Ngày Mai Liền Hòa Ly

Trên mặt đất hỗn độn mảnh giấy vụn, Mộc Lưu Phi thức thời chạy nhanh tìm Tôn mụ mụ cầu cứu.

Giang Nhã Phù nhớ lại, đúng rồi, năm trước có thu thập một số đồ vật đem kho cất, vừa rồi quá sốt ruột nhất thời nàng không nhớ ra, lại thêm lời Thời Phái như đổ dầu vào lửa, làm mình càng tin tưởng chính là chàng.

Thời Phái ngồi xổm giữa đống hỗn độn, một tay cầm hộp gỗ, một tay hướng Giang Nhã Phù nhặt con dấu bị quăng hư, còn có một số ít vật dụng lúc nhỏ chàng yêu thích như con gấu rối, lúc ấy chỉ thiếu một cái tay, nay chân tay đều gãy chỉ còn lại cái đầu cùng nữa người trên…

Giang Nhã Phù phản ứng lại, cuống quít ngồi xổm bên cạnh đưa tay muốn nhặt giúp chàng “Thời Phái ta… Ta không nghĩ tới, ta đã quên…”

Thời Phái tránh tay nàng, cũng không thèm nhìn nàng, vội vàng đem đồ vật ôm lên đi ra khỏi thư phòng, lưu lại mình Giang Nhã Phù cùng đống giấy đầy dưới nền.

Tâm Thời Phái lúc này nóng nảy cực điểm, không muốn dọa đến nàng liền rời nhà đi ra ngoài, đợi tâm tình ổn lại mới về.

Giang Nhã Phù bảo sai vặt đi tìm chàng, đến những chỗ chàng hay đi cũng không tìm thấy, nhà cũng không, quân doanh cũng không, hỏi mấy người quen đều nói là không gặp, không phải bỏ nhà đi rồi chứ?

Giang Nhã Phù đứng ngồi không yên, thật đã chọc tới lông mao ai đó rồi, nhớ tới tiểu Viên thạch, quả thực tính tình giống nhau như đúc. Năm ấy tiểu Viên thạch mới tám tuổi, bởi nó luôn thích gây sự và nghịch ngợm, nàng cũng vì một chuyện nhỏ mà oan uổng nó, kết quả tiểu gia hỏa kia tức giận chạy ra khỏi nhà, làm hại cả Quốc công phủ nhốn nháo cả lên, tìm ba ngày mới thấy, lúc ấy nó đang cùng bọn tiểu khất cái học đi xin cơm ăn.

Trước kia nàng còn buồn bực tiểu Viên thạch không biết giống ai, cuối cùng cũng tìm được ngọn nguồn rồi.

Thời Phái chắc chắn rất giận nên không muốn cùng nàng nói chuyện. Là nàng quá xúc động quên mất, xem thường nhân cách chàng. Sắc trời đã trễ, chàng ở bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Tiểu Đầu nhất thấy nàng mặt ủ mày chau, miệng lẩm nhẩm lầm nhầm liền sâu kín thở dài. Thật là, giờ lo lắng cho đại nam nhân kia làm gì? Ông ta có xảy ra chuyện gì sao? Ai, hại mình trùng sinh, mấy phong thư kia mới bị xé sạch sẽ, tốt nhất đem khối ngọc bội kia đập luôn mới tốt!

Giang Nhã Phù suy nghĩ nửa ngày cuối cùng có chủ ý “Xuân Nguyệt, giọng ngươi âm vang, ngươi đi chuồng ngựa bên kia nói một tiếng, nói giờ ngọ chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng cho ta, ta muốn đi gặp Chu công tử.”

Xuân Nguyệt sửng sốt “Thiếu phu nhân, ý tứ người là nô tỳ ra ngoài ồn ào như vậy?”

“Ngươi không nghe lầm, mau đi đi.”

Xuân Nguyệt thực mau liền hoàn thành nhiệm vụ trở lại, thời điểm nàng đi truyền lời, bên kia chuồng ngựa mấy tên sai vặt đều có mặt. Chân trước nàng vừa ly khai, sau lưng một gã ngày thường cùng Trương Bình quan hệ tốt liền chạy ra khỏi phủ.


Không quá một canh giờ, Thời Phái liền trở lại.

Giang Nhã Phù không thấy được chàng về phòng, lại thấy Trương Bình tới “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói nô tài lại lấy áo trong cho người, người muốn ngủ phòng dành cho khách.”

Giang Nhã Phù cắn cắn môi, tâm xoắn lại “Ngươi cứ làm người ngốc đi, ta đi tìm chàng đã.” Nói nàng bế tiểu Đầu nhất đi thư phòng tìm chàng.

Thời Phái đang ngồi viết sách, nghe tiếng mở cửa tưởng Trương Bình trở lại, vừa thấy nàng tâm liền trùng xuống tiếp tục cúi đầu viết viết, thật ra chàng muốn nghe nàng đến định nói gì.

Giang Nhã Phù đứng yên bên cạnh, gian nan mở miệng “Hôm nay là ta sai rồi, không nên oan uổng chàng, ngày mai ta liền đem cái ngọc bội kia trả Chu Hi, không có ngọc bội cũng không có thư từ, chúng ta coi như là huề nhau. Ta biết trong lòng chàng còn chưa quên được Hứa Triển Nhan…”

“Nha!” Tiểu Đầu nhất không kiềm chế được đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, quá là kinh ngạc, thì ra phụ thân cùng nữ nhân kia từng có một đoạn liên quan, chính là ngày đó…

Lúc này Thời Phái mới chú ý trong phòng còn có một kẻ không nên tồn tại! Hảo tiểu tử, đến đây xem trộm chuyện cười của cha mẹ nó đây.

Chàng trừng mắt nghiêm khắc nhìn Đầu nhất một cái, Đầu nhất còn là trẻ con, cũng không sợ chàng, hứng thú mở to mắt chờ mong, xem xem có thể nghe được chút tin tức lớn nào nữa.

Có con trai ở đây, Thời Phái nghĩ thầm muốn mềm hoá cũng không được.

Đáng thương cho Giang Nhã Phù chưa biết chuyện tiểu Đầu nhất trùng sinh, tiếp tục phân tích “Hôm nay ta cũng mới biết ý nghĩa khối ngọc bội kia từ đại tẩu, ngày mai liền đem trả Chu Hi, phu quân, chàng đừng sinh…”

Thời Phái điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng đừng nói chuyện, rốt cuộc Giang Nhã Phù ngừng lại, hồ nghi hỏi “Đôi mắt chàng làm sao vậy?”

Một chút tâm linh tương thông đều không có.

Thời Phái nghĩ tới biện pháp khác, rút một tờ giấy ra, viết lên đó “Hiện tại ta không nghĩ muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe nàng nói chuyện. Ngọc bội đưa ta, ta đi đưa họ Chu.”

Giang Nhã Phù cau mày xem xong mấy chữ này, nguyên bản còn nghĩ hướng chàng xin lỗi, lúc này không cần, đem giấy xoa thành một cục ném tới trước mặt Thời Phái.

“Khi ta nói chuyện sao? Ta nói cho chàng biết, ta cũng thực khó chịu, cũng không muốn để ý tới chàng nữa.”


Thời Phái như cũ cúi đầu viết, chữ chưa viết xong.

Giang Nhã Phù nổi nóng dậm chân, ôm hài tử đi ra ngoài “Chàng có năng lực liền vĩnh viễn đừng nói chuyện cùng ta đấy.”

Tiểu Đầu nhất tiếc nuối bĩu môi, đáng tiếc quá, chàng không ra tiếng thì tốt rồi, còn có thể xem diễn nhiều. Chàng cá rằng, nếu mình không ở đó, ý chí lão cha có căng cũng chỉ quá một nén nhang, vẫn phải hướng nương mình đầu hàng.

Thực mau, không chỉ có áo trong, chăn đệm, phàm là những đồ vật có quan hệ với chàng đều được người ôm tới trong phòng khách.

Trương Bình ngăn Xuân Nguyệt lại “Xuân nguyệt, Thiếu phu nhân đây là…”

“Thiếu phu nhân nói buổi tối muốn ngủ cùng tiểu thiếu gia, ba người một giường quá nhỏ, nên không thể không ủy khuất thiếu gia được.”

Thời Phái vốn dĩ tính toán đêm nay ngủ phòng cho khách, ý tứ muốn lạnh lùng với Giang Nhã Phù, cho nàng biết mình đang giận. Hiện tại đồng dạng là ngủ phòng khách, tính chất sự tình lại hoàn toàn khác nhau, chàng bị đuổi ra khỏi phòng ngủ!

Thật làm người ta khó chịu mà.

Đêm lạnh như nước, chàng nằm chốc lát lại không ngủ được, liền đứng dậy đến sân viện hít thở không khí. Ánh trăng trong veo, nhìn ánh trăng trên đầu nghĩ đến hai mẫu tử giờ chắc đã ngủ rồi.

Ông trời thật là, vì sao cũng cho Đầu nhất trùng sinh chứ? Mà Giang Nhã Phù mọi thời điểm đều na theo nó, hại chàng không thể nói chút lời mềm mỏng, chậm trễ chuyện phải nói rõ ràng.

Cảm thấy có chút lạnh, bỗng trên vai ấm áp, một cái thảm mỏng đắp lên vai mình.

Thời Phái đang nửa chết nửa sống, tâm lập tức sống lại, lời nghẹn trong lòng bật thốt ra “Ta không nên làm bộ làm tịch, kỳ thật ta giận nàng không phải vì mấy phong thư kia, mà bởi vì nàng không tín nhiệm ta. Trước kia lấy trộm cái khăn cùng thư là bởi nàng vì nam nhân khác dụng tâm, lòng ta không thoải mái. Khối ngọc bội kia tuy trong lòng ta không thoải mái cũng sẽ không lấy trộm nó, đối với ta nàng một chút tín nhiệm đều không có? Ta nghĩ trước kia là ta không tốt, nàng mới có thể như vậy. Nàng quăng đồ của ta thật quá đáng, những bảo bối khi còn nhỏ để trong đó đều bị nàng phá hư…”

Lúc này, người phía sau đột nhiên chần chờ, xấu hổ đánh gãy lời chàng “Thiếu gia… Là ta.”


Thời Phái cứng người một lát, đột nhiên xoay người, bất chấp tấm thảm trên vai rớt xuống, như thế nào là Tôn mụ mụ? Hơn nửa đêm bà không ngủ đứng sau lưng mình làm gì? Còn nghe qua những lời này của chàng nữa!

Nhưng Tôn mụ mụ không giống những hạ nhân khác, chàng không thể vì chuyện này phát hỏa với bà.

Bóng đêm che dấu tốt gương mặt ửng hồng của chàng “Tôn mụ mụ, như thế nào là bà?”

Tôn mụ mụ nghẹn cười, vừa rồi bà vốn định làm sáng tỏ, ai ngờ ngài lại nói mau như vậy, cũng không chịu quay đầu làm bà không thể chen vào, lại nói một phần cũng muốn biết lời nói trong lòng của ngài nữa.

“Người già rồi không ngủ được, Thiếu phu nhân bảo nô tỳ đem khối ngọc bội này giao cho ngài, ngày mai có rảnh ngài đem trả Chu công tử. Thấy ngài đứng trong sân ngắm trăng, liền đưa đến cho ngài luôn.”

Thời Phái đỡ trán, trời ơi, chẳng lẽ vận số năm nay chàng không may mắn sao? “Vừa rồi những lời kia bà xem như cũng chưa nghe cái gì đi.”

“Thiếu gia yên tâm, vốn dĩ lỗ tai nô tỳ không tốt, vừa rồi cái gì cũng không nghe thấy. Nô tỳ theo Thiếu phu nhân từ nhỏ đến lớn, nên rất hiểu nàng, hiện tại trong lòng ai cũng không bằng ngài đâu, ngài yêu quý nàng chút, cuộc sống trôi qua liền như ý thôi.”

“Ta đã biết, sáng mai ta đi đưa ngọc bội, bà nghỉ ngơi sớm đi, đừng nhọc lòng chuyện chúng ta, sẽ không có việc gì.”

Tôn mụ mụ đã nói sẽ giữ lời, đã đáp ứng Thời Phái sẽ không nói cho người khác nhưng chàng lại không biết.

Trước khi ngủ Xuân Hạnh uống hơi nhiều nước, xuống giường mang giày vào, vừa mở cửa muốn đi tiểu lại phát hiện trong viện có người, hình như là thiếu gia? Ngài ấy không ngủ đứng đó làm gì?

Ai? Sao tôn mụ mụ cũng đi ra?

Nàng lặng lẽ hé cửa lớn một chút, ghé lỗ tai nghe trộm, vừa kịp nghe hết đối thoại hai người, Xuân Hạnh che miệng cười trộm, cái ót bỗng nhiên bị ăn cốc.

Thì ra là Xuân Nguyệt, nàng bị Xuân Hạnh đánh thức, vừa mở mắt phát hiện nàng lén lút ghé tai vào cửa, nên cũng lặng lẽ lại đây nhìn xem.

Xuân Hạnh đóng cửa lại, hai tỷ muội trong phòng cười một hồi lâu, chờ thiếu gia không có trong sân viện, mới cùng nhau ra ngoài đi tiểu.

Tối qua Giang Nhã Phù ngủ cùng tiểu Đầu nhất, trên giường thiếu một người, lần đầu cảm thấy thật trống rỗng. Đại tướng quân thật muốn cương cùng mình sao? Nàng xem chàng có thể kiên trì đến bao lâu? Nếu vẫn luôn không trở lại nàng mới phục chàng.

Nàng tự đổi tã cho tiểu Đầu nhất, Xuân Hạnh cùng Xuân Nguyệt đi vào, xuân Nguyệt tiếp nhận việc đổi tã, Xuân Hạnh hầu Giang Nhã Phù rửa mặt, lại kể một lượt chuyện đêm trăng tối qua cho nàng nghe.

Giang Nhã Phù rửa mặt bật cười, thiếu chút nữa đem nước sặc trong lỗ mũi.


“Thiếu phu nhân, ngài không tin? Chính là nô tỳ cùng Xuân Nguyệt nghe được, thiếu gia còn dặn Tôn mụ mụ ngàn vạn lần đừng nói cùng người khác, nên người cũng không thể đem nô tỳ cùng Xuân Nguyệt ra bán đứng đó.”

“Ha hả, ta tin ta tin, nếu chàng không muốn người khác biết, trừ bỏ ta và các ngươi, liền không cần nói với kẻ khác biết chưa.”

Giang Nhã Phù lau mặt cười tủm tỉm, tâm tình lập tức rất tốt, hừ, tên kia tính tình như thế nào như vậy? Còn thua cả cái bánh quai chèo. Nhớ chỗ phụ thân có cất mấy khối ngọc trân quý, chờ bữa nào về xin một khối đền bù tổn thất cho chàng đi?

Xuân Nguyệt ngạc nhiên nói “Thiếu phu nhân ngài mau đến xem, tiểu Đầu nhất thật vui vẻ, người cười ngài ấy cũng cười theo, như là nghe hiểu vậy đó.”

Tiểu Đầu nhất được đổi quần áo và tã mới, thoải mái vung chân, đôi mắt cười rạng rỡ. Chuyện tốt như vậy chàng không thể không vui sao? Thậm chí hoài nghi việc các nàng nói, người kia có phải chính là cha mình không, ông vậy mà có thể làm ra chuyện xuẩn như vậy! Mình nhất định nhớ kỹ, tương lai còn kể lại cho đệ đệ và muội muội nghe nữa.

Giữa trưa, Trương Bình trở lại một chuyến “Thiếu phu nhân, đây là tin thiếu gia đưa cho người.”

Giang Nhã Phù bất đắc dĩ nhận, chàng viết thư nghiện rồi sao? Có cái gì không thể mở miệng nói chứ?

“Thiếu gia có nói cái gì không?”

“Không có, thiếu gia bảo tiểu nhân đừng nói chuyện lung tung, lỡ nói ra không đúng.”

Thật là chủ nào tớ nấy, Giang Nhã Phù ôm tiểu Đầu nhất vào nội thất xem tin.

“Ngọc bội đã đưa, Chu ca ca nàng thương tâm muốn chết. Còn nữa, ngày hai mươi rằm, thánh thượng muốn mang theo phi tần cùng vương công đại thần đi Tây Sơn săn thú, nàng cùng ta đi nhé.”

Xem xong tin, Giang Nhã Phù tâm huyết dâng trào, nghĩ viết cho chàng một phong thư, nhưng mà phải viết cái gì đây?

Nhìn tiểu Đầu nhất trong ngực tò mò, nàng có một chủ ý.

Tìm đại một chỗ giấy trống, đem mực nước đồ vào lòng bàn chân con trai, cầm ấn ấn lên đó mấy chục cái chân nhỏ thành một cái ‘hảo’ tự.

Trương Bình thấy nàng ra tới, hỏi “Thiếu phu nhân, người có chuyển lời gì cho thiếu gia không?”

“Không có. Cầm cái này đi đi, lời ta muốn nói đều thể hiện trên đó hết.”

“… Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận