Edit: Kiều Anh.
Beta: DinhHa.
"Được rồi." Tằng Ly cảm thấy không cần phải nói đùa nữa, rất là tiêu sái rời đi, chẳng qua là xoay người ra sau, trong mắt lóe lên một tia sáng tối tăm.
Nhìn về phương hướng phòng rửa tay nhìn bóng người, có chút cô đơn.
Tằng Dương Dương nhìn bóng lưng Tằng Ly rời đi, vốn là nụ cười sáng lạng biến mất: "Anh Hàn, anh thích chị Hà Hà sao?"
Tần Trọng Hàn nhíu mày.
"Thích nên đuổi tới tay nha." Tằng Dương Dương lại khôi phục nụ cười duyên dáng.
"Dương Dương, tốt nghiệp thế nào còn chưa trở lại?" Tần Trọng Hàn đổi chủ đề.
Tằng Dương Dương tầm mắt ở trong buổi tiệc di chuyển, chỉ là lơ đãng luôn luôn rơi vào cả người âu phục thẳng thớm trong dạ tiệc cười có chút rực rỡ, một đôi mắt đào hoa trên người đàn ông: "Trở về làm gì chứ?"
Tần Trọng Hàn theo tầm mắt nhìn sang cô, chân mày nhíu lại: "Dương Dương, anh ta là anh cô."
"Lại không phải anh ruột." Tằng Dương Dương chu chu mỏ, nhỏ giọng nói.
Tần Trọng Hàn sững sốt một chút, chẳng lẽ Dương Dương có ý đối với Tằng Ly?
Trong đại sảnh ăn uống linh đình, đối với bạn gái bên cạnh Tần Trọng Hàn, tất cả nhân viên công ty tham gia chi nhánh cũng nhìn với ánh mắt nghi hoặc, lúc nào tổng giám đốc đổi bạn gái, vẫn nhớ ba năm trước tổng giám đốc mang người là như vậy diêm dúa lòe loẹt xinh đẹp, nghe nói người phụ nữ kia là vị hôn thê của tổng giám đốc.
Sau đó nghe nói chia tay.
Sau đó trong ba năm không mang một người đến, lần này mang người mới tới, một tựa hồ cô gái mới lên, hồn nhiên để cho người không thể rời mắt, có phải là đại biểu hay không, Tần phu nhân mới?
Vô hình bị người làm động vật vườn thú thưởng thức, để cho Tiêu Hà Hà không nhịn được có một chút chán ghét.
Từ trong phòng rửa tay trở lại, cô nhìn thấy rất nhiều người đều ở đây nhìn mình.
Cô vốn là người phụ nữ khiêm tốn, như vậy đột ngột để cho cô xuất hiện ở dưới ánh đèn, tiếp nhận tất cả ánh mắt của mọi người, thật rất quái dị.
Vừa đi vào phòng khách, liền thấy Tần Trọng Hàn đang đứng với một đám người, chỉ thấy anh mày kiếm mắt sáng, lóe lên lấp lánh rực rỡ ánh sáng, như vậy khoe khoang chói mắt.
Mà bên kia trong hành lang, Tằng Ly đang đang hút thuốc lá, Tiêu Hà Hà vẫn là lần đầu tiên thấy Tằng Ly hút thuốc.
"Hà Hà." Tằng Ly ngẩng đầu thấy bóng người đi tới, lập tức cười lên: "Cô làm sao không ở bên trong?"
Tằng Ly đạp tắt trên đất tàn thuốc, anh ta không thích để cho người hít vào khói thuốc của người khác.
"Anh cũng không ở bên trong a." Tiêu Hà Hà thấy Tằng Ly tựa hồ dị thường phiền não cùng mệt mỏi, mà trên đất đã là đầy đất tro thuốc lá cùng tàn thuốc, toàn bộ trong hành lang khói mù lượn lờ: "Anh mệt lắm không?"
Tằng Ly mệt mỏi trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Tiêu Hà Hà, nháy nháy mắt: "Không có, tôi làm sao có thể mệt mỏi chứ?"
Tiêu Hà Hà hiểu rõ gật đầu, mỗi một người đều có nỗi niềm khó nói, cô hiểu, chẳng qua là khó hiểu thấy Tằng Ly một người đứng trong hành lang hút thuốc, cô chẳng qua là cảm thấy anh ta bây giờ không giống dáng vẻ của anh ta, có lẽ giống nhau lúc bắt đầu cô liền đoán được, anh ta là một người đang cười đem hết thảy ưu tư che giấu sau lưng.
Cô quay đầu nhìn về ngoài hành lang ngoài bầu trời, đèn nê-ông đang lấp lánh, đất nước hết thảy đều xa lạ, không biết tối nay Thịnh Thịnh ở trong trường học ở như thế nào.
"Chúng ta vào thôi." Tằng Ly cười một cái.
"Ừ." Hai người đi vào phòng khách.
Tằng Ly hiển nhiên có chút không yên lòng, Tiêu Hà Hà mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn ra Tằng Ly có chút mệt mỏi.
Tần Trọng Hàn nhìn bọn họ cùng đi đi vào sắc mặt khó coi vô cùng, ánh mắt khóa lại trên mặt Tiêu Hà Hà, nữ nhân đáng chết, anh mới vừa rồi cũng không tìm được cô, lại cùng Tằng Ly ở chung một chỗ.
Mà lúc này, Tiêu Hà Hà thấy Tằng Dương Dương đã không biết đi nơi nào, mà đối diện bọn họ một người phụ nữ đang đi tới, Tằng Ly tầm mắt hiển nhiên tìm kiếm ở hội trường, không hề chú ý người phụ nữ đối diện đi tới.
Tiêu Hà Hà thấy người kia trong mắt lóe lên một tia căm hận, kinh ngạc sững sốt một lúc, cô nhìn phía sau của người phụ nữ lóe lên một tia sáng, dao găm.
Ách!
"Cẩn thận." Trong ánh sáng điện, Tiêu Hà Hà bản năng đẩy Tằng Ly qua một bên.
Đợi đến lúc Tằng Ly kịp phản ứng Tiêu Hà Hà đã bị dao găm cho đâm trúng cánh tay.
Người phụ nữ kia lại cầm dao muốn hướng Tằng Ly đâm tới.
"Hà Hà." Tằng Ly quát to một tiếng, khiếp sợ thật nhanh nhấc chân đá người phụ nữ kia ra xa, nhanh chóng đến cạnh cô, anh ta thấy thật nhiều máu tươi chảy ra, mặt Tiêu Hà Hà trong nháy mắt trắng bệch.
Tần Trọng Hàn cách rất xa, lúc kịp phản ứng, Tiêu Hà Hà đã ngã xuống đất.
Thật là đau!
Đúng vào lúc này, người phụ nữ kia cũng đã đứng lên, tức giận trợn mắt nhìn Tiêu Hà Hà, nếu như không phải là người phụ nữ này, cô ta đã đâm chết Tắng Ly
"Cẩn thận." Tiêu Hà Hà thấy phụ nữ kia lại nhào tới.
Tằng Ly lại một cước, đá người phụ nữ kia lại lần nữa lộn mèo trên đất, lúc này, trong buổi tiệc các tân khách một mảnh xôn xao, làm sao còn có người ở dạ tiệc thời điểm hành hung chứ?
Tiêu Hà Hà trên cánh tay chảy đầy máu, làm cho Tằng Ly hoảng sợ thấp giọng vừa hô, bóng người cao lớn nhanh chóng ôm lấy Tiêu Hà Hà.
" Tiêu Hà Hà." Tần Trọng Hàn chạy tới thấy trên cánh tay cô máu chảy ra không ngừng, giận dữ tiếng gào để cho tất cả mọi người tại chỗ cũng hoảng sợ thân thể co quắp một chút.
Tiêu Hà Hà trên mặt tái nhợt, đổ ra mồ hôi mỏng, mồ hôi theo gò má chảy xuống, ươn ướt sợi tóc mai, thấy mặt Tần Trọng Hàn đầy khiếp sợ nhìn mình lom lom, cô cảm thấy đầu thật là chóng mặt, nhỏ thấp giọng: "Thật là đau..."
"Cô dám, cô dám..." Tức giận cũng đã không nói ra lời, gương mặt Tần Trọng Hàn hết sức đáng sợ, anh nhanh chóng nắm bàn tay bên kia của cô: "Mau đi bệnh viện."
Đã có bảo vệ khống chế người phụ nữ hành hung.
Tằng Ly cũng bị sợ ngây người.
Anh vừa chớp mắt, chưa bao giờ cảm thấy cảm kích đến vậy, tại sao Hà Hà muốn liều chết cứu mình?
"Tôi không có sao." Tiêu Hà Hà nói xong câu này lời, trước mắt tối sầm, thân thể không nhịn được ngã vào lòng ngực Tần Trọng Hàn.
" Tằng Ly, nhanh lên một chút, đi bệnh viện." Tần Trọng Hàn vẻ mặt lạnh lùng mà lãnh đạm, ôm lấy thân ảnh bất tỉnh ở trong ngực mình, bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy người phụ nữ bị khống chế, ánh mắt trầm xuống: "Giao cho cảnh sát."
Dọc theo đường đi, Tần Trọng Hàn ôm chặt Tiêu Hà Hà, cả gương mặt tuấn tú một mảnh lãnh cứng rắn.
Trên giường bệnh, Tiêu Hà Hà như cũ bất tỉnh, khuôn mặt hầu như tái nhợt không còn sinh khí.
Tần Trọng Hàn đáy mắt tràn đầy khói mù, phụ nữ đáng chết, nguy hiểm như vậy, cô lại đi không để ý tánh mạng đi bảo vệ Tằng Ly, cô vậy mà sẽ ở trong nháy mắt làm ra hành động như vậy.
Vết thương nơi bả vai kia, xuyên qua bả vai, bác sĩ đã băng lại cho cô.
"Bác sĩ, cô ấy tại sao còn không có tỉnh lại?" Tần Trọng Hàn giận sinh chất vấn.
"Tiên sinh vị tiểu thư này lâu dài dinh dưỡng không đầy đủ, lại bị trọng thương, tự nhiên tương đối mệt mỏi, không cần lo lắng, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
"Cô ấy dinh dưỡng không đầy đủ?" Tần Trọng Hàn kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, rơi vào trên mặt Tiêu Hà Hà: "Chẳng trách cô ấy gầy như vậy."
Tằng Ly lần đầu tiên thấy Tần Trọng Hàn như vậy sinh khí, cho dù năm đó sự kiện kia để cho anh ưu tư đại biến, cũng không thấy anh như vậy sinh khí qua.
Cậu ta đang tức giận, tại sao?
Cậu ta cùng Hà Hà? Tằng Ly thở dài, anh rung động là hôm nay Hà Hà cứu mình một mạng, trong lúc nhất thời, để cho anh cảm thấy áy náy, tâm tình phức tạp.
Tằng Ly lần đầu tiên thấy Tần Trọng Hàn nổi giận đến thế, không phải trước kia lúc nào cũng lạnh lùng, cao thâm khó lường, mà là trực tiếp phẫn nộ, dữ tợn nghiêm mặt, hai mắt bởi vì giận dữ mà trợn to, hung hãn nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà ngủ mê man, bộ dáng kia phảng phất là, hận không thể bóp chết cô.
"Người phụ nữ ngu ngốc này." Giận dữ gầm thét một tiếng, Tần Trọng Hàn miệng to thở hổn hển, ngồi ở mép giường, lạnh giọng đối với Tằng Ly nói: "Cậu tốt nhất đi điều tra một chút cậu đắc tội với người nào, tôi không hy vọng chuyện như vậy phát sinh một lần nữa."
"Tớ lập tức đi." Tằng Ly cũng cảm thấy có chút khó hiểu, ở Hàn Quốc xa lạ, có thể chọc tới người nào?
" Ừ." Gật đầu một cái, Tần Trọng Hàn liếc nhìn ngoài cửa sổ: "Điều mười tên hộ vệ tới!"
Tằng Ly sững sốt một chút, Tiêu Hà Hà đối với cậu ta mà nói rất quan trọng, bởi vì cho dù là chuyện của cậu ta, cũng chỉ là dùng bốn người hộ vệ.
Mà lần này, cậu ta lại vì Hà Hà dùng đến mười người.
Có thể thấy tầm quan trọng của Tiêu Hà Hà.
Chẳng qua là vì sao trong lòng anh có chút chua xót chứ?
Thời gian từng điểm từng điểm chảy xuôi, trong bóng tối, Tiêu Hà Hà hết thuốc tê, một cổ nhiệt lưu giống như ngọn lửa vậy từ đầu vai nóng bỏng đốt, để cho hỗn độn ý thức dần dần tỉnh hồn lại.
Chợt thức tỉnh, thấy được trần nhà màu trắng, đây là nơi nào?
"Cô tỉnh?" Trên mặt Tần Trọng Hàn lạnh lùng thoáng qua một vẻ ôn nhu phức tạp.
"Tằng Ly không có sao chứ?" Tiêu Hà Hà vừa mở mắt liền nghĩ đến có người muốn giết Tằng Ly, rất là lo lắng.
"Đáng chết." Tần Trọng Hàn gầm thét, cô tỉnh chỉ lo lắng Tằng Ly, anh cũng tức chết, Tằng Ly quan trọng với cô như vậy sao?
"Anh gầm cái gì?" Tiêu Hà Hà liếc nhìn mình cánh tay, thật là đau nha, nhưng là cứu Tằng Ly một mạng, cô cảm thấy mình là đáng giá, nếu như nhát dao kia đâm vào tim Tằng Ly, vậy anh ta há chẳng phải là?
Nhưng lửa giận lại lớn hơn nữa khi nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Hà Hà khiếp sợ pbây giờ thì bình tĩnh đến vô tội, Tần Trọng Hàn rốt cuộc phát điên, nhìn Tiêu Hà Hà, như gió chạy ra ngoài, không lâu lắm, bác sĩ tới.
Bác sĩ kiểm tra thân thể Tiêu Hà Hà xong, nói: "Phải nằm viện ba ngày, ba ngày sau sẽ được xuất viện."
Mặt đầy tức giận cộng thêm phát điên, làm mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Nghe vậy, Tần Trọng Hàn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, phiền não ưu tư cũng hơi thư giản xuống.
" Tằng Ly chứ sao rồi?" Tiêu Hà Hà hỏi tiếp.
"Cậu ta rất tốt, không có chết." Tần Trọng Hàn tức giận: "Ai cho cô đi ngăn cản dao?"
Tiêu Hà Hà căng thẳng trong lòng rốt cuộc để xuống, nhìn Tần Trọng Hàn gương mặt tuấn tú lãnh đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo tái nhợt ngay sau đó yếu dần xuống, thành tâm mở miệng: "Cám ơn anh, tổng giám đốc, Tằng Ly không có sao là tốt."
"Cô thật làm tức chết tôi." Tần Trọng Hàn mặt mũi vẫn lãnh khốc vô tình lạnh lùng, muốn điên lên, người phụ nữ này lại quan tâm đến đàn ông khác, vì Tằng Ly ngay cả mạng cũng không cần?
"Hàn.
Hà Hà tỉnh chưa?" Tằng Ly ở cục cảnh sát xử lý xong lại chạy đến bệnh viện, còn chưa vào cửa vội vàng hô lên.
Tần Trọng Hàn ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt vẻ kinh hoảng, chạy thật nhanh mà đến Tằng Ly.
" Tằng Ly, anh không có sao, quá tốt." Tiêu Hà Hà dung nhan tái nhợt, nở một nụ cười yên tâm.
"Hà Hà.
Cô đã tỉnh.
Còn đau không?" Tằng Ly bước chân không ngừng, tựa như gió lướt qua vậy, tiếng nói rơi xuống thời điểm người nhưng đã đến mép giường.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng Tằng Ly, Tiêu Hà Hà môi lại nhúc nhích một chút, đáng tiếc giọng nói ra nhưng bởi vì vết thương thế mà yếu đi rất nhiều: "Tôi không có sao."
"Hà Hà.
Cô quá thiện lương." Tằng Ly lần đầu tiên cảm thấy chua xót: "Mặt cũng trắng thành như vậy, còn nói không có sao, cô làm sao ngốc như vậy? Thay tôi đỡ nhát dao đó làm gì? Tôi da thịt thô lại dày, đâm một đao không có chuyện gì.
Tiểu nha đầu cô nữa, cũng không nên ngốc như vậy."
Tằng Ly ánh mắt lẳng lặng nhìn gương mặt Tiêu Hà Hà trắng như tờ giấy gầy gò, từ khi biết cô cho tới bây giờ, (bất kể là ban đầu An Xuyến khi dễ làm phỏng cô lần đó), hay là mới vừa rồi vào lúc thời điểm nguy hiểm, cô cho tới bây giờ không có trách cứ bất kỳ người nào, không có oán hận ai, lại không để ý nguy hiểm cứu anh ta, nha đầu này, làm sao hiền lành như vậy.
"Đủ chưa?" Tần Trọng Hàn đột nhiên rống lên một tiếng: "Cô nên ngủ."
"Ách!" Tằng Ly sững sốt một chút: "Được, Hà Hà, cô nghỉ ngơi, tôi đi ra ngoài."
Tằng Ly cho là Tần Trọng Hàn cũng sẽ đi ra, không nghĩ tới cậu ta lại đuổi anh ra, sau đó nhanh đóng cửa lại.
Ngoài cửa, mười người hộ vệ đứng đó, cùng quần áo màu đen, người nào cũng trang nghiêm, nghiêm túc.
" Tằng Ly đối với cô nặng tình như vậy, ngay cả mạng đều có thể hy sinh, nếu như tôi nhớ không lầm, cô cùng Tằng Ly không phải cũng chỉ là mới quen sao? " Ngón tay to dài dừng lại ở trên bả vai Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn bỗng nhiên một tay kiềm chế ở cằm Tiêu Hà Hà, cưỡng chế cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén sắc bén khóa lại cặp mắt cô..