“Chị ơi...” Cung Luyến Nhi vẫn khăng khăng.
Tiêu Hà Hà chỉ lắc đầu: “Cám ơn ý tốt của em, bây giờ chị rất hạnh phúc.
Hạnh phúc không thể đo bằng tiền của, tiền của dù nhiều cũng chưa chắc sẽ được vui vẻ! Cuộc sống của bà ấy không vui, chị tưởng bà ấy lấy ba em rồi thì sẽ được vui vẻ, nhưng hình như là không.
Chị không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ, cả hai người họ đều đi rồi, chúng ta cũng đừng đánh giá ai đúng ai sai nữa.
Nói tóm lại, em phải mạnh mẽ lên!”
Tiêu Hà Hà biết nhà họ Cung chỉ còn lại một mình Cung Luyến Nhi, cô ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ như vậy thì làm sao lèo lái nổi một cơ nghiệp lớn đến vậy.
Nhưng sức mạnh của con người là vô cùng tận, cô tin rằng cô ấy sẽ mạnh mẽ mà đối mặt với vấn đề.
“Chị ơi, tiền đối với em cũng không quan trọng, em chỉ muốn có thêm một người thân là chị.
Bởi vì ở trên đời này, ngoài ba và dì Mai ra, em chỉ còn một người thân duy nhất là chị thôi!” Vì vậy cô ấy rất trân trọng, cũng tự quyết định trích cổ phần ra tặng cho cô.
“Em vẫn còn anh Mễ, anh Mễ là một người tốt!” Tiêu Hà Hà nói.
Cung Luyến Nhi lại lắc đầu với vẻ cay đắng.
“Không! Anh ấy không thuộc về em, tụi em đã chia tay rồi!”
Nói rồi, cô ấy bưng ly cà phê lên rồi vội vã nhấp một ngụm, nhưng vì uống quá gấp nên đã bị sặc.
Kết quả là không biết tại sao, tự nhiên cô ấy lại thấy muốn ói.
“Em xin lỗi...”
Cung Luyến Nhi bụm miệng rồi đứng dậy đi nhanh về phía phòng tắm.
Tiêu Hà Hà ngây ra, thấy hơi lo lắng nên đã đi theo.
Cô nhìn thấy Cung Luyến Nhi đang cúi mặt xuống bồn rửa mà ói, hình như cô ấy muốn nôn ra tất cả mọi thứ.
Cô hơi ngạc nhiên, trong đầu lóe lên một điều gì đó.
“Luyến Nhi à, em có thai rồi phải không?”
Cung Luyến Nhi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân đang tái mét trong gương, không lên tiếng phủ nhận, ánh mắt bối rối nhưng lộ rõ vẻ cứng rắn.
“Phải! Chị ơi, chị đừng nói cho ai biết chuyện này có được không?”
“Đứa bé này là con của anh Mễ hả?” Trực giác của Tiêu Hà Hà đã đúng.
“Ừm!” Cung Luyến Nhi mím chặt môi, xem như đã ngầm thừa nhận.
Sau đó họ quay lại ngồi lên ghế, Cung Luyến Nhi khẽ nói: “Anh ấy không yêu em, em biết anh ấy vẫn luôn yêu một người khác, vì vậy em không muốn bắt mình phải chịu thiệt thòi mà đi theo một người không yêu em.
Dù đã có con với anh ấy, em cũng sẽ không đem con ra để ràng buộc anh ấy.
Vậy nên chị ơi, xin chị đừng nói chuyện này ra, được không?”
Trong mắt Tiêu Hà Hà đầy lo lắng.
“Nhưng em không nói với anh ấy, vậy có công bằng với đứa bé không?”
“Đây là con em, là con của một mình em, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả!” Cung Luyến Nhi mỉm cười chua chát, đưa bàn tay nhỏ lên đặt trước bụng.
“Bây giờ em lại có thêm một người thân nữa, em có chị và con!”
Tiêu Hà Hà thở dài thườn thượt, không biết phải nói thêm điều gì.
Nếu đã không yêu thì làm sao mà ở bên nhau? Dù ở bên nhau thì làm sao để đi đến hết đời?
“Chị ơi, chị nhất định phải nhận lấy cái này!” Cung Luyến Nhi lại đưa hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra cho cô.
Tiêu Hà Hà lại đẩy trả lại.
“Chị!”
“Nếu em xem chị là chị thì đừng đưa cho chị nữa, hãy tự chăm sóc tốt cho mình! Chị phải đến nghĩa trang thăm bà ấy đây, đám tang không dự được thì bây giờ đi, không biết có muộn chưa nữa!” Cô nói rồi đứng dậy.
“Chưa muộn đâu! Miễn là chị chịu đến, dì Mai chắc sẽ vui lắm!”
Trở về từ nghĩa trang, Tiêu Hà Hà rất im lặng.
Bởi vì cái chết của Mai Tây Vịnh mà đã phá vỡ mọi kế hoạch, Tần Trọng Hàn cũng không thể cầu hôn nữa.
Bùi Lâm Xung đã không đến gặp Mai Tây Vịnh, không ai biết ông ta đang nghĩ gì!
Và Ngô Tân Tuyên cũng rất im ắng, nhà họ Bùi yên lặng đến lạ thường.
Thịnh Thịnh đã được chuyển đến học ở trường toàn con trai, không còn bạn nữ nào học chung lớp nữa.
Mặc dù Tiêu Hà Hà lo rằng sau này Thịnh Thịnh sẽ không thích con gái, những khi nghĩ đến chuyện suốt ngày Thịnh Thịnh bị các bạn nữ vây lấy thì cũng không có lợi cho việc học, nên cô đành phải đồng ý.
Đã mấy ngày trôi qua, vẫn rất yên tĩnh.
Nhưng, Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận được một lá thư.
Cô ngạc nhiên khi nhìn vào lá được viết tên cô nhưng lại không hề có địa chỉ người nhận.
Ai lại gửi thư đến nhà họ Bùi chứ? Đúng là kỳ lạ!
Sau khi mở lá thư ra, cô nhìn thấy một dòng chữ đánh máy, trong đó đề cập đến vụ tai nạn xe của ba cô – Tiêu Nam Bắc.
Tai nạn xe hơi tám năm trước, và người lái xe đã gây ra tai nạn đó, người mà cô chưa bao giờ thấy mặt, lại là...!Tần Trọng Hàn!
Tiêu Hà Hà như chết lặng!
Thì ra, cái chết của ba Tiêu Nam Bắc có liên quan đến Tần Trọng Hàn.
Trong đầu Tiêu Hà Hà lại một lần nữa vang lên tiếng sấm kinh hãi đó.
Tần Trọng Hàn cũng vừa bưng một ly sữa vào, nhìn thấy Tiêu Hà Hà như hóa đá ở trong phòng, nên hơi ngạc nhiên.
“Hà Hà, em sao vậy? Có ai gửi thư cho em hả?”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà trả lời một câu mà tâm trí đang để ở đâu đâu, quay người lại và nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn.
“Hà Hà?” Nhận ra ánh mắt thất thần của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn hỏi bằng giọng nghi hoặc.
“Em sao vậy?”
Chỉ cảm thấy, ánh mắt của cô có gì đó không bình thường!
Tiêu Hà Hà nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Tần Trọng Hàn, một tai nạn xe hơi vào tám năm trước, anh còn nhớ không?”
Tần Trọng Hàn giật mình thảng thốt, nhìn vào Tiêu Hà Hà với vẻ mặt kinh ngạc.
Khuôn mặt nhợt nhạt lúc này lại càng xám xịt hơn, bàn tay đang thả lỏng bên người cũng không kiềm chế được cơn run rẩy, như thể đang cố gắng đè nén sự áy náy trong lòng trong nhiều năm qua.
“Hà Hà, em biết rồi sao?” Anh ta bị sốc, không biết làm thế nào mà cô lại biết được chuyện đó.
“Anh cũng biết rồi có phải không? Từ hôm đến nghĩa trang, anh đã biết rồi có phải không?” Tiêu Hà Hà nhìn vào Tần Trọng Hàn bằng ánh mắt sắc bén, nhất định là anh ta đã biết rồi.
Vậy là, hôm đó sau khi trở về thì tay chân của anh ta lạnh ngắt, vì vậy anh ta mới đòi hỏi cô một cách điên cuồng đến vậy.
Anh ta sợ mất cô!
Nhưng...
“Tại sao anh không nói cho em biết ngay lúc đó?” Cô lại hỏi.
Mặt Tần Trọng Hàn tái mét, sau khi đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng ngước lên nhìn Tiêu Hà Hà bằng ánh mắt đầy áy náy, rồi nói với vẻ yếu ớt: “Trong vụ tai nạn đó, anh...!Anh là tài xế gây ra sự cố...!Chính vì anh...!mà ba em đã mất đi mạng sống.
Chính vì anh, Mạc Lam Ảnh mới không sinh nở được...”
Ánh mắt của Tiêu Hà Hà bỗng u ám lại, bàn tay đang rũ xuống từ từ cuộn thành nắm đấm, cố đè nén tâm trạng đang quay cuồn, rồi hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Nhưng tại sao anh lại kêu cảnh sát nói rằng ba tôi lái xe khi đang say rượu? Anh biết không? Ba tôi không bao giờ uống rượu!”
“Anh không có!” Tần Trọng Hàn giật mình và nhìn cô một cách kì lạ.
“Anh không làm chuyện đó! Anh chỉ nhờ cảnh sát bảo vệ cho anh, nhờ cảnh sát thay mặt anh xử lý vụ tai nạn đó.
Anh tưởng chỉ cần đền bù nhiều hơn thì sẽ được yên ổn trong lòng, nhưng Hà Hà à, trong bao nhiêu năm qua, trong tim anh luôn thấy bất an!”
“Anh nói cho tôi biết tại sao! Tôi muốn biết sự thật!” Tiêu Hà Hà lạnh lùng nói, trên mặt đã thay thế bằng một biểu cảm khác.
Sự thật này, giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cô dường như ngừng thở.
Một câu trả lời động trời giống như một bàn tay to lớn bóp chặt cổ họng cô, nghẹn đến không thể thở được.
“Ngày hôm đó, anh và Lam Ảnh đã uống rượu.
Trên đường về, ở gần đường Bàn Sơn, có một chiếc xe tải kéo theo bùn đất chạy theo hướng ngược lại.
Lam Ảnh nói người tài xế đó chạy sai đường, lấn quan làn bên này và kêu anh tránh đi.
Vốn dĩ đã có thể tránh được, nhưng vì đã uống vào nên anh đã nổi nóng, anh nói anh phải buộc người đó trở về đúng làn đường của mình.
Nhưng tụi anh đều không biết rằng người tài xế xe tải đó cũng đã uống say, cho đến khi anh nhận ra chiếc xe đó đang lao thẳng về phía mình.
Kết quả là chúng tôi đã đâm trực diện vào nhau, anh vội đổi phương hướng, Lam Ảnh bị đụng trúng bụng, vỡ tử cung.
Còn người tài xế xe tải đó vì không thắt dây an toàn nên đã bị văng ra ngoài Đúng lúc chiếc xe đang lái xuống núi, sau khi văng ra ngoài thì người đó đã bị chính chiếc xe của mình cán qua, nên mới mất mạng!”
“Nói vậy là, ba tôi đã tự cán chết mình?” Tiêu Hà Hà lạnh lùng hỏi.
Lúc đó cô chỉ mới mười mấy tuổi, là Mai Tây Vịnh đã đến xử lý vụ tai nạn đó.
Cô thực sự không biết rõ sự thật về vụ tai nạn, nhưng cô biết rằng ba mình không bao giờ uống rượu.
“Không phải! Hà Hà, anh không có ý này.
Không phải anh thoái thác trách nhiệm, nếu anh không hành động theo cảm tính, nếu anh chịu nhường chú ấy một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy!”
Cũng chính vì vậy, trong bao nhiêu năm qua, anh ta đã rất áy náy với Mạc Lam Ảnh, và năm nào cũng đến mộ của Tiêu Nam Bắc thăm ông ấy!
“Hà Hà, dù có thế nào, anh cũng đã sai! Ba em quả thực đã vì anh mà chết!” Giọng nói bi thương của Tần Trọng Hàn tràn ngập cảm giác tội lỗi và hối hận.
“Là anh có lỗi với em, là anh có lỗi với ba của em!”
“Đừng nói nữa.” Hét lên một tiếng lạnh lùng, Tiêu Hà Hà quay mặt đi và lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bao nhiêu năm qua, cô vẫn không muốn đến đồn cảnh sát để hỏi về vụ tai nạn năm đó, không muốn phải đối mặt với cái chết thảm thiết của ba mình một lần nữa.
Nhưng sau nhiều năm, lại để cô tình cờ biết được, thì ra ba mình đã chết vì người đàn ông mà mình yêu!
Cô không biết phải trách ai!
Ba cô không bao giờ uống rượu!
Và sau khi xảy ra vụ tai nạn đó, Mai Tây Vịnh cũng nói rằng bên kia là một gia đình giàu có, mẹ con họ không đụng đến được.
Cũng may người ta đã bồi thường cho họ gấp đôi, nhưng số tiền đó đã được dùng để chữa bệnh cho Tiêu Tiêu.
“Hà Hà!” Cúi gầm mặt xuống vì áy náy, Tần Trọng Hàn lên tiếng đầy đau đớn, bỗng chốc như bị hút hết sức sống, chỉ còn lại thân xác trống rỗng.
Anh ta lẩm bẩm: “Vì lúc đó Mạc Lam Ảnh được chẩn đoán là không thể sinh nở được nữa, đã vài lần tìm đến cái chết, nên anh luôn túc trực bên cạnh cô ấy, không thể đến gặp mọi người được, vì vậy mới nhờ trợ lý đến giải quyết giùm anh.
Anh biết dù bây giờ có giải thích gì đi nữa...”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn gặp lại anh nữa! Anh đi đi!” Tiêu Hà Hà quay mắt lại một cách lạnh lùng.
````“Hà Hà...” Tần Trọng Hàn còn định nói tiếp nhưng đã bị Tiêu Hà Hà ngắt lời.
“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe gì nữa cả, anh đi đi.”.