Editor: Méo
Hoắc Trầm liếc Thư Trinh rồi cười nhạo, sau đó mới nói: "Được."
Dừng một chút, cậu hơi dài giọng, mang theo vài phần mê hoặc: "Cậu nói xem?"
Lời này nghe qua thì không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu bỏ câu trên đi, nghe vô cùng...Khiến người mơ màng.
Hiển nhiên, mấy người đang ngồi đây đều trực tiếp bỏ qua ý chính, chỉ chú tâm vào cái tin tức quan trọng vừa nhận được.
Mấy người Hứa Từ ngồi thẳng lưng, đồng loạt nhìn sang Thư Trinh, vẻ mặt vô cùng mong đợi em gái tiên nữ có thể cho tất cả một câu trả lời thuyết phục.
Thư Trinh im lặng hồi lâu, thấy biểu tình trên mặt của bọn Hứa Từ, cô mới kịp phản ứng lại.
Thư Trinh há miệng thở dốc, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Đầu óc cô suy nghĩ liên tục, vừa rồi còn đang xấu hổ vì câu nói của Hoắc Trầm, giây sau đã có thể tính toán kẻ vừa gây tai họa kia.
Cô nâng cằm, đầu nghiêng về phía đám Triệu Đại Bảo rồi cười khanh khách nói: "Các cậu nói đi?"
Mấy người Triệu Đại Bảo cùng cảm nhận được trong nụ cười của em gái tiên nữ có giấu dao, so với Kinh Kha kia gặp Ngư Trường Kiếm còn kinh khủng hơn.
Giết người không thấy máu.
Nhưng không nói không được.
Đàn ông không thể nói không, huống hồ anh Trầm là người bọn họ yêu quý, rõ ràng chính là tìm chết.
Nói thì được thôi.
Nhưng bọn họ lấy tư cách gì mà nói đây? Bọn họ lại không có kinh nghiệm! Nói ra còn không phải bị anh Trầm đánh chết à?
Dù thế nào thì cũng là chết.
Im lặng, không khí xấu hổ bao trùm.
Ngay lúc Hoắc Trầm muốn mắng người thì Hứa Từ lập tức giơ lon bia trong tay, hô lớn một tiếng: "Cạn ly!" Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo, cậu ta dùng kỹ thuật diễn thành thạo của mình biến thành một con cá chạch, cả người loạng choạng úp mặt xuống bàn.
Không chút động đậy.
Giả vờ say.
Triệu Đại Bảo với Giang Hải kinh ngạc há to miệng, cũng may sự sợ hãi Hoắc Trầm vượt quá sự kinh ngạc với động tác của Hứa Từ nên cả hai đồng loạt diễn y hệt lại, thuận thế nằm úp sấp xuống bàn.
Triệu Đại Bảo còn cố tình diễn thêm một đoạn nữa, giả điên lắc lư nhìn Hoắc Trầm một lúc rồi mới nằm xuống.
Thư Trinh với Hoắc Trầm liếc nhau, nhìn trên bàn có ba lon bia rỗng, không thể không lắc đầu.
Kịch bản này cũng quá tồi!
Bia nặng có 12 độ mà cũng không biết xấu hổ giả vờ say à!!
Trình độ này mà đi đóng phim thì không cứu vớt nổi!
Thư Trinh thừa dịp Hoắc Trầm không chú ý, ngón tay đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng trượt xuống, giống như chú sâu bướm bé nhỏ đang liều mạng chạy trốn. Nhẹ nhàng thò tay vào túi đựng bia, rồi lại lặng lẽ mở khóa ra.
Thư Trinh cười trộm một lúc, lúc quay lại khóe mắt nhìn chằm chằm Hoắc Trầm, sau đó kéo thùng bia tới trước mặt mình.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đóng cái túi bia kia lại.
Ngón tay vừa mới kéo túi, lon bia kia đã bị người lấy đi.
Thư Trinh ngửa đầu nhìn, thiếu niên hạ tầm mắt xuống, trong mắt mang theo ý trêu chọc nhìn cô. Câu hơi mím môi, đuôi lông mày nhíu lại, có thể nhìn ra cậu đang tức giận.
Hoắc Trầm dễ dàng cầm lấy lon bia rồi đặt mạnh sang bên cạnh, năm ngón tay bóp lon bia đến mức biến đổi hình dạng.
Ngữ điệu của cậu có phần khó chịu nói: "Cô gái nhỏ sao nói không nghe lời vậy?"
"Có phải muốn chọc tôi tức giận không?"
Thư Trinh chớp mắt nhìn Hoắc Trầm, vô cùng chân thành trả lời cậu: "Không muốn."
Hoắc Trầm cười lạnh, sau đó nói: "Vậy sao cậu còn dám lén lấy bia uống?"
"Có phải giận tôi không?"
Thư Trinh nhíu đôi mắt xinh đẹp, cười hì hì: "Cũng không phải."
Hoắc Trầm bị bộ dạng mặt dày mày dạn của cô làm cho vui vẻ, hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi nghe một chút, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Thời điểm trong nhà Thư Trinh xảy ra chuyện, có một thời gian dài cô trốn Thư Dạng uống rượu sống qua ngày.
Cô không ngủ được, liên tục gặp ác mộng, chỉ có thể uống thuốc mới có thể ngủ được một lát. Lúc không có thuốc, cô không có cách nào ngủ được.
Khi đó cô bắt đầu học thói xấu uống rượu, ban đêm ngủ không được thì ngồi trên đá cẩm thạch ở cửa sổ, thảm cũng không thèm lót, cứ thế uống liên tục mười chai, sau đó say đến bất tỉnh nhân sự.
Đến ngày hôm sau, lúc mở mắt ra thì xung quanh toàn là chai bia rỗng.
Về sau Thư Dạng không còn cách nào đành phải đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý, trị liệu một thời gian dài cô mới ổn định được lại một chút.
Hết bệnh rồi nhưng thói quen uống rượu vẫn không thay đổi, chẳng qua bây giờ không uống nhiều đến như vậy, ngẫu nhiên sẽ uống một chút cho vui vẻ.
Trước đây ở trong nhà của Thư Dạng không ai quản cô nên Thư Trinh cũng đã quen với việc có một mình.
Ai có thể nghĩ đến, bây giờ cô đến nhà Hoắc Trầm ở, cả ngày bị một chàng trai bằng tuổi dạy dỗ.
Thư Trinh cảm thấy rất không vui, cô cũng biết tức giận đấy!
Thư Trinh đập tay lên bàn, đứng dậy vùng vẫy với Hoắc Trầm, hung dữ nói: "Cậu đưa bia đây!"
Hoắc Trầm đương nhiên không đưa, trực tiếp cất toàn bộ túi đựng bia giấu sau lưng mình, không cho Thư Trinh chạm vào, hỏi cô: "Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa?"
Thư Trinh giơ ngón tay chỉ lên trần nhà, cười rất quỷ dị, nói năng khí phách: "Tôi có con tin!"
"Nếu cậu không đưa bia cho tôi, tôi sẽ mang đứa con "chậu tỏi" của cậu cho đám Triệu Đại Bảo, để họ ăn chơi trác táng."
Hoắc Trầm: "!"
Ngón tay Thư Trinh đang chỉ, đúng là phòng của cậu ta.
Cậu ta nói con tin, chính là chậu tỏi mà Hoắc Trầm tặng!
Hoắc Trầm tức giận, không thèm để ý hình tượng, lập tức đi lên phía trước, ngón tay nhéo nhéo lỗ tai Thư Trinh rồi nói: "Cậu không biết suy nghĩ phải không?"
"Ai quan tâm cậu, ai giúp đỡ cậu, cậu không biết đúng không?"
Hoắc Trầm vô cùng tức giận, tưởng tượng cảnh chậu tỏi mình tặng Thư Trinh bị cô biến thành công cụ để áp chế chính mình.
Cô vậy mà dám lấy đồ cậu tặng để uy hiếp cậu!
Cô rõ ràng biết, chậu tỏi kia có sức nặng thế nào trong lòng cậu.
Cô lại còn dám làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy.
Vậy có phải về sau Thư Trinh còn có thể làm chuyện quá đáng hơn với cậu nữa không?
Hoắc Trầm không dám nghĩ thêm, tưởng tượng thêm nữa chắc đầu cậu cũng phát nổ mất.
Thư Trinh không biết tại sao Hoắc Trầm lại tức giận thành như vậy, cô nhìn cậu giận dữ mà cảm thấy chậu tỏi kia so với bản thân cậu còn quan trọng hơn.
Ai mà biết mình lại vô ý chạm vào vảy rồng thế này.
Hơn nữa có vẻ cậu còn rất tức giận, loại này dường như chạm đến tim luôn rồi.
Cô nghe Hoắc Trầm gầm lên nói: "Chẳng lẽ đứa con này là một mình tôi nuôi nấng à?"
"Cậu không có phần à?"
"Thư Trinh, cậu được lắm, bỏ chồng con mà đi."
Thư Trinh: "..."
Bỏ con thì được, nhưng sao lại chồng gì thế này?
Trời ạ, sao lại bị cậu ta ghép thành một cặp thế này, chậu tỏi kia là do mình làm chuyện xấu với cậu ta sinh ra chắc?
Thư Trinh còn chưa kịp phản bác.
Cô nghe thấy Hoắc Trầm cười lạnh một tiếng, đáy mắt che khuất một tầng sương lạnh, nói: "Thư Trinh, hóa ra tôi nhìn nhầm cậu rồi."
"Thư Trinh."
"Cậu đúng là cái đồ vô lương tâm!"
Thư Trinh: "..." Người này có phải đọc nhiều ngôn tình lắm không, nói ra toàn mấy lời đáng sợ!
Thật lòng mà nói, Thư Trinh cảm thấy chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát.
Hơn nữa, lỗ tai cô còn bị cậu nhéo đến mức sưng đỏ cả lên.
Thư Trinh nghiêng đầu muốn thoát khỏi tay cậu, tránh cho lỗ tai mình bị Hoắc Trầm kéo rớt ra.
Cô thút thít nói: "Đau đau, Hoắc Trầm, cậu làm tôi đau."
Hoằc Trầm nghe vậy, vội nhìn lỗ tai bị cậu nhéo lấy lúc này đã đỏ hồng.
Hoắc Trầm cảm thấy đau lòng, nhưng chung quy cô gái nhỏ này mà không được dạy dỗ, quả thật ngang tàng không chịu được.
Hoắc Trầm giảm sức lực trong tay, ngữ điệu vẫn nghiêm khắc như cũ: "Cậu biết sai chưa?"
Thư Trinh mở to đôi mắt ngập nước, khóe mắt cũng phiếm hồng, tủi thân bĩu môi, không phục nói: "Tôi sai rồi..."
Hoắc Trầm vừa lòng, lực đạo thả lỏng hơn nhiều, lại hỏi: "Lần sau còn dám nữa không?"
Thư Trinh càng thêm oan ức, lắc đầu, động tác cũng không dám mạnh, chỉ sợ lỗ tai bị rớt xuống. "Không dám."
Nghe Thư Trinh cam đoan xong, Hoắc Trầm mới vừa lòng thả tay ra. Nhưng cảm thấy người này vừa làm cậu đau tim, không nhịn được lại nói: "Cậu..."
"Thật đúng là không khiến người khác bớt lo."
Giọng điệu nghiêm khắc giống như Thư Trinh là con gái cậu, chọn một người con rể khiến cậu tức chết.
Thư Trinh càng cảm thấy oan ức, cô đau lòng chỉ lon bia, bắt đầu mặt dày diễn kịch: "Tôi cũng không muốn uống bia."
"Tôi chỉ muốn lấy cái nắp kia, rồi làm thành cái nhẫn đeo lên tay thôi."
Thư Trinh chớp mắt, làm ra bộ dạng oan ức vô cùng. Cô nhấc tay dụi dụi mắt khiến nó đỏ lên, hoàn toàn làm cho bản thân giống như đang khóc thật, tiếp tục nói: "Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa được ai tặng nhẫn bao giờ."
"Tôi chỉ muốn có cái nhẫn mà thôi." Thư Trinh càng diễn càng hăng, "Cậu lại không cho tôi."
"Cậu bắt nạt tôi, huhuhu, hức hức..." Thư Trinh cúi đầu, giả vờ khóc.
Hoắc Trầm ngẩn người, mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt thút thít, cái mũi đỏ ửng, đôi mắt cũng phiếm hồng, càng làm gương mặt thêm hồng hào.
Đột nhiên, trong lòng cậu nảy lên một suy nghĩ.
"Cậu muốn nhẫn à?" Hoắc Trầm cười cười, trầm giọng nói: "Tôi mua cho cậu."
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm bàn tay như ngọc của Thư Trinh, mười ngón tay mảnh khảnh, đầu ngón tay trắng nõn, cho dù cô tùy tiện đeo cái gì cũng rất đẹp.
Cậu suy nghĩ rồi chỉ vào tay cô, nói: "Tôi thấy mười ngón tay cậu đều không đeo gì cả."
"Vậy để tôi mua cho cậu mười cái nhé."
Thư Trinh: "..."