Edit + Beta: Tiểu Mỹ
Nước mắt tuyệt vọng cùng oán hận từ hốc mắt Tiêu Hà Hà mạnh mẽ chảy xuống.
Đau khổ cùng tuyệt vọng kéo tới, Tiêu Hà Hà cảm thấy trái tim nguội lạnh giống như tro tàn.
Xa xa không hẹn chính là cảm giác lúc này sao?
Đặt cà phê trên bàn, cô lại ngồi xuống một bên trên ghế sofa, đem đầu vùi sâu vào hai đầu gối, đột nhiên trước mắt lờ mờ xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt.
Mà anh ấy đang nhìn mình, cằm rất trơn bóng không có râu, đôi con ngươi lưu chuyển cái gì đó, ánh mắt của cô lập tức đau đớn.
Tần Trọng Hàn hơi nhíu mày.
" Cô trốn ở đây khóc?
Nếu như anh không nói cô khóc thì có lẽ nước mắt của cô không chảy ra nhiều như vậy, nhưng là anh vừa nói như thế thì nước mắt của cô lại chảy xuống không ngừng! Chỉ là nhìn anh một cái, nước mắt trong suốt lại chảy xuống.
Tần Trọng Hàn đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái ôm cô vào lòng.
Cô giống như một con búp bê tùy ý để anh ôm lấy cũng không có nhúc nhích, ngay cả phản khán cũng không có.
Chỉ là cô hiểu rõ, cái ôm này không thuộc về cô! Cho dù anh bá đạo đi nữa, không nói đạo lý đi nữa thì anh cũng sẽ không thuộc về cô!
"Tổng giám đốc, buông tôi ra!" Giọng nói của cô không có một chút độ ấm.
"Cà phê của ngài được rồi!"
Cô lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, ít nhiều gì cô cũng đã đi qua nhiều mưa gió rồi, Tiêu Hà Hà cô có thể đi qua kiếp này!
Nhìn cô chuẩn bị rời khỏi, anh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Tiêu Hà Hà ngửi được mùi nước hoa trên người anh , lúc này không có mùi thuốc lá, chắc là vừa mới thay quần áo cũng không có hút thuốc!
Cô nghiêng người, bưng cà phê đi ngang qua người anh.
Anh nhìn lướt qua cố áo của cô thấy trên cổ có nhiều dấu vết, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng kì lạ, nhưng mà trong nháy mắt anh cũng đi theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi chỗ pha cà phê, liền gặp được Tằng Ly.
"Hàn, thời tiết hôm nay rất tốt, cậu có muốn đi bơi một chút không?"
"Được!" Tần Trọng Hàn nhếch môi, rất vui vẻ trả lời.
Tằng Ly kinh ngạc, từ khi nào anh lại nói chuyện như vậy, không hiểu nói.
"Hàn! Hôm nay dường như cậu rất vui? Cư nhiên không mắng tớ, vả lại trên mặt phạm đào hoa, chẳng lẽ cậu ăn lớn?"
Tại hồ bơi.
"Hàn, cậu khẳng định gần đây cậu không có đào hoa sao?" Tằng Ly trên người mặc một chiếc quần bơi kinh ngạc hỏi, cả ngày hôm nay anh cảm thấy thái độ của Tần Trọng Hàn không đúng lắm, đường đường là một người thông minh cùng hay tức giận a!
"Đi chết đi!" Tần Trọng Hàn thay quần bơi xong đi ra, vẻ mặt rất muốn cười nhưng lại không cười.
"Chậc chậc..." Tằng Ly vừa quay đầu lại thấy dáng người của Tần Trọng Hàn, tấm tắc thở dài một tiếng: "Không tưởng tượng được dáng người của cậu vẫn còn tốt như vậy!"
Tần Trọng Hàn có được dáng người như người mẫu, không quá cường tráng cũng không quá ốm yếu, rất là gợi cảm làm mê lòng người.
"Cậu cũng như vậy!" Tần Trọng Hàn hôm nay nói hơi nhiều nhưng không có chế giễu nhiều như vậy.
"Ơ? Đợi một chút, vai của cậu bị sao vậy?" Đột nhiên Tằng Ly nhìn thấy trên vai của Tần Trọng Hàn có một vết thương, đến khi nhìn kỹ một chút đột nhiên cười khanh khách."Ha ha ha ha...!Tối hôm qua cậu ở nhà ôn nhu với ai? Xem ra cậu bị tiểu mèo hoang cắn cho một cái a!"
Tần Trọng Hàn cúi đầu nhìn dấu răng trên bả vai một cái, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ gần đây ngược rất thịnh hành sao? Có nhỏ sáp đèn cầy không, còng tay và vân vân hay không ?" Tằng Ly lập tức thích thú.
"Trí tưởng tượng của cậu vô cùng phong phú!" Tần Trọng Hàn tức giận nghiêng đầu lườm Tằng Ly một cái nhún người nhảy vào hồ bơi.
"Hàn, cậu thật nhỏ mọn tiết lộ một chút sẽ chết sao?" Tằng Ly lẩm nhẩm nói, cũng nhảy vào hồ bơi.
Hai người sau khi bơi một vòng thì Tần Trọng Hàn tựa vào cạnh hồ nghỉ ngơi.
"Lê, cậu phụ trách việc phát hành trò chơi của đứa nhỏ kia đi! Phát hành xong liền thoải mái chờ hạng mục."
Nhắc tới đứa nhỏ kia, tròng mắt Tằng Ly thiếu chút nữa nhảy ra.
"Hàn, cậu không tò mò là người phụ nữ nào sinh ra một đứa nhỏ có tính cách tinh quái như vậy sao?
Tần Trọng Hàn trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh nho nhỏ kia, chợt mỉm cười."Đúng là rất tò mò, khi trò chơi phát hành thì mời cha mẹ của nó đến, có thể biết một chút!"
Anh thật sự rất muốn gặp cha mẹ của đứa bé kia một chút.
"Hình như nó không có cha!" Tằng Ly lắc đầu nói.
"Tại sao?" Tần Trọng Hàn nhíu mày.
Tằng Ly thuật lại câu nói của Thịnh Thịnh."Không phải ai cũng có cha, giống như là không phải ai cũng có mẹ! Lời này là đứa bé kia nói, tôi thuật lại thôi!"
"Ách!" Tần Trọng Hàn trầm ngâm một chút, trong lòng lại co rút lại."Hóa ra nó không có cha!"
"Đúng vậy! Chỉ có mẹ! Chờ cậu thấy mẹ của nó cậu sẽ biết! Thật sự là mẹ con khiến người ta đau lòng!" Tằng Ly len lén nhìn Tần Trọng Hàn, trong lòng nghĩ nhất định là anh không biết đứa bé kia là con của Tiêu Hà Hà, anh đột nhiên có chút mong đợi lúc Tần Trọng Hàn nhìn thấy cảnh Tiêu Hà Hà dẫn theo đứa nhỏ lớn như vậy xuất hiện.
"Cậu thay đổi khẩu vị sao, muốn tiếp nhận dẫn dắt phụ nữ sao?" Tần Trọng Hàn quay qua nhìn Tằng Ly bên cạnh, lời nói mang theo chút trêu tức.
"Ách! Đúng vậy, điều đầu tiên là người phụ nữ kia rất đẹp, xinh đẹp đến mức khiến tớ vừa gặp đã yêu, cậu nghĩ tớ không tốn công mà nhặt được một đứa nhỏ thiên tài như vậy, về sau cũng không cần phải đi kiếm tiền rồi!"
"Cậu đã bắt đầu kế hoạch rồi?"
"Ừ! Có ý định này, có điều đến lúc đó cậu thấy mỹ nữ kia, đừng cướp của tôi thì tốt rồi.
Ha ha ha a..."Tằng Ly nói xong cười khanh khách.
"Vô vị!" Tần Trọng Hàn liếc anh một cái."Này, không phải là cậu thật sự thích người ta?"
"Đừng có nói vậy, thật sự rất có khả năng, cũng không phải việc này không có thể!"
"Thật sự?" Ánh mắt của anh bắt đầu tò mò.
Bị Tần Trọng Hàn nhìn như vậy anh có chút sợ hãi, Tằng Ly chột dạ nhếch miệng cười."Cái gì thiệt hay giả, đùa cậu thôi! Có điều đứa bé kia cũng thật là thiên tài!"
Tần Trọng Hàn chịu không nổi bộ dáng của Tằng Ly, quay người lại, nhưng không có vào bên trong hồ bơi.
Trước cửa nhà trẻ.
Tiêu Hà Hà sau khi tan ca thì tới đón Thịnh Thịnh, hai đêm không đón Thịnh Thịnh về nhà, Tiêu Hà Hà cảm thấy trong lòng rất áy náy.
Những đứa nhỏ khác đều về nhà, trong lớp chỉ còn lại mấy người bạn nhỏ.
Mà Thịnh Thịnh đang ngồi một mình trên bàn, Tiêu Hà Hà vừa đến nhà trẻ, rất xa liền nhìn thấy con trai ngồi một mình bộ dáng rất cô đơn.
Trong lòng có chút đau xót, trái tim cô giống như bị ai dùng roi quất vào vậy, toàn thân run rẩy, tiếp theo lại tràn đầy đau đớn.
Cô lại để Thịnh Thịnh ở nhà trẻ hai ngày, lúc trước khi nhặt được cậu cô đã thề sẽ đem cậu nuôi thật tốt, đứa nhỏ đáng yêu thân thiết như vậy, cô cư nhiên bỏ cậu ở đây hai ngày!
Nghiêng đầu một cái, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, Tiêu Hà Hà kêu lên một tiếng.
"Thịnh Thịnh..."
"Mama!" Thịnh Thịnh đang buồn chán, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tiêu Hà Hà, ngẩng đầu lên, lập tức vui vẻ nhào vào lòng Tiêu Hà Hà."Mama, mẹ đã trở về a?"
Nhìn thấy con trai phấn khởi như vậy, Tiêu Hà Hà trong lòng càng chua xót.
"Con trai, mẹ đã trở về!"
Tiêu Hà Hà ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của con trai, Thịnh Thịnh hôn lên mặt Tiêu Hà Hà một cái.
"Mama, mẹ vừa đi công tác về sao? Đây không phải là rất mệt hay sao? Nếu mệt quá, Thịnh Thịnh có thể tiếp tục ở lại nhà trẻ a!"
Tiêu Hà Hà ôm chặt lấy con trai, trong lòng vô cùng áy náy.
"Con trai, thực xin lỗi, mẹ không nên bỏ con ở đây lâu như vậy! Mẹ không đi công tác nữa, chúng ta cùng đi nói với cô giáo tối nay chúng ta sẽ về nhà!"
"Thật sự có thể về nhà sao?" Cậu dường như có chút không tin.
Tiêu Hà Hà gật đầu."Về nhà, con trai, chúng ta về nhà!"
Chỉ một câu đã khiến vẻ mặt cậu vô cùng phấn khởi.
"A! Có thể về nhà rồi! Có thể về nhà rồi!"
Cô nhìn đứa nhỏ hồn nhiên tươi cười, nước mắt lại chảy xuống, lặng lẽ rơi trên mặt đất, hòa tan vào mặt đất.
"Mama, tại sao mẹ lại khóc? Có người bắt nạt mẹ sao?" Cậu vừa quay đầu lại liền thấy bộ dáng của Tiêu Hà Hà, lập tức dùng bàn tay nhỏ bé của mình giúp mẹ lau nước mắt, đứa nhỏ thân thiết như vậy khiến tim Tiêu Hà Hà thắt lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Vui vẻ, cô ngồi xổm người xuống, ôm lấy cậu đem mặt vùi vào bả vai nhỏ nhắn của con trai, dường như cô đang tìm cái này để dựa vào."Không có ai bắt nạt mẹ hết, chỉ là mẹ nhìn thấy Thịnh Thịnh trong lòng rất vui, cho nên mới rơi nước mắt..."
Thứ sáu.
Tiêu Hà Hà phụ trách việc hợp tác cùng WVL, buổi tối sẽ tiến hành khai mạc buổi trình diễn thời trang.
Sân khấu cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ buổi tối khai mạc.
Buổi chiều lúc Tiêu Hà Hà cùng Ngô Tân Tuyên ở phòng thay đồ chuẩn bị công việc cuối cùng, hi vọng buổi biểu diễn không có gì sơ suất.
"Hà Hà, tại sao cô lại gầy như vậy? Mới mấy ngày không gặp, nhìn bộ dáng của cô rất tiều tụy!" Ngô Tân Tuyên lo lắng nói.
Tiêu Hà Hà vỗ vào mặt mình, giật nhẹ khóe môi."Chị Ngô, tôi không sao, có thể là gần đây bận quá!"
"Vừa phải thôi, thân thể là quan trọng nhất, không nên để mình chịu ủy khuất như vậy!" Ngô Tân Tuyên vỗ vỗ vai cô."Cô đi đến sofa bên kia ngủ một chút đi, công việc còn lại để tôi làm được rồi.
"Không cần!" Tiêu Hà Hà rất cảm kích nhưng lại lắc đầu."Tôi không sao!"
"Đi đi!" Ngô Tân Tuyên khuyên nhủ rất chân thành: "Nhìn cô tiều tụy như vậy thì biết Tần Trọng Hàn kia ngược đãi cấp dưới của mình như thế nào, thật sự là đáng giận, đem công việc nặng nề như vậy giao cho một cô gái nhỏ bé như cô!"
"Ách, thực ra tổng giám đốc đối với tôi rất tốt!" Tiêu Hà Hà nhớ lại, anh đem công việc quan trọng như vậy giao cho mình làm để rèn luyện khả năng của mình, anh cũng quá mạo hiểm, nếu tạo thành tổn thất chẳng phải Tần Trọng Hàn đang mạo hiểm lớn quá hay sao?
"Cũng chính là cô hiền lành như vậy, phụ nữ mà hiền lành như vậy sẽ bị người khác bắt nạt a!" Ngô Tân Tuyên cười cười."Được rồi, đi ngủ đi, đến lúc tổng giám đốc hai bên đến tôi sẽ gọi cô!"
"Ừ!" Không thể lay chuyển được Ngô Tân Tuyên , Tiêu Hà Hà liền đi ngủ một chút.
Đã hai ngày, cô không có đi đến căn biệt thự kia, người kia cũng không bảo người ta gọi điện thoại cho cô, nhưng là tài xế kia chiều nào lúc cô tan ca cũng đến đón cô, nhưng là Tiêu Hà Hà chưa hề ngồi vào chiếc xe kia.
Sáu giờ tối.
Ánh sáng, sân khấu, toàn bộ nhân viên đã đến đông đủ, chỉ là còn thiếu một người mẫu, bởi vì gần đến giờ biểu diễn thì người mẫu kia bị trật chân nên không thể tới được.
Ngô Tân Tuyên lạnh lùng nhìn người phụ trách của công ty người mẫu."Tiếu tiên sinh, cô có biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc phát hành của chúng ta hay không? Chẳng lẽ cô không chuẩn bị một người mẫu dự phòng hay sao? Công ty của các cô chỉ có một vài người mẫu như thế sao?"
Có lẽ là thanh âm của cô quá cao nên đã đánh thức Tiêu Hà Hà, cô đột nhiên đứng lên, nhìn thấy Ngô Tân Tuyên cùng người phụ trách công ty người mẫu đang nói cái gì đó.
"Ngô tiểu thư, bây giờ là mùa đông các buổi trình diễn thời trang đều tiến hành, thành phố A cũng có hai nhà phát hành, toàn bộ người mẫu của công ty chúng tôi đều đi đến đó hết rồi!"
"Tôi mặc kệ, chậm trễ phát hành của chúng tôi tạo thành tổn thất, cô phải bồi thường!"
"Ngô tiểu thư, đây là chuyện ngoài ý muốn! Chúng tôi cũng không muốn như vậy, thiếu một người mẫu cũng không quan trọng mà?"
"Tiên sinh, thiếu một cô người mẫu, ảnh hưởng đến toàn bộ sự sắp xếp của tôi, đội hình khi diễn tập đều bị phá tan, cô bảo tôi làm sao cho họ lên sân khấu?"
"Chị Ngô, xảy ra chuyện gì?" Tiêu Hà Hà cơ bản cũng nghe thấy hết rồi, cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề."Rất nghiêm trọng sao?"
"Tina bị trật chân, bọn họ cũng không có người thay thế, toàn bộ đều phái đi hết rồi bây giờ thiếu một người!" Ngô Tân Tuyên làm việc đều cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ.
Tiêu Hà Hà vừa nghe như vậy, cũng có chút lo lắng."Tôi gọi điện thoại hỏi các công ty khác xem có thể điều một người tới đây hay không!"
"Tiêu tiểu thư, cô đừng gọi, cũng như không thôi toàn bộ người mẫu của thành phố K đều bị điều động đi hết rồi, công ty của chúng tôi cũng xem như là công ty người mẫu lớn nhất rồi, người còn không đủ dùng là, chính là các chị tổ chức cùng lúc toàn quốc!"
"Vậy phải làm sao?" Tiêu Hà Hà run rẩy nắm chặt điện thoại trong tay.
Ngô Tân Tuyên nhíu mày, nhìn thấy Tiêu Hà Hà cắn chặt môi, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
"Hà Hà, hay là cô lên thay đi!"
}I