Hà Mặc Dương nghiến răng, từng tiếng nói bật ra từ giữa hàm, kéo tay cô đặt lên ngực mình.
Dưới tay chính là nhịp đập có tiết tấu của trái tim anh, bàn tay mở ra của An Mục dần nắm lại thành quyền, cô cắn môi đối diện với anh, muốn nhìn rõ rốt cuộc trong mắt anh che giấu thứ gì, nhưng cô phát hiện cho dù nhìn chăm chú cô cũng không thấy gì bên trong đó, nên dứt khoát rút tay ra, không truy đến cùng nữa.
“Hà Mặc Dương, em mệt mỏi rồi.”
Đây là cách trốn tránh tốt nhất, cô đứng dậy đi ngang qua anh vào trong phòng tắm, kéo cánh cửa thủy tinh, ngăn cách với mọi thứ.
Rầm một tiếng, cửa thủy tinh đột ngột bị kéo ra, An Mục kinh ngạc túm lấy quần áo vừa mới cởi che trước ngực, phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông không mời mà đột ngột xông tới.
“Này, anh ra ngoài ngay.” Cho dù muốn nói chuyện, bây giờ cũng không phải là lúc.
Hà Mặc Dương cười lạnh tiến về trước, một phen chộp lấy quần áo đang che trước ngực cô vứt lên không, kiềm giữ bả vai cô, hôn mạnh xuống làn môi ướt át đẹp đẽ của cô không chút do dự, tiếng kinh hô của An Mục đều bị anh nuốt vào trong miệng, hai tay cô che ở ngực.
Mắt Hà Mặc Dương đỏ ngầu, đè cô vào tường, sau lưng là lớp gạch men sứ lạnh lẽo, trước ngực là thân hình cao lớn nóng rực của anh, một lạnh một nóng cứ quấn lấy cơ thể, An Mục vừa trượt chân liền bị anh chụp lại cố định ở trong lồng ngực, đầu lưỡi ma quái cạy mở cánh môi hồng nhuận của cô, khoang miệng thơm tho ngọt ngào bị công chiếm, cô đẩy không ra đành chịu đựng nụ hôn triền miên si mê của anh, như từng sợi dây leo buộc giữ lấy cô.
Cơ thể mịn màng trong lồng ngực anh khẽ run rẩy, thứ chất lỏng lạnh lẽo rơi vào bên miệng, thoáng chốc từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân anh đều lạnh buốt, Hà Mặc Dương từ từ khôi phục lại lý trí đã mất, đôi môi lưu luyến quấn lấy môi cô, nhưng không có động tác tiếp theo, tiếng thở dốc hồng hộc trong phòng tắm từ từ chậm lại.
An Mục từ từ nhắm hai mắt lại, trên môi ấm áp, hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt cô, mang theo sự khô nóng nhàn nhạt, giằng co hồi lâu mới đẩy được anh ra, mở to mắt.
Hà Mặc Dương vẫn kiềm giữ bờ vai cô, lại kéo cô vào lòng, lần này không phải là nụ hôn cuồng phong bão táp nữa, mà biến thành trấn an, bàn tay anh vỗ vỗ bả vai run rẩy của cô, “Mục Mục, nói mệt là không đúng, chúng ta còn có con đường thật dài phải đi, sao hiện giờ em lại có thể nói bản thân mệt mỏi chứ.”
“Mục Mục, Mục Mục à, Mục Mục…” Từng tiếng gọi khe khẽ cứ quẩn quanh trong phòng tắm trống trải.
Đối mặt với sự vỗ về dịu dàng và đầy tình cảm của người ông, phụ nữ dễ dàng động lòng, An Mục cũng không ngoại lệ, lòng cô như nhũn ra, hai tay chậm rãi vòng qua thắt lưng anh, tựa đầu vào vai anh, mặc dù không nói gì nhưng lại là đáp án tốt nhất.
Hà Mặc Dương lấy được câu trả lời, ánh mắt sáng ngời, trong tiếng kêu hốt hoảng ôm cô bỏ vào bồn tắm lớn màu đen, nước văng tung tóe khắp nơi, áo sơ mi trắng của anh ướt sũng dính lên người, cô loáng thoáng có thể thấy được cơ ngực cuồn cuộn bên trong, Hà Mặc Dương nhanh chóng thuần thục cởi thứ vướng víu trên người ra, rảo bước tiến đến, quấn lấy An Mục, bộ dạng ngượng ngùng dùng khăn che trước ngực của cô trông rất đáng yêu.
“Che cái gì, cũng không phải chưa từng nhìn thấy, lại đây.”
An Mục có thể thấy cơ thể anh rất rõ trong nước, cô nhắm hai mắt lại không dám nhìn, Hà Mặc Dương cười ha ha gian xảo, bắt cô ngồi lên người mình, kề sát cơ thể nóng rẫy của anh.
Hơi nước bốc lên lan tràn trong phòng tắm, nổi lên sương mờ, sương ngưng đọng lại trên khóe mi, sáng lấp lánh, nụ hôn của Hà Mặc Dương lặng lẽ dừng trên mặt cô, An Mục bị nhiệt độ nóng bỏng đốt cháy, run run rời đi, Hà Mặc Dường càng hôn mạnh hơn, không muốn buông ra, lưu luyến không rời, ôm cô chuyển hai chân ngồi trên đùi mình, đối diện với mình, nơi tư mật ngượng ngùng để trên vật cứng rắn của anh, An Mục không dám nhúc nhích, ôm lấy cổ anh để mặc nụ hôn của anh tùy tiện rơi vào mắt cô, nhẹ nhàng ngậm cắn, vẽ vòng.
“Mục Mục, nóng không?” Hà Mặc Dương dẫn dắt cô từng bước, An Mục thấp giọng ừm một tiếng.
Nhiệt độ trong phòng tắm vốn dĩ đã cao hơn bên ngoài, hơn nữa anh còn cố tình khiêu khích, thứ khoái cảm quen thuộc trong cơ thể ào ạt dâng lên, càng dâng càng cắn răng, siết chặt tay.
“Đừng mà…”
Ngón tay bị thít chặt, Hà Mặc Dương không rút tay ra mà dứt khoát chuyển động ngón tay chậm rãi ở bên trong, dưới chuyển động một cách rất có quy luật âm đạo cô ngày càng thít chặt, khi anh cố tình khiêu khích mơn trớn nhiều hơn, Hà Mặc Dương biết cô đã động tình liền rút mạnh ngón tay ra, sự trống rỗng bên dưới lập tức công kích vào lòng, An Mục từ từ nhắm mắt lắc mông cọ người vào anh, mái tóc đen buông xõa sau lưng theo động tác vẽ ra từng cuộn sóng đẹp đẽ.
“Mục Mục, lập tức khai thuyền.”
Khoảnh khắc vật cứng rắn to lớn theo tiếng nói cùng lúc mạnh mẽ tiến vào, vừa gấp vừa mau, An Mục không ngừng kêu lên, tiếng rên vang vọng trong phòng tắm, ngón tay bấu chặt bả vai anh.
Cơn đau mang theo khoái cảm phút chốc bao trùm lấy lý trí của hai người quấn lấy nhau, đốt cháy thân thể nhau trong bồn tắm nhỏ hẹp, Hà Mặc Dương bế thốc cô dậy đè vào tường, đôi chân thon thả quấn quanh hông anh, theo từng chuyển động, tình cảm đè nén đã lâu trong lòng theo dục vọng phát tiết ra, bản thân anh thô lỗ đến phát sợ.
Giờ phút này, An Mục như chiếc thuyền nhỏ đang lênh đênh trên bể tình, bám vào cổ anh, làn môi hé mở cất tiếng rên khe khẽ vụn vặt.
Hà Mặc Dương ngậm lấy cánh môi tươi đẹp ấy, hôn một đường xuống ngực, nước nhỏ giọt trên người anh theo khe ngực cô chảy xuống, lướt qua bụng, cuối cùng rơi ngay vào nơi hai người giao hợp, được xem một cảnh tượng đỏ mắt, Hà Mặc Dương bấy giờ lo phòng tắm ướt át, sợ cô trượt chân, lập tức bế cô đặt dưới vòi hoa sen tắm qua loa, sau đó bế vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, sức lực của An Mục giảm đáng kể do màn lúc nãy, Hà Mặc Dương cũng không để ý độc diễn một mình, để mặc cô ghé vào giường lẩm bẩm, bấu thắt lưng cô cúi người đi vào từ phía sau, tốc độ cực nhanh lại cực sâu, ngón trỏ lại vân vê chỗ hai người giao hợp, An Mục chịu không nổi kích thích mãnh liệt này, cô bật khóc.
Bên trong căn phòng tràn ngập kiều diễm, tiếng vui sướng giao hòa ngân nga trong màn đêm tĩnh lặng.
Phóng túng cả một đêm, hậu quả là hôm sau ngủ dậy muộn, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, ý xuân ấm áp, An Mục vùi mình vào chăn ấm muốn nướng thêm, Hà Mặc Dương đã dậy từ sớm, gối tay nghiêng đầu, ánh sáng nhu hòa trong đáy mắt lan tràn khắp giường, lấn át cả ánh nắng ngoài cửa sổ.
Người trên giường ưm một tiếng, nhếch mày, Hà Mặc Dương cúi người vỗ vỗ, đưa tay lên vuốt chân mày, người trên giường lại vùi vào người anh ngủ tiếp.
Sự yên bình của ánh dương buổi sớm kết thúc, An Mục từ từ thức dậy, toàn thân nhức mỏi không muốn động đậy, nhưng đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đen tối của anh, buổi sáng yên bình có tác dụng làm yên lòng người, trong lòng lập tức kích động, ngứa ngáy khó chịu.
Hai người cùng lúc lựa chọn nghỉ làm, cả buổi sáng dính lấy nhau ở trên giường, cho đến giữa trưa Hà Mặc Dương bế cô vào phòng tắm tắm qua loa, sửa soạn một hồi rồi mới xuống lầu.
Hà Mặc Vũ ngậm điếu thuốc ngồi ở sô pha, nghiễm nhiên xem như là nhà mình, trong gạt tàn đầy đầu thuốc nghiêng ngã, trên bàn trà chất một đống tài liệu cao ngất, tùy ý mở ra vài trang.
“Từ nay về sau bệ hạ không thiết triều sớm nữa à!”
Một tiếng “anh Tư” của An Mục nuốt lại vào bụng, nghe vậy liền cúi đầu đi sau lưng Hà Mặc Dương, vẻ mặt đỏ ửng từ từ nhạt đi.
Vừa đúng lúc ăn cơm nên trực tiếp đi thẳng xuống phòng ăn, người làm dọn thức ăn lên bàn, bữa sáng cả hai đều không ăn gì, bây giờ rất đói, chỉ có Hà Mặc Vũ là vừa mới ăn sáng lúc 10 giờ nên bây giờ ăn không vô, gẩy gẩy dao nĩa trong dĩa một lúc, uống sạch ly rượu vang bên cạnh, rồi tao nhã lấy khăn lau miệng.
“Lão ngũ à, tài liệu đã mang đến cho cậu, có thể yên tâm ở nhà cùng người đẹp rồi.”
Hà Mặc Dương tỉnh bơ ừm một tiếng, nhanh nhẹn cắt thịt bò trong dĩa, anh tư bình thường nói chuyện thường nói trắng ra như thế, anh khẽ liếc cô gái ngồi ở đối diện, cười ha ha. An Mục hình như rất xấu hổ, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, Hà Mặc Dương đẩy chén canh người làm vừa mang lên, “Tối qua mệt lắm đúng không? Ăn nhiều một chút.”
Giờ phút này An Mục ước gì mình có thể lập tức buông dao nĩa chạy lên lầu, đúng là chuyện cười mà, mặc dù đều là người trưởng thành, nhưng dù sao vẫn có người ngoài ở đây, cũng may là Hà Mặc Vũ không có biểu hiện để ý chuyện này cho lắm, cô mới dằn lại tập trung dùng bữa.
Sau khi ăn xong, cô rãnh rỗi nên bật tivi xem, hai người họ theo thường lệ vào thư phòng nói chuyện, trong tivi đang chiếu bộ phim có nội dung cẩu huyết, nam chính ngoại tình, nữ chính quậy lên đòi đi nhảy lầu, Đô Đô kêu meo meo cọ vào chân cô, An Mục chuyển kênh, bế nó ôm vào lòng cho nó ăn.
“Hôm nay bác trai đến công ty, chủ trì cuộc họp thường kỳ lúc sáng.”
Hà Mặc Dương đoán nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, với tính cách của anh Tư sẽ không đến đây vì một đống tài liệu, chiếu theo chuyện mấy năm nay Hà Lâm Trung không hỏi đến tình hình công ty, quả thật là bất ngờ: “Ông ấy nói gì?”
“Vậy thì không có, chỉ giữ lại mấy quản lý bộ phận, anh nghe ngóng bất quá chỉ hỏi chút tình hình hoạt động của công ty.”
“Xem ra ông ấy muốn ra tay rồi, lão già họ Trịnh hình như nghe ngóng được gì, có lẽ cùng là người trong nghề nên sắc sảo.” Chuyện trên thương trường thay đổi trong chớp mắt, ai cũng không nắm chắc, lòng người là dễ dàng thay đổi nhất.
“Liên quan đến chuyện của nhà họ Trịnh, lão già ấy quan tâm cũng là lẽ thường, nhưng cậu phải thật cẩn thận.”
Hà Mặc Dương gật đầu, chuyện của họ Trịnh mới chỉ là bắt đầu, hiện giờ Hà Lâm Trung đã nhúng tay vào, thật sự có chút ngoài ý muốn, trò chơi kỳ này hình như ngày càng kịch tính.
An Mục ôm Đô Đô xem tivi, có hơi buồn ngủ, cô uống trách trà đặc nên có chút tinh thần, Đô Đô đang nghịch trên sô pha, trái bóng bị đá rớt xuống sàn, An Mục nhặt lên đưa cho nó, nó kêu meo meo đưa chân trước đá mấy cái, chắc là không cảm thấy hứng thú nữa, gập chân trước nằm xuống, cái đầu nhỏ gác lên đùi cô, chòm râu trắng rung lên theo cái hà hơi của nó. Lúc Hà mặc Vũ ra về cố ý đi đến xách hai chân sau của Đô Đô đang buồn ngủ lên, Đô Đô nhất thời hoảng hốt, sợ tới mức vừa kêu vừa đá loạn trong không trung, đảo mắt kinh hoàng nhìn bốn phía.
“Còn không thả xuống, chậm thôi, coi chừng nó cào.” An Mục vừa dứt lời, Hà Mặc Vũ hừ một tiếng rút tay lại, móng vuốt của Đô Đô đã quẹt qua cánh tay anh, An Mục không quan tâm Đô Đô rớt xuống đất, vội vàng chạy đến xem xét cánh tay của Hà Mặc Vũ, may là chỉ có một vết cào không rách da, “Chắc là không sao đâu, con mèo này rất lợi hại.”
Hà Mặc Vũ đảo mắt, đạp lên người Đô Đô, móng Đô Đô đang cấu xé tấm thảm trải sàn, cũng không chút yếu thế trừng mắt lại anh, Hà Mặc Vũ cười ha ha rồi nói, “Mèo cưng, mày đúng là chăm chỉ mà.”
Hà Mặc Dương đứng ở ngưỡng cầu thang nhìn thấy dáng vẻ xù lông của con mèo nhà mình thì rất vui, cực kỳ giống cô gái nào đó, người ta nói “chủ nào tớ nấy”, câu này không phải không có lý.
An Mục tìm đồ cắt móng tay, nắm móng vuốt của Đô Đô cắt đi, con mèo không vui, trong mắt nó ngập nước rất đáng thương, lỗ tai cũng run lên, An Mục xuống tay dứt khoát, toàn bộ móng vuốt bị cắt trụi, hài lòng sờ vào phần đệm thịt hồng hồng nơi móng nó.
“Cắt rồi sẽ mau mọc lại thôi.” Hà Mặc Dương đến gần ôm lấy con Đô Đô đang oan ức vào lòng, con mèo tủi thân liếm láp chỗ móng vừa bị cắt, như là đang tiếc rẻ gì đó.
Hà Mặc Dương đặt nó xuống đất, nó phe phẩy đuôi căng thẳng nhìn An Mục rồi nhanh chóng lẻn ra ngoài cửa, Hà Mặc Dương lấy đồ cắt móng tay trong túi ra.
Ngón tay mảnh khảnh đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
“Bây giờ đến phiên em.”