Adit: Kiều Anh
"Đúng! Hôm nay liền đi!" Mễ Kiệt đem địa chỉ cho cô, "Thỏa mãn mọi yêu cầu của khách hàng, là nhà ăn và đèn phục vụ của chúng ta!"
"Vâng!" Thật lòng gật đầu, Tiêu Hà Hà đi tới trên tờ giấy địa chỉ.
Xe dừng lại ở một khu biệt thự, là một tòa nhà cũ vô cùng uy nghiêm, xem ra như là cổ xưa theo kiến trúc kiểu Pháp, nhưng tương đối bền chắc, có hoa viên rất đẹp.
Được người hầu đưa vào trong đại sảnh, đánh giá bốn phía một phen, ngoại trừ mấy vị nữ giúp việc phía sau, còn có một vị trí lão gia ở đây.
Chẳng biết tại sao, Tiêu Hà Hà có chút khẩn trương, nhưng vẫn là cực kỳ khách khí giới thiệu chính mình tới có mục đích.
Vị lão gia kia trên mặt cực kì uy nghiêm, môi mỏng nhếch lên, tuy nhiên xem ra bộ dạng hơn sáu mươi tuổi, nhưng cũng nhìn ra lúc tuổi còn trẻ nhất định là ngọc thụ lâm phong suất ca, chỉ là người này có chút quen mặt, không biết đã gặp nhau ở nơi nào.
"Tiêu tiểu thư phải không?" Thanh âm uy nghiêm vang lên.
"Vâng!" Tiêu Hà Hà lập tức gật đầu.
"Nhà ăn các cô là con tôi giới thiệu, tôi hi vọng thứ bảy các món ăn có thể vừa không thật đặc sắc có năng lực thể hiện cho Tần gia chúng tôi để đãi khách!"
"Vâng! Lão tiên sinh người yên tâm, chúng tôi nhất định cật lực thỏa mãn ngài có thể nói lên bất kì yêu cầu gì!"
"Tôi già như vậy sao?" Tần Lăng Hàn không thích người khác xưng hô như vậy với ông.
Tiêu Hà Hà trong lòng không lý do hơi nhúc nhích một chút, đầy khẩn trương, lập tức giải thích."Thực xin lỗi tiên sinh!"
Trên mặt Tần Lăng Hàn không kiên nhẫn chỉ là dừng lại nháy mắt, tiện đà nói: "Các cô cùng quản gia nói đi!"
"Vâng!" Tiêu Hà Hà khách khí đứng lên, nhìn theo ông lên lầu, cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là lúc này, trên thang lầu đột nhiên đi xuống một người có bóng dáng cao lớn, Tần Lăng Hàn đứng lại ngẩng đầu nhìn con trai Tần Trọng Hàn, có chút kinh ngạc, trầm giọng nói: "Làm sao con vẫn còn chưa đến công ty?"
"Bị cảm!" Trầm thấp tiếng nói để cho Tiêu Hà Hà cả tin, ngẩng đầu lên, hai tầm mắt của người trong không trung gặp nhau, có như thế trong nháy mắt, Tiêu Hà Hà mà lại cảm thấy được kia ánh mắt có chút quen thuộc!
"Để cho bác sĩ đến đây đi!" Tần Lăng Hàn tuy sắc mặt cực kỳ uy nghiêm, nhưng vẫn là lộ ra quan tâm.
Chỉ là Tần Trọng Hàn đang nhìn đến trong đại sảnh cô đang đứng thì hơi ngẩn ra, cô tại sao lại ở chỗ này?
Tiêu Hà Hà hơi hơi vuốt cằm, cũng không nói gì, mà là bắt đầu cùng quản gia thảo luận chi tiết.
Tần Trọng Hàn lập tức minh bạch rồi, cô đại diện cho Mễ Kiệt.
Đáng chết, nhanh như vậy tìm đến đơn vị khác đi làm rồi!
Ánh mắt rùng mình, Tần Trọng Hàn nói với cha: "Con không sao, con đi công ty rồi!"
Tần Lăng Hàn mím môi, đi lên lầu.
Tần Trọng Hàn xuống lầu, không có làm bất luận cái gì, dừng lại, đi ra ngoài.
"Thiếu gia! Người uống chút canh nóng đi, người lại vẫn phát sốt a!" Trương mụ đuổi tới, giữ chặt tay áo Tần Trọng Hàn."Thiếu gia, người không thể đi, ăn canh trước rồi đi!"
Tầm mắt Tiêu Hà Hà không khỏi tìm đến phía cửa, anh bị cảm, anh xem ra cường tráng như vậy, sẽ cảm mạo sao?
Tần Trọng Hàn bất đắc dĩ, đành phải trở về, đi đến bên cạnh đại sảnh ngồi xuống trước bàn ăn cơm, "Trương mụ, tôi không muốn ăn!"
"Vậy cũng không được, người húp chút nước, người có phải hay không một đêm cảm sốt nữa? Hiện tại trời lạnh, sao có thể hết cảm đây? Mau uống nước canh vào!" Trương mụ lo lắng đem canh nóng đưa đến trước mặt anh, Tần Trọng Hàn là bà xem thiếu gia lớn lên, giống con của mình, cho nên cô mà nói, Tần Trọng Hàn bình tường vẫn là nghe!
Uống vào hai bát nước canh, Tần Trọng Hàn liền ngừng lại, xoa thái dương.
Tiêu Hà Hà cùng quản gia bàn luận gần đầy đủ, tầm mắt lại hướng về phía Tần Trọng Hàn, sau đó theo bản năng chớp lóe."Được, Tần quản gia, quyết định như vậy, thứ bảy gặp!"
"Cảm ơn Tiêu tiểu thư rồi!"
"Không khách khí!" Tiêu Hà Hà lễ phép gật đầu, đi ra ngoài.
Lúc này Tần Trọng Hàn cũng đứng lên, đi ra ngoài.
"Thiếu gia, người còn chưa có ăn xong a!" Trương mụ lại kêu hô.
Nhưng là Tần Trọng Hàn đã đi ra xe rồi.
Tiêu Hà Hà đi ra Tần Trạch, đi đến phía dưới, nơi này là ở giữa sườn núi địa phương, có rất nhiều biệt thự, nhưng lại có rất ít taxi, cô chỉ có thể đi xuống dưới đi, hy vọng có thể kêu được xe.
Xe hơi màu xanh ngọc chậm rãi chạy qua, Tiêu Hà Hà hít sâu, ung dung tiêu sái.
Tần Trọng Hàn đạp xuống chân ga xe nghênh ngang rời đi.
Tiêu Hà Hà nhìn xe hơi biến mất ở trước mắt, nay mới thu hồi tầm mắt, thấp giọng nỉ non: "Không nghĩ tới đây là nhà anh..."
Đi tới chừng năm trăm mét, Tiêu Hà Hà vẫn lại là không gặp được xe, mà ngẩng đầu, phía trước xe hơi bắt đầu chuyển xe lại đây, cô sợ tới mức co rụt lại, hướng tới gần bên cạnh.
Xe ở bên người im bặt đi, cửa mở, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra."Lên xe!"
"Không...!Không cần!" Tiêu Hà Hà lắc đầu.
"Nơi này không có xe đi qua, lên xe!" Tần Trọng Hàn sắc mặt có chút tái nhợt, nói hai câu nói, ho khan, Tiêu Hà Hà ngẩn ra.
"Lên xe!" Tần Trọng Hàn dồn dập thở dốc nói, cảm mạo quả thực không thật là tốt chịu.
"Không cần, cám ơn!" Tiêu Hà Hà giật nhẹ khóe môi, cô đã không phải là công nhân của anh, cũng không hề bị an sai khiến, cho nên không cần phải e ngại anh, cho dù ngữ khí của anh cực kỳ bá đạo, cô cũng không sợ anh.
Nói xong, cô giúp anh đóng cửa xe, chính mình đi xuống núi.
Xe trượt ra ba mươi mét, lại một lần nữa dừng lại, chỉ là bây giờ, Tần Trọng Hàn tự mình xuống xe, tha lại đây, kéo lấy cổ tay Tiêu Hà Hà."Tôi cho cô lên xe!"
"Không cần!" Cô có chút khẩn trương.
Anh khẽ trừng mắt, cực kỳ hung hăng trừng mắt cô, sau đó cô chớ có lên tiếng, tuy nhiên anh không phải là cấp trên của cô, nhưng cô vẫn lại là sợ anh bá đạo.
Cứ như vậy bị anh nhét vào trong xe, sau đó anh ho khan vòng đây lại, chui vào trong xe.
"Tổng giám đốc, không cần làm phiền rồi!"
"Vì cái gì không đồng ý khai phá trò chơi rồi hả?" Anh nhìn về phía trước, rút một tờ giấy lau mặt, xoa nước mũi, không nghĩ tới thổi một cơn sốt kết quả mà lại để cho anh cảm mạo thành như thế này, xem ra anh thực sự đã già.Trong lúc này có ý nghĩ như vậy, lại có chút phiền táo.
"A...! Bởi vì không cần phải!" Tiêu Hà Hà thản nhiên nói.
"Cha của con trai cô là ai?"
"Không biết!" Tiêu Hà Hà lần thứ hai nói, Thịnh Thịnh là là con nuôi, cô nào biết đâu cha mẹ của con trai là ai?
"Cô bị cường bạo a?" Tần Trọng Hàn quát.
Tiêu Hà Hà sửng sốt, không biết hồ ly tiên sinh như thế cô có tính không cường bạo, vì thế gật gật đầu, chua sót nói: "Là bị cường bạo quá!"
Thần sắc anh cứng đờ, đột nhiên không nói "Khụ khụ khụ..
"
"Tổng giám đốc, đi bệnh viện, anh cảm mạo rất nặng rồi!" Tuy nhiên anh cực kỳ bá đạo, rất không giảng đạo lý, nhưng là chung quy coi như là nhận thức một hồi, anh đã cứu chính mình, cô vẫn lại là mang quan tâm nói: "Đi bệnh viện truyền nước biển đi!"
Cô bị cường bạo?
Trong đầu Tần Trọng Hàn nổi lên một tiếng sét, nói như vậy, cô không phải tự nguyện theo người phát sinh ra loại quan hệ rồi hả? Nhưng là, nhưng là vẫn lại là phát sinh quá a! Anh sao có thể không thèm để ý? Sao có thể làm bộ như không thèm để ý?
"Tổng giám đốc?" Tiêu Hà Hà nhìn anh cũng không lái xe, sững sờ, hô một tiếng, cô còn phải về nhà ăn cùng đầu bếp bàn bạc món ăn a!
Tần Trọng Hàn khởi động xe, sắc mặt tối tăm, xe chạy ra mấy dặm, anh nói: "Cô còn có thể trở về đi làm rồi!"
"Không cần, tôi đang làm việc ở nơi này rất tốt!" Tiêu Hà Hà thản nhiên nói.
"Cô tìm việc tốc độ rất nhanh a!" Tần Trọng Hàn mặt âm trầm, tầm mắt chuyên chú trên mặt đường.
"Vì cuộc sống!" Ngữ khí của cô vẫn như cũ rất lãnh đạm.
Anh không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là nói: "Đi nơi nào?"
"Chờ đợi!"
Xe xuống núi sau bay thẳng đến chờ đợi là chạy tới, chỉ là vừa đi ngang qua bệnh viện, Tiêu Hà Hà vẫn lại là nhịn không được nói: "Tổng giám đốc, đi bệnh viện lấy thuốc đi, hoặc là truyền nước biển, tôi đi xe buýt là được!"
"Không cần!" Thanh âm của anh lạnh lùng.
"Không gặp bác sĩ sao được?" Anh ho khan, khí quản nhiễm trùng sẽ không tốt.
Anh đột nhiên phát hiện cô gái này cực kỳ dong dài, anh đều đuổi việc cô, cô làm chi muốn quan tâm anh?
Xe đi ngang qua bệnh việ, Tiêu Hà Hà lập tức nói: "Tổng giám đốc, dừng xe!"
Anh không ngừng, cô tiếp tục nói: "Dừng xe! Đi bệnh viện!"
Anh không ngừng, cô vươn tay ra bắt sát tay.
"Chết tiệt!" Tần Trọng Hàn gầm nhẹ một tiếng, dừng xe."Cô có biết hay không như vậy rất nguy hiểm?"
"Ai bảo anh không ngừng xe!" Cô nói chuyện đương nhiên.
Đến chỗ bệnh viện, một đo nhiệt độ cơ thể, bác sĩ trực tiếp làm giấy nhập viện!
"Tôi chỉ là cảm mạo!" Tần Trọng Hàn trừng mắt bác sĩ.
"Đã 39 độ 5, người không có bị thiêu thật là làm cho người ta khâm phục.
Cô gái, mang người nhà tiên sinh này đi nộp tiền viện phí, công việc thủ tục nhập viện, đến khi hạ sốt mới có thể xuất viện!" Bác sĩ nhanh chóng bàn giao công việc.
Tiêu Hà Hà nghe được bác sĩ xưng hô, lập tức muốn giải thích, "Anh không phải tôi..."
"Vị kế tiếp!" Bác sĩ ngắt lời cô." Cô gái mau đi đi!"
Mặt Tiêu Hà Hà vọt lên mà đỏ bừng, theo bản năng liếc nhìn Tần Trọng Hàn, sắc mặt của anh bình tĩnh, môi mỏng nhếch, không có một tia biểu tình.
Cô nhanh chóng cúi đầu, mà Tần Trọng Hàn lại nghiêng liếc mắt một cái khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đột nhiên không lên tiếng.
Thủ tục nhập viện, Tiêu Hà Hà nói: "Tổng giám đốc, anh truyền nước biển đi, lại có y tá tới giúp anh xem châm, tôi đã cùng cô ấy nói!"
"Cô đi nơi nào?" Tần Trọng Hàn nằm ở trên giường bệnh, nghe được cô liền đi, lập tức hỏi.
"Tôi đi làm!"
"Không được!" Anh giống đứa bé ra lệnh."Cô để một người bệnh nhân vứt ở trong bệnh viện, tính sao lại thế này?"
"Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm a!" Cô cũng không thể là ngày đầu tiên đi làm muốn xin nghỉ đi?
"Tôi cho cô xin phép!" Anh cầm điện thoại tiện gẩy tới, "Mễ Kiệt, tôi, Tần Trọng Hàn, công nhân của anh Tiêu Hà Hà cho tôi mượn dùng một chút!"
Đầu kia không biết nói gì đó, Tiêu Hà Hà giận trừng mắt anh, người đàn ông này khi nào thì sửa lại bản tính bá đạo đây? Bất đắc dĩ nhìn anh gọi điện thoại, không biết Mễ Kiệt đại ca có tức giận hay không.
"Tôi muốn đích thân cùng cô ấy thảo luận nguyên liệu nấu ăn, thảo luận món ăn, thảo luận chi tiết, được rồi, hôm nay cô không đi làm rồi! OK?!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Tiêu Hà Hà nhíu mày, thật sự cực kỳ không nói gì."Tôi chưa nói muốn xin phép!"
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
"Cô đi đâu vậy?" Tần Trọng Hàn nhìn bóng lưng của cô nói.
Tiêu Hà Hà cũng không nói chuyện, nghĩ đến anh không ăn điểm tâm, càng là không thân thể càng là khó khôi phục, cô cũng không muốn ở trong này chăm nom một ngày, xét thấy anh chở cô xuống núi, vẫn còn không tính người xấu quá, cô quyết định giúp anh đi mua một phần cháo.
Nghĩ tới dạng này, liền không còn có băn khoăn, Tiêu Hà Hà thẳngđến nhà ăn bệnh viện, mua một phần đồ ăn mua ngoài cháo.
Lại trở lại phòng bệnh, Tần Trọng Hàn lại vẫn nằm ở trên giường bệnh, nhưng là cả người sắc mặt xanh mét, như là bộ dáng tức giận.
Ở Tiêu Hà Hà đi tới sau, Tần Trọng Hàn rốt cục ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn thoáng qua Tiêu Hà Hà, trên khuôn mặt lanh lùng không có bất kỳ biểu tình, đói xử xa lánh như bọn anh lần đầu tiên gặp mặt khi đó cùng một dạng, căn bản tựa hồ không có bất luận cái gì cùng xuất hiện hai người.
"Anh nên ăn cơm!" Tiêu Hà Hà đem bát cơm đưa đếntrên bàn bên cạnh anh, sau đó đem thìa nhỏ bỏ vào, bưng cho anh."Uống chútcháo đi!".