Bởi vì lo lắng thân thể Giang Nhã Phù, mấy ngày nay Thời Phái thu xếp nhanh gọn sự vụ bên ngoài để về sớm, mỗi ngày bồi bên nàng.
Cầm quyển thư xem được một chút liền cảm thấy mệt mỏi, Giang Nhã Phù xoa xoa đôi mắt đau xót bỏ quyển thư xuống, thấy vậy Thời Phái khẩn trương liền hỏi.
“Sao vậy? Nàng khó chịu chỗ nào sao?”
Những câu hỏi như thế nghe nhiều lần trong ngày, Giang Nhã Phù bất đắc dĩ đẩy nhẹ vai chàng “Chàng đừng khẩn trương như vậy, ta không sao. Nếu thật sự sinh bệnh ta sẽ không gạt chàng, ta luyến tiếc chàng và cả hai đứa trẻ kia sao mà nỡ bỏ mọi người chứ.”
Biết nàng nói có lý nhưng lòng chàng khó mà an tĩnh, ý niệm ấy cứ quanh quẩn trong đầu không đi. Biết Nhã Phù mệt mỏi chàng nên làm chỗ dựa cho nàng, trái lại người được an ủi lại là chàng.
Nhìn đôi mắt thâm tình của nàng, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng khiến chàng chịu không nổi.
Cầm tay nàng, chàng chống trán khẽ run “Nhã Phù, thời gian qua ta không biết mình đang sợ hãi cái gì, hiện ta đã biết…”
“Ta sẽ không rời bỏ chàng đi.” Giang Nhã Phù vòng tay ôm cổ chàng, Thời Phái vùi đầu vào lồng ngực nàng như thể hài tử tìm kiếm sự bình an.
“Sinh linh đều có luân hồi, kết thúc một đời, uống xong chén canh Mạnh bà sẽ quên hết mọi chuyện xưa cũ để bắt đầu một kiếp mới, nhưng hai chúng ta là ngoại lệ, chúng ta cùng xuyên qua kiếp này, chẳng những không rời xa mà càng gắn chặt hơn. Trừ phi trời cao muốn hai ta tách ra, nếu không ta tuyệt đối không rời khỏi chàng.”
Thời Phái xiết chặt eo nàng “Không được, nếu Thiên Vương lão gia có hạ lệnh nàng cũng không thể rời đi!”
Lòng Giang Nhã Phù đau xót, hốc mắt phiếm hồng “Được, tuyệt không tách ra.”
Kỳ thật nàng không có lừa Thời Phái, trừ bỏ ngủ nhiều nàng thật sự không có chỗ nào là không thoải mái. Nhưng tận đáy lòng ẩn ẩn sự bất an, không giống như biểu hiện bên ngoài là không có gì cả.
Bởi vậy, khi thấy chàng lo lắng nàng không muốn chàng lo lắng hơn. Nàng cảm giác, dường như có một lực lượng nào đó sắp đánh tới mà mình không thể ngăn được.
Không ai có thể giải thích điều này giúp nàng, nếu cứ tiếp tục như vậy nàng không biết bản thân sẽ trở nên như thế nào.
Kỳ thật dù lúc này có lập tức chết đi nàng cũng không sợ, đời này của nàng xem như viên mãn, đại bộ phận tiếc nuối gần như đã được đền bù.
Nhưng thực tâm nàng còn muốn nhiều nhiều hơn nữa…
Sau bữa cơm chiều, đang chơi cùng hai đứa nhỏ được chốc lát Giang Nhã Phù thực mau thấy mệt mỏi.
Thời Phái thầm sầu muộn, gọi người đem hai đứa nhỏ ra ngoài để nàng nghỉ ngơi, chàng ngồi bên bồi nàng.
Đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, chàng hôn nhẹ lên mí mắt nàng “Nàng ngủ đi, ngày mai tinh thần tốt lên ta sẽ mang nàng ra ngoài đi dạo.”
“Được ~” Giang Nhã Phù chua xót không thôi, sợ chàng thấy mình khóc không dám mở mắt ra.
Tâm Thời Phái tựa như bị đao cắt “Được được, nàng ngủ đi, Trương Bình gởi thư nói đã tìm được thần y rồi, đang trên đường trở về… Nhã Phù? Tiểu Bảo?”
Trong chốc lát, mỏi mệt kéo đến nàng không cưỡng lại được rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Nàng ngủ rồi, Thời Phái nghiêng người cũng nằm xuống, cầm một tay nàng nhìn ngơ ngẩn hồi lâu sau mới nhắm hai mắt lại.
Mấy ngày nay Giang Nhã Phù liên tục ngủ vùi, mỗi lần thiếp đi là bị cuốn vào một cái hố rất sâu không thấy ánh mặt trời, ngũ quan bất động kêu trời không thấu.
Lần đầu tiên rơi ‘rầm’ vào hố đen này nàng rất sợ hãi nhưng giờ cũng quen rồi. Nàng cảm thấy mình chẳng khác nào hài tử nhỏ không thể làm được bất cứ việc gì, ngồi thu lu một góc phòng bị bởi xung quanh tối đen như mực.
Từ lần cuốn vào giấc mơ như thế này tới nay vẫn chưa có nguy hiểm gì xuất hiện, nhưng ở một nơi thế này sao lòng có thể an được cơ chứ.
Ngũ quan bị phong bế vì thế nàng thầm nhắc đi nhắc lại tên của Thời Phái, hy vọng bản thân không mất đi tri giác giúp nàng nhanh sớm thoát cảnh trong mơ này.
Dù lo lắng nhưng Thời Phái không chịu nỗi cơn buồn ngủ kéo đến, không bao lâu cũng đã ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, chân mày chàng luôn nhíu chặt như thể đang phòng bị cái gì.
Chàng cảm nhận mình lâm vào một giấc mơ không thể thoát khỏi, xung quanh là bóng đêm mờ mịt không lối ra.
Cái này gọi là mộng sao?
Bỗng vào lúc này xung quanh chàng phát lên ánh sáng, một đạo quang xé rách hắc ám, quá chói lóa chàng phải đưa tay che mắt mình lại, qua một lúc sau chàng nhìn qua thì ngơ ngẩn.
Đầu Nhất? Đại nhi tử Đầu Nhất, sao nó lại xuất hiện trong mơ của mình? Giấc mộng này thật là quỷ dị mà.
“Phụ thân!” Thiếu niên Đầu Nhất không còn sự bồng bột thay vào đó là sự trầm ổn, cậu kích động tiến lên sụp gối với chàng “Rốt cuộc tìm được phụ thân rồi! Ngài khỏe không? Tại sao ngài lại trẻ hơn bình thường như vậy?”
Thời Phái nhíu mày, có chỗ nào không đúng ở đây! Nếu nói đây là mộng, nhưng cảm giác gặp gỡ này rất ư là chân thực.
“Đứng lên rồi nói.” Chàng vươn tay đỡ nhi tử, nắm chặt bàn tay Đầu Nhất cảm giác ấm áp truyền đến không thể sai được!
Thời Phái kinh sợ, chẳng lẽ đây không phải là mộng sao?
“Phụ thân…”
Thời Phái phục hồi tinh thần, xem tình huống thực hư thế nào sẽ tính tiếp, hiện tại trong lòng chàng có quá nhiều nghi vấn khó mà phân biệt rõ ràng.
“Cái này nói ra thì rất dài.”
Đầu Nhất truy hỏi tới cùng “Mẫu thân đang ở đâu? Người có khỏe không?”
“Rất tốt. Các con thì sao?”
Đầu Nhất lắc đầu, đồng tử co rút hiện lên đau khổ “Phụ thân, từ lúc ngài cùng mẫu thân biến mất, phủ Quốc công ngày càng lụn bại. Cả nhà vẫn luôn tìm kiếm hai người, song thân mất tích, hôn sự con cũng bởi vậy mà trì hoãn, chưa tìm được hai người sao con có thể an tâm thành thân được?”
Cậu tiếp tục nói “Viên Thạch trưởng thành hơn, không còn bướng bỉnh như trước, nhưng con vẫn lo lắng nó đi nhầm đường vì nó không nghe con khuyên. Ngọc Nhi cũng tới tuổi lập thân, có vài nhà tới cầu hôn nhưng con đều không dám quyết định.”
Đầu Nhất nói mà hốc mắt đỏ bừng, nước mắt nóng hổi rơi xuống rất là chân thật, Thời Phái khó nghi ngờ đây chỉ là mộng.
“Tổ mẫu thế nào?”
Biểu tình Đầu Nhất buồn rầu, dừng một chút mới nói “May mắn nhi tử tìm được ngài, phụ thân, tổ mẫu sắp không được rồi, tuổi cao nên lẫn thẫn nhưng vẫn nhớ rõ ngài. Người không an tâm rời đi có lẽ đợi ngài trở về đó.”
Thời Phái động dung, áy náy đối với mẫu thân rung lên mạnh mẽ.
“Phụ thân, ngài mau cùng hài nhi trở về đi, mỗi đêm hài nhi rơi vào giấc mộng nhưng chỉ có hôm nay gặp được ngài thôi, chúng ta nhanh về đi, sợ sẽ không có cơ hội nào nữa, tổ mẫu còn đang chờ ngài.”
Đầu Nhất nắm tay Thời Phái muốn kéo đi, chân Thời Phái lung lay chút nhưng không nhúc nhích. Lòng chàng hoảng hốt! Đây là thật sự sao!
“Con không muốn gặp mẫu thân sao?”
“Không phải, phụ thân, con chờ không được, con sợ quá trễ thì đến một người cũng không thể trở về. Ngài nói mẫu thân mạnh khỏe hài nhi liền an tâm, ngày sau có cơ hội lại tiếp tục tìm người không muộn. Huống chi vốn dĩ hai người đều đang muốn hòa li.”
Đầu Nhất thấy chàng còn chần chờ, phẫn nộ khó hiểu “Phụ thân!”
Thời Phái bình tĩnh nhìn nhi tử, nói lên tư vị trong lòng “Đầu Nhất, cha cũng không thể nói rõ rốt cuộc là chuyện thế nào. Cha, mẫu thân và con cùng trở về thời điểm trước kia, cuộc sống gia đình ta bắt đầu lại. Cha và mẫu thân con không giống như trước và chúng ta đều không muốn tách ra.”
Đầu Nhất mở to hai mắt, si ngốc hỏi “Trùng sinh? Có con, cả nhà chúng ta sao?”
Thời Phái đau lòng xoa đỉnh đầu nhi tử, trả lời câu hỏi đối với cậu quả thực tàn khốc nhất “Ừ, cả nhà.”
Nói cách khác, phụ thân cùng mẫu thân được tân sinh mới, gánh vác trách nhiệm cùng kiếp trước giống nhau như đúc…
Một nỗi khiếp sợ cùng khổ sở bao trùm Đầu Nhất, cậu không biết nên nói gì lúc này, là ông trời đang trêu cợt hay sao, cậu vô pháp mở miệng, nếu sự việc xảy ra trên người mình, cậu thật sự cũng vô pháp lựa chọn.
Ở một thế giới khác hết thảy đều giống nhau như đúc, phụ mẫu tuổi còn trẻ, tổ phụ và ông ngoại vẫn còn sống và cậu có thêm muội muội, đệ đệ khác…
Nhưng cậu vẫn hy vọng mà nài nỉ “Tổ mẫu, bà… Bà thật sự rất nhớ các người…”
Thời Phái vươn tay ôm Đầu Nhất đang thút thít khóc, trước giờ phụ tử bọn họ chưa bao giờ có hành động thân mật thế này.
Chàng vỗ vỗ mạnh lên bờ vai rộng lớn của nhi tử “Nương con hiện tại bệnh nặng, ta sớm lập lời thề cùng nàng sẽ không chia lìa. Nhi tử, con đã trưởng thành, nếu gặp được ta xem như giải khai khúc mắc. Trở về đi, trong nhà về sau đều dựa vào con, cuộc sống không cần đại phú đại quý, cả nhà bình an bên nhau mới phải. Nói với tổ mẫu con, ta và nương con đều khỏe, bảo bà an tâm…”
Ánh sáng bao quanh Đầu Nhất ngày càng yếu, cậu nôn nóng hỏi lại một tiếng “Phụ thân, ngài thật sự không muốn cùng con trở về sao?”
“Không thể.”
Đầu Nhất biến mất, Thời Phái một lần nữa rơi vào hắc ám, trong lòng thực đau xót, bỗng chàng mở mắt, mồ hôi đổ đầm đìa, mặt đầy nước mắt.