Ngày Mai Liền Hòa Ly

Gặp lại Chu Hi, Thời Phái không chống đối gay gắt như gà chọi như mọi khi, thay vào đó, hai bên đều là thưởng thức lẫn nhau.

Nói tóm lại, bởi biết trong lòng Giang Nhã Phù duy chỉ có mình, chàng không phải lo được lo mất nên tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Giang gia thấy phu thê hai người hài hòa ân ái đều thập phần vui vẻ. Lưu Nguyệt Thiền kéo tay Giang Nhã Phù, nghĩ đến mấy ngày trước đó nàng chịu không ít khổ sở, hai mắt đều đỏ lên.

Hai phụ tử Giang Sóng Thiên, Giang Phóng tuy không ủy lụy khoa trương đến mức như vậy, nhưng cũng liên tục cảm khái, rồi cười nói, gọi cả hai vào nhà nói chuyện.

Giang Phóng bế Tiểu đầu nhất ngồi trên vai mình, vui vẻ hò hét “Cữu cữu mang cháu phi bay nha!” chớp mắt, hai cậu cháu bỏ mọi người chạy tuốt vào nhà mất hút.

Từ khi thành thân cùng Thời Phái cho tới nay, Giang Nhã Phù chưa bao giờ ở lại nhà mẹ đẻ quá một ngày, hôm nay phá lệ bọn họ ở lại hai đêm mới về bên kia. Dù sao Hoàng Thượng đặc biệt cho phép Thời Phái nghỉ ngơi một thời gian, Giang Nhã Phù muốn ở bên phụ thân nhiều nhiều chút tỏ lòng tẫn hiếu.

Biết được bọn họ muốn ở lại cả nhà rất vui vẻ, chỉ có một người không vui đó là Tiểu đầu nhất, bởi cậu bị Giang Nhạc Nhạc khi dễ gắt gao nên cảm thất rất là phiền phức.

Đứa nhỏ Giang Nhạc Nhạc này không biết giống ai rất là hiếu động, thêm nữa, nhìn gì cũng hiếu kỳ, mà sức lực ra tay thì không nhỏ, mỗi lần như vậy Tiểu đầu nhất đều ăn đau thảm, khi bé hứng khởi sẽ cắn lên mặt cậu một cái hay là trây nước miếng đầy mặt cậu.

Nếu đầu nhất thực là một đứa trẻ thì không nói gì, nhưng cậu đã thành niên rồi, chuyện này chẳng khác nào tra tấn tinh thần cậu cả.

Thừa dịp không có người khác bên cạnh cậu dùng ngôn ngữ không lưu loát của mình cáo trạng, nhưng lại bị mẹ ruột có mắt không tròng gạt qua một bên.

“Ai, Tiểu đầu nhất này, biểu tỷ nhỏ là hài tử chân chính, nàng thích con mới như vậy, con khi còn nhỏ không được như nàng đâu. Ngoan, cứ bình thường giống nàng đi, lâu lâu mới gặp nhau, cùng nàng chơi vui vẻ một chút.”

Tiểu đầu nhất đực mặt ra, miệng dẩu lên như cái vá cơm… chỉ biết câm nín, không thể phản kháng mà.

Khi ánh trăng treo trên đầu liễu rũ, Giang Sóng Thiên lúc này đã đi nghỉ rồi. Một bằng hữu của Giang Phóng có chuyện, ăn cơm xong chàng liền rời khỏi phủ.

Chu Hi về Chu gia, nơi chàng nghỉ ngơi là chỗ rừng trúc nhỏ, nơi đó đối với chàng có thể nói chính là nơi trú chân riêng của chàng. Chỉ ở chỗ đó chàng mới chân chính sống thực bản thân mình.

Hôm nay, nơi này đón thêm một vị khách nhân nữa, chàng lôi ghế trúc ra trước cửa cùng Thời Phái ẩm trà ngắm trăng, đàm đạo chuyện chính trị đương thời.

Không nghĩ tới, cả hai càng nói chuyện càng cảm thấy hợp ý, Thời Phái phát hiện Chu Hi không phải kiểu người tham luyến quyền thế, một lòng chỉ hướng bò lên, mà là cả một lòng nhiệt huyết vì cứu dân giúp nước, tạo cuộc sống an cư lạc nghiệp. Chu Hi cũng thay đổi cái nhìn đối với Thời Phái, không còn cảm thấy chàng là một kẻ vũ phu, chỉ biết luyện quyền cước mà sâu thẳm trong đó là sự tinh tế, phân tích cục diện triều chính còn thâm sâu hơn chàng rất nhiều.

Chu Hi châm trà thêm cho chàng “Sư huynh cao kiến. Huynh biết không? Huynh cho ta một loại ảo giác, khi đối mặt với huynh chẳng khác nào đang đối mặt với một quan to dày dạn kinh nghiệm, đa mưu túc trí.”

Thời Phái điềm đạm cười, nhấp ngụm trà nhẹ nhàng trả lời “Có thể do gia thế đã cho ta nhiều chỗ tốt đi.”

“Ha ha, có lẽ đi.” Chu Hi cũng cười.

Thời gian còn sớm, cả hai tiếp tục hàn huyên với nhau.

Bên này, chị dâu em chồng cùng nói chuyện riêng, Lưu Nguyệt Thiền nói “Đêm nay Chu Hi chắc ngủ tại rừng trúc nhỏ, chúng ta qua bên đó đi dạo xem có thiếu gì cần bổ sung không, thuận tiện nhìn xem hai người bọn họ đang nói chuyện gì.”

Giang Nhã Phù cũng đang có ý này, nàng tò mò không biết Thời Phái cùng Chu Hi đang lén lút nói chuyện gì. Hai người cùng ăn nhịp với nhau, dắt tay nhau đi đến khu rừng trúc.

Hai nàng đi tới ngõ quẹo thì nghe Chu Hi hỏi “Nghe nói Hoa Anh công chúa là một mỹ nhân tuyệt sắc, thật sự xinh đẹp như vậy sao?”

Tức khắc Giang Nhã Phù kéo Lưu Nguyệt Thiền lại, hai người lặng lẽ tránh phía sau bụi trúc dựng tai lắng nghe.

Nàng bảo trụ hô hấp, cả mặt dần dần căng chặt, trong lòng khẩn trương lên. Nàng không quên lúc ở lều lớn Ti tộc, đối thoại cùng Hoa Anh công chúa, nàng ta muốn nàng nhườn vị trí phu nhân liền sẽ thả nàng ra.

Mặc dù khi đó giọng điệu đối phương là nửa nói giỡn, nhưng chẳng có nữ nhân nào đem chuyện như vậy xem như trò vui, đặc biệt là Giang Nhã Phù đã trải qua một đời càng hiểu rõ hơn.

Thời Phái có chút kinh ngạc bởi Chu Hi hỏi mình vấn đề như vậy.

Chàng cũng thành thật trả lời “Đẹp.”

Giang Nhã Phù khẽ nhúc nhích, Lưu Nguyệt Thiền lanh lẹ nắm chặt cổ tay nàng, ý bảo chờ một chút.

Chu Hi không thể tin “Nghe nói người Ti tộc lớn lên cực xấu, so với chúng ta khác nhau rất lớn, một nữ nhân Man tộc lại có thể xinh đẹp cỡ nào chứ?”

Phản ứng của chàng làm Thời Phái tức cười “Ha ha, Chu huynh nên ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút.”

Thấy chàng nói vậy, Chu Hi tin rồi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi “Vậy so với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hứa Triển Nhan thì thế nào?”

Thời Phái trầm ngâm một chút, như là nghiêm túc so sánh dung nhan hai người họ, sau đó trả lời đúng trọng tâm “Mỗi người mỗi vẻ, sàn sàn như nhau.”

Giang Nhã Phù cắn chặt răng, muốn lập tức lao ra thì nghe thấy.

“So với Nhã Phù thì thế nào?”

Lập tức nàng đứng lại, cả người như thể mọc đầy lỗ tai, muốn nghe rõ ràng câu trả lời của Thời Phái thế nào, ngay cả mỗi cái hô hấp cũng biến hóa theo! Chàng nếu là dám…?!

“Không thể so sánh. Nàng trong lòng ta không thể cùng bất luận kẻ nào so sánh được, trên đời này mỹ nhân nhiều vô số kể, nhưng ta đã tìm được gáo nước của mình rồi, ba ngàn con sông kia cùng ta có quan hệ gì đâu chứ?”

Ngữ khí chàng rõ ràng dứt khoát, Giang Nhã Phù cũng cong lên khóe miệng, Lưu Nguyệt Thiền dùng khuỷu tay đụng nàng, thấp giọng nói “Cái này vừa lòng rồi chứ?”

Hai người làm bộ cái gì cũng chưa nghe được, từ mặt sau bụi tre vòng ra phía trước, Lưu Nguyệt Thiền cười nói “Hai người ở đây đang nói chuyện gì thế? Ngồi ở ngoài không lạnh sao?”

Chu Hi còn chưa hoàn hồn thì Thời Phái tùy ý trả lời “Ngồi ngoài ngắm trăng thích hơn, không lạnh, hai người sao lại đến đây?”

Thời Phái quá quen thuộc phu nhân mình, chỉ chút nhỏ biến hóa trên mặt nàng là chàng biết liền. Từ đôi mắt nàng có chút quẫn bách né tránh, chàng khẳng định lời nói của mình lúc nãy nàng nghe hết rồi.

Nhiều năm ở trong quân huấn luyện Thời Phái độ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, khi hai nàng đi gần tới chàng phát hiện ra rồi. Lời vừa rồi là cố ý nói cho nàng nghe, và cũng là những câu thật tình. Từ sau khi trùng sinh, chàng ngộ được một đạo lý đó là nữ nhân đều yêu thích lời ngon tiếng ngọt.

Nữ nhân quá hiểu chuyện là vì không có người yêu thương, họ không dám tùy hứng theo cảm tính riêng. Từ nay về sau chàng sẽ sủng nàng, đem cả đời lỡ dỡ kiếp trước bù cho kiếp này, sủng nàng như lúc nàng chưa xuất giá vậy.

Thời Phái nhườn ghế mình ủ ấm cho nàng ngồi, còn mình ngồi sang ghế khác. Chút tâm ý nhỏ này càng khiến lòng Giang Nhã Phù ấm lên, chàng thật sự thay đổi rất nhiều, vừa rồi những lời đó dùng dụ dỗ mình, nhưng chứng minh được chàng có dụng tâm.

Lưu Nguyệt Thiền cũng ngồi xuống, bốn người lại hàn huyên việc nhà một chút, Chu Hi nói sẽ ngủ tại chỗ này, nơi này không thiếu gì cả, sau rồi từng người cũng tản ra.

Thời Phái nắm tay Giang Nhã Phù chậm chậm đi đến khuê phòng của nàng trước khi xuất giá.

Lúc này Giang Phóng từ bên ngoài cũng đã trở lại, bà vú cùng nha hoàn thả Tiểu đầu nhất ở lại để cả nhà quây quần vui vẻ lui ra ngoài.

Lưu Nguyệt Thiền giúp Giang Phóng cởi áo ngoài, nàng nói “Nhã Phù thật có phúc, tuy rằng vất vả chút, nhưng cô gia biết đau nàng, còn cần gì hơn nữa chứ.”

Giang Phóng cũng than “Đúng vậy. Ta cùng cha lo lắng nhất là tiểu muội này, hai ta từ nhỏ không có nương, ta cùng cha đều là nam nhân, khó tránh chiếu cố nàng không chu toàn, cửa hôn sự này đều do ta và cha tuyển định, lúc ấy còn lo lắng trèo cao, hiện tại xem ra thật là không gì có thể tốt hơn.”

Trên giường Tiểu đầu nhất một lần lại một lần tránh ma trảo của Nhạc Nhạc, đem đối thoại của bọn họ nghe tất, cái miệng nhỏ chu lên khinh thường.

Thời tướng quân mặt lạnh bây giờ miệng lưỡi thật trơn tru nha, ba ngàn con sông gì đó, ông ta cư nhiên thật có thể làm trò trước mặt Chu cữu cữu nói ra sao?

Giang Phóng ngạc nhiên nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt khinh thường của đầu nhất, chàng đi đến mép giường cười, bế cậu lên “Tiểu tử này dường như nghe hiểu lời nàng nói ấy, nương tử, đêm nay tiểu tử này ngủ cùng chúng ta sao?”

Lưu Nguyệt Thiền sửa sang lại giường đệm hảo, cho Nhạc nhạc nằm giữa giường lớn “Đúng vậy, đêm nay nó ngủ cùng chúng ta. Bọn họ lần đầu ở nhà qua đêm, ở phòng Nhã Phù trước khi xuất giá sẽ có nhiều lời nói với nhau. Chàng mau nhìn! Nhạc Nhạc chúng ta vừa nghe Tiểu đầu nhất lưu lại liền cao hứng cỡ nào nha!”

“Oa!” Tiểu đầu nhất chu miệng nhỏ rống lên.

“Đây là làm sao vậy? Vừa rồi còn hảo hảo mà.” Giang Phóng hoảng sợ, nhanh lại ôm Tiểu đầu nhất dụ dỗ, nói năng hùng hồn “Ngoan a, cữu cữu bồi con chơi, muốn chơi kỵ đại mã không?...”

Cữu cữu cõng cậu hai vòng, không đành lòng làm khó cữu cữu, với lại cậu cũng mệt rồi nên cũng mơ màng bị người ôm tới ngủ bên cạnh Nhạc Nhạc.

Hai đứa nhỏ, một thừa tinh lực, một tiểu gia hỏa lúc này đều đã ngủ yên, tựa hai tiểu tiên đồng thực là đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Thời Phái có cơ hội tham quan cẩn thận khuê phòng Giang Nhã Phù, mọi thứ nơi đây đều là dấu vết sinh hoạt lúc nàng chưa xuất giá.

Nàng thích dùng các loại vật nhỏ, khi còn nhỏ, nàng thường khắc chữ trên tường mang hơi thở có chút xa lạ lại quen thuộc.

Thời Phái hỏi “Lúc nàng ở một mình, nàng thường nghĩ gì nhất?”

Giang Nhã Phù nhớ lại hồi ức, lời nói có chút cô đơn “Ta nghĩ đến nương, muốn biết bộ dáng của bà thế nào.”

Đương nhiên, thời thiếu nữ hoài xuân nàng cũng thường xuyên nhớ đến Chu Hi. Nhưng nàng không có điên, lời này vô luận thế nào cũng không thể nói trước mặt Thời Phái.

“Phụ thân không nói bộ dạng mẫu thân thế nào sao? Ta nghĩ sẽ giống nàng không khác nhau là mấy.” Thời Phái sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc, có thân sinh phụ mẫu bên cạnh. Tuy chưa trải qua cảm giác mất người thân nhưng chàng có thể tưởng thượng ra, khi ở trên chiến trường, mỗi ngày đều gặp phải cảnh sinh ly tử biệt, mỗi ngày đều có không ít cha mẹ mất đi nhi tử, nhiều nhi tử không thể gặp mặt phụ mẫu lần cuối.

Giang Nhã Phù lâm vào hồi ức ôn nhu “Phụ thân không thường nói về bà. Nhưng Tôn mụ mụ thì nói nhiều lắm, nói bà là một người đặc biệt, tri thư đạt lý, điềm tĩnh ôn nhu, nếu bà còn sống nhất định là một mẫu thân tốt nhất. Đôi khi ta thật hâm mộ ca ca, ít nhất huynh ấy được hưởng qua sự yêu thương của mẫu thân.”

Thời Phái lau nước mắt nàng “Nàng cũng giống bà ấy, là một mẫu thân tốt nhất, chúng ta sẽ cùng nhìn con cái lớn lên, nhạc mẫu ở trên trời cũng cảm thấy vui mừng.”

“Ân, chàng nói đúng.”

Đây là lần đầu tiên Giang Nhã Phù cùng chàng nói về mẫu thân, vô luận kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không muốn chạm đến nỗi đau này.

Nhưng hôm nay, chàng bên cạnh, chỉ một câu hỏi nhỏ liền mở rộng nội tâm đóng chặt của nàng, làm nàng nguyện ý mở lòng về một tiếc nuối không trọn vẹn.

Thời Phái im lặng ôm nàng, nhớ đến kiếp trước quan tâm nàng quá ít càng khinh bỉ bản thân mình. Nàng có quá nhiều tâm sự mà chàng không biết, những tâm sự đó bị vẻ ngoài xem như không có gì, nhưng trong lòng nàng không biết bao khó chịu mãi không tan.

Một đêm này tựa hồ cùng dĩ vãng có gì đó bất đồng, nhưng lại có chút biến hóa không nói rõ được.

Nếu trong lòng Giang Nhã Phù có mấy cái khóa, dường như bất tri bất giác Thời Phái càng ngày càng tới gần nội tâm sâu bên trong của nàng.

Vượt qua hai ngày vui vẻ ở Giang gia, một nhà ba người rốt cuộc về nhà.

Không quá hai ngày, quốc vương Ti tộc phái sứ thần tới hoà đàm cũng đã vào kinh, lần này Ti tộc phái tới chính là đại thần Độc Cô Lạnh cùng con hắn Độc Cô Hạo, còn có… Hoa Anh công chúa.

- -- ------ ------ -----

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay làm 8 tiếng đồng hồ xe buýt, dám tin? Anh anh anh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui