Ngày Mai Liền Hòa Ly

Thời Phái đi qua “Sao không cho hắn ngủ cùng bà vú? Buổi tối muốn ăn sữa thì làm thế nào đây?”

Giang Nhã Phù không biết tâm tư nhỏ của chàng, thuận miệng nói “Không biết sao nữa, hôm nay tiểu Đầu nhất đặc biệt quấn người, một hai không chịu ngủ cùng bà vú, nhỡ ban đêm đói cho con uống sữa bò cũng được.”

Hừ, nghĩ sẽ giải quyết xong, Thời Phái trừng mắt nhìn con trai, tiểu Đầu nhất cũng nhìn cha trong chốc lát, nhưng được vài lần liền run lập cập quay đầu tránh đi, ánh mắt cha thật đáng sợ, tuy nương không nhìn ra nhưng chàng xem rõ ràng, là cha ghét bỏ mình!

Thời Phái ngủ bên trong, tiểu Đầu nhất ngủ giữa chàng và Giang Nhã Phù.

“Để hắn ngủ bên ngoài, nàng nằm phía trong này đi. Ta không muốn hắn dựa gần mắc công lại bị dính đầy nước tiểu.”

Giang Nhã Phù xùy nói “Đã bao tã con rồi sao dính nước tiểu vào chàng được? Mà chàng là cha nó, dính vài lần nước tiểu cũng đáng mà.”

Thời Phái không nhiều lời nữa, nằm nghiêng, vươn một ngón tay nhẹ chọc chân nhỏ tiểu Đầu nhất, một lúc lâu sau thở dài “Không biết thế giới kia còn tồn tại không nhỉ? Ở đó tiểu tử thúi này sắp cưới vợ, bên này mới lớn được nhiêu đây.”

Tiếng nói vừa dứt, ngón tay chàng đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, tiểu Đầu nhất trừng mắt to kinh ngạc nhìn chàng, nhưng thực mau dời ánh mắt đi.

Dường như biết chút gì đó chàng nhíu lại chân mày, hẳn chàng suy nghĩ nhiều rồi.

Giang Nhã Phù chắn chăn cho con trai “Đúng vậy, không rõ rốt cuộc thế nào rồi, nơi đó còn có chúng ta không, có hòa li thành công không? Và mọi người bây giờ thế nào rồi?”

Thời Phái thấy tiểu Đầu nhất nhắm hai mắt, hô hấp phát ra đều đều, yên lặng đưa tay đặt bên eo Giang Nhã Phù.

“Nhã Phù ~”

“Hửm ~ chuyện gì?”

“Nàng có thấy như hắn muốn tè không? Hay chúng ta đem hắn qua cho bà vú đi?”

Giang Nhã Phù nhìn chàng cười “Ta không cảm thấy, nếu chàng thấy khó chịu, qua phòng khách ngủ đi, ta cùng nhi tử ngủ được rồi.”

Thời Phái chưa từ bỏ ý định, vốn dĩ địa vị trong mắt nàng chưa đủ lớn, hiện tại có thêm nhi tử lại càng thấp hơn.

“Nhã Phù ~ hay nàng dời vào bên trong, đem hắn dịch ra bên ngoài.”

“Không được, con sẽ rớt xuống đất mất. Lại nói theo sách y Trương Nhị đưa có nói, nếu ta muốn mau khôi phục như trước, tốt nhất cần nghỉ ngơi một thời gian.”


Vừa nghe lời này Thời Phái hăng hái, nàng không phản đối! Vì thế chàng vèo một cái ngồi dậy “Ta chỉ nghĩ muốn ôm nàng, không có làm cái gì khác. Hắn còn nhỏ như vậy nghe không hiểu gì đâu. Hay là chúng ta một giườngn cho hắn một giường nàng thấy sao?”

Thời điểm chàng nói lời này không chú ý đột nhiên đôi mày tiểu Đầu nhất nhảy lên một cái.

Đầu nhất còn nhỏ thích ngủ, vừa muốn ngủ liền nghe được đoạn đối thoại này của cha mẹ, tinh thần lập tức bị dọa. Trong lòng chàng điên cuồng rít gào, bọn họ nghĩ chàng đã ngủ tính làm cái gì á?

Tuyệt đối không được! Bọn họ xem chàng là tiểu hài tử, chỉ có chính chàng biết mình đã là đại tiểu hỏa tử rồi!

Giang Nhã Phù xem chàng chẳng khác nào chú chó lớn đáng thương có chút mềm lòng, cấm vận chàng gần một năm rồi, cũng không nên khô cứng quá “Vậy chàng đem con ôm vào bên trong đi, cẩn thận một chút đó.”

“Được rồi!”

Thời Phái ôm con chẳng khác nào ôm một đóa mây, cẩn thận lại cẩn thận, nâng tiểu Đầu nhất lên, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần con đừng tỉnh.

Nhưng cố tình sợ cái gì tới cái đó, chàng vừa nâng con lên, Đầu nhất đột nhiên bộc phát một trận tiếng khóc muốn đâm thủng màng tai, đến thật thương tâm.

Giang Nhã Phù thấy vậy nào còn nửa điểm kiều diễm nhi tình nữa? Lập tức ôm hài tử trong tay Thời Phái vào ngực mình vỗ về “Ngoan ngoan, không khóc, không khóc, được rồi, chúng ta không đi đâu nữa, ngủ chỗ này thôi.”

Thấy nhi tử khóc mặt đều đỏ, Giang Nhã Phù tức giận hướng Thời Phái đang cụp đuôi ủ rũ “Chàng đứng đó làm gì, còn không đem sữa bò lại đây?”

Vẻ mặt Thời Phái như đưa đám “Nhã Phù ~”

Giang Nhã Phù đá một chân vào đùi chàng “Còn dong dài cái gì nữa? Sao không mau đi đi?”

Đầu nhất nằm lòng ngực Giang Nhã Phù dần dần không khóc nữa, một đôi mắt to ngập nước sáng ngời, nhìn vào liền thích, ngày thường Thời Phái cũng thích, tuyệt đối không bao gồm hiện tại!

Để hài tử không bị sặc, Giang Nhã Phù bảo Thời Phái ôm hài tử, nàng cầm thìa mớm miệng nhỏ của con, uống một ngụm lại bị chảy ra, tuy có dùng khăn lau nhưng không tránh được chút cá lọt lưới bắn trên người Thời Phái.

Thời Phái trừng mắt bé con trong lòng ngực “Nàng nói xem có phải tiểu gia hỏa này cố ý hay không? Ta thấy hắn chính là cố ý nghẹn chết lão cha hắn đấy.”

“Khụ!” Tiểu Đầu nhất sặc, nhẹ nhàng khụ hai tiếng.

Giang Nhã Phù phát hỏa “Chàng cẩn thận một chút, làm nhi tử bị sặc ta không để chàng yên đâu!”

Thời Phái hừ lạnh một tiếng, trên tay càng mềm nhẹ hơn.


Lòng không an phận, tâm ngứa làm cho miệng ngứa, không nói ra thật sự khó chịu hơn “Nàng xem hắn sao ăn nhiều như thế? Đến cả nửa chén, không phải bà vú vừa mới cho bú sao?”

Giang Nhã Phù không để ý tới chàng, như cũ cẩn thận đút hài tử ăn sữa.

“Không được, ngày mai không cho hắn ngủ ở đây. Tên tiểu tử thúi này, nàng nghĩ hắn là đứa trầm ổn nhất trong ba đứa sao, kỳ thật tính tình hắn là khó bảo nhất. Không phải lớn lên vừa lòng tiểu cô nương Triệu gia kia sao? Kỳ thật ta không có thích lắm, cố tình tiểu tử này lại coi trọng, không cưới là không được, nha đầu Triệu gia kia có cái gì tốt? Yếu đuối mong manh, quan hệ trong nhà còn loạn như vậy…”

Thời Phái giống như một kẻ oán phu, đang kể lể đột nhiên cảm thấy trên đùi nóng lên, những lời đang nói nghẹn ở cổ họng.

Thấy chàng chút dị thường, Giang Nhã Phù giương mắt hỏi “Như thế nào không nói tiếp?”

Sắc mặt Thời Phái đen nhánh, đem tiểu Đầu nhất lên, tay run nhè nhẹ giao cho Giang Nhã Phù “Mau ôm hắn đi! Hắn ị cả lên người ta rồi!”

A? Giang Nhã Phù kinh ngạc, tiếp nhận tiểu Đầu nhất, vừa thấy không biết tã khi nào tuột ra, mặt trên dính xú vị vật thể màu vàng nhạt ướt nhẹp, nhìn vào bên trong càng thảm hơn, ị thật chuẩn a, hơn phân nửa đều ị trên người cha nó.

“A ha ha ha ha!” Giang Nhã Phù không phúc hậu cười ra tiếng, hung hăng hôn một cái lên mặt tiểu Đầu nhất.

Làm chuyện xấu, tiểu Đầu nhất cùng nàng ha ha ha cười, phụ thân đại nhân kính yêu ơi, ai bảo ông nói bậy sau lưng tức phụ tương lai của con chứ? Rõ ràng không lâu trước đây còn cùng nương nháo hòa li, hiện tại như vậy lại hảo sao? Hiện tại ông có tức phụ bên người, con vì ban đêm nghĩ chuyện các người mà xuyên đến đây, vậy ai bồi tức phụ cho con đây?

Dù sao hiện tại là tiểu hài tử, người cũng không biết là con trùng sinh, có thù oán có oán phải tranh thủ lúc này báo.

Thời Phái rất giận dữ, đổi xong quần áo sạch, sau đó ôm tiểu Đầu nhất vào trong tay, cho hắn một cái liếc xéo “Tên tiểu tử thúi này! Chờ ngươi trưởng thành xem ta thu thập ngươi như thế nào.”

Vì đêm nay chàng đợi biết bao lâu? Chuẩn bị không ít thứ? Vì nương tử vui lòng mà xử lý giúp tình địch phiền hà, làm chàng ngồi bẻ ngón tay không biết mấy ngày. Kiếp trước tuyệt đối không có khả năng làm hành động ghê tởm như vậy chỉ vì kéo gần khoảng cách cùng nàng.

Hôm nay! Chàng bỏ bớt không ít chuyện công vụ hồi phủ sớm, trên đường về còn mua điểm tâm làm quà cho nàng, còn tắm trong hồ nước ngâm cánh hoa nữa, đem bản thân tắm rửa sạch sẽ thơm tho, nói không khoa trương chứ, chàng tẩy rửa sạch sẽ đến tận lòng bàn da lông chân luôn! Chỉ vì thứ tốt đẹp nhất trong ban đêm kiếp này.

Nhưng bởi tên tiểu tử thúi này, hiện tại hoàn toàn ngâm nước nóng… Chàng thật rất muốn đánh người mà!

Mộc Lưu Phi ở bên ngoài nghe được động tĩnh, hỏi có phải xảy ra chuyện gì hay không.

Giang Nhã Phù cười thở hổn hển, đáp không ra lời.

Thời Phái hướng bên ngoài hô “Lập tức đưa nước ấm lại đây!”


Mộc Lưu Phi đáp ứng một tiếng rồi, mặt hơi hơi đỏ, thiếu gia cùng Thiếu phu nhân làm chuyện khuê phòng thật không giống người thường, lại có thể cười lớn tiếng như vậy, khi Thiếu phu nhân thắng tiền cũng không thấy như vậy cao hứng.

Nàng vừa muốn rời đi, Thời Phái đoán được khả năng nàng hiểu lầm, nói thêm một câu “Đưa một thùng nước ấm lớn, cả ba chúng ta muốn tắm rửa!”

Mộc Lưu Phi nhận lệnh đi xuống, trong lòng lại buồn bực, mới vừa rồi không phải thiếu gia gióng trống khua chiêng muốn tắm? Còn đem nửa hộp cánh hoa khô của Thiếu phu nhân dùng…

Nước ấm vừa đến, Thời Phái gấp không chờ nổi đi vào tắm, nâng cằm hỏi Giang Nhã Phù “Nàng không tắm à? Tiểu tử kia ị thật thúi. Thau tắm này lớn, nàng vào cùng tắm với ta đi.”

Giang Nhã Phù phun chàng một ngụm “Nháo đến như vậy còn không biết xấu hổ, mình chàng tắm đi, ta không bị dính phân trên người.”

Nói xong lại cười một trận, vui sướng đem tiểu Đầu nhất vào chậu nhỏ tắm rửa cho nó.

Bên kia hai mẫu tử hoà thuận vui vẻ, Thời Phái nhức mắt “Ai! Cùng là nam nhân, cùng là họ Thời, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Nương tử, hắn còn nhỏ tắm rửa vậy sạch rồi, nàng lại đây chà lưng cho ta đi, sau lưng ta ngứa quá.”

Giang Nhã Phù tiếp tục tắm rửa tinh tế cho tiểu Đầu nhất, đầu cũng không quay lại, cười nói “Ta xem chàng là da ngứa thì có?”

Chàng thảm như vậy mà nàng còn cười được? Vì thế không khách khí reo lên “Ta chỗ nào ngứa nàng không biết sao?”

Vừa nghe lão cha sắp bắt đầu, tiểu Đầu nhất lại mở miệng rộng miệng khóc lớn…

Điều này làm Giang Nhã Phù có chút giật mình, đứa nhỏ này…Giống như đối nghịch cùng Thời Phái, chẳng lẽ đời này trời sinh phụ tử bọn họ không hợp?

Không có mỹ nhân hầu hạ tắm gội, Thời Phái thật mất mặt, tắm xong liền ra. Thần kinh tiểu Đầu nhất căng chặt hồi lâu được buông lỏng, biếng nhác thực mau lâm vào giấc ngủ.

Như cũ chiếm cứ vị trí giữa giường, tứ chi mở rộng, giống như là thiên hoàng lão tử trên giường, đừng ai nghĩ qua qua mặt ta.

Thời Phái nhìn chằm chằm dung nhan con ngủ hồi lâu, bỗng phán một câu “Đem hắn tặng đi, không phải nàng thích Giang Nhạc Nhạc sao? Nói đại ca cùng đại tẩu chúng ta đổi dưỡng.”

Giang Nhã Phù cười như không cười “Chàng nói thật? Ta không có ý kiến, bất quá trước tiên chàng phải qua cửa ải cha mẹ đã.”

Trong lúc ngủ như là mơ hồ nghe được chuyện gì đó không tốt, nhưng lần này chàng chỉ mếu máo, không có tỉnh lại.

Đêm đã khuya, vạn vật đất trời đều an tĩnh, chỉ có tà tâm Thời Phái còn xao động, chàng lặng lẽ vươn một cánh tay, lướt qua tiểu Đầu nhất, dừng trên tay Giang Nhã Phù.

Ngón tay Giang Nhã Phù khẽ nhúc nhích nhưng không có đẩy ra.

Sau đó, người nào đó lại tiến thêm thước, du hướng dẫn dắt nàng hướng về mình, cũng cuối cùng dừng bởi đống lù lù trước mặt.

“A ~” tuy là cách quần áo, nhưng mới vừa một chạm được Thời Phái hơi kích động, không khống chế được mình.


“A! Đau!” Giây tiếp theo, Giang Nhã Phù liền giúp chàng khống chế tâm tình, không lưu tình nhéo chàng một phen “Lại đem nhi tử đánh thức, ta liền đem chàng đổi đến Giang gia đó!”

Thời Phái hậm hực buông lỏng nàng ra, thôi bỏ đi, đem chàng đổi đến Giang gia, sau đó đem Chu Hi đổi lại đây? Nằm mơ cũng đừng nghĩ!

Đối với phụ thân mặt lạnh, tiểu Đầu nhất thực không để bụng, chỉ là tâm trạng có chút phức tạp, đối với phụ thân tôn kính thì nhiều nhưng có không ít oán hận, còn đối với mẫu thân lại có cảm tình rất sâu.

Biết phụ thân sẽ không làm gì mình, huống chi là chàng cố ý quấy rối. Đường đường hảo nam nhi mười chín tuổi lại bị nhốt trong thân thể trẻ con, chàng thật nghẹn khuất! Không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại cô nương chàng yêu, càng làm tâm tro tàn thêm lạnh lẽo.

Cho nên nhìn kiếp trước người gọi là phụ thân không ai bì nổi, kiếp này lại biến thành hảo nam nhân vây quanh mẫu thân, trong lòng càng khó chịu, dựa vào cái gì? Nghĩ muốn thay đổi liền thay đổi, muốn hòa li liền hòa li, muốn tốt liền tốt. Làm hại chàng cũng theo lại, phải chia lìa cùng vị hôn thê, còn phải ăn sữa và chảy nước miếng thêm một lần nữa.

Chàng từng nghĩ, mẫu thân vất vả sinh chàng một lần, dựa vào chàng, hòa li cũng tốt, ít nhất mẫu thân lại không cần sinh dục nguy hiểm, đáng tiếc sẽ không có đệ đệ hay muội muội nữa. Nhưng trong khoảng thời gian này chàng nghĩ không thấu, trùng sinh xuyên qua, trên đời thật nhiều việc có thể phát sinh. Cũng không phân rõ kiếp trước cùng kiếp này cái nào mới là hư ảo, không bằng xem trước một chút, chịu chút vất vả mới biết được đó là thật sự.

Liên tiếp mấy đêm, tâm tư nhỏ của Thời Phái đều bị tiểu Đầu nhất quấy rối không thực hiện được, Giang Nhã Phù cũng nhìn ra, không biết vì sao đứa nhỏ này rất là bài xích phụ thân nó.

Lại tiếp một đêm vượt qua như vậy, sáng sớm hôm sau, khi Giang Nhã Phù còn ngủ, tiểu Đầu nhất đã tỉnh, một mình nằm thổi nước miếng chơi.

Thời Phái nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt con, tiểu Đầu nhất không chơi nữa, đồng dạng nghiêm túc nhìn chằm chằm chàng.

Giang Nhã Phù ưm một tiếng tỉnh lại, sau đó nhìn hình ảnh hai phụ tử mắt to trừng mắt nhỏ “Chàng làm gì đó?”

Thời Phái thu hồi tầm mắt “Không làm gì, nhìn xem tiểu tử này lớn lên giống ai. Nàng ngủ tiếp một lát đi. Ta đem hắn qua cho bà vú bên đó.”

“Được, bao con kín một chút, đừng để bị dính gió.”

“Đã biết.” Thời Phái vội vàng ứng một câu, ôm tiểu Đầu nhất bao chăn nhỏ tốt đi nhanh ra ngoài.

Lòng Thời Phái đầy lo sợ và nghi hoặc, khẳng định đứa nhỏ này trùng sinh rồi? Mà nhất định là không phải! Một người đã là vạn nhất, nhà bọn họ sao có thể có ba người được?

Chàng từ khí phách trầm ổn đột nhiên biến thành bộ dáng tiểu tử, tính tình liền cũng thay đổi, Giang Nhã Phù cũng vậy, bọn họ cùng che giấu cho nhau, không sợ bị đối phương chê cười, dù sao bọn họ cũng là phu thê ở bên nhau thưở niên thiếu.

Nhưng mà, đứa nhi tử này không giống vậy.

Chàng là cái dạng gì đều có thể lộ trước mặt cha mẹ, Giang Nhã nhưng con cái là không được! Đây là tôn nghiêm lão phụ thân hắn không thể dao động!

- -- ------ ------ ------

Tác giả có lời muốn nói: Kiếp này cùng kiếp trước đại gia trở thành là song song thế giới, thế giới kia nam nữ chủ ý thức tới rồi chính mình cảm tình cũng sẽ giống tốt phương hướng phát triển.

Tấu chương khai cái đi hướng nhà trẻ xe con xe ha ha ha, chân chính xe sẽ không phát sinh ở nhà, cần thiết ở tiểu mùng một không ở địa phương ha ha ha ha

Đáng thương nam chủ a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận