Ngày Mai Liền Hòa Ly

Hứa Triển Nhan uống được nửa chén trà nhỏ, cùng quốc công phu nhân hàn huyên bâng quơ một chút, thể hiện bộ dáng rất thành ý, muốn quốc công phu nhân đưa nàng đi thăm Giang Nhã Phù. Quốc công phu nhân không thể lại thoái thác liền nói “Nếu thái tử phi muốn đi, chúng ta cùng đi thôi. Bất quá ngài vạn lần cẩn thận, bệnh của Nhã Phù… Ai! Nếu không cẩn thận nhiễm phải, bất kể ai cũng phải nằm trên giường mấy tháng trời.”

“Không sao, ta sẽ cẩn thận.” Hứa Triển Nhan nhẹ nhàng trả lời bâng quơ, trong lòng cũng tăng mạnh đề phòng.

Nằm mấy tháng sao? Từ khi vào phủ Tam hoàng tử, một ngày nàng cũng không dám thả lỏng, mọi thời khắc đều như đi trên tầng băng mỏng, cùng đủ loại yêu ma quỷ quái đấu pháp với nhau. Bỗng trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh cuộc sống an nhàn của Giang Nhã Phù, thì ra nàng đang thiếu một loại khác sinh hoạt thế này. Cuộc sống người ta mỗi ngày đều tốt đẹp, nói không nửa điểm hâm mộ thì giả tạo rồi.

Hứa Triển Nhan đứng lên, lại kinh ngạc vì không chỉ quốc công phu nhân theo nàng đứng dậy, mà Trấn Quốc Công cũng đứng lên, hơn nữa dường như cũng muốn theo nàng đi thăm Nhã Phù!

Nàng đành phải cười gượng “Bất quá ta tới thăm tỷ muội, có quốc công phu nhân bồi ta được rồi, thân thể ngài đang không tốt, tiểu bối làm sao dám phiền ngài cùng đi chứ?”

Ai ngờ gia chủ quyết định chủ ý. Sắc mặt Trấn Quốc Công hồng nhuận, khí thái mười phần mạnh khỏe “Chỉ là vết thương cũ thôi, không phải mấy ngày liền dưỡng khỏe được. Tuy người là tiểu bối, nhưng là người hoàng gia, lão phu cũng không dám chậm trễ. Vừa lúc lão phu cũng muốn đi xem bệnh tình Nhã Phù, vậy chúng ta cùng đi luôn.”

“… Cũng được.”

Rốt cuộc đoàn người tới sân viện Giang Nhã Phù, Tôn mụ mụ tự đứng bên ngoài canh giữ, thấy người lại, mang theo nha hoàn cùng sai vặt nhanh chóng hành lễ.

Quốc công phu nhân hỏi “Thân mình Thiếu phu nhân hôm nay thế nào rồi?”

“Hồi phu nhân, hôm nay Thiếu phu nhân tốt hơn một chút, chỉ là thần sắc có chút tiều tụy, không tiện gặp người.”

Hứa Triển Nhan tiếp lời “Không sao, vừa lúc ta mang theo đại phu lại. Tuy là nam đại phu, để ông ta khám cách màn giường cho Thiếu phu nhân cũng không tính là không quy củ.”

Nàng hướng đại phu họ Mạnh nói “Bắt mạch Thiếu phu nhân ngàn vạn lần cẩn thận chút, cần dùng dược gì mà nơi này không có, trong phủ Tam hoàng tử còn một ít dược liệu quý xem có thể dùng không.”

Mạnh đại phu là nam nhân cao gầy khoản 50 tuổi, nhìn qua có chút khôn khéo “Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ, nhất định bắt mạch Thiếu phu nhân cẩn thận.”

Quốc công gia dọc đường đi đều trầm mặc không nói, lúc này lại mở miệng, đôi sắc bén nhìn chằm chằm Mạnh đại phu, giống như muốn đóng đinh linh hồn hắn, làm người ta không rét mà run.

“Thân thể Nhã Phù nhiễm ác hàn, tuy nói đã tốt lên một chút nhưng ngươi phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần đừng có khám sai. Lão phu nghe nói, đại phu lang băm liền phán những chứng bệnh tương tự nhau không đúng, dẫn đến trễ mất thời cơ chữa bệnh tốt nhất. Năm đó ở biên quan lão phu từng đích thân chém chết hai kẻ lang băm hại người như thế, bọn họ đều nói vết thương này của ta không đáng ngại, kết quả ngươi xem, hiện tại suýt muốn đòi mạng ta. Mạnh đại phu nói xem có phải như vậy hay không?”

Mạnh đại phu bị ông dùng sát khí đằng đằng dọa, mồ hôi lạnh ứa ra “Vâng vâng, kiến thức quốc công gia cao rộng tiểu nhân nhất định dụng tâm, tuyệt không chậm trễ bệnh tình Thiếu phu nhân.”

“Ha ha! Vậy là tốt rồi, lão phu tin ngươi. Như vậy đi, chờ ngươi xem xong bệnh Nhã Phù thì đến phòng ta, xem giúp chỗ thương nơi chân ta được không?”

“Tiểu nhân sẵn sàng… cầu mà không được.”

Quốc công phu nhân thấy mở đầu uy hiếp có tác dụng, Mạnh đại phu này bị lão nhân nhà mình hù dọa phỏng chừng muốn tè trong quần, liền mở lời hoà giải “Được rồi, ông xem bản thân mình kìa, nhìn ai cũng là bộ hạ của mình sao? Cả ngày chém giết cái này chém giết cái kia, không hù người chết à? Còn hùng hổ với người của hoàng tử phi nữa, ông thật không biết tội sao.”

Hứa Triển Nhan kiên cường cười nói “Không có việc gì, quốc công gia thật tình hào phóng, tiểu bối rất là kính trọng.”

Tôn mụ mụ dẫn mọi người vào phòng, cửa phòng vừa mở ra, liền bị một trận dược khí nồng đậm đập vào mặt.

Quốc công phu nhân nhíu mày, hỏi Tôn mụ mụ “Không phải đã bảo các ngươi phóng thích bớt dược khí cùng bệnh khí rồi sao?”

“Hồi phu nhân, xin người tha cho chúng nô tì. Chúng nô tỳ có mở cửa sổ được chút thì Thiếu phu nhân bị lạnh chịu không nổi, cần đến ba cái chăn mới chống đỡ được, nô tỳ thật sự đau lòng người…”

“Được rồi, nương nương có mang theo đại phu lại đây, đừng trước mặt quý nhân mà khóc sướt mướt.”

Nội thất con dâu không tiện đi vào, quốc công gia đứng gian bên ngoài chờ, quốc công phu nhân, Hứa Triển Nhan cùng đại phu đi vào thăm bệnh.

Tôn mụ mụ cùng Xuân Nguyệt đã đặt một cái ghế ở mép giường, màn giường cố ý dùng loại không trong suốt, nhìn không thấy người bên trong thế nào.

“Nhã Phù, con khỏe chút nào chưa? Tam hoàng tử phi tự mình tới thăm, còn mang theo đại phu lại xem bệnh giúp con nữa.” Quốc công phu nhân hỏi.

Bên trong chậm chạp vài giây mới truyền đến hai tiếng ho khan gian nan, nghe ra vô cùng suy yếu “Khụ! Khụ! Đa tạ nương, Nhã Phù bệnh nặng không tiện thi lễ ngài, thỉnh ngài thứ lỗi.”

Lời vừa nói ra, quốc công phu nhân cùng quốc công gia ở gian ngoài trong lòng đều chấn động, sao lại nghe được thanh âm của Nhã Phù? Nàng trở về khi nào vậy? Nhưng hiện tại không phải thời điểm hỏi cái này, vô luận thế nào, đúng là nàng liền tốt rồi, trận này rốt cuộc có thể diễn xong. Nếu là Mộc Lưu Phi nói, sợ nghe thanh âm Hứa Triển Nhan sẽ lần ra manh mối bất thường.

Hứa Triển Nhan thân thiết trả lời “Ngươi an tâm nằm đi, lúc này ta sao có thể bắt ngươi thi lễ nghĩa chứ? Mạnh đại phu, còn thất thần làm gì? Lại đây bắt mạch đi. Nhã Phù muội muội đưa tay ra để đại phu xem mạch cho, Mạnh đại phu y thuật có chút khá, ta bảo hắn dùng khăn xem mạch cho muội.”

“Khụ ~ đa tạ nương nương, vậy làm phiền Mạnh đại phu, khụ ~”

Nói xong, mọi người liền thấy một cổ tay trắng nõn từ trong màn đưa ra, nhìn qua không nửa phần huyết sắc, như là tay người có bệnh.

Tôn mụ mụ tiến lại để lên một chiếc khăn lụa trên cổ tay, Mạnh đại phu đưa tay bắt mạch, gương mặt trầm trầm…

“Mạnh đại phu!” Thanh âm từ gian ngoài như chiếc chuông lớn đột nhiên vang lên lần thứ hai.

Mạnh đại phu run run một chút, bình tĩnh lại hỏi “Thỉnh Quốc công gia phân phó.”

“Không có việc gì, nhớ rõ, phải khám thật rõ ràng.”

“Vâng.”

Mạnh đại phu thấp thỏm đem ngón tay dừng trên khăn lụa, lúc sau lập tức kinh ngạc, đây là bị bệnh gì chứ? Thân thể sao có thể băng hàn thành cái dạng này? Tựa như bị ngâm trong nước đá vậy, không hề có chút nhân khí nào.

Hắn ổn định tâm thần, cẩn thận cảm thụ mạch đập, hắn nói với bản thân, mình đang bắt mạch là quý nhân bị bệnh hiểm nghèo, hắn phải cực kỳ thận trọng. Tuy thân phận hắn thấp kém, nhưng đầu óc vẫn linh hoạt, bằng không sao có khả năng khám cho các gia đình giàu có, thậm chí còn trở thành đại phu riêng của phủ Tam hoàng tử nữa.

Trong lòng hắn biết Tam hoàng tử cùng hoàng tử phi muốn kết quả là gì, nhưng vừa rồi biểu hiện của Trấn Quốc Công, hắn cần hảo hảo châm chước. Tam hoàng tử hắn không thể trêu, mà Trấn Quốc Công cũng thế, hoặc là nói, Trấn Quốc Công càng không thể trêu vào.

Hắn xem nữ nhân này như gối thêu hoa, đem ý niệm này nhập trong đầu, dồn toàn bộ tinh lực ở mạch tượng.

Gì đây? Hắn nhíu mày, mạch này thật kỳ quái, là lần đầu hắn gặp trong đời.

Mạch đập tuy có chút trì hoãn, xác nhận có dấu hiệu bệnh thương hàn, nhưng tuyệt không phải bệnh đến nỗi như đã nói, chỉ cần uống hai chén canh gừng cho ra mồ hôi là tốt rồi.

Nhưng nhiệt độ cơ thể lạnh như băng này nên giải thích như thế nào đây?

Thanh âm suy yếu bên trong truyền đến “Đại phu, bệnh ta thế nào? Còn có trị được không?”

“Thiếu phu nhân trước ngài đừng mở miệng, nếu có thể, ngài để ta xem diện mạo được không?”

Bên này hắn vừa đề nghị, bên kia quốc công gia liền mở miệng “Hồ nháo! Nếu không phải bệnh nặng, sẽ không để ngoại nam tiến vào nội thất, lúc trước đã có đại phu xem qua, không cần lại nhìn nữa.”

Thấy gia trưởng nóng giận, Mạnh đại phu đành từ bỏ cái ý niệm này, đem tâm tư cân nhắc lên mấy lần.

Cuối cùng hắn cũng thu hồi tay đứng lên. Tôn mụ mụ tiến lại đem cái tay kia nhét trở lại giường màn.

Hứa Triển Nhan có vẻ nôn nóng “Mạnh đại phu, bệnh tình thế nào rồi?”

Mạnh đại phu thận trọng nói “Hồi nương nương, hồi Quốc công gia cùng phu nhân, đại phu trước chẩn bệnh không sai, Thiếu phu nhân đích xác nhiễm ác hàn, cũng may bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, tiểu nhân liền khai mấy đơn thuốc cho Thiếu phu nhân, không đến mười ngày là Thiếu phu nhân có thể khỏi hẳn.”

Mặt Hứa Triển Nhan khác thường, nghiêm túc nhìn hắn “Là thật bệnh sao? Ngươi có chẩn lầm không?”

“Nương nương, trong nhà tiểu nhân nhiều thế hệ làm nghề y, bệnh trạng này nói chung không quá hiếm lạ, khẳng định sẽ không sai.”

Quốc công gia cùng phu nhân nghe xong lời này cực kỳ vừa lòng. Quốc công gia tự mình tiếp đón Mạnh đại phu “Mạnh đại phu, ngươi ra viết phương thuốc! Thuận tiện đổi phòng nhìn xem chân lão phu luôn, y thuật đại phu cao siêu, thế nhưng trước đây lão phu chưa biết thật sự là tiếc, nếu gặp được ngươi sớm, tật cũ này của ta sớm chữa tốt rồi.”

Mạnh đại phu xoa mồ hôi lạnh trên trán “Ngài quá khen rồi.”

Hứa Triển Nhan gật đầu, Mạnh đại phu đi theo Quốc công gia ra ngoài.

Hứa Triển Nhan vẫn không cam lòng, chẳng lẽ Giang Nhã Phù thật sự bị bệnh sao? Tuy nàng có mang đại phu đến tự mình bắt mạch, lại nghe được thanh âm Nhã Phù, nhưng trong lòng g như cũ vẫn hoài nghi. Sáng nay thám tử biên quan mới mật báo, nói Thời Phái nhận được một sự giúp đỡ lương thảo mà không một ai biết, người giúp đỡ là một nam nhân khẩu âm kinh thành, vì vậy nàng mới cảm thấy có chút liên hệ chỗ này.

“Chúng ta cũng đi ra ngoài đi?” Quốc công phu nhân nói.

Hứa Triển Nhan không cam lòng nhìn giường màn “Nhã Phù muội muội hảo hảo dưỡng bệnh, ta đi trước nhé.”

Lúc này, lại nghe một tiếng ho nhẹ yếu ớt của Giang Nhã Phù “Khụ, nương nương xin đợi một chút. Các nam nhân đều đã rời đi, ta dù bị bệnh cũng nên lộ mặt gặp nương nương như vậy mới đủ lễ nghĩa.”

Tôn mụ mụ tiến lại đem màn giường kéo ra một nửa, lộ ra gương mặt Giang Nhã Phù, nàng gian nan khởi động thân mình, sắc mặt trắng bệch, tóc đen hỗn độn, ẩn ẩn run rẩy, một bộ dáng bị bệnh nguy kịch, nhìn qua muốn xuống đất có vẻ rất khó khăn.

Hứa Triển Nhan không dám tiếp tục làm lớn chuyện, vì hình như thật sự Nhã Phù là bị bệnh! Vạn nhất nàng nhiễm phải bệnh khí thì không tốt, nàng hối hận tại sao mình ở trong này ngây người thời gian dài như vậy.

Nàng nhẹ nhàng dùng khăn che mũi “Còn không mau giúp Thiếu phu nhân nằm xuống cho thoải mái! Nhã Phù muội muội an tâm dưỡng bệnh đi. Chờ ngươi hết bệnh rồi, sắp đến sinh thần Thái Hậu chúng ta lại tái kiến.”

Giang Nhã Phù thở gấp gáp hai cái, được Tôn mụ mụ giúp nằm trở về “Đa tạ nương nương quan tâm, thứ hôm nay ta không tự mình đưa tiễn.”

Hứa Triển Nhan nhanh rời khỏi sân viện Giang Nhã Phù, hận không thể lập tức cởi sạch y phục trên người, tắm rửa một trận sạch sẽ, tẩy sạch mọi đen đủi trên người đi hết.

Quốc công phu nhân cực lực giữ lại nàng dùng cơm liền bị nàng tìm một lý do cự tuyệt.

Quốc công phu nhân bất đắc dĩ đành phải nói “Cũng được, vậy Mạnh đại phu kia?”

Hứa Triển Nhan một khắc cũng không muốn ở lại Quốc công phủ nhận chiêu đãi, liền nói “Hắn xem xong bệnh cho Quốc công gia thì bảo trở về phủ là được.”

“Bang” một tiếng, rốt cuộc cửa phòng lần thứ hai đóng lại, trong phòng không còn bất cứ một ngoại nhân nào, Giang Nhã Phù thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, nhanh đi kéo Mộc Lưu Phi đang nằm trong chăn lên.

“Mau dậy thôi, người đã đi rồi.”

Môi Mộc Lưu Phi không ngừng run rẩy như thể đánh nhau lập cập, đem khối băng lớn trong lồng ngực đẩy ra, vừa rồi xém chút nữa đông chết nàng rồi.

Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Giang Nhã Phù, kích động không thôi “Thiếu phu nhân, rốt cuộc ngài đã trở lại, thật muốn hù chết nô tỳ rồi.”

Giang Nhã Phù vỗ vai nàng an ủi “Được rồi được rồi, không phải là ta đã kịp trở về sao? Các ngươi làm thực tốt.”

Xuân Hạnh từ bên ngoài tiến vào, trên tay bưng một chén canh gừng “Mộc Lưu Phi tỷ tỷ, nhanh uống hết chén canh gừng này đi, chỉ mong ngươi đừng thật sự sinh bệnh.”

Mộc Lưu Phi tiếp nhận chén canh, hít hít cái mũi “Nếu thật bị bệnh cũng đáng mà.”

Lúc này Tôn mụ mụ cũng lộ nụ cười nhẹ nhàng, giặt sạch một cái khăn giúp Giang Nhã Phù lau lớp phấn dày trên mặt “Rốt cuộc mọi chuyện lộn xộn cũng qua, không nghĩ Thiếu phu nhân trở về vừa đúng lúc như vậy.”

Giang Nhã Phù sinh ra một cảm giác ‘sống sót sau tai nạn’ “Là ông trời phù hộ chúng ta.”

Xuân Hạnh tuổi còn nhỏ, chưa thông hiểu rõ chuyện nên mở lời hỏi “Thiếu phu nhân, nếu ngài đã trở lại vì sao còn muốn Mộc Lưu Phi tỷ tỷ giả người nữa vậy?”

Tôn mụ mụ trừng mắt liếc nàng một cái “Nói bậy bạ nữa, thân mình Thiếu phu nhân quý giá! Người ôm một khối băng như vậy sẽ chịu được sao?”

Xuân Hạnh thụ qua giáo huấn, hối hận miệng mình quá nhanh, đúng rồi, hạ nhân vốn nên vì chủ tử chịu khổ mà.

Giang Nhã Phù cắn cắn môi, cái gì cũng chưa nói.

Chờ đến khi không còn ai trong phòng, chỉ còn nàng và Tôn mụ mụ, nàng mới nói chuyện mang thai cho bà hay, cũng dặn bà tạm thời không nói cho các nha hoàn biết, không phải là không tin các nàng, mà là khó tránh thời điểm sơ sẩy, không cẩn thận để lộ ra ngoài. Việc này không chỉ liên quan đến thể diện cùng thanh danh phủ, mà còn liên quan đến tánh mạng gia đình, nàng không thể không cẩn thận được.

Tôn mụ mụ thật cao hứng, trong viện có bà bao quát nhìn, sẽ không xảy ra bất luận chuyện gì ngoài ý muốn.

Giang Nhã Phù rửa mặt chải đầu xong, rồi dẫn lão Cao đi bái kiến phụ thân cùng mẫu thân.

Lúc này trong lòng Quốc công gia cùng phu nhân đang nóng lòng chờ gặp nàng, nàng còn chần chừ bọn họ nhất định liền qua xem.

Đầu tiên, lão Cao đem chuyện biên quan hội báo một lần cho Quốc công gia. Nghe xong, tâm tình quốc công gia hơi ngưng trọng, rồi bảo quản gia cấp một bút bạc cho lão Cao, để lão dàn xếp chỗ ở cho bản thân cùng đám thuộc hạ, thêm nữa là thưởng công các huynh đệ hộ tống Giang Nhã Phù một đường trở về bình an.

Lão Cao nhận bạc nhưng cự tuyệt hảo ý kia “Nhiệm vụ lần này của thuộc hạ là hộ tống Thiếu phu nhân cùng Trần tiểu thư về bình an, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, mạc tướng liền mang các huynh đệ trở về biên quan, nơi đó đang cần chúng thuộc hạ. Không biết lão tướng quân có cần chuyển lời hay mang vật gì gửi cho Thiếu tướng quân không?”

Quốc công gia suy nghĩ xong liền nói “Bảo nó, đánh thắng trận, diệt hết bọn mọi rợ trở về!”

Quốc công phu nhân bị khí thế ra lệnh của ông làm bật cười “Thế sao ông không đi diệt bọn họ?” Rồi nhờ lão Cao nhắn nhủ vài câu cho nhi tử rồi mới thả lão rời đi.

Lúc này chỉ còn lại người nhà, Giang Nhã Phù muốn hành lễ lại bị quốc công phu nhân cản lại “Con là đại công thần, không cần hành lễ, phải là chúng ta nên cảm tạ con mới đúng.”

Nghe vậy mặt Giang Nhã Phù đều đỏ lên “Mẫu thân ~”

Hai mẹ con nắm tay nhau thân thiết, đều đã làm nương, bà biết trong lòng con dâu thương nhớ ai nhất “Nhớ hài tử đúng không?” Nói xong rồi bảo người mau ôm tiểu Đầu nhất lại.

Tiểu Đầu nhất hai tháng không thấy mẹ ruột tựa hai năm không gặp vậy, nằm trong lòng nàng liền rào rớt nước mắt oa oa, xem rất cực kỳ đau lòng.

Quốc công gia kinh ngạc “Tiểu tử này, vậy mà còn nhận ra nương nó nữa?”

Giang Nhã Phù vừa đau lòng vừa buồn cười, đứa nhỏ này, trùng sinh một hồi, tâm tính cũng thay đổi chẳng khác nào tiểu hài tử. Nó lớn lên không ít, thân mình chắc nịch hơn, thấy con khỏe mạnh, trái tim nàng mới thật sự an tâm.

Giang Nhã Phù không dám ôm con thời gian quá dài mà đặt ở bên cạnh, rồi đem chuyện hơn hai tháng qua kể hết một lượt cho phu phụ quốc công nghe. Chuyện bị người Ti tộc bắt cóc tuy nàng không nói tỉ mỉ, nhưng mọi người không khó nghĩ ra trong đó có biết bao nguy hiểm. Nghe kể mà tay quốc công phu nhân càng lúc nắm càng chặt, giọng điệu nàng có bao nhiêu nhẹ nhàng, bà liền có bao nhiêu đau lòng vì nhi tử cùng con dâu.

Quốc công gia cũng nói “Thời gia có một con dâu như con, là do tổ tiên chúng ta tu luyện được phúc khí này.”

Hốc mắt Quốc công phu nhân ửng đỏ “Hài tử ngoan, thật khổ cho con.”

“Mẫu thân, không có việc gì, không phải con đã trở lại bình an sao?”

“Đúng vậy, trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”

Nỗi lòng phu phụ Quốc công mới bình tĩnh chút, lại bị Giang Nhã Phù cấp tiếp một đợt sóng mới.

“Phụ thân mẫu thân, con lại có thai, ước chừng hai tháng rồi.”

“Cái gì?”

Tiểu Đầu nhất cũng mở lớn đôi mắt nhìn nàng, chờ phản ứng tiếp liền vui vẻ kêu to “Đệ đệ! Đệ đệ!”

Quốc công phu nhân nuốt xuống một ngụm nước miếng, ánh mắt kinh hỉ hỏi “Nhã Phù, là thật sự sao?”

“Vâng, là thật, phu quân cũng biết ạ.” Giang Nhã Phù thẹn thùng cúi đầu.

“Chuyện này đúng là quá tốt!” Quốc công phu nhân không áp được hưng phấn, người nhà Thời gia đơn bạc, bà còn lo lắng Nhã Phù sẽ giống mình, cả đời chỉ có một hài tử, không nghĩ nhanh như vậy liền lại có, thật là chuyện đáng mừng.

“Đúng là chuyện tốt, nhưng đứa nhỏ này tới thật không đúng lúc.” Quốc công gia thở mạnh một hơi.

Mọi người tức khắc đều thu vui vẻ lại, đúng vậy, đến lúc đó giải thích với bên ngoài như thế nào đây? Không thể lộ chuyện Nhã Phù đi biên quan, lại không thể vô cớ để Quốc công phủ đội nón xanh trên đầu.

Nếu lúc này Thời Phái xuất hiện trước mắt còn được, đến lúc đó nghĩ cách che lấp, miễn cưỡng nói hài tử sinh non hai ba tháng, nhưng trước mắt căn bản nó không có khả năng trở về.

Chuyện này quả là khó khăn.

Hơn nữa thời điểm Hứa Triển Nhan đi nói, ngày sinh thần Thái Hậu sắp tới rồi, nếu bệnh Giang Nhã Phù đã khỏe không thể không tham gia yến hội. Hơn nữa, đã lâu không thấy mặt cũng nên lộ mặt rồi, thật là có quá nhiều chuyện đây.

Mọi người đều vì hài tử trong bụng vuốt mồ hôi, chỉ mong bé đủ kiên cường, không xảy ra bất cứ sơ xuất gì.

- -- ------ ------ ----

Tác giả có lời muốn nói: Ta đã ở thực nỗ lực viên cốt truyện, không cần cao nhồng trung y BUG~ ha ha ha ha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui