Vì trước kia An Mục đánh đàn nên không để móng tay, bây giờ cũng khá lâu rồi không đàn nữa, móng tay không biết dài ra tự lúc nào, tối qua triền miên cả đêm, lại cào lên lưng anh mấy đường, thậm chí có chỗ còn rướm máu, đọng vết máu nhàn nhạt. “Anh có sao không?”
An Mục muốn rút tay nhưng Hà Mặc Dương nhanh chóng bắt lại, kít một tiếng, nửa cái móng rơi xuống, bỏ vào trong thùng rác, An Mục không dám động đậy nữa, để mặc anh muốn cắt thì cắt, ánh mắt dịu dàng chuyển từ cằm lên môi anh, thật sự thì môi Hà Mặc Dương không tồi, nhưng do mím môi không cười khá lâu, liền mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lùng, hơn nữa ngày nào cũng có sở thích mặt nhăn mày nhó, thái độ cứng rắn nên sinh ra một loại cảm giác khó tiếp cận.
Tầm mắt tiếp tục dời lên trên, dừng trên chóp mũi anh, là đàn ông sao lại có cái mũi đẹp như thế chứ, dáng vẻ lúc tức giận khịt mũi của anh lướt qua đầu cô, Hà Mặc Dương như vậy thật sự rất đáng yêu và khiến người khác muốn yêu thương.
Tiếng kít vẫn tiếp tục vang lên, tầm mắt An Mục khóa chặt trên đôi mắt đang cụp xuống của anh, con ngươi đen được làn mi che khuất, tưởng tượng vẻ bên trong đó chắc là thâm thúy như hồ nước sâu, nhìn không thấu, hoặc chứa vẻ dịu dàng, điểm xuyết thêm vô số tình cảm, phảng phất giống như những ngôi sao tô điểm trên bầu trời đêm tĩnh mịch.
Hà Mặc Dương vẫn cúi đầu, rất tập trung cắt móng tay, sau đó cầm lấy đồ dũa móng, vẻ mặt chuyên chú như đang làm chuyện gì quan trọng lắm, đầu ngón tay trắng hồng mượt mà được cắt dũa vô cùng đẹp.
An Mục xóe năm ngón tay lên không trung ngắm nghía, xuyên qua kẽ hở là vẻ mặt chờ mong rồi lại làm bộ bình thường của anh.
“Em cắt giúp anh nhé.”
Không đợi anh đáp, An Mục nắm lấy tay anh, bàn tay anh cũng đẹp, khớp xương rõ ràng, mười ngón thon thả không dài không ngắn, không thô không yếu, đôi bàn tay này nếu lướt trên phím đàn dương cầm thì đúng là tuyệt vời, lòng bàn tay có vài nốt chai sần, còn có một vết sẹo kéo dài từ bên này sang bên kia.
Chắc là mới cắt không lâu, móng vẫn chưa ra dài lắm, An Mục cắt sơ một chút, sau đó dũa thật đẹp, trong đầu đột nhiên xẹt qua suy nghĩ kỳ lạ, một đôi tay trông đẹp thế này nếu sơn móng tay lên nữa không biết sẽ thành thế nào đây.
Hà Mặc Dương không biết suy nghĩ của cô, thấy cô cúi đầu nhìn tay mình đến ngẩn ngơ, rút tay ra phủ lên gáy cô.
Bị tiếp xúc đột ngột, An Mục chợt bừng tỉnh, mỉm cười hì hì với anh, “Hôm nay anh Tư đến là có chuyện gì vậy anh?”
Đột nhiên chuyển đề tài, bàn tay Hà Mặc Dương đang ôm gáy cô hơi khựng lại, không nói gì chỉ vuốt ve rồi kéo cô vào ngực, “Mục Mục, có một số việc không phải anh gạt em, mà là dù có biết cũng không làm được gì, chỉ là biết nhiều sẽ phiền lòng thôi, anh không muốn thấy em như vậy.” Vì anh chính là Hà Mặc Dương, vĩnh viễn chọn cách gánh vác tất cả mọi chuyện, không bao giờ than vất vả không giải thích, An Mục thở dài.
“Anh lại lựa chọn một mình gách vác tất cả, Hà Mặc Dương, quan hệ của chúng ta hiện giờ là gì vậy?”
Người dựa vào lòng anh hỏi vấn đề này, vẻ mặt Hà Mặc Dương khẽ động, làn mi rậm đen run lên: “Còn thiếu một giấy chứng nhận mà thôi.”
Tờ giấy đó có thể là căn cứ chính xác để trói buột cuộc sống của hai người họ sau này, một bản nho nhỏ thôi sẽ lấp đầy toàn bộ hy vọng và chờ mong của anh.
“Anh quan tâm thứ đó à.”
An Mục gần như buột miệng nói ra khi anh nói xong câu đó, chỉ là giấy thôi mà.
Lần đầu tiên thảo luận vấn đề này, suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược nhau để bầu không khí ngựng tụ một lớp băng mỏng, An Mục tựa vào lòng anh không nói gì, Hà Mặc Dương thầm thở dài, hôn lên tóc cô.
“Tùy em vậy, Mục Mục, tùy em.”
***
Cuối tháng ba hoa đào rực rỡ, ánh nắng chan hòa, trong nhà họ Hà rực rỡ màu sắc, An Mục trở thành thành viên trong phòng thư ký cũng được một thời gian, mục đích của Hà Mặc Dương khi đưa cô vào công ty là cố ý muốn để cho biết được chuyện cơ mật của công ty, dụng tâm trong đó không cần phải nghĩ ngợi.
Gầy đây Hà Lâm Trung thường xuyên đến công ty thị sát, An Mục không phải chỉ chạm mặt một lần, tuy rằng Hà Mặc Dương đều cố ý hạn chế cơ hội chạm mặt của họ.
Cầm tài liệu từ tầng 12 đi lên, thang máy mở ra, An Mục thấy rõ người đứng bên trong, người bên trong đồng thời cũng ngừng nói chuyện với người bên cạnh, quay sang nhìn cô.
Cửa thang máy sắp đóng lại, Hà Lâm Trung nhấn nút: “Không vào à?”
An Mục nắm chặt tài liệu hít sâu một hơi bước vào, cửa thang máy đóng lại, không gian khép kín, trong gương phía trước ánh ra bóng dáng ba người, An Mục nhìn Hà Lâm Trung trong gương, Hà Lâm Trung cũng nhìn lại An Mục.
Đến tầng cao nhất, thang máy đing một tiếng mở ra, An Mục bước ra trước, đi về phía văn phòng.
Hà Mặc Dương tiễn đối tác nhưng không bước ra khỏi phòng họp, Hà Vi nói nhỏ vào tai anh mấy câu, ngón cái vẽ số 8 trong không khí.
Trong phòng làm việc, Hà Lâm Trung đứng trước cửa sổ sát đất, ánh nắng chiều ngày xuân thật đậm, nhuốm hơn nửa văn phòng, lúc còn trẻ, ấp ủ trong lòng hoài bão to lớn, dù sao cũng không muốn dựa vào gia đình mà liều mạng tạo ra một khoảng trời của riêng mình, nhưng đến lúc tuổi càng cao, sắp đến 60, chỉ mong muốn con cháu sum vầy hầu hạ bên cạnh.
Hà Lâm Trung xoay người, nhìn chăm chú vào đứa con trai là niềm kiêu hãnh của đời ông, cũng là người ông tiêu hao tất cả tâm huyết để bồi dưỡng ra.
“Trong mắt anh còn có người cha này không?” Hà Lâm Trung lớn tiếng trong hồi ức quá khứ lắng xuống, mặc dù sắp đến 60 nhưng khí thế vẫn không lộ mà uy nghiêm do lăn lộn trên thương trường lâu năm, trong xương cốt chảy cùng dòng máu, kêu gào cho dù già rồi thì người khác cũng không được phép làm trái ý ông.
Hà Mặc Dương làm như không nghe thấy, nhưng chân mày rõ ràng chau lại, văn kiện rơi xuống bàn làm việc, anh cũng không thèm nhìn mà trực tiếp gom lại đặt vào chồng tài liệu, một tiếng bốp rơi xuống trên bàn trà cách đó mấy thước, tách trà trên đó rớt xuống đất, bể tan tành.
“Đây là thái độ của anh à.” Giọng nói trầm mạnh của Hà Lâm Trung pha lẫn sự phẫn nộ, tựa như con dao đâm tới, Hà Mặc Dương dễ dàng cản lại, nhẹ nhàng xoay xoay cây bút máy trong tay, con ngươi tối đen chợt lóe sáng, “Ba à, thái độ của ba đối với Mục Mục là sao.”
Hà Lâm Trung hơi giật mình nhưng liền thẳng người dậy, nói thẳng: “Tôi là ba anh.”
“Mục Mục là vợ tương lai của con, ba ép cô ấy bỏ đi sau lưng con, sao bao không nghĩ con là con của ba chứ.” Ăn nói hùng hồn mạnh mẽ, khí thế như không thể lấn át nổi.
Đã qua sáu năm, đầu đuôi sự việc bây giờ mới lộ ra, Hà Lâm Trung thất thần giây lát, nhớ lại tình hình năm đó, chẳng qua ông chỉ đứng ở góc độ một người cha lo lắng cho con mình. An Mục không thích hợp làm dâu của họ Hà, mà ông cũng không thể để cô vào cửa, chỉ cần ông còn sống ngày nào, An Mục vĩnh viễn không có khả năng, nên ông ám chỉ với An Vu Hùng, sắp xếp đám cưới thương nghiệp cho An Mục, nhưng không ngờ sau đó lại xuất hiện một Trịnh Tu Hàm, tuy rằng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng vẫn đạt được kết quả như cũ.
Cô bỏ đi sáu năm, nhưng tới giờ phút quan trọng lại quay về, con gái họ Viên là người vợ tốt nhất ông chọn cho con trai mình, gia thế tốt, tính tình đơn thuần, tương lai nhất định sẽ không trở thành vật cản cho sự phát triển của anh, nhưng người tính không bằng trời tính.
“Mặc Dương, An Mục thật sự không xứng với anh.”
“Mẹ thì xứng với ba đúng không.”
Giang Nghi, mẹ ruột của Hà Mặc Dương là cấm kỵ của hai người. Mấy năm nay mọi người đều hiểu nên không nhắc tới, mẹ anh vừa qua đời, mẹ kế liền vào cửa, tất cả đều tỏ rõ khát vọng đối với quyền lực của người đàn ông này, có thể không tiếc bất kỳ thứ gì, bán đứng cả hôn nhân của chính mình, vì thế hại cả đời mẹ anh, cho đến trước khi chết còn nhớ thương người đàn ông đang bận rộn công tác ở nước ngoài, còn bảo anh đừng hận ông, Hà Mặc Dương không muốn nhớ lại những hồi ức không vui đó, sẽ chỉ khiến anh càng hận Hà Lâm Trung hơn.
“Mẹ anh không giống An Mục.”
“Đích thực là không giống, cô ấy dũng cảm hơn mẹ nhiều.”
Hà Lâm Trung đi rồi, bóng lưng xiêu vẹo biến mất ở cửa, như già đi trong thoáng chốc, mẹ anh chính là nỗi đau của ông, hiện giờ bị anh đem ra giẫm đạp lên đó, tối nay có lẽ ông sẽ ngủ không yên.
An Mục gõ cửa đi vào, anh ngồi ngửa mặt tựa vào ghế, ánh sáng trong phòng dần dần yếu đi, anh núp trong màu đen ảm đạm, cô nhẹ nhàng đi tới đứng sau lưng anh, anh từ từ nhắm mắt, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.
Huyệt thái dương chợt lạnh, Hà Mặc Dương không mở mắt, hơi thở thơm mát của cô quá mức quen thuộc, mỗi nhịp thở đều như vỗ về trái tim anh, hòa tan vào máu anh. An Mục mát xa nhẹ nhàng đơn giản, ngón trỏ mảnh mai ấn lên thái dương anh, ngón tay lạnh lẽo chạm vào gò má ấm áp của anh, đều hơi run rẩy, khơi lên dòng điện cực nhỏ.
“Sao vậy?” An Mục muốn rút bàn tay bị anh nắm lấy ra, ngược lại anh càng siết chặt, kéo một cái để cô ngồi lên đùi mình, từ lúc vào công ty làm việc đến giờ, đây là lần đầu tiên thân mật như thế trong văn phòng, hơi thở hòa vào nhau, An Mục sợ giây tiếp theo sẽ có người đi vào, vùng vẫy muốn đứng lên.
“Để anh ôm một lát thôi.”
Thân thể chỉ ôm lấy cô, cằm tì lên cần cổ ấm áp của cô, có vậy Hà Mặc Dương mới cảm thấy bản thân còn sống, thật sự tồn tại, mà không phải giống như mấy năm đó, chỉ là một cái xác không hồn vô vọng và rỗng tuếch, chỉ có thể sống nhờ vào mớ ký ức ít ỏi.
An Mục bị giọng nói buồn bã của anh làm cho giật mình, không vùng vẫy nữa, co người lặng lẽ ôm lấy cổ anh, tì cằm lên đỉnh đầu anh, vỗ nhẹ vào sau lưng anh như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Lại cãi nhau với chú Hà à?”
Anh không trả lời, An Mục cụp mắt, tiếp tục dịu dàng nói: “Tất cả mọi chuyện thật sự em không trách chú, nếu lúc trước không có chú ấy, em cũng vẫn rời khỏi nhà họ An.” Nhưng mà sẽ không phải là lúc đó, cũng không phải bỏ đi cùng Trịnh Tu Hàm mà thôi, “Hai người là cha con, không nên như vậy.”
Hà Mặc Dương im lặng thật lâu, từ từ nhắm hai mắt tựa vào lòng cô, ngay lúc An Mục tưởng anh đã ngủ, anh đột nhiên lên tiếng.
“Mục Mục, sau này bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ đi.” Bằng không anh sợ bản thân sẽ phát điên lên mất, sau khi nếm trải quá nhiều ngọt ngào, làm sao có thể chống chọi với tương lai buồn chán và cô đơn chứ.
***
An Mục hồi tưởng lại những lời mà Hà Lâm Trung nói trong thang máy khi đó với cô, ngẫm lại những hành động gần đây của Hà Mặc Dương, cuối cùng lúc tan sở cô cũng gọi điện thoại.
Trịnh Tu Hàm nhận điện thoại liền hủy một cuộc họp để đến, tối nay Hà Mặc Dương phải đi xã giao, cô lấy cớ cơ thể khó chịu nên không đi.
Phục vụ khéo cửa phòng VIP lại, mùa xuân tháng ba, hệ thống sưởi trong phòng bật vừa đủ, An Mục tháo khăn lụa trên cổ xuống, đặt áo khoát và túi xách lên ghế, khi ngẩng đầu đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh.
“Làm việc ở Hà thị thế nào? Đã quen chưa?” Bầu không khí cứng nhắc, Trịnh Tu Hàm tìm đề tài nói chuyện, khui chai rượu vang.
An Mục không uống rượu, nhưng nghe anh nói uống một chút cũng không sao nên không từ chối, chất lỏng nhuốm đỏ dưới ánh đèn chảy vào chiếc cốc đế cao, hương rượu nồng đậm, “Công việc thư ký cũng không khó, trái lại bây giờ anh điều hành một công ty lớn như vậy mới mệt chết đi được.”
Trịnh Tu Hàm cười, “Mệt cũng không sao, hoặc có lẽ đã tê liệt rồi.”
“Thật ra anh có thể thay đổi cuộc sống mà, em còn nhớ anh trước kia rất muốn làm một kiến trúc sư, chín giờ đi làm năm giờ tan sở.”
“Anh cũng nhớ em từng đứng trên con đường đông đúc ở Anh nói rằng muốn vĩnh viễn đàn dương cầm, Tiểu Mục, chúng ta đều đã thay đổi không còn là chính mình của trước kia nữa, cuộc sống đã thay đổi chúng ta, chỉ có trái tim anh là bất biến.”
Tay An Mục run lên, suýt nữa rượu vang đã đổ ra ngoài, cô dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay anh: “Tu Hàm à, ba năm ở Anh đó em thật sự rất vui vẻ, cũng thật sự biết ơn anh, anh là người rất ưu tú…”
“Đừng nói nữa, Tiểu Mục, trong lòng em đã sớm biết nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn anh ta.” Tầm mắt Trịnh Tu Hàm rơi vào cần cổ nơi khăn lụa tháo xuống, nhiều dấu hôn rải rác chọc vào mắt anh rất đau, mặc dù đã nhạt bớt, nhưng làm sao qua nổi mắt anh, từ trái tim đến đôi mắt đều đau.
Ba năm, trong ký ức của ba năm đó rốt cuộc anh là gì, chỉ đóng một vai phụ sớm hạ màn vẫn còn lưu luyến không chịu rời sân khấu sao, biến thành trò cười trong mắt của người ngoài, nhưng vẫn không biết hối hận.