trong lòng, đắp chăn lại, chức thư ký bất quá chỉ là ban đầu, mục đích của anh không phải chỉ có vậy.
Sau cuộc hợp thường kỳ vào thứ hai, An Mục như thường lệ cầm lịch trình đã sắp xếp vào phòng làm việc, mấy ngày nay cứ chạy đến phòng này vô số lần, ngay cả thứ gì đồ gì được bày ở đâu cũng biết tất tần tật.
“Thư ký An, mang hai tách cà phê vào đây.”
An Mục đặt tài liệu xuống đi đến phòng trà nước, người đàn ông ngồi trong phòng cô cảm thấy vô cùng quen mắt, lại nhớ không ra đã gặp ở đâu.
Bưng cà phê vào, An Mục lại nhìn người đàn ông mặc ple mang giày da ngồi nghiêm chỉnh, khí thế hiên ngang, cho dù ánh mắt sắc bén có đảo qua cô, vẫn không giấu được vẻ nhã nhặn như cũ trong mắt.
“Mục Mục, đây là Trịnh Tấn Tiêu, là anh họ của Trịnh Tu Hàm.”
Hà Mặc Dương mở miệng giới thiệu, An Mục bỗng nhiên tỉnh ngộ, chả trách cảm thấy quen mắt, hóa ra hao hao giống Trịnh Tu Hàm, Hà Mặc Dương có nhắc đến chuyện của hắn cho cô biết, ít nhiều cũng cảm thán.
“Mục Mục, em ra ngoài trước đi, anh có chuyện cần thương lượng với anh Trịnh.”
An Mục gật đầu, ra ngoài đóng cửa lại.
Trịnh Tấn Tiêu nghe thấy tiếng đóng cửa mới thản nhiên nói: “Chính là cô ta, cô gái mà em họ tôi mê mẩn à.” Chỉ có vậy thôi mà khiến hai người đàn ông cùng mê mẩn.
Hà Mặc Dương chay màu: “Cô ấy là phụ nữ của Hà Mặc Dương tôi, từ đầu đến cuối đều là vậy.”
Trịnh Tấn Tiêu cười cười, “Sao tôi lại nghe nói cô ta theo em họ tôi đi Anh ba năm, không phải tôi nghe lầm chứ.”
“Đó là sơ xuất của tôi, để ấy lời đồn nhảm như vậy truyền ra bên ngoài.”
Bầu không khí vô cùng căng thẳng bỗng bị người đàn ông vừa đến phá vỡ, Hà Mặc Vũ mang theo bộ mặt giả tạo nhanh chóng đi vào, “Tổng giám đốc Trịnh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Trong lòng Trịnh Tấn Tiêu không thích, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ đứng dậy bắt tay chào hỏi: “Phó tổng Hà, là tôi ngưỡng mộ anh đã lâu mới phải.” Trong mấy anh em họ Hà, người đàn ông ở trước mặt này là cáo già nhất, khẩu phật tâm xà, Hà Mặc Dương thì tàn ác, ác đến độ khiến người ta phát sợ, e sợ tận đáy lòng, còn Hà Mặc Vũ thì khách sáo lịch sự với bạn, sau đó nhân lúc bạn xoay người liền hung hăng đâm bạn một dao, mưu lợi cùng hai anh em họ Hà cũng giống như lột da hổ, nhưng lại không thể không làm.
Phòng An Mục ở ngay bên trái phòng làm việc của anh, nhìn thấy Hà Mặc Vũ vội vội vàng vàng đi vào, một lát sau, ba người đàn ông cười nói bước ra, An Mục cảm thấy hoài nghi.