Ngày Mai Liền Hòa Ly

Thời Phái nói vậy nhưng trong lòng thực sự nhảy bùm bùm, thời gian Đầu nhất sinh ra cùng kiếp trước không sai chút nào, bọn họ đều cho rằng tương lai hai đứa nhỏ kia cũng sẽ đúng thời khắc được sinh ra. Lại quên mất tình cảm của chàng và nàng kiếp này có nhiều biến hóa lớn, thời gian hai người ở bên nhau so với quá khứ nhiều hơn.

Theo kinh nghiệm bọn họ thấy, rất nhiều biến số, sự việc diễn ra không đúng như trước, cũng có một số việc diễn ra khác như trời và đất. Sự việc diễn ra không đúng, bọn họ có thể cực lực nghĩ cách ứng phó, nhưng mà mạng người lại là một chuyện khác, bọn họ đều không muốn có bất luận sai lầm gì xảy ra.

Bọn nhỏ kiếp này cùng kiếp trước đều phải giống nhau, tiểu Đầu nhất trầm ổn hiểu chuyện, tiểu Viên thạch nghịch ngợm nhạy bén, Ngọc Nhi xinh đẹp điềm đạm … Như thế là tốt nhất, không cần một chút xíu biến động nhỏ nào.

“Phu quân, ta có chút sợ hãi. Nếu ông trời cho hai chúng ta độ một hồi tình kiếp rồi. Nếu người bên chúng ta thay đổi, đứa nhỏ này đến khiến ta cảm thấy thực không yên ổn.”

Thời Phái cầm tay nàng ôn nhu “Đừng lo lắng, mặc kệ lúc này sinh ra nam nay nữ, đều là hài tử đáng yêu của chúng ta. Ngày mai để đại phu kiểm tra rồi nàng hẵng đi, có lẽ chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.”

“Vâng, ta nghe chàng.”

Có việc này chắn ngang, cả hai không còn tâm tư nhiệt hỏa nữa, rốt cuộc lúc này Thời Phái mới cảm thấy sau lưng có chút đau.

Hai người nằm cùng đối mặt, năm ngón tay đan vào nhau, tựa như trên đời này không có gì so với độ ấm từ tay đối phương truyền đến an tâm bằng.

Trần Như Vân cố chịu đựng nằm lại trên giường nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, đến lúc này nàng mới có chút hối hận, không nên đến doanh trại.

Hiện tại nàng chỉ có hai lựa chọn, một là dùng chậu nước dùng tạm, hai là mạo hiểm đi ra ngoài.

Nàng hít sâu mấy độ, trong lòng không ngừng thuyết phục dùng tạm cái bồn, chờ sáng mai tự nàng xử lý, rồi mua cái mới lại cho Thiệu Xuân là được, như vậy hắn sẽ không phát hiện ra.

Nhưng trước sau nàng vô pháp thực hiện được, tốt xấu nàng cũng là tiểu thư quý tộc, lễ nghi thi thư cũng được học qua, dù nghẹn đến chết cũng không thể làm ra chuyện như thế được!

Nhưng nàng không thể để mình nghẹn chết, sau khi nghĩ kỹ nàng quyết định ra ngoài giải quyết! Dù bất cứ giá nào.

Nàng mặc xong quần áo, ria mép cũng dán hảo, xác nhận không có gì sai lầm mới đi đến trước cửa, kéo cửa ra.

Cửa mở, nháy mắt người nào đó dựa trước cửa ngủ gật ngã lăn vào phòng.

Thiệu Xuân bọc mình kín mít, đang trong gió lạnh mộng đẹp, bỗng chỗ dựa phía sau không còn, cả người không hề phòng bị ngã ngửa vào trong.

Trần Như Vân chợt kinh hách, sau lại nổi lên đau lòng cùng cảm động, kẻ này vẫn luôn ở ngoài cửa thủ hộ nàng, lúc này không phải là mùa hè, nếu không phải nàng bị nước tiểu nghẹn đến không có biện pháp, chỉ sợ hắn như vậy đông lạnh đến hừng đông.

Nháy mắt tinh thần Thiệu Xuân tỉnh táo, từ trên mặt đất đứng lên có chút ngượng ngùng “Sao ngươi không ngủ? Còn mặc chỉnh tề như vậy?”

“Sao ngươi ngủ ngoài cửa?”

Thiệu Xuân chà xát hai tay đông lạnh cho ấm lại “Ta không yên tâm về ngươi, quân doanh không có nữ nhân, cửa này cũng do ta bài trí mới có, ta sợ ban đêm có tiểu tử thúi nào to gan lớn mật va chạm ngươi.”

“Thật là ngu ngốc mà!” Trong lòng Trần Như Vân nóng hầm hập, luyến tiếc mắng hắn, về phòng gắp mấy khối than trong lò, cho vào lò sưởi nhỏ để hắn sưởi tay “Ngươi muốn bị đông lạnh chết sao? Mau cầm đi.”

Thiệu Xuân được nàng quan tâm, cảm thấy mình làm cái gì cũng đều đáng giá “Sao ngươi muốn ra ngoài?”

Trần Như Vân thật sự nhịn không được, chuyện này cũng chỉ hỏi hắn là tốt nhất, trả lời như muỗi kêu “Ta muốn đi nhà xí.”

Thiệu Xuân bừng tỉnh, thầm mắng mình không đủ cẩn thận. Đại doanh đều là nam nhi, điều kiện rất đơn sơ cũng không ai có gì cố kỵ, ban đêm tùy tiện đi ra ngoài vào một chỗ nào đó là được. Nhưng nàng là một đại cô nương, bên ngoài mỗi thời mỗi khắc đều có huynh đệ tuần tra đứng gác, hay trên đất hoang đột nhiên vụt ra vật sống nào đó cũng đủ dọa nàng chết khiếp.

“Là ta sơ sót, để ta mang ngươi đi.”

“… Đành vậy thôi.”

Thiệu Xuân đẩy lò sưởi vào trong tay nàng “Ngươi cầm cái này, ta không cần nó. Yên tâm đi, lúc này tay ta đã ấm áp lại rồi.”

Trần Như Vân không chối từ, ôm lò sưởi trong lòng ngực đi theo hắn ra ngoài.

Có hắn mang theo, trên đường đụng phải lính tuần tra hỏi liền ứng phó qua đi.

Khó có lúc Trần Như Vân cảm thấy ngượng ngùng trước mặt hắn, nhớ hắn mới vừa bị thương sau lưng, ban đêm còn bị nàng liên luỵ, trong lòng liền vừa chua vừa ngọt “Này, sau lưng ngươi đã thoa dược chưa?”

“Rồi, Úc Đông giúp ta thoa. Các huynh đệ không đánh thật, không đau, cũng chưa ra máu, qua hai ngày liền khỏi hoàn toàn.”

“À, vậy là tốt rồi. Lát ngươi đi nhà bếp uống chén canh gừng, đừng để bản thân đông lạnh.”

“Ngươi yên tâm, thân thể ta rất tốt…”

Thiệu Xuân cảm thấy nàng không cao hứng, vội nhanh sửa miệng “Chúng ta trở về cùng uống đi.”

Hắn mang Trần Như Vân tới đại doanh gần bên, nói mình muốn đi cầu đêm, nói mấy binh lính rời xa một chút.

Thực mau, một mảnh cỏ hoang còn lại hai bọn họ.

Thiệu Xuân nhận lấy lò sưởi “Ta đứng im ở chỗ này, ngươi đừng đi xa quá. Ngươi yên tâm, có ta ở đây không ai dám nhìn lén đâu.”

Mặt Trần Như Vân đỏ lên như máu, nhờ có bóng đêm nàng còn chịu được nhẹ nhàng ừ một tiếng, liền bước nhanh đi.

Cỏ dại tuyết đọng không ít, bị nàng dẫm dưới chân phát ra tiếng loạt xoạt, Thiệu Xuân quay người đi, bên tai nghe rõ ràng.

Trần Như Vân sợ hắn nghe âm thanh tiểu tiện của mình, cố ý đi xa một chút, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm nhanh chóng giải quyết.

Giải quyết xong nàng thở phào một hơi, khó khăn lắm mới sửa sang lại quần áo, đột nhiên cảm thấy bên chân có cái gì động đậy, nhìn xuống liền thấy một đôi mắt nhỏ sáng ngời.

“A!!!” Một tiếng la lên, ba hồn bảy phách bị dọa hơn phân nửa.

Thiệu Xuân nghe động tĩnh liền bỏ lò sưởi trên tay xuống, bay nhanh chạy tới, không quan tâm lễ giáo mà ôm nàng vào trong ngực “Ngươi bị sao vậy?”

Trần Như Vân không chú ý tới trạng thái của mình và hắn lúc này ái muội cỡ nào, cánh tay như cũ quàng sau cổ hắn “Nơi đó có con gì còn sống, nó động đậy!”

Thiệu Xuân bị nàng làm cho hoảng sợ, nghe vậy yên tâm “Ai, ta còn tưởng nàng bị làm sao, không có việc gì không có việc gì, có thể là chồn hoặc sóc tới tìm thức ăn. Dã thú không dám tiến vào nơi này đâu.”

“Vậy là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết.” Trần Như Vân thở dài, lúc này mới phát hiện mình bị kinh hách mà chủ động nhào vào lòng ngực người ta!

“Ngươi! Ngươi chiếm tiện nghi ta!” Nói xong liền đẩy hắn ra lại không sao đẩy được.

“Trần trần ta…”

Nháy mắt Trần Như Vân cảm thấy người trước mắt này mới là động vật đáng sợ nhất, có thể so với sói đói, trong ánh mắt hắn đang phóng tia lửa điện.

“Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, không được làm bậy đâu đó.”

Nhưng Thiệu Xuân luôn luôn thích làm bậy “Ta muốn hôn ngươi.” Nói xong cũng mặc kệ cô nương người ta trả lời thế nào, một cổ bốc đồng dâng lên, liền nhắm hai mắt hướng môi nàng hôn xuống.

Loảng xoảng một tiếng, hai người đều hô nhỏ một tiếng, bưng kín miệng.

Không phải nguyên nhân nào khác, mà bởi vì đau.

Nguyên bản Trần Như Vân là tức giận, nhưng vừa rồi bị làm cho tức cười, vừa chạy vừa cười nói “Ai! Khẩu vị ngươi đúng thật đặc biệt, đâm râu vào ta làm gì?”

Thiệu Xuân mặt đỏ tai hồng, cũng bật cười đuổi theo “Ngươi đưa râu ta ném cho!”

Trần Như Vân chạy nhanh như bay, tiếng cười nhẹ nhàng “Ta liền không ném, ta muốn mang cả đời.”

- -- ------ ------ -------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu khu mạch điện ra vấn đề, khả năng có lỗi chính tả, trước phát ra tới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui