Ngày Mai Liền Hòa Ly

Đang say khướt Chu Hi như chợt tỉnh, ngẩn nhìn Thời Phái như ngơ ngẩn một chút thì nắm tay chàng khóc rống “Tiểu Bảo và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, huynh phải đối xử tốt với muội ấy nếu không ta sẽ không tha cho huynh đâu! Thời Phái…”

Nghe lời này gương mặt Giang Nhã Phù lập tức đỏ bừng mà gương mặt Thời Phái thì đen lại không khác màu mực là mấy. Thấy Chu Hi say rồi, Thời Phái liền đánh một quyền liền cho chàng hôn mê luôn.

“Nương tử, cho người dọn phòng chuẩn bị chăn nệm.”

“Được, ta đi liền đây.” Giang Nhã Phù kéo kéo khóe miệng, thấy Thời Phái không vì lời vừa nãy mà gây sự với mình, nàng liền nhanh chân chạy trốn trước.

Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình ở một nơi xa lạ Chu Hi hoảng hốt một trận, sau mới nhớ đến sự tình tối qua thì a lên một tiếng nhưng cảm giác cổ họng thật đau, nhíu nhíu mày, chàng nỗ lực hồi tưởng sự việc thì mặt mũi bỗng đỏ lên, vôi vội vàng vàng xuống giườn mang y phục, xỏ giày vào chạy.

Vừa xoay ra thì đụng phải Tôn mụ mụ bưng nước đi vào, thiếu chút nữa va phải vào nhau “Chu công tử muốn đi sao? Cơm sáng đã chuẩn bị tốt ngài dùng rồi hẵng đi.”

Chu Hi hơi hoảng vội “Không được không được, có công sự quan trọng ta phải đi nhanh, đa tạ đã khoản đãi.”

Nói xong, không đợi Tôn mụ mụ trả lời liền chạy mất.

Tôn mụ mụ nín cười không nỗi, đứa nhỏ này, sợ một thời gian nữa không dám đến cửa rồi.

Thời Phái biết Chu Hi không tính toán trốn Hoa Anh thì khôi phục sinh hoạt như trước. Ngày vào điện diện thánh Hoàng Thượng cũng không làm khó dễ gì chàng, nhưng khi rời cung thì gặp một người, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, hơn nữa bây giờ chàng cũng không cần trốn.

Đây là lần đầu tiên Hoa Anh thể hiện thái độ hòa khí gặp nhau sau lần nàng ta bại trận vừa rồi “Không biết Thời tướng quân có thể cùng ta nói chuyện một chút không?”

“Thỉnh.” Thời Phái thoải mái trả lời.


Hai người sóng vai đi thong thả, hạ nhân đi xa phía sau cũng không nghe được hai người nói gì.

“Thời Phái, kỳ thật ta rất muốn hận ngài nhưng lại không thể hận nổi. Đối mặt với ngài ta có một loại cảm giác, tựa như kiếp trước chúng ta từng có gặp qua.” Hoa Anh chậm rãi nói.

Trong lòng Thời Phái căng thẳng, kiếp trước bọn họ thật có gặp qua, có thể nói cả nửa đời người gút mắt.

“Phải không?”

“Đúng vậy, ta không thể nói rõ đó là loại cảm giác gì, thật phức tạp đến ta cũng không rõ nữa. Đôi khi ta nghĩ, nếu có kiếp sau chúng ta không gặp nhau ở chiến trường thì sẽ gặp ở nơi nào?”

Thời Phái cười cười “Kiếp này còn chưa xong hà tất nghĩ đến kiếp sau? Cảm giác người không cam lòng là bình thường thôi, chỉ sợ nếu có kiếp sau chúng ta vẫn gặp nhau trên chiến trường mà thôi.”

Hoa Anh cười hào phóng, trong lòng thoải mái hơn nhiều “Hoà đàm sắp kết thúc ta cũng muốn trở về. Hy vọng kiếp này chúng ta không cần gặp lại nhau.”

“Được, thế cục vương thất Ti tộc lộn xộn, công chúa cần cẩn thận.”

“Nhận lời cát ngôn này của ngài.” Hoa Anh lấy khóa vàng nhỏ trên người xuống “Cái này cho hài tử chưa sinh ra của ngài, mong nó phù hộ con trẻ bình an.”

Thời Phái nhận đồ vật, nhìn bóng dáng nàng rời đi rồi cũng đi hướng ngược lại.

Khúc nhạc đệm này chàng không buồn cũng không vui, chỉ thở dài một chút, kiếp trước người này là đối thủ duy nhất của chàng nhưng kiếp này thì không quan trọng như thế. Chàng và Giang Nhã Phù cùng trùng sinh, tuy thế cục kiếp trước có nhiều biến hóa bất thường nhưng hết thảy đều theo chiều hướng tốt.


Rốt cuộc Đại Hạ cùng đoàn xứ giả Ti tộc hoà đàm xong, Độc Cô Lạnh đại diện công chúa Hoa Anh từ bỏ việc hòa thân, ngược lại đưa ra một điều kiện khác, hắn hướng hoàng đế Đại Hạ muốn một người, đó chính là Chu Hi. Nói yêu cầu chàng trợ giúp Ti tộc nói tiếng Hán, giáo thụ tri thức cho người Ti tộc, tương lai thông quan cùng Đại Hạ cần có một vị học rộng hiểu nhiều như chàng.

Yêu cầu không cần hòa thân đã làm mọi người giật mình thì việc này càng khiến mọi người giật mình hơn.

Trước mặt mọi người Hoàng Thượng hỏi ý kiến Chu Hi, Chu Hi cũng không biểu hiện sắc mặt gì là không hài lòng, chàng khom người trả lời “Thần cẩn tuân thánh minh”.

Tuy Hoàng Thượng thưởng thức tài hoa Chu Hi, nhưng tự nhận mình là minh quân, thủ hạ dưới mình không thiếu, càng không nhất thiết giữ lại một kẻ mới ra đời, triều đình Đại Hạ rất nhiều người trẻ tuổi tài cao, rồi sẽ mau có người thay thế chỗ chàng thôi.

Đoàn xứ giả hoà đàm đến đầy khí thế mà rời đi cũng không thua kém gì, còn rất biết lễ nghĩa đối với vương triều Đại Hạ.

Trong thời gian ngắn, Chu Hi an bài sự vụ trong phủ rồi giao chủ vị cho một người hiền đức trong tộc. Lần này đi chàng không hề chuẩn bị gì, vội vàng bán của cải lấy tiền mặt, đổi sản nghiệp thành toàn bộ vàng bạc và mang theo bốn tâm phúc, họ như cũ là phụ tá đắc lực cho chàng.

Trước khi đi chàng có gặp qua Giang Sóng Thiên, không có từ biệt Giang Nhã Phù mà chỉ gửi lại Giang gia một cái rương, bên trong là đồ vật cho tiểu Đầu Nhất và hài tử chưa ra đời.

Nhìn con đường phía trước, phía sau lưng cách kinh thành ngày càng xa, nỗi buồn ly biệt trong lòng dần dần tiêu tán, nghênh đón trước mặt chính là danh vọng đầy tàn khốc cùng tương lai xa vời.

Đối với Hoa Anh tuy rằng chàng có chút thưởng thức, nói đến tâm linh tương thông còn xa lắm, Hoa Anh gợi ý chàng giúp đỡ cùng trao cho chàng quyền lực nhưng nếu không thể thích ứng được chàng sẽ trở về.

Chu Hi cười thầm, đến lúc đó trở về Đại Hạ còn vị trí nào cho chàng? Một chuyến đi này được ăn cả hoặc ngã về không, không đường rút lui.

Vươn tay nắm tay Hoa Anh, chàng nói “Không cần nghỉ ngơi nữa, lên đường thôi.”


Hoa Anh sửng sốt, tay trong tay với chàng đi lại đoàn xe tiếp tục lên đường.

Lúc này Diệp Tri Tri rốt cuộc chấp nhận, cuộc đời này Chu Hi vĩnh viễn không thuộc về nàng, có mấy ngày mà tinh thần xuống dốc thảm hại, nhìn cá bơi trong hồ ánh mắt nàng trống rỗng, suối lệ tuôn rơi.

Đời này nàng vĩnh viễn không biết, nam nhân Chu Hi kia ở kiếp trước từng thuộc về nàng, bọn họ từng có một đoạn hạnh phúc, cũng từng có sinh dục hài tử. Chỉ là sau khi phủ đệ bị tịch thu, gia đình tan nát, phụ thân chết khổ sai, hết thảy đều không tồn tại, nàng chết đi cùng triệt để mất đi chàng…

Có người có phúc trùng sinh, có thể đền bù nuối tiếc kiếp trước, mà tuyệt đại đa số người sẽ không có cơ hội lại một lần, càng không biết vì sao luôn là gặp thoáng qua.

Chu Hi rời đi Giang Nhã Phù thực sự đau buồn một thời gian, nhưng thực mau nàng đem việc này buông xuống, thời tiết ngày càng nóng, bụng nàng chẳng khác nào trái bóng hơi căng phồng, mệt mỏi uể oải kéo đến.

Khó chịu liền bực bội, Thời Phái liền trở thành nơi trút giận của nàng, cũng may lúc này cả hai tâm linh tương thông, chàng học xong bao dung thông cảm, cảm nhận làm nữ nhân thực không dễ dàng gì, nghĩ lại kiếp trước mình quá mức lạnh nhạt.

Nhờ có chỗ phá tiết Giang Nhã Phù thuận khí rất nhiều.

Vào thời điểm thích hợp, phủ Trấn Quốc Công liền thả ra tiếng gió nói thế tử phu nhân có thai, chỉ là nàng quá sơ ý không phát hiện ra.

Mọi người xem đây như một trò khôi hài chỉ có Hứa Triển Nhan có chút hoài nghi nhưng lại không có chứng cứ, người ta ở chùa Đại Chiêu không trở lại, nàng sao dễ dàng đi qua thăm liền đem sự việc này buông xuống, sự vụ trong phủ Tam hoàng tử đủ khiến nàng sứt đầu mẻ trán rồi.

Trong đoạn thời gian này, Quốc công phu nhân lặng lẽ qua thăm nàng hai lần, mỗi lần đến đều thực đau lòng, nói nơi này như thế nào quá đơn sơ. Bà không biết rằng, đây là khoản thời gian nàng nhẹ nhàng vui vẻ nhất.

Giang Nhã Phù ở chùa Đại Chiêu trụ đến đủ tháng mới trở về Quốc công phủ, tuyên bố hài tử ra bên ngoài mới hơn bảy tháng thôi.

Bà đỡ vẫn là người lần trước đỡ tiểu Đầu Nhất, là người đàng hoàng không hay nói bậy.

Tuy từng sinh qua hài tử, nhưng gặp phải sinh sản Giang Nhã Phù vẫn cảm thấy khẩn trương, Thời Phái nói lần này phải ở trong phòng sinh bồi nàng. Đối mặt cha mẹ kiên quyết phản đối, chàng lấy lý do Ti tộc đã đánh xong, Tây Bắc an tĩnh ít nhất hai ba mươi năm, đến lúc đó nếu lại loạn cũng không đến nỗi xảy ra huyết sát gì.


Hai ông bà nói không được, mệt không thèm nói nữa.

Có chàng bên cạnh Giang Nhã Phù an tâm nhiều hơn, nghĩ cho dù có chết cũng không quá sợ hãi.

Tiểu gia hỏa này thực hiểu chuyện, không tra tấn mẫu thân lâu liền nhẹ nhàn chui ra.

Giang Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm ngã người nằm nghĩ dọa Thời Phái hết hồn đỡ nàng. Nàng muốn xác nhận đứa nhỏ này có phải Tiểu viên thạch hay không thì bà đỡ mỉm cười bồng đến.

“Chúc mừng thiếu gia Thiếu phu nhân, là một thiên kim, chừng sáu cân hai!”

Thời Phái cùng Giang Nhã Phù sửng sốt, tưởng rằng lỗ tai nghe lầm.

Thời Phái vội la lên “Sinh sinh cái gì?”

Bà đỡ run sợ, còn tưởng chàng trọng nam khinh nữ, nghe sinh nữ hài thì không cao hứng. Liền cứng cõi cười nói “Hồi thiếu gia, là một thiên kim hoạt bát trắng nõn, ngài có một nhi tử rồi, giờ thêm tiểu thiên kim vừa lúc hảo! Nữ nhi rất tốt, nữ nhi là tiểu áo bông của phụ mẫu…”

“Ôm tới ta nhìn xem.” Giang Nhã Phù mệt mỏi cố sức nói.

Cư nhiên không phải Tiểu Viên Thạch? Như thế nào sai đâu? Chẳng lẽ Ngọc Nhi sinh ra trước? Vậy Tiểu Viên Thạch đi đâu rồi?

Bà đỡ đem hài tử giao vào lòng ngực Giang Nhã Phù, Giang Nhã Phù nhớ rõ trên đùi Ngọc Nhi có một khối bớt màu đỏ. Nàng đẩy vải bố ra, cùng Thời Phái ngừng thở nhìn đùi con.

Một cặp chân nhỏ trắng nõn không dấu vết gì cả.

Cái gì cũng không có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận