Chương 1
Tác giả: Thị Cá Đả Tự Cơ
Sau tận thế, Vân Lộ Tinh đã chết hai lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu tiên cô bị quái vật xé nát, biến thành con quỷ đầu tiên có thể ở lại bên người Kỳ Phong Miên.
Lần thứ hai Kỳ Phong Miên ôm thi thể của cô tự sát, linh hồn cô chậm rãi tiêu tán (*), mở mắt ra lại phát hiện bản thân đang đứng ở trên sân thượng của bệnh viện trước khi tận thế.
(*) tiêu tan + phân tán
Mở mắt ra Vân Lộ Tinh cảm thấy sự việc có chỗ không đúng. Trong không khí có làn hương hoa thơm ngát được gió mùa hè mang đi, khiến người say mê.
Cô cúi đầu, phát hiện bản thân đang mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, đứng trên ban công không có rào chắn bảo vệ. Trên đỉnh đầu cô là bầu trời trong vắt không chút gợn mây, dưới chân là cả một thế giới lộng lẫy phồn hoa.
Mà giờ phút này, khi vừa mới tỉnh lại Vân Lộ Tinh phát hiện mình đang đứng ở trên sân thượng, một chân đang giơ giữa không trung. Chỉ cần bước về phía trước một bước là cô có thể ôm lấy thế giới rực rỡ sắc màu.
Sắc mặt cô tái nhợt, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đang nhìn xuống thế giới tươi đẹp dưới kia. Tóc dài bị gió thổi bay phấp phới, thân hình gầy yếu của cô dường như cũng hơi đung đưa theo gió, giống như giây tiếp theo sẽ bị gió cuốn bay đi.
Tổng kết mà nói, Vân Lộ Tinh nhận ra hình như mình đang muốn tự sát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nỗ lực hồi tưởng từ trong ký ức đã hoen rỉ của mình, cuối cùng cũng nhớ ra nguyên nhân vì sao bản thân lại chạy lên sân thượng của bệnh viện.
Ừm, đúng thật là cô muốn tự sát.
Bệnh viện Trung Vân là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố A, nơi đây là nơi ở của rất nhiều bệnh nhân tâm thần, Vân Lộ Tinh có nhân cách phản xã hội chính là một người trong số đó.
Khác với các bệnh viện khác, sân thượng của bệnh viện Trung Vân không có rào chắn. Thực ra trước kia cũng có, nhưng sau khi có viện trưởng mới kế nhiệm thì đã dỡ đi.
Vì thế vô số người bệnh mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng phải chịu giày vò, từng người quyết định nhảy xuống, giống từng chú bồ câu trắng, họ duỗi đôi cánh ôm lấy bầu trời tự do.
Bước chân của những người muốn tìm đến cái chết không ngừng chạy về phía tử thần, những người bệnh được người nhà quan tâm đều đã được đưa về nhà, còn những người vẫn ở lại bệnh viện là những người bệnh bị người nhà chối bỏ nhưng không muốn tự từ bỏ bản thân.
Vân Lộ Tinh không thuộc vế trước cũng không phải vế sau, đời trước cô chỉ ghé qua sân thượng của bệnh viện một lần.
Rất có thể là bởi vì nhà ăn không có đồ ăn ngon, hay là vì nhân viên chăm sóc mới đến không đẹp trai lắm, cũng hoặc là bởi khi ngủ trưa bị rơi gối, tóm lại không phải do nguyên nhân to tát gì.
Vân Lộ Tinh chợt nảy sinh ý nghĩ muốn đi chết một lần nữa.
Người bị bệnh tâm thần có được loại tính cách thẳng thắn đơn giản mà người thường không có được. Vui vẻ thì sẽ sống tốt, không vui thì thì đi tìm chết, không cần lý do kinh thiên động địa hay khổ đại cừu thâm(*) gì.
(*) Khổ đại cừu thâm: một vấn đề rất khó giải quyết, làm người phải bận lòng và không khi nào không suy nghĩ về nó.
Dù sao cô đã ở bệnh viện này mười mấy năm, cô đã sớm chán ghét việc nhìn cùng một phong cảnh suốt mười mấy năm. Vân Lộ Tinh uể oải, hoàn toàn quên mất cô đã từng xem bệnh viện này trở thành chỗ tránh nạn.
Đời trước, khi Vân Lộ Tinh chuẩn bị tự sát đã một mình đi lên sân thượng bệnh viện, ngồi ở chỗ này hóng gió một buổi trưa. Khi Vân Lộ Tinh vẫn còn đang phân vân xem hiện tại bản thân mình nên nhảy hay là đợi đến khi ăn xong thịt bò và sủi cảo chiên của bữa tối rồi mới chết thì Kỳ Phong Miên tới.
Vân Lộ Tinh là người bệnh của bệnh viện, mà Kỳ Phong Miên là bác sĩ điều trị chính của cô.
Trên thực tế Kỳ Phong Miên cũng là thanh mai trúc mã của Vân Lộ Tinh. Anh là học trưởng (*), là bác sĩ điều trị chính của cô, cuối cùng còn kiêm luôn chức bạn trai của Vân Lộ Tinh.
(*) đàn anh khóa trên.
Dựa theo quỹ đạo dự định của đời trước, sau hôm nay, Kỳ Phong Miên còn sẽ kiêm chức chồng của Vân Lộ Tinh.
Ngay ngày hôm nay, viện trưởng mới nhậm chức của bệnh viện Trung Vân - Kỳ Phong Miên - bác sĩ điều trị chính của Vân Lộ Tinh cầu hôn cô ngay tại chỗ này, khiến không biết bao nhiêu người bị kinh ngạc muốn rớt luôn tròng mắt.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Vân Lộ Tinh rũ mắt, cơn gió ngây ngô dịu dàng quét qua làn váy cô.
Gió ở trên sân thượng hơi lớn, sau khi hóng gió một buổi trưa, Vân Lộ Tinh bắt đầu yên lặng tự hỏi, bản thân cô có nên chủ động bò xuống khỏi sân thượng rồi rời đi không, hay là tiếp tục ở chỗ này chờ Kỳ Phong Miên.
Cuối cùng Vân Lộ Tinh quyết định chờ Kỳ Phong Miên một chút nữa, bởi vì cô phát hiện sân thượng hơi cao, một mình cô không thể đi xuống được...
Cô ngước mắt lên nhìn sắc trời, dựa theo quỹ đạo đời trước, chắc là Kỳ Phong Miên sẽ tới đây ngay. Anh sẽ dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng kiên nhẫn khuyên giải Vân Lộ Tinh rời khỏi sân thượng nguy hiểm, sau đó cầu hôn cô.
Quả nhiên, giống như trong trí nhớ, rất nhanh Kỳ Phong Miên đã tới.
“Tiểu Lộ Châu? Sao em lại tới nơi này?” Khi Vân Lộ Tinh đang do dự, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau cô.
Là Kỳ Phong Miên. Giọng nói của anh ôn hòa giống như đời trước.
Vân Lộ Tinh quay người lại, Kỳ Phong Miên đang đứng ở cách cô tầm bốn, năm mét.
Tóc của anh màu nâu nhạt dịu dàng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đeo mắt kính, khí chất đẹp đẽ thanh cao lại dịu dàng.
Kỳ Phong Miên không mặc đồng phục của bệnh viện mà mặc một bộ tây trang màu đen khá trang trọng, tây trang bị anh lười nhác cởi ra vài cái cúc, ôm một đóa Tulip to trong ngực, đồng hồ ở chỗ cổ tay như ẩn như hiện.
Sợi tóc màu nâu của anh buông xuống, che khuất đi đôi mắt sâu và cảm xúc phức tạp trong đôi mắt. Anh nhìn Vân Lộ Tinh đứng sừng sững trên cao, khuôn mặt lạnh lùng mới chậm rãi trở nên ấm áp.
Một tay của anh đút vào túi, ánh mắt luôn nhìn Vân Lộ Tinh, ánh mắt tham lam lại lưu luyến, một phút một giây đều luyến tiếc phải dời đi. Một lúc lâu sau, đến khi ánh mắt của Vân Lộ Tinh dần dần trở nên khó hiểu, khóe môi anh chậm rãi cong lên, hỏi cô: “Em muốn nhảy xuống à?”
Vân Lộ Tinh bị gió ở trên sân thượng thổi mơ mơ màng màng, đại não chưa kịp định hình, đang định lắc đầu thì lại nghe thấy đối phương nói rất nhẹ nhàng: “Nhảy đi.”
Động tác của Vân Lộ Tinh cứng lại… Hả?
Tiếng nói của Kỳ Phong Miên vẫn luôn luôn dịu dàng, bây giờ đã chạng vạng, gió hơi lạnh, nhưng lại không lạnh bằng lời nói đầy thâm ý của anh. Anh nói chậm rì rì mê hoặc: “Chỉ cần một bước nữa thôi, thì em sẽ có được tự do.”
Vân Lộ Tinh - người chuẩn bị bảo Kỳ Phong Miên đưa mình rời khỏi sân thượng - khuôn mặt dại ra… Từ từ, hình như kịch bản có chỗ nào không đúng.
Không phải là anh ấy nên đau khổ khuyên giải, an ủi mình đừng nhảy à?
Cô ngơ ngác nhìn Kỳ Phong Miên đang tươi cười ôn hòa, cảm thấy việc này hình như không đúng lắm.
Trong khi Vân Lộ Tinh còn chưa phát hiện được rốt cuộc là chỗ nào bị sai, Kỳ Phong Miên đã hành động. Anh ôm đóa Tulip vốn dĩ dùng để cầu hôn kia, khuôn mặt lười biếng đi về phía người con gái bị gió thổi đến lung lay sắp đổ trên sân thượng, mỗi một bước đều vững vàng chắc chắn.
Đồng tử đen nhánh của anh vẫn trước sau như một nhìn chăm chú vào người con gái đang mịt mờ, khuôn mặt anh nhìn qua như hài hước nhưng thật ra lại rất nghiêm túc, mỗi một từ anh nói ra như là đang mê hoặc: “Em tới nơi này, là vì tìm kiếm sự giải thoát đúng không?”
Vân Lộ Tinh chậm rãi nghiêng nghiêng đầu, mờ mịt nhìn Kỳ Phong Miên một cách cổ quái. Cô nghe thấy một thanh âm chỉ có mình cô mới có thể nghe thấy.
——[ Thật muốn tuẫn tình (*) cùng Tiểu Tinh Tinh. ]
(*) chết vì tình
Đó là tiếng lòng của Kỳ Phong Miên.
Vân Lộ Tinh ngẫu nhiên sẽ nghe thấy được ý nghĩ chân thật trong lòng Kỳ Phong Miên, giống như lời thuyết minh vậy, bỗng nhiên sẽ xuất hiện ở bên tai cô. Loại năng lực này cô cũng không khống chế được.
Những tiếng nói đó vặn vẹo lại âm u, tràn ngập chiếm hữu điên cuồng đối với cô.
Tất cả mọi người đều nói Vân Lộ Tinh có bệnh, nhưng Vân Lộ Tinh biết, Kỳ Phong Miên mới là người có bệnh nhất.
Mà giờ phút này. Tuẫn tình? Cái từ này sao nghe quen thuộc quá vậy.
Gió bỗng nhiên thổi lớn hơn, trời cũng tối sầm xuống. Vân Lộ Tinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy của Kỳ Phong Miên, trong lúc hoảng hốt giống như lại nhìn thấy Kỳ Phong Miên sau tận thế ở đời trước.
Sau tận thế, Vân Lộ Tinh trở thành những kẻ xui xẻo đầu tiên ngỏm củ tỏi, mà Kỳ Phong Miên lại có được dị năng mạnh mẽ, trở thành một trong những người mạnh nhất.
Nhưng mà sau đó, anh vẫn chết.
Chết bởi tự sát.
Đời trước, sau khi Vân Lộ Tinh chết thì biến thành một con quỷ có thể ở lại bên người Kỳ Phong Miên. Cô đã chứng kiến hết hiện trường tự sát thảm thiết kia.
Hoặc là nói - tuẫn tình.
Đó là một buổi sáng vô cùng bình thường, Vân Lộ Tinh nhìn thấy Kỳ Phong Miên đi xuống tầng hầm ngầm, chậm rãi đến gần thi thể của mình.
Trong không khí tràn ngập mùi formalin gay mũi.
Kỳ Phong Miên ôm thi thể lạnh lẽo vào trong lòng, dưới cái nhìn trầm mặc chăm chú không tiếng động của Vân Lộ Tinh, anh an tĩnh nhắm mắt lại, mỉm cười rồi dùng một con dao nhỏ cắt đứt yết hầu của mình.
Anh tự sát.
Lần tự sát này như là để hiến thân cho nghệ thuật tuẫn đạo(*), máu me nhưng lại duy mĩ (*).
(*) Tuẫn đạo: là chết vì đạo, chết vì đại nghĩa (tuẫn còn có nghĩa là chôn theo, chết theo cùng người đã khuất.)
(*) Duy mĩ: đẹp một cách vô cùng nghệ thuật.
Đến khi hô hấp của Kỳ Phong Miên dần dần trở nên yếu ớt, Vân Lộ Tinh đang ở trạng thái quỷ hồn cảm giác được thân thể của mình chậm rãi tiêu tán.
Cô không nhịn được đi đến sát vào bên người Kỳ Phong Miên, ngồi xổm xuống, không biết là đang nhìn Kỳ Phong Miên hay là đang nhìn thi thể của mình. Nhưng thật ra hai điều này cũng không có gì khác nhau, bởi vì thi thể hai người bọn họ đang ôm nhau gắt gao, thân mật như thể tuy hai mà một.
Thân thể của Vân Lộ Tinh đã tan thành một đám sương mù, nếu gió nhẹ thổi qua thì sẽ tan đi mất. Ý thức của cô đã bắt đầu mơ hồ.
Bỗng nhiên, bên tai cô truyền đến một tiếng than nhẹ quen thuộc. Kỳ Phong Miên lẩm bẩm: “Ngủ ngon, Tiểu Tinh Tinh của tôi.”
——[Đã nói nếu em chết thì tôi cũng sẽ chết cùng em mà.]
——[Tại sao anh nhất định phải dùng cách này để khuyên tôi sống chứ.]
——[ Nếu như có cơ hội sống thêm một lần nữa… Tôi nhất định sẽ không nghe lời anh nói. ]
——[ Nếu chết ngay từ đầu thì tốt rồi. Nếu như có thể sống lại một lần nữa, mình muốn tuẫn tình cùng Tinh Tinh. ]
Vân Lộ Tinh hơi hơi tỉnh táo.
Cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông mỉm cười dịu dàng trước mặt.
Giờ này khắc này, chạng vạng, ở trên sân thượng bệnh viện, cô nghe thấy rõ ràng tiếng lòng của người thanh niên ôm bó Tulip.
——[Nếu như có thể sống lại một lần nữa, mình muốn tuẫn tình cùng Tinh Tinh.]