“Mục Mục, đừng xem!”
Hà Mặc Dương giật lại tấm ảnh, xé nát rồi vứt vào sọt rác, đây rõ ràng là một cái bẫy, thiết kế hoàn hảo để châm ngòi ly gián hai người họ, tấm ảnh như vậy một khi lộ ra ngoài thì thanh danh của An Mục ra sao có thể nghĩ được, Trịnh Tu Hàm lại tham gia vào chuyện hoang đường thế này, hắn thật sự đã thay đổi, vốn tưởng rằng hắn sẽ không tổn thương cô, nhưng hắn của hiện tại đã hoàn toàn thay đổi rồi.
“Hà Mặc Dương, anh có tin em không?” Cô lúc này rất cần câu trả lời của anh, một trăm câu của người khác cũng không bằng một chữ của anh, chỉ cần một chữ thôi là được rồi, để vỗ về trái tim thấp thỏm của cô.
Hà Mặc Dương nhìn mà đau lòng, viền mắt cô sắp đỏ lên, Mục Mục của anh vốn không nên chịu oan ức thế này, “Xin lỗi em, lúc đó anh nên ở bên cạnh em.” Mới có khe hở cho kẻ đê tiện như thế chui vào.
Có lời nói này của anh, cô còn có gì mà không chịu đựng được chứ, nhưng đây chẳng qua chỉ là một vài tấm ảnh bậy bạ mà thôi, thực chất thì giữa họ không có xảy ra quan hệ, hay là Trịnh Tu Hàm chỉ muốn quan sát sắc mặt hai người họ thôi.
Sau chuyện này, An Mục cũng không đi tìm Trịnh Tu Hàm, thậm chí gọi một cú điện thoại cũng không, cứ yên tâm ở bên cạnh Hà Mặc Dương, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối anh về nhà rất muộn, một tay cầm cặp da màu đen, áo vest vắt ở tay kia, mái tóc lúc sáng được chải gọn gàng giờ đây có hơi lộn xộn, An Mục thả Đô Đô xuống nhận lấy áo vest vắt lên giá, sau đó có điện thoại của Trịnh Tu Hàm gọi đến.
“Tiểu Mục, anh đây.” Tiếng nói ở đầu dây bên kia mặc dù cách một ống nghe nhưng vẫn khó che giấu vẻ cô đơn cùng chua xót, chai rượu rỗng nghiêng ngã bên chân, ngồi gục đầu mềm nhũn, đá ngã chai rượu, chút rượu còn sót lại vẩy lên thảm, tiếng trong ống nghe có hơi lớn, An Mục cầm điện thoại đi đến bên cạnh cửa.
“Anh… có khỏe không?”
Trịnh Tu Hàm nằm dài trên sàn, cầm điện thoại nhìn đèn chùm phát ra thứ ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu: “Khỏe, khỏe lắm, Tiểu Mục à, em mắng anh đi, anh là thằng khốn nạn.” Hôm nay nhận được ảnh chụp hắn mới biết ý đồ của Hà Lâm Trung, hắn không biết mình chính là quân cờ trong tay người đó, cũng may là hôm ấy hắn không làm ra chuyện gì tổn thương đến cô, “Tiểu Mục, anh muốn gặp em.”
“Khuya rồi, lần sau đi, anh ngủ sớm nhé.” Xoay người nhìn người đàn ông đứng trong phòng khách cách đó không xa, đang cực kỳ mất kiên nhẫn chậm rãi đi tới, thậm chí mỗi một phân tử trong không khí đều bị anh lây nhiễm đến lo lắng không yên, “Trịnh Tu Hàm, sự việc lần này bất kể có liên quan gì đến anh hay không, em vẫn là câu nói đó, kiếp này chúng ta không có khả năng đâu.” Không đợi hắn đáp, cô nhanh chóng cúp máy, tuy rằng biết sẽ tổn thương hắn, nhưng sớm nói ra sẽ hay hơn, tốt cho tất cả mọi người.
Trịnh Tu Hàm nghe tiếng tút tút máy móc, trái tim thoáng chùn xuống, cảm thấy thật hoang vắng, cơ thể nặng nề nhũn ra, hơi rượu trong người xộc lên đầu óc choáng váng, đau đớn.
Rốt cục thì hắn kém Hà Mặc Dương ở điểm nào? Sao sáu năm trước cô lại lựa chọn hắn? Tiểu Mục à, em cũng thật là tàn nhẫn.
Trịnh Tấn Tiêu hung hăng đạp mạnh vào cửa, trong tay cầm xấp hình kẹp trong tài liệu dốc xuống trên mặt hắn, Trịnh Tu Hàm từ từ nhắm hai mắt lại nằm im không nhúc nhích, chỉ có nơi ngực phập phồng nhẹ chứng tỏ hắn còn sống, vẻ mặt Trịnh Tấn Tiêu bình đạm, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra có chỗ không đúng lắm.
“Bị cô gái mình yêu từ chối, tâm trạng thế nào?”
Hơn ba năm rồi, hai anh em họ đối đầu với nhau cũng không phải là lần đầu, nhưng đây lại là lần đầu tiên vì chuyện của một cô gái. Trịnh Tu Hàm nằm trên sàn, đắm chìm vào mớ suy nghĩ của riêng mình, hồi lâu mới hí mắt ra nhìn người đàn ông đang đứng ngược sáng, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm, “Trịnh Tấn Tiêu, kích động như thế làm gì, đây đâu phải tác phong của anh.” Vừa nói vừa nhặt lên mấy tấm ảnh rơi rớt đó, vuốt phẳng từng tấm trong tay, đầu ngón tay lưu luyến, đây là lần đầu họ thân mật với nhau như vậy, cho dù là bản thân hắn thừa nước đục thả câu.
Xoa bả vai, đặt tay lên núm cửa, Trịnh Tu Hàm không quay đầu lại, nói: “Trịnh Tấn Tiêu, anh yêu bao giờ chưa? Thầm muốn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người, thậm chí không quan tâm đến tôn nghiêm của bản thân, âm thầm dõi theo cô ấy là được.”
Lời nói sắc bén của Trịnh Tu Hàm như giẫm thật mạnh vào cái chân đau của hắn, sắc mặt Trịnh Tấn Tiêu xám ngoét, đạp vào cánh cửa đang đóng kia.
Trên cầu thang xoắn vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân hắn vọng lại, từ cửa sổ ngay cầu thang nhìn xuống, đèn đường sáng tỏ, cây cối san sát, sao hắn lại trắng tay như vậy, chỉ là một phụ nữ thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu chứ.
***
Hà Mặc Dương thích nhất dáng vẻ vào sáng sớm khi cô còn mặc áo ngủ, xõa tóc khiễng chân thắt cà vạt cho anh, sau đó bản thân giơ tay ra ôm lấy cô rồi vò tóc cô cho xù lên, nhìn rất đáng yêu, cô sẽ ngước lên trừng mắt với anh, cố ý kéo mạnh cà vạt trong tay hơn làm anh ngạt thở, còn cô thì phì cười.
“Mục Mục, thức dậy nào.” Dưới tấm chăn tơ tằm mềm mại là thân hình nhỏ nhắn của cô đội lên, Hà Mặc Dương vói tay vào trong chăn xoa làn da trắng mịn của cô, cố ý sờ vào hông cô, An Mục sợ nhột nhất, vốn buồn ngủ mơ màng, bị anh sờ như vậy thì tỉnh ngủ ngay, ngay cả ý định ngủ tiếp cũng không còn, ôm chăn nhìn người đàn ông cầm theo cà vạt đứng trước giường, nhưng cô vẫn không thèm đứng dậy.
“Mục Mục, sáng nay anh còn có cuộc họp, nhanh lên nào.”
Nói xong, anh ra mòi muốn xốc chăn lên, An Mục nào có thể ngăn cản tốc độ của Hà Mặc Dương , tấm chăn lập tức bị xốc lên. Tối qua An Mục bị người đàn ông động dục nào đó lột sạch sẽ, hiện giờ khi cái chăn bị tung lên để lộ hoàn toàn cơ thể trắng nõn của cô, An Mục hét lên kéo chăn quấn cơ thể lại, sáng sớm Hà Mặc Dương đã được chiêm ngưỡng cảnh tưởng đẹp đẽ như vậy, máu nóng dồn lên, lỗ chân lông nở ra, đồng tử giãn rộng, suýt nữa đã nhào xuống.
“Anh tránh ra mau, không phải họp sao.” Một tay An Mục kéo chăn, một tay đẩy người đàn ông đang muốn ôm mình ra, bộ dạng cau mày hệt như làm nũng, mà khi cô gái chính mình yêu thương làm nũng thì hầu hết đàn ông bình thường sẽ đồng ý vô điều kiện, nhưng Hà Mặc Dương là ngoại lệ.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi kẻ sọc trắng, bên ngoài vẫn là chiếc áo vest cắt may tinh xảo, cúc áo kim loại ma sát vào đầu vai cô, An Mục run rẩy, bất giác cuộn người, Hà Mặc Dương từng dùng hành động dũng mãnh của chính mình để chứng minh với cô vào buổi sáng anh có bao nhiêu nguy hiểm, vì vậy An Mục không phải đồ ngốc, cố gắng ổn định anh.
“Hà Mặc Dương, đưa quần áo đến cho em, em làm điểm tâm cho anh nhé.”
“Mục Mục, anh lại muốn ăn em hơn.”
Hơi thở thoang thoảng bên tai, An Mục đỏ mặt xấu hổ, đẩy một cái: “Sáng sớm đã ăn nói bậy bạ rồi, anh Tư còn đợi anh đến chủ trì cuộc họp đó.”
Bộ dáng cau mày của cô trông thật đáng yêu, anh không thể không chọc cô, cúi người xuống thấp hơn nữa, gần như dính sát vào da thịt cô để lộ bên ngoài, hơi nóng phả vào gáy cô, đỏ ửng một mảng: “Đây không phải trọng điểm.” Trọng điểm là… Anh vẫn chưa ăn được!!!
Giọng điệu mờ ám, An Mục đâu có ngốc, đương nhiên biết anh đang ghẹo cô, cô vung tay đánh vào ngực anh: “Hà Mặc Dương, anh đúng là đáng ghét.”
Hà Mặc Dương thuận thế nắm lấy tay cô đặt lên miệng hôn một cái, nụ hôn tinh tế, hơi thở cũng tinh tế: “Mục Mục, anh đã từng nói với em lúc em không mặc gì quả thực đẹp đến khó tin chưa hửm?”
Ngữ điệu lên cao pha lẫn tiếng cười phát ra nơi ngực, An Mục đỏ mặt, Hà Mặc Dương cúi xuống ngậm lấy cánh môi thơm mát của cô, chậm rãi mân mê, mút vào, khiêu khích, bàn tay cũng xấu xa luồn vào trong chăn.
Vốn là khoảnh khắc kích tình nhất lại đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Hà Mặc Dương bất mãn nhả bờ môi thơm tho của cô ra, nghiêm mặt đứng thẳng lên nhấn nút nghe máy, bên trong truyền đến tiếng nói gấp gáp của Hà Mặc Vũ, An Mục bật cười quấn chăn xuống giường tìm quần áo.
Hà Lâm Trung đến tham dự cuộc họp thường kỳ vào thứ hai, diện mạo của Hà Mặc Dương không kế thừa được bao nhiêu của Hà Lâm Trung, nhưng chung quy vẫn là cha con, tận trong xương tủy vẫn có thứ gì đó tương tự.
Hai người tự chiếm một bên của riêng mình, mặc dù Hà Lâm Trung đã sớm rút khỏi Hà Thị, nhưng sức ảnh hưởng ở Hà Thị vẫn không thể kinh thường, không ít giám đốc bộ phận ngầm tỏ vẻ đứng về phía ông, còn bên phía Hà Mặc Dương ngoại trừ Hà Mặc Vũ ra, chỉ có rất ít giám đốc trẻ, An Mục đứng sau lưng anh, tầm mắt Hà Lâm Trung vô tình hữu ý đảo qua cô, cô cũng không cúi đầu, tự nhận bản thân đúng là ỷ vào có anh ở đây, đương nhiên anh sẽ không để cô chịu thiệt thòi.
“Thị trường bất động sản ở thành phố B đã có xu hướng bão hòa, cũng không thích hợp tiếp tục đầu tư.” Tiếng nói hồn hậu vang lên mạnh mẽ.
Hà Mặc Dương im lặng bật cười lạnh lẽo, độ cung nơi khóe miệng chứa đầy hàm ý châm chọc, trong phòng hội nghị rộng lớn vắng lặng, tiếng cười lạnh lẽo của anh đặc biệt rõ ràng hơn, sắc mặt Hà Lâm Trung không đổi, tất nhiên đây là sự bình tĩnh vốn có của nhân vật lớn, mấy giám đốc bộ phận bên dưới chỉ cúi đầu, không ai dám phát biểu ý kiến.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo, Hà Mặc Vũ mỉm cười lên tiếng, “Chú à, trưa nay cùng nhau dùng cơm đi.”
Đối với tính cách ra chiêu không theo lệ thường của Hà Mặc Vũ, An Mục đã sớm lĩnh giáo nhiều rồi, trên bàn đàm phán bỗng nhiên đánh ra chiêu bài tình cảm, trái lại Hà Lâm Trung vẫn bình tĩnh như trước, thân là trưởng bối nói thế nào cũng nên cho lớp tiểu bối có chút mặt mũi, trợ lý bên cạnh thấp giọng nói khẽ mấy câu vào tai ông, “Cũng được, chú cháu chúng ta lâu rồi không họp mặt, phải không?”
“Cuộc họp dừng tại đây, chuyện của chúng ta vẫn nên vào văn phòng thảo luận.” Mọi người thu dọn lại tài liệu.
An Mục cũng thu dọn tài liệu đi theo Hà Mặc Dương rời khỏi phòng họp, những tấm ảnh khó coi lần trước rốt cục không biết Hà Mặc Dương dùng cách gì để ngăn lại nữa.
“Hà Mặc Dương, trời đang nắng tốt sao đến chỗ anh lại đầy mây thế này.” Hàm ý trong lời nói quá mức rõ ràng, sắc mặt vốn đang nghiêm nghị nhanh chóng thay đổi, khóe miệng ẩn chứa ý cười như có như không, vừa mới nhếch môi cười đã hiện lên lúm đồng tiền ấm áp ngọt ngào.
“Mục Mục, nếu anh đem toàn bộ cổ phần tập đoàn Hà Thị chuyển sang tên em, em nói thử xem ông ta nghe xong rồi có khi nào trực tiếp vào bệnh viện luôn hay không?”
Một câu có vẻ như đang đùa, An Mục đột nhiên nhớ đến gì đó, lại không kịp nắm bắt, vỗ đầu ảo não.
“Đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
“Em mới là đồ ngốc đó.”
Hà Mặc Dương bật cười ha ha, mái tóc được cô búi gọn gàng ra sau đầu, dùng một cây trâm cùng màu cố định lại, anh vung tay, mái tóc đen nhánh như thác nước bung xõa trên bộ váy công sở màu đen, khuôn mặt trắng trẻo như tranh nháy mắt in vào nơi sâu nhất trong đầu, khiến dây thần kinh rung động.
“Mục Mục, ngoại trừ em ra giờ anh đã không còn gì nữa.”
Anh nghiêng người ôm lấy cô, bàn tay thon dài luồn vào trong mái tóc, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến da đầu cô, suy nghĩ lúc nãy còn lờ mờ nháy mắt hiện rõ trong đầu, không còn gì nữa, anh thật sự không còn gì nữa, đem toàn bộ cổ phần công ty đứng tên anh chuyển sang cho cô, ngay cả bất động sản cũng vậy.
Có thứ gì đó bỗng vỡ nát không phân rõ phương hướng, cô ngẩn ngơ kinh ngạc hồi lâu, Hà Mặc Dương đưa tay kéo ôm cô vào lòng, động tác không dịu dàng lắm, thậm chí còn mạnh mẽ ôm cổ cô, An Mục ngước lên nhìn vào đáy mắt tối đen thâm thúy của anh, trong đó là khoảng không tối tăm không ánh sáng, giống như mớ ký ức ngủ yên trong lòng cô.
Sao anh lại có thể như vậy, lừa cô ký hợp đồng, cho cô tất cả mọi thứ, rõ ràng anh không để cho bản thân đường lui.
“Hà Mặc Dương, sao anh lại có thể đổi xử với chính mình như vậy hả?”
“Mục Mục, đừng nghĩ nhiều nữa, anh đã từng nói muốn đem hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đến trước mặt em mà.” Không phải anh sợ bản thân làm không được, mà sợ mình không có cơ hội này. Mấy năm xa cách đó, trong đêm tối dài đằng đẵng ấy, thứ anh nghĩ nhiều nhất chính là ngày nào đó cô trở về, anh nhất định phải cố gắng giữ cô lại, sau đó yêu thương nâng niu, che chở cô trong lòng bàn tay, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội làm vậy, sao anh có thể bỏ qua chứ!