Ý niệm kia tạm thời Hoa Anh đem áp xuống, phái người gô Độc Cô Hạo ném lên xe ngựa rồi chui vào cùng ngồi.
Thực mau xe ngựa liền tới Chu phủ.
Thân thể Chu Hi không đáng ngại chỉ là tinh thần uể oải lợi hại, vành mắt còn treo một khối máu bầm. Chàng ngồi yên trong thư phòng, tâm trạng hờ hững với mọi vật xung quanh.
Lúc sau, tiêu cự nhìn đến ít sổ con trên án thư, có cái viết rất nhiều gần được một nửa, có cái đang ở dạng phát thảo, nội tâm đương nóng nãy không chỗ phá tiết nhìn vào càng phiền thêm, thế là chàng cầm lên xé đôi cuốn sổ, một lúc sau đám sổ ấy liến thành rác phế thải.
Gã sai vặt đi vào thông báo thấy vậy không khỏi giật mình, hắn không biết chàng gặp phải chuyện gì mà nóng nãy như vậy, hắn cũng không có gan để hỏi. Mang trái tim nơm nớp lo sợ hắn bẩm “Lão gia, Hoa Anh công chúa tới phủ cầu kiến.”
Rốt cuộc thần sắc Chu Hi có chút biến chuyển, chàng lặp lại “Ngươi nói ai?”
“Hồi lão gia, là Hoa Anh công chúa, nàng nói là đặc biệt hướng ngài bồi tội cùng trả đồ vật.”
Bồi tội? Nguyên lai Chu Hi nghĩ chuyện đồn đãi bên ngoài nên không muốn gặp, bởi chuyện đó chàng không thèm để ý. Nhưng lý trí vẫn còn, Hoa Anh có thân phận đặc thù không thể chậm trễ nên chàng quyết định ra gặp, xem nàng muốn nói gì ứng phó qua loa cho xong.
Thực mau, Hoa Anh dắt theo Độc Cô Hạo chẳng khác nào dắt cẩu tiến vào.
Thấy vậy, đầu óc Chu Hi đương đần độn tức khắc bị doạ tỉnh “Công chúa, đây là ý gì?”
Hoa Anh không vòng vo mà đi thẳng vấn đề, đạp Độc Cô Hạo một cước quỳ xuống “Ta dẫn hắn tới bồi tội, thương thế của ngươi chính là do hắn phái người đánh.”
Chu Hi chưa kịp đáp lại, Hoa Anh liền hướng chàng hành lễ “Mặt khác, những lời lưu truyền trước đó… là do ta nói. Từ nhỏ ta không có mẫu thân quản giáo nên lời nói có chút tùy ý, thỉnh đại nhân ngài rộng lượng không chấp tiểu nhân.”
Hôm nay ở trong cung Chu Hi chịu đả kích thật sự thật lớn, những chuyện còn lại, trừ bỏ phụ mẫu mất thì không đáng nhắc tới.
“Công chúa không cần quá lễ, thật ra ngày đó ở ngoài cửa cung đích xác ta dùng từ quá mức chanh chua, không có phong phạm đấng nam nhân, còn thỉnh công chúa không cần ghi hận.”
“Trước đây là ta không phải, Chu công tử, hình như ta ngửi thấy mùi trà ngon thì phải?”
Cuối cùng Chu Hi cũng lộ ra ý cười “Mũi Công chúa đúng là nhạy bén, đích xác sau bình đang nấu hảo trà, chắc sắp xong rồi.”
Hoa Anh nhẹ nhàng thở ra, cũng cười cười “Xem ra hôm nay ta có phúc phần, vốn là tới bồi tội, lại còn được thưởng thức trà ngon nữa.”
Chu Hi hào phóng làm cử chỉ mời Hoa Anh sang gian bên cạnh bình phong thưởng trà.
Độc Cô Hạo bị bỏ quên vẫn quỳ trên đất, nhìn hai người bọn họ nghẹn nhìn trân trối, nguyên bản hắn cho rằng tới đây sẽ nhận hết nhục nhã, chuẩn bị tốt chịu giày vò tra tấn, dù có chết cũng không thể để Hoa Anh khinh thường mình.
Rõ ràng chuyện chính là hắn đến bồi tội, vì cái gì tới rồi mọi người xem hắn như không khí đây? Chuyện này quả thực so với chịu hình phạt còn khó chịu hơn.
“Công chúa!” Hắn kêu lên một tiếng, thực mau truyền đến tiếng Hoa Anh phân phó bên trong.
“Dẫn hắn vào trong viện quỳ.”
“Vâng!” Lập tức Độc Cô Hạo bị kéo đi ra ngoài, trong phòng khôi phục không bóng người ngoài.
Ngồi đối diện thưởng thức trà xanh, trước mặt nàng là nam nhân ‘gầy yếu’ một bên mắt bị đánh bầm. Đây là lần thứ hai gặp mặt, xác thật lần đầu kia nàng chưa nhìn kỹ người ta.
Lần trước hắn nói rất đúng, nhìn người không thể đánh giá qua tướng mạo được, cũng giống như không thể dùng đấu để đong đếm nước biển. Ở phương diện này nàng thật quá mức nông cạn rồi.
Chu Hi rót cho nàng một chén trà nóng, nhiệt khí vờn quanh nhìn dung nhan nàng càng thêm mông lung mỹ lệ, giống như sau cơn mưa xuân mọi thứ đều tươi sáng trong lành.
Hôm nay nàng tự đem Độc Cô Hạo lại bồi tội thực sự làm chàng ngoài ý muốn, nói thật, một khắc kia trong cung đi ra tâm chàng dường như đã chết, thậm chí không nhớ bọn người đánh mình có bộ dáng thế nào, càng không nghĩ truy cứu bọn họ, mà nàng lại tự mình đem người lại đây.
“Đa tạ.” Hoa Anh nâng chén trà nhấp một ngụm “Hảo trà.”
“Đây là nhóm trà đầu tiên của năm nay, để uống được nó phải xem có vận khí hay không nữa.” Chu Hi cười nói, thu hồi gai góc thường ngày.
Hoa Anh dừng một chút, buông xuống chén trà xuống, lấy ra một thứ từ trong tay áo đưa Chu Hi “Đây là đồ vật của ngài, vật trả lại nguyên chủ.”
Sau sửng sốt, Chu Hi nhận sổ con, xác nhận là thứ mình vứt đi nên không màng có người lạ bên cạnh liền xé nát.
“Này! Sao lại xé đi?” Hoa Anh lắp bắp kinh hãi, đứng dậy muốn đoạt lại nhưng không cẩn thận đánh đỗ chén trà trúng tay.
Chu Hi không nghĩ tới xảy ra biến cố như vậy, nhanh gọi người đem thuốc mỡ lại rồi nói “Lưu cũng vô dụng, muốn xé thì xé thôi có gì đâu công chúa phải để ý.”
Chịu đựng tay đau Hoa Anh, cắn răng nói “Không gạt ngươi, cuốn sổ đó ta có xem qua, cứ như vậy xé đi quả thật đáng tiếc.”
Vẻ mặt Chu Hi không sao cả “Ha hả đa tạ công chúa quan tâm, bất quá xé đi ta cũng không tiếc, thứ không hữu dụng thì nên ném đi thôi.”
Nghe xong lời này Hoa Anh có chút đau lòng lại có vài phần sốt ruột “Ngươi không thể nghĩ như vậy, đó là tâm huyết của ngươi mà!”
Chu Hi hơi kinh ngạc, như thế nào nàng nhìn ra đó là tâm huyết của mình dốc sức viết ra.
“Không có việc gì. Thuốc mỡ tới rồi, công chúa mau bôi lên vết bỏng, để lại sẹo thì không tốt.”
Hoa Anh yên lặng thoa thuốc mỡ, trong lòng suy nghĩ nhiều vấn đề, bỗng nhớ tới lời nói của đại nhân Độc Cô Lạnh, những lời nói đó tựa hạt giống khá bá đạo, nhanh ăn sâu bén rễ khó mà nhổ bỏ.
Nếu chọn lựa con đường kia thì sao? Nàng không cần buồn bực chính mình thất bại, không cần hạ thấp bản thân làm khó người khác, cái ý niệm này vừa nhen nhóm liền bùng phát dữ dội, toàn thân máu nóng như sôi trào.
“Chu công tử, nếu, nếu ta nói, ngài một lòng khát vọng thay đổi thổ nhưỡn, thay đổi nhân sinh…”
Chu Hi chưa hiểu ý nàng, giương mắt ngưng trọng nhìn nàng.
Lời đã nói ra không thể không nói tiếp “Ở chỗ này, ngài không phải là người duy nhất, nếu ngài có cơ hội trở thành duy nhất thì sao? Ba tánh trong thiên hạ đều là như nhau, ngài có nghĩ đến giúp đỡ nhân sinh bằng không hợp tác cùng ta thế nào?”
Ấn đường Chử Hi đột nhiên nhảy dựng, khẩn trương nhíu lại “Ý công chúa là, không cần Thời Phái mà muốn tại hạ đảm đương vị trí phò mã sao?”
Nghe vậy gương mặt Hoa Anh khó vẫn giữ được tự nhiên “Cũng không cần ứng đối phò mã gia đâu.”
Không biết vì sao, khi hai người nói chuyện đại sự, không khí xung quanh bỗng dưng hài hòa, tựa như việc phẩm chén trà ngon vậy.
Đương nhiên Chu Hi không đáp ứng, nhưng lời nàng nói lưu lại giấu vết trong lòng.
Tiễn Hoa Anh cùng Độc Cô Hạo ra về, một lần nữa Chu Hi điều chỉnh tâm trạng, quyết định tắm gội thoải mái xem như chuyện hôm nay chưa có phát sinh qua.
Trong lòng chàng vẫn một tia mong đợi, nếu Hoàng Thượng hỏi đến chàng sẽ cật mực giảng giải dù bản sổ ấy đã bị xé nát rồi.
Chờ đến ngày hôm sau thì Hoàng Thượng không có thượng triều, nói là tối qua cảm lạnh. Kỳ thật ai cũng biết gần đây Hoàng thượng mới nhận thêm tân sủng, sợ đó mới là nguyên nhân mệt thật sự.
Liên tiếp mấy ngày các đại nhân cũng chưa gặp qua mặt hoàng đế, rốt cuộc chờ được ông chịu thượng triều, tầng tầng lớp lớp sổ con khắp nơi trình lên cần ông xử lý.
Chu Hi mới vừa đứng ra muốn trước mặt mọi người dõng dạc hùng hồn một phen thì bị Hoàng Thượng ngáp một cái đánh gãy “Chu ái khanh, trẫm mệt mỏi, phải về nghỉ ngơi một chút. Trẫm xem khí sắc khanh không tốt, không bằng cũng về nghỉ ngơi mấy ngày đi?”
Nói xong ông liền nhấc mông mang theo thái giám hạ triều bỏ lại Chu Hi chưa kịp nói gì, lời nói cứ thế dội ngược nghẹn trong lòng một hơi.
Tối hôm đó, nơi lánh nạn của phu phụ Thời Phái có khách tới thăm, đây là vị khách đặc biệt, nếu không có sự đồng ý của Giác Viễn Đại Sư tự thì những người không liên quan không ai có thể tiến vào.
Mấy bữa nay dùng bữa thanh đạm hôm nay Thời Phái có người cùng phụng bồi mình. Chu Hi một ly lại tiếp một ly, hiển nhiên nội tâm đang buồn khổ đến cùng cực, chàng tự giễu “Hâm mộ hai người tự do tự tại, biết vị kia không dám thật bắt người nên chạy đến nơi đây tránh quấy rầy, đâu có giống như ta? Muốn dốc công sức vì người đó lại bị xem nhẹ.”
Giang Nhã Phù có chút lo lắng “Chu đại ca, huynh uống ít lại đi.”
Chử Hi phất tay “Không có việc gì! Hôm nay ta muốn uống say.”
Thời Phái cùng Giang Nhã Phù lo lắng, nghe chàng kể gần đây cuộc sống nhân sinh khắc nghiệt nên suy nghĩ viết ra sách lược ứng đối khiến cả hai khiếp sợ, nhưng khi trình lên thì không được xem trọng cũng thật sự tức giận.
“Hai người biết Hoa Anh nói gì với ta không? Nàng muốn ta hiệp trợ Ti Tộc nàng, hai người thấy nàng ta nghĩ có khác người không? Ha ha ha” Chu Hi cười to.
Thời Phái cùng Giang Nhã Phù nhìn thoáng nhau, trong mắt hiện lên thực khó mà tin, thế nào sự tình phát triển đến bước này? Đặc biệt là Giang Nhã Phù, nàng từng nói chắc chắn với Thời Phái rằng hai người họ sẽ không có khả năng, chẳng lẽ duyên phận kỳ diệu như vậy sao?
Thời Phái nói có chút chế nhạo “Sợ là không thể đơn giản như vậy, ngươi là ngoại nhân, chỉ có thật sự cưới Hoa Anh công chúa mới có thể giành được tín nhiệm của vương thất.”
Trong lòng Chu Hi đương nhiên minh bạch, cho nên chàng rũ đầu nửa ngày cũng không lên tiếng.
Giang Nhã Phù cũng không biết nên nói gì cho phải, cửa ải lần này Chu Hi gặp so với dĩ vãng còn khó khăn hơn, dĩ vãng là do vướng người khác tạo thành còn có thể ứng biến, sự việc hiện giờ chàng không có chút lựa chọn nào.
“Chu đại ca, bằng không huynh tìm cha muội thương lượng xem.”
Chu Hi lắc đầu “Sư phó luôn tôn trọng tâm ý của ta, mặc kệ ta muốn làm gì ông cũng đều ủng hộ cả.”
Chẳng mấy chốc bụng Chu Hi rót vào không ít rượu, chàng còn muốn uống tiếp thì bị Thời Phái ngăn lại.
“Xem ra Hoa Anh nói ngươi không sai, ngươi thật sự là cái tiểu bạch thỏ. Ngươi không vướng bận gì, tâm trí hùng tráng thì cần gì để ý ánh mắt thế nhân, cũng không cần hậu nhân nói thế nào, chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm là được. Muốn đi thì đi thôi, cứ nghĩ phải chu toàn thì cuối cùng chẳng bên nào chu toàn cả, nói chi còn muốn làm chuyện đại sự.”