An Nhu từ trên cao nhìn thấy, thấy rõ bộ dáng đáng sợ của Vương Hoán.
Cậu rụt rè nhìn hắn không dám nói gì.
Vương Hoán ngẩng mặt lên, vừa thấy An Nhu tâm tình liền thay đổi.
" Làm sao thế? Sao em lại ra ngoài này?"
An Nhu gãi đầu, sợ sệt đáp.
" Vừa nãy em nghe tiếng la hét cùng tiếng khóc lóc ở dưới này.
Cứ tưởng có chuyện gì xảy ra....cho nên mới đi ra ngoài xem."
Đúng là như vậy, vừa nãy An Nhu đang sắp xếp đồ đạc thì nghe ở ngoài này Vương Hoán với một giọng lạ lẫm nào đó đang cãi vã, sau đó là những âm thanh mắng chửi cùng khóc lóc vang lên.
Phòng cậu không đóng cửa cho nên nghe rất rõ.
An Nhu suy nghĩ một hồi rồi cũng đi ra ngoài xem thử có chuyện gì.
Chỉ thấy Vương Hoán đánh một tai lên mặt người kia, dáng vẻ hung hãn của hắn như muốn nuốt chửng mọi thứ vậy.
Mà người kia, sau đó ôm mặt chạy đi...!Miệng vẫn không ngừng khóc lớn...
Nhớ đến khuôn mặt của người kia, An Nhu không khỏi hít một hơi thật sâu.
Trông dáng vẻ của An Nhu như bị dọa sợ, Vương Hoán mau chóng thay đổi bộ dạng.
Vẻ mặt cười tươi như hoa xuất hiện trên mặt hắn, Vương Hoán đi lên, kéo An Nhu vào phòng.
Cho cậu ngồi lên giường rồi dỗ dành.
" Không sao cả, vừa nãy anh chỉ hơi tức giận thôi.
Dọa em sợ rồi sao?"
An Nhu lắc đầu nguầy nguậy, như một con cún nhỏ mà đáp.
" Không có...!Nhưng mà, người đó là ai? Khiến anh tức giận đến như vậy?"
Nhắc đến Hoại Thư, tâm tình của Vương Hoán như gặp phải ma.
Hắn hít một hơi thật sâu, dùng tay mình nắm bàn tay cậu để ổn định tâm trạng.
Bàn tay của An Nhu không trắng trẻo như người khác.
Nó có màu ngâm đen, trong lòng bàn tay có nhiều vết chai sần.
Chứng tỏ là người lao động chân tay quanh năm.
Kiếp trước ở tại thời điểm này, cậu cũng vừa có mười tám tuổi.
Vậy mà đã phải vất vả, nghĩ đi nghĩ lại...!Vương Hoán càng thấy thương cậu hơn.
Suy ngẫm một hồi, Vương Hoán mới đáp.
" Người kia là kẻ xấu, tìm anh nhờ vả nhưng không thành.
Anh tức giận mới đánh cậu ta thôi.
An Nhu sau này nếu thấy loại người đó thì nên tránh xa ra nhé"
Vương Hoán nói dối không chớp mắt.
An Nhu cũng thành thật nghe lời, chuyện này cứ thế bị ném qua đầu bọn họ.
" Em mới lên thành phố, trưa nay chúng ta sang nhà bố mẹ anh ăn cơm.
Tiện thể ghé vào khu mua sắm mua chút đồ cho em và quà cho bố mẹ nhé?"
Nhắc đến bố mẹ Vương Hoán, An Nhu hai mắt sáng rực ra.
Cũng đã lâu rồi cậu không hỏi thăm được bọn họ.
Cho nên lòng cùng mong muốn gặp.
An Nhu vui vẻ gật đầu đồng ý, tâm tình của Vương Hoán cũng tốt hơn.
Hai người cứ thế mà nhẹ nhàng không làm khó đối phương.
- ----****------
Hoại Thư ôm mặt bị đánh đến đỏ hồng hộc chạy vào công ty của tình nhân tên Tống Minh.
Đám nhân viên cũng chẳng ai lạ mặt Hoại Thư cho nên không ngăn cản y.
Cứ thế, Hoại Thư ngang nhiên xông vào văn phòng làm việc của chủ tịch.
" Tống Minh!"
Hoại Thư tức giận gầm tên tình nhân một cách nặng nề.
Tống Minh ngẩng mặt lên, là một nam thanh niên trẻ tuổi ngang bằng với Vương Hoán, chỉ là nhan sắc kém cạnh họ Vương kia.
Tống Minh vừa thấy Hoại Thư đã cười nói.
" Làm sao? Ai đã chọc giận gì bảo bối của tôi?"
Hoại Thư mặt mày đỏ ửng đi đến bên cạnh Tống Minh, trong lòng có chút mất mát nói.
" Vương Hoán...chia tay em rồi"
Tống Minh nghe đến đây càng mừng như vớ được vàng.
Người này si mê y đã lâu, chẳng qua cũng chỉ núp dưới dạng tình nhân trong bóng tối của y.
Cảm giác không thỏa mái chút nào.
Tống Minh nhiều lần ganh ghét với Vương Hoán, nhưng dẫu sao...công ty họ Vương kia cũng lớn mạnh hơn của anh...!Cho nên ai dám làm gì?
Đặt Hoại Thư ngồi trên đùi mình, Tống Minh siết chặt cằm y đáp.
" Thì có làm sao đâu? Anh đây cũng đủ nuôi em mà"
Hoại Thư cười nhếch mép khinh bỉ ra mặt.
Nhưng vẫn vuốt ve khuôn mặt của Tống Minh đáp.
" Anh là chỉ để thỏa mãn, còn người em muốn cưới là Vương Hoán.
Chuyện này em nhất định không để cho qua dễ dàng đâu.
Nhưng hôm nay tâm trạng em không tốt.
Muốn anh thưởng gì đó"
Tống Minh ngu ngốc kia si mê Hoại Thư như điếu đổ, hoặc có thể nói...người này yêu y hết lòng.
Dù cho Hoại Thư có nói thế thì người này cũng không giận.
Ngược lại còn đáp.
" Vậy làm anh thỏa mãn đi, sau đó anh sẽ đưa em đi khu mua sắm có được không?"
Hoại Thư là kẻ chinh chiến trên giường đã lâu.
Nghe câu này làm sao mà không hiểu?
Y cười ranh mãnh, chui xuống gầm bàn kéo khóa quần của Tống Minh ra bắt đầu khẩu giao.
Một màn dâm loạn trong văn phòng cứ thế mà tiếp diễn..